Có thể tiến hành được hạng mục nhà máy nước sạch ở thủ đô Algeria thì một vài nhà đầu tư chính khác cũng đã tốn không ít quan hệ. Lần đầu tư này đối với bọn họ mà nói cũng tương đối lớn, ngoại trừ Algiers, hai tỉnh lân cận cũng lần lượt đã thương thảo xong, chỉ cần bên này có thể hoạt động bình thường thì hai chỗ kia cũng sẽ lập tức chuẩn bị khởi công.
Vị trí nhà máy nước sạch cũng khá hẻo lánh, suy nghĩ đến vấn đề cung cấp nước, công trình lớn hàng chục nghìn mét vuông này được xây dựng trực tiếp ở khu vực duyên hải. Cố Dương mặc trang phục thoải mái, đầu đội mũ lưỡi trai, kính mát trên sóng mũi, bị thiêu nóng một lúc lâu dưới mặt trời nhưng cũng không hề than một câu nóng nực, qua một lúc lâu cô mới nâng cằm nhìn khu đất đã bắt đầu thi công: “Tôi nói này lão Trần, mấy người các ông cũng thú vị nhỉ, lúc ở Định Hải, các người có phải đã dự đoán tôi sẽ gật đầu không.”
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nghe vậy thì bật cười: “Ngoại trừ tôi với lão Lưu, mấy người trong đó đều là lần đầu tiên làm hạng mục ở nước ngoài, nể mặt chúng ta đã từng hợp tác hai lần, tổng giám đốc Cố cứ xem như là bán mặt mũi cái mặt già này có được không?”
Cố Dương cười nhạo: “Ông đã nói vậy rồi, tôi không bán mặt mũi mà được sao, đàn ông đàn ang các ông hợp tác lừa gạt tôi, thành công rồi, dù sao với ba công trình lớn này, tôi chỉ lo việc đầu tư, công việc ở giữa các ông tự mình đến xử lý, tôi chỉ ngồi thu lợi nhuận, cớ sao lại không làm.”
Người đàn ông nghĩ đến thỏa thuận kia, không nén được cười khổ: “Cũng đúng, ba mươi phần trăm lợi nhuận đều thuộc về cô.”
Thời tiết ở Algiers tốt hơn nhiều so với nơi khác, cũng không nóng như đã tưởng, chỉ là đứng dưới trời nắng mà không có đồ che chắn gì thì quả thực không thể thoải mái được, Cố Dương lấy mũ lưỡi trai xuống khẽ quạt: “Không phải ông không hiểu tôi, rõ ràng là lĩnh vực nào Cố thị cũng đầu tư, nhưng ai không biết địa ốc mới là mũi nhọn, trong số những ông chủ lớn của ngành bất động sản trong nước, có ai dễ chịu như tôi chứ, ông Trần, các ông nên biết thế nào là đủ.”
“Ha ha, cô nói đúng, so với những người trong nước kia thì đúng là cô dễ qua lại hơn, nhất là Hứa Phi Phàm, lần trước ở tiệc mừng thọ của lão Thành, cô ta thật sự quá phô trương, về tuổi tác, cô ta còn nhỏ hơn cô hai tuổi, ôi, thương trường bây giờ đều là thiên hạ của người trẻ cả rồi.” Người đàn ông có chút xúc động nói.
Mũ lưỡi trai xoay tròn trên ngón tay thon dài của Cố Dương, cô nhíu mắt nhìn về phía xa: “Tôi không làm bên giải trí, bình thường cũng rất ít qua lại với cô ấy, năm ngoái cô ấy một hơi nuốt hết sản nghiệp hai nhà họ Đoàn và họ Phùng, khiến không ít người gióng lên hồi chuông cảnh báo, với những người mới vào thương trường, đây chẳng qua chỉ là ra uy mà thôi, tôi cũng không đến mức e sợ cô ấy.”
Người đàn ông lắc đầu: “Đầu tiên cũng không cần bàn đến Farrell có thể so sánh với Cố thị hay không, chỉ là cái người Hứa Phi Phàm này, tổng giám đốc Cố vẫn nên cố gắng giữ khoảng cách, lòng dạ người này thâm sâu không cần nói, hơn nữa tâm địa lại độc ác.”
