Chủ nhật ngày hôm sau, Cố Dương có tiệc xã giao nên tự mình ra ngoài, Lý Hải Phượng cũng có việc, hôm nay nàng không lái xe của Cố Dương mà đi bộ rất xa ra bên ngoài bắt xe.
Vốn dĩ Lý Hải Phượng còn cho rằng sau này có lẽ nàng và Ngô Ba sẽ chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa, ai mà ngờ được hắn lại gọi điện thoại cho nàng, nói đã rất lâu không gặp mặt rồi, muốn ôn lại chuyện cũ. Haha, Lý Hải Phượng nghĩ thầm dù sao thì cũng không có chuyện gì, nếu như hắn đã muốn tiếp tục (mối quan hệ) thì tiếp tục, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn mà.
Địa điểm mà bọn họ hẹn gặp là nơi mà Lý Hải Phượng chưa đến bao giờ, sau khi nàng tìm được thì đã bị sự xa hoa của nhà hàng đó đè ép, nàng nhớ là trước đây lúc còn ở bên nhau, Ngô Ba chưa bao giờ tới những nơi như thế này, Lý Hải Phượng suy nghĩ một lát rồi vẫn bước vào.
Ngô Ba vẫn còn chưa tới, lúc này cũng đã không còn sớm nữa, tầng hai và tầng ba đều là phòng bao riêng, nàng chỉ có thể lựa chọn ở tầng một, như thế thì cho dù sau khi ăn cơm xong mà bị Ngô Ba ăn quỵt thì nàng vẫn có thể tự thanh toán được.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, mắt thấy xung quanh đều đã đầy ắp người rồi, ở chỗ cửa ra vào dường như còn có người đi vào bị mời ra, người phục vụ nhìn về phía Lý Hải Phượng ở bên này mấy lần, muốn mở miệng nói điều gì nhưng rồi kìm lại.
Ở trong phòng rửa tay, Cố Dương vừa mới đi vệ sinh xong, đang chuẩn bị đi ra thì nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động khác thường. Mặc dù âm thanh đã cố kiềm chế, thế nhưng ngay cả tên ngốc cũng có thể nghe ra người ở bên trong đang làm cái gì. Cô khẽ nhíu mày lại, nghĩ tới lúc bản thân mình đi vệ sinh thì hai người đó bắt đầu rồi, trong lòng khó chịu trái lại không nói gì.
Mặc dù lúc này đang là giờ ăn cơm trưa, thế nhưng ngoại trừ tầng một thì tầng hai và tầng ba đều là phòng riêng cao cấp, tầng hai không hẳn là đã kín người, tầng ba lại càng có ít người hơn, nhà hàng này tính phí rất cao, người bình thường muốn vào cũng vào không nổi, cũng chẳng trách đôi trai gái này có thể lẻn vào làm chuyện này.
Cố Dương vốn định rửa tay xong rồi thì rời đi, thì lúc này giọng nói của đôi nam nữ bên trong đã ngăn bước chân của cô lại.
“Anh mau thả em ra đi, đừng lộn xộn nữa, người ta vẫn còn đang đợi ở bên dưới kia kìa.” Giọng nữ kia vừa lên tiếng đã mang theo điệu bộ nũng nịu, còn hơi thở hổn hển nữa.
“Cái người Lý Hải Phượng kia em còn chưa biết đâu, chỉ cần chúng ra không đi xuống thì cô ta có thể đợi ở đó đến trưa.” Lời người đàn ông không chút để ý.
Cố Dương khoanh tay dựa vào thành của bồn rửa tay ở bên cạnh, mặt không có biểu cảm gì, ở bên trong truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, xem ra là đã mặc quần áo vào rồi.
“Ai, em nói này Ngô Ba, anh đừng có đắc ý, đó là cô gái ngốc nghếch anh đá đi, hiện giờ anh thiếu tiền thì lại đi tìm người ta, anh cũng mặt dày lắm đó.”
“Có gì mà mặt dày, anh với cô ta cũng đã ở bên nhau ba năm trời, mặc dù là đã chia tay rồi nhưng vẫn có thể làm bạn được, chỉ là cho vay tiền mà thôi, lẽ nào cô ta còn không cho anh mượn hay sao? Với cả, đây là anh lập nghiệp, còn không phải là để sau này có thể rạng rỡ mặt mày cưới em về nhà hay sao?’
“Được rồi anh có lý, lát nữa anh mở lời thế nào để mượn người ta đây, làm sao mà anh biết cô ta có tiền?”
“Quan tâm cô ta làm gì, chỉ cần trong lòng cô ta vẫn còn có anh thì chắc chắn là sẽ nghĩ cách thôi, trước đó anh nghe nói hiện giờ cô ta đang làm việc ở Cố thị, Cố thị là nơi nào cơ chứ, tiền lương một tháng của nhân viên quét dọn còn nhiều hơn số tiền chúng ta kiếm được, buổi trưa còn bao luôn cả cơm nước, cho dù là cô ta làm công việc gì ở đó đi nữa, bình thường cô ta xài tiền rất tiết kiệm, trong tay thế nào cũng có chút tiền, nói chung cứ mượn trước rồi nói sau, xem chừng cũng không cần trả lại đâu.”
Hai người bọn họ mặc xong quần áo bước ra ngoài thì nhìn thấy một thân hình nữ tính cao gầy, xinh đẹp lại có khí chất đang lau tay, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào mái tóc đen dài thẳng kia một lúc, hâm mộ rồi lại ghen tị. Cô ta quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình đã nhìn trợn tròn mắt bèn tức giận hung dữ trừng hắn một hồi, vội vàng rửa tay rồi lôi kéo người đi ra ngoài.
Cố Dương nhìn gương mặt vẫn không hề có chút cảm xúc nào như cũ ở trong gương, cô dường như đã thấy được trong mắt mình đang nung nấu lửa giận, cẩu – nam – nữ, đụng phải tôi thì tính ra các người xui xẻo rồi.
Lý Hải Phượng có chút ngồi không yên, người phục vụ cũng không đợi được nữa rồi, nhìn thấy đang định đi về phía nàng thì lúc này lại trông thấy một nam một nữ đang tiến đến, nàng dường như tìm được vị cứu tinh, vội vẫy tay với bọn họ.
Hai người ngồi vào chỗ, lúc Lý Hải Phượng nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ thì hơi sửng sốt một chút: “Hai người…” Nàng nhớ là người đang quen với Ngô Ba không phải là người này mà nhỉ.
Dường như Ngô Ba biết được nàng muốn nói điều gì, bèn rất nhanh đã ngắt lời nàng: “Ây tôi nói này Lý Hải Phượng, mấy tháng rồi không gặp, cô cũng trở nên xinh ra đấy.” Thứ nhất là hắn sợ Lý Hải Phượng sẽ nói lung tung về chuyện trước đây của hắn, thứ hai là lời nói này cũng là chân thành, quả thực là Lý Hải Phượng so với trước đây có chút khác biệt. Cụ thể khác biệt ở chỗ nào thì hắn cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì mới phát hiện ra hôm nay nàng không đeo kính.
Lý Hải Phượng sửng sốt, sau đó ngẩn ngơ mà sờ sờ mặt của mình: “Thật vậy sao?”
Ngô Ba lười tiếp chuyện với nàng: “Đã gọi món chưa đấy? Tôi sắp đói tới chết rồi đây.”
“Anh không giới thiệu một chút rồi hãy gọi món à?” Người phụ nữ ở bên cạnh hắn lên tiếng.
Ngô Ba phản ứng lại chậm nửa nhịp, bèn nhanh chóng giới thiệu hai người họ, đã không thích Lý Hải Phượng nữa, dù sao thì hôm nay cũng có chuyện cầu cạnh nàng nên miễn cưỡng cho nàng mặt mũi.
Đến khi người phục vụ đi tới để gọi đồ ăn, mặc dù biểu hiện không rõ ràng nhưng vẫn làm như vô tình liếc nhìn Ngô Ba một chút, hai người này cũng thật là cố ý, để cho một cô gái ngồi đợi lâu đến như vậy, ngay cả một lời xin lỗi cũng không thèm nói ra.
Bọn người Ngô Ba vốn hôm nay cũng không đến đây vì mục đích ăn uống nên chỉ tùy tiện gọi món một chút, bởi vì hắn là người mời khách, hơn nữa đồ ăn của nơi này lại đắt đỏ nên chỉ tùy tiện gọi hai món có giá cả nhìn sơ qua có vẻ thấp, thế nhưng khi lúc hắn đang muốn trả thực đơn cho người phục vụ thì bị một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn rút ra.
Cả ba người đều sửng sốt, ngay cả người phục vụ cũng ngây ngẩn cả người.