Cố Dương nhướng mày: “Sao lại nói vậy?”
“Nhà họ Đoàn và nhà họ Phùng tranh đấu bao nhiêu năm, Hứa Phi Phàm xuất hiện chưa được bao lâu mà sản nghiệp đã sụp đổ, người đứng đầu hai nhà đều vào tù, tổng giám đốc Cố còn chưa hiểu sao?”
Đương nhiên Cố Dương hiểu, mọi chuyện vừa xảy ra thì trong lòng cô đã sáng tỏ như gương, thật ra những người biết được chuyện này ít nhiều cũng đều đoán ra được, nhưng không có chứng cứ, có nói thêm cũng không có tác dụng, huống hồ bọn họ dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, kiểu tình huống này mọi người cũng đều nghe ngóng vui thích.
“Chậc, ngày đẹp như vậy lại nói mấy chuyện đó làm gì, tôi nhớ lần trước ông có nói với tôi con trai ông làm bên điện tử, bây giờ ngành nghề điện tử trong nước đang rất thịnh hành đấy, tính toán làm cái nào, tôi giúp ông hỏi thử xem.” Cố Dương đội mũ lưỡi trai vươn vai, đã chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông vừa nghe thấy lời Cố Dương ánh mắt đã sáng lên: “Vậy phải cảm ơn tổng giám đốc Cố rồi, nó thích lăn lộn bên mảng game trực tuyến, dù sao thì tôi cũng không xem trọng gì, làm cái này thì chi bằng làm bên mảng ăn uống tiền đến nhanh hơn.”
Cố Dương che miệng ngáp một cái, khẽ vỗ vai người đàn ông: “Lão Trần à, cái này thì ông không hiểu rồi, ngành điện tử không hề thua kém dịch vụ ăn uống, game trực tuyến chủ yếu là bỏ vốn ít. Cho dù không làm được thì các ông cũng sẽ không chịu thiệt, nếu anh ta có đầu óc và năng lực thì trong vòng hai ba năm các ông cũng không cần quan tâm đến anh ta nữa rồi, người trẻ tuổi mà, cũng nên rèn luyện mài giũa nhiều.”
Lý Hải Phượng từ xa đã nhìn thấy Cố Dương đi đến, nàng vội chạy qua vừa bung dù vừa đưa nước: “Tổng giám đốc Cố, em chỉ nói chuyện với chị Băng Băng hai câu, chị đã vứt em đi rồi, trời nóng như vậy chị mau uống nước đi.”
Cố Dương nhận lấy nước uống vài ngụm: “Cô cứ đứng đây cả nửa ngày à?”
Lý Hải Phượng gật đầu, đôi mắt nhỏ có vẻ tủi thân: “Chị Băng Băng đã nói bảo em đi theo chị không rời một tấc, lần sau chị cũng đừng chạy lung tung nữa.”
Cố Dương chẳng buồn quan tâm đến nàng: “Buổi chiều đi cùng tôi đến khu vực nội thành.”
Giữa trưa hai người dùng bữa qua loa rồi để tài xế chạy xe đến khu vực nội thành, Lý Hải Phượng rất hiếu kỳ với mỗi người ở đây, dân thành phố ở Algiers đa phần đều là người Ả Rập, nhưng không phải tất cả mọi người đều mang khăn trùm kín đầu, cũng có rất nhiều người ăn mặc thời trang xinh đẹp.
Xuống xe, Lý Hải Phượng đi theo sau Cố Dương, một đôi mắt cũng không nhìn được hết, những tòa nhà xung quanh có màu đỏ, cũng có màu trắng và xanh lục, nhưng màu sắc lại không hề rối rắm, nhìn vào mắt cũng mang theo cảm giác rất khác, vô cùng hài hoà đẹp mắt.
“Tổng giám đốc Cố, nghe nói phong cảnh trên núi rất đẹp, còn có rất nhiều kiến trúc cũ mang nét đặc trưng của Pháp, thật muốn đi xem thử.” Lý Hải Phượng đi đến bên cạnh Cố Dương, chắp tay sau lưng vui vẻ nói.