Cố Dương cầm lấy thực đơn rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Hải Phượng, tư thế tao nhã, cử chỉ hào phóng, cô lật qua lật lại thực đơn trong tay, không cho mấy người kia thời gian để ngây người mà chọn một hơi rất nhiều món ăn, sau đó mới cười tủm tỉm nhìn người phục vụ: “Người đẹp, cô có nhớ được không đấy?”
Người phục vụ bèn lập tức phản ứng lại, nhanh chóng dựa vào trí nhớ mà đọc lại một lần cho Cố Dương nghe: “Cô xem có đúng không? Hay là có muốn gọi thêm món gì nữa không ạ?”
Đây cũng là lần đầu Cố Dương đến nơi này, cô thậm chí còn không thèm xem trên thực đơn được viết cái gì mà chỉ nhìn giá cả mà gọi: “Ồ, lại lấy thêm một chai Louis XIII đi.”
Ngô Ba và bạn gái của hắn trợn mắt há mồm, không ngờ tới người phụ nữ mà vừa mới gặp ở trong phòng rửa tay vậy mà lại ngồi trước mặt họ, quan trọng nhất là cô gọi quá nhiều món rồi, hơn nữa cô là ai?
Người phục vụ sửng sốt, chỗ bọn họ có Louis XIII, thế nhưng từ trước đến giờ khách ở tầng một chưa bao giờ gọi cả, mặc dù người phụ nữ này thoạt nhìn rất có tiền, thế nhưng cô vẫn lặp lại một lần nữa.
“Lẽ nào các người không bán à? Hôm nay vị tiên sinh đây đãi khách, cô nhìn anh ta thấy giống như người không có tiền sao?” Cố Dương nhướn mày, như có chút không vui.
Người phục vụ bèn cầm lấy thực đơn rồi vội vã bước đi.
Lý Hải Phượng choáng váng, ngay cả Cố Dương vừa gọi cái gì cũng đã đều quên rồi, cứ ngơ ngác mà nhìn cô.
“À, tôi tên là Cố Dương, là đồng nghiệp của Hải Phượng, hai vị đây là bạn của cô ấy à?” Thái độ của Cố Dương kiểu lịch sự với bạn bè thân thiết quả thật khiến cho người ta không thể chê gì.
“Ờm, chúng tôi là…”
Lý Hải Phượng phản ứng lại, nàng nhìn Cố Dương: “Cố…”
“Phục vụ, mang cho tôi một ly nước đá!” Chân của Cố Dương ở dưới gầm bàn đạp lên chân của Lý Hải Phượng, mang theo ý nhắc nhở.
“Thật sự là ngại quá, vốn dĩ là tôi đã hẹn với bạn, thế nhưng họ lại không đến được, chỉ có thể tới tìm cô ấy, cô ấy nói có người mời khách nên tôi đành tới đây tạm thời ăn chực, hai người sẽ không để ý chứ?”
Ngô Ba nhìn gương mặt đó của Cố Dương thì tay chân hơi luống cuống, hắn vội vàng xua tay: “Tất nhiên là không sao, không sao đâu mà.”
Cô bạn gái liếc nhìn Cố Dương rồi cau mày, đừng nói tới bữa cơm này, cho dù là bình rượu kia thì bọn họ cũng không trả nổi, người phụ nữ này có bị điên không vậy?
Các món ăn lần lượt được dọn ra với đầy đủ màu sắc hương vị, cũng rất xứng đáng với giá tiền. Cố Dương nhìn sắc mặt của hai người ngồi đối diện càng ngày càng đen lại, tâm trạng tốt lên, vừa gắp đồ ăn vào đĩa của mình vừa gắp luôn cho cả Lý Hải Phượng, sau đó còn không quên giục đôi cẩu – nam – nữ sắp phát điên kia ăn nhanh lên một chút, nếu không thì đồ ăn sẽ nguội lạnh mất.
Ngô Ba làm gì còn tâm trạng ăn uống nữa, lại không tiện nổi cáu với người đẹp, lúc ăn được một nửa hắn bèn muốn đi đến nhà vệ sinh, sau đó thì cơn ác mộng của hắn đã tới.
“Anh đừng có đi, tôi gọi cô ấy đến tính tiền, phục vụ, thanh toán hóa đơn!” Cố Dương “thân thiết” gọi người phục vụ đi tới.
Ngô Ba triệt để bị dọa rồi, hắn lấy đâu ra nhiều tiền như thế để trả bây giờ? Chỉ riêng một chai rượu cũng phải trị giá năm con số (100,000 tệ tương đương 350 triệu VNĐ), lại thêm cả bữa ăn này, hắn ta quả thật không dám nghĩ đến, lúc này dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết được bản thân mình bị hố rồi. Cho dù là bạn có quan hệ tốt đến cỡ nào mà chiêu đãi thì cũng không ăn như vậy, huống hồ là một kẻ không hề quen biết giữa đường nhảy ra như thế này. Ngô Ba quay người lại thì vừa hay bắt gặp ánh mắt chế nhạo của Cố Dương, sắc mặt của hắn tối sầm lại, nghĩ đến cảnh ở trong nhà vệ sinh, chắc chắn là cô đã nghe được những lời mà bọn họ nói vừa nãy rồi, cô đây là cố ý.
“Tiên sinh ngài quẹt thẻ thì mời đi theo tôi đến bên này ạ.” Người phục vụ làm một động tác mời đi với Ngô Ba, thầm nghĩ nhìn hắn ăn mặc bình thường, không ngờ được còn khá giàu có.
Nhìn thấy Ngô Ba cùng người phục vụ đi ra, ánh mắt của Cố Dương nhìn về phía người bạn gái của hắn, vẻ khinh thường trong mắt không hề có chút che giấu nào: “Thật là ngại quá đi, ăn một bữa cơm lại đắt như vậy.”
Người phụ nữ không nói lời nào, biểu tình trên mặt vô cùng cứng ngắc.
Ở dưới gầm bàn, Lý Hải Phượng kéo kéo váy của Cố Dương, nàng cảm thấy Cố Dương làm chuyện này hơi quá đáng rồi.
Cố Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà liếc nhìn nàng một cái rồi cầm ví tiền đi tới quầy lễ tân.
“Ô kìa, không phải là có tiền sao, còn lề mề cái gì vậy?” Cố Dương tựa như không xương mà nghiêng người dựa về phía quầy lễ tân, khóe mắt khẽ nhếch lên, nhìn Ngô Ba bằng ánh mắt khinh thường: “Không có tiền còn giả bộ giàu có cái gì, còn để cho cô ấy tới chỗ này, sao nào, anh là đang định để cho cô ấy trả hộ sao? Cũng đúng, người ngốc nghếch quả thật rất dễ lừa gạt”.
Ngô Ba cuống lên: “Ai bảo tôi định để cho cô ta trả hộ?”
“Vậy thì anh trả tiền đi.” Vẻ mặt Cố Dương gợi đòn nói, em gái thu ngân giả vờ như không thấy gì, cô cũng không lạ gì với loại tình huống như thế này, thế nhưng ở trong lòng thì đã cho Cố Dương cái like rồi. Lớn lên vừa xinh đẹp lại có tiền, sự thật đã chứng minh suy đoán của cô là chính xác, bởi vì cô vừa mới thả một nút like thì Cố Dương đã rút trong ví ra một chiếc thẻ vàng rồi đưa cho cô, vừa kiêu ngạo lại tự mãn lên tiếng: “Trực tiếp quẹt đi, không có mật mã.”
Ngô Ba chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, làm cả nửa ngày thật sự là đang chơi đùa với hắn, nếu Cố Dương không phải là phụ nữ thì hắn thật sự sẽ vung nắm đấm lên rồi.
Ngô Ba và bạn gái của hắn thẹn quá thành giận mà rời đi, bọn họ rất muốn có khí phách mà chỉ thẳng vào mũi của Cố Dương nói “Cô đợi đấy”, thế nhưng bọn họ không có gan đó.
Lý Hải Phượng nhìn Cố Dương từ từ rót rượu cho mình uống, nàng chẳng còn cách nào khác mà thở dài một hơi: “Tổng giám đốc Cố, lần sau đừng làm vậy nữa.”
“Cô cho rằng cô có tư cách nói như vậy sao? Tôi mà không tới thì bọn họ sẽ mượn tiền của cô, có phải là cô sẽ vui mừng hớn hở mà dâng tiền cho người ta không?”
Lý Hải Phượng chẳng nói gì nữa, thực ra thì Cố Dương không nói thì nàng hoàn toàn không biết được Ngô Ba hắn tới tìm nàng là để mượn tiền. Lại cộng thêm Cố Dương thêm mắm dặm muối nói lại với nàng chuyện xảy ra ở trong phòng rửa tay, cả người nàng đều hơi khó chịu.
“Cảm ơn chị, tổng giám đốc Cố.”
Cố Dương nhấp một ngụm rượu rồi cau mày: “Thứ rượu này vừa rẻ tiền vừa khó uống, đi thôi, đi lên tầng với tôi, ở trên tầng có người đang đợi.”