Cố Dương mắt cũng không chớp tiếp tục bước đi, dường như cũng không định đáp lời của nàng.
Lại đi được một lúc, không biết Lý Hải Phượng nhìn thấy gì lại cầm lấy máy ảnh treo trên cổ đi sang bên đó, máy ảnh này là do nàng mượn tạm của Vương Băng, cả đời này có lẽ nàng cũng chỉ đến mỗi một lần này, chắc chắn phải lưu lại kỷ niệm.
Cố Dương đi một lúc thì phát hiện không thấy người bên cạnh đâu, quay đầu nhìn thấy người kia đang cầm máy ảnh nhét vào tay một người Ả Rập, khoa tay múa chân nhờ người ta chụp ảnh hộ nàng.
Cái đồ ngốc này! Cố Dương thầm nói trong lòng một câu, sắc mặt không tốt đi qua.
Đúng lúc sau lưng Lý Hải Phượng là một toà nhà đá màu trắng, không tính là cổ xưa nhưng lại rất đẹp, nàng vừa bày ra tư thế, người Ả Rập kia cũng nâng máy ảnh lên thì đột nhiên lại bị một bàn tay thon dài cầm lấy.
Cố Dương nói gì đó với người Ả Rập kia, Lý Hải Phượng nghe không hiểu, sau khi người kia đi Cố Dương lập tức ném máy ảnh cho Lý Hải Phượng, lạnh lùng nói: “Cô đi ra ngoài cùng tôi làm gì, là đến chơi sao? Trừ tiền lương hoặc sa thải, cô chọn đi.”
Xong rồi, tổng giám đốc Cố lại giận rồi. Lý Hải Phượng thầm than trong lòng một câu. Chạy đến bên cạnh Cố Dương như chó pug, hai tay chắp lại: “Tổng giám đốc Cố, em sai rồi, lần sau không dám nữa, lần sau còn phạm lỗi thì chị cứ đánh em.” Đừng trừ tiền lương mà.
Cố Dương hừ một tiếng quay đầu bước đi: “Cô không chọc giận tôi một phút thì cô sẽ không thoải mái hay sao”
Tổng giám đốc Cố…
Tuy Algiers là thủ đô, lại là thành phố khá lớn, có lẽ là do tín ngưỡng nên xung quanh có rất nhiều nhà thờ Hồi giáo giống với trong nước.
Cả một buổi chiều, hai người đi bộ mệt thì tiếp tục lên xe đi dạo, Lý Hải Phượng cũng không biết Cố Dương đang nhìn cái gì, nói chung bọn họ cứ đi rồi nghỉ, chớp mắt đã đi dạo đến lúc trời tối.
Nội thành không quá lớn nhưng một buổi chiều đi dạo hết cũng không thể nào, nếu thật muốn khảo sát thì cũng không nên khảo sát qua loa giống cô, qua một buổi chiều cũng thu hoạch được không ít, nàng tính toán một chút, ngoài các cơ sở y tế chuyên khoa, các cơ sở y tế lớn cũng không dưới hai mươi chỗ, đây chỉ là ở những nơi cô nhìn thấy.
Nếu sau này thật sự có dự định làm về hạng mục y tế thì Algiers sẽ là lựa chọn đều tiên của cô, mục tiêu lớn nhất của cô là thị trường Nam Phi, đối với cô mà nói công nghiệp tại Nam Phi có sức quyến rũ rất lớn, đương nhiên đây đều là những chuyện sau này mới cần phải cân nhắc.
Nói ra thì…
“Ai cho cô chụp hình tôi, bỏ máy ảnh xuống!” Cố Dương đang nhập tâm suy nghĩ thì đèn flash chói mắt kéo suy nghĩ của cô lại.
“Tổng giám đốc Cố, chị xem, chị xem, cảnh đêm sau lưng chị đẹp thật.” Lý Hải Phượng tung tăng vui vẻ.
“Xoá đi!”
“Nhưng tấm này rất đẹp mà…”
“Tôi, nói, xóa, đi!”
“… Ồ.” Xoá thì xoá thôi, làm gì mà hung dữ.