Cuối cùng Cố Dương thay một bộ đồ thể thao, Lý Hải Phượng đứng bên cạnh xem cô chơi, giữa chừng Vương Băng nhận mấy cuộc điện thoại, nói vài tiếng với Cố Dương rồi rời khỏi.
Trời vô cùng nóng, từ lúc Cố Dương chạm đến gậy đánh golf thì lập tức hưng phấn, Lý Hải Phượng thì nóng muốn ngất xỉu, ngay từ đầu Lý Hải Phượng không hề để ý đến hai caddie đứng bên cạnh, sau đó lại phát hiện có một người luôn nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng nàng không kìm được cũng nhìn lại, kết quả vừa nhìn thấy lặp tức ngây người, đây không phải là bạn cùng phòng ký túc xá của nàng, Hoắc Hiểu Linh sao?
Khi Lý Hải Phượng nhìn qua thì Hoắc Hiểu Linh đã biết là nàng nhận ra cô, lúc đầu nhìn Lý Hải Phượng đi theo sau lưng Cố Dương cũng chưa dám chắc là nàng, người này làm sao có thể là cô gái ngốc nghếch mặc đồ lỗi mốt thời đại học đó chứ, bỏ kính ra, thay một bộ quần áo giống như biến thành một người khác vậy.
Lý Hải Phượng quay đầu nhìn mắt Cố Dương, thấy cô vô cùng chuyên tâm chơi golf không để ý mình, vội vàng đi vài bước đến bên cạnh Hoắc Hiểu Linh, “Cậu là…. Hiểu Linh hả?”
Cô ấy rất xinh đẹp, dáng người cũng tốt, dù mặc quần áo caddie cũng khiến người ta không thể rời mắt, cô nhìn thật kỹ Lý Hải Phượng, cười cười, “Thật sự là cậu sao Hải Phượng, mới đầu nhìn cậu tôi còn không nhận ra nữa.”
Lý Hải Phượng nhìn thấy người bạn cùng phòng ngày xưa đương nhiên rất vui vẻ, bình thường nàng gần như không có bạn bè, tuy rằng là bạn cùng phòng với Hoắc Hiểu Linh nhưng cùng không phải một khoa, quan hệ cũng không thật sự tốt, nhưng dù sao sống chung lâu như vậy, so với việc xa lánh những người bạn cùng phòng khác, Hoắc Hiểu Linh vẫn luôn khách khí với nàng.
“Bây giờ cậu giỏi thật… Tuy rằng tôi không biết người đang chơi golf này là ai, nhưng người đến đây đều là người có thân phận địa vị, Hải Phượng, chúc mừng cậu nha.” Trong giọng nói của Hoắc Hiểu Linh không che giấu được sự hâm mộ.
Lý Hải Phượng ngượng ngùng cười cười, “Đâu phải, là Cố tổng không chê bai tôi, bằng không bây giờ cũng không biết tôi đã trôi đến đâu.” Trong lòng nàng cảm kích Cố Dương.
“Tốt nghiệp cùng một trường đại học, gặp được cậu ở đây, thật làm tôi không ngẩng đầu nổi, Hải Phượng, bây giờ cậu làm gì vậy?”
Lý Hải Phượng nghĩ đến công việc của mình, cuối cùng chỉ nói là làm trợ lý.
Hoắc Hiểu Linh còn muốn nói gì đó, mắt thấy Cố Dương nhìn về bên này, nháy mắt ra hiệu cho các cô, nếu hôm nay không phải là Lý Hải Phượng, cô cũng không chủ động nói chuyện với khách như vậy, chuyện này không chỉ là thất lễ mà còn là điều cấm kỵ ở sân golf, nếu phát hiện sẽ bị đuổi, cô vội vàng đẩy Lý Hải Phượng một cái, “Đó là cấp trên của cậu nhỉ, cô ấy đang nhìn sang đây, cậu mau đi qua đó đi, chúng ta nói chuyện sau.”
Lý Hải Phượng nói xin lỗi cô rồi chạy lại chỗ Cố Dương.
Thành Lão đang chơi, Cố Dương xoay người, sắc mặt không thay đổi nhìn Lý Hải Phượng, liếc mắt nhìn về phía Hoắc Hiểu Linh một cái, “Bạn bè?”
Lý Hải Phượng cuối đầu nói nhỏ, “Bạn học.”
Cố Dương nhướng mày, “Cô nên cảm ơn tôi, nếu không nói không chừng cô đã ở đây làm caddie.”
Lý Hải Phượng ngẩng đầu có chút khó hiểu nhìn cô, “Làm caddie thì sao chứ?”
Cố Dương xoay người không định phản hồi lại, một lúc sau mới quay lại, “Bây giờ cô là trợ lý của Cố Dương tôi, đừng gặp ai cũng nói chuyện, chú ý thân phận.”
Trong lòng Lý Hải Phượng buồn bực, nhưng lại không biết nói gì.
Chơi được hơn một tiếng, Cố Dương tạm biệt Thành Lão, thừa dịp cô không để ý Lý Hải Phượng vội trao đổi số điện thoại với Hoắc Hiểu Linh, “Hiểu Linh tôi phải đi rồi, có chuyện gì cậu gọi vào số này cho tôi, tôi ở ngay tại Ninh Hải.”
Cuối cùng lúc bọn họ rời đi, vừa hay là Hoắc Hiểu Linh đưa các cô ra ngoài, Lý Hải Phượng không dám nói chuyện với Hoắc Hiểu Linh trước mắt Cố Dương, mãi đến khi lên xe nàng không kìm được mà quay đầu lại nhìn, gia cảnh của Hoắc Hiểu Linh không tốt lắm, tất cả mọi người trong phòng đều biết chuyện này, Lý Hải Phượng không biết làm caddie được trả lương cao không, cũng không nghĩ mình có nhiều năng lực, nhưng nếu Hoắc Hiểu Linh cần giúp đỡ, nàng vẫn sẽ giúp đỡ cô.
Cố Dương tự động hiểu ánh mắt kia của Lý Hải Phượng là lưu luyến, bởi vì hôm nay là tài xế của công ty lái xe, nên Lý Hải Phượng và Cố Dương cùng ngồi dưới hàn ghế sau, Cố Dương ‘chậc’ một tiếng, “Không nghĩ đến cô thích kiểu như vậy?”
Lý Hải Phượng không phản ứng lại, hả một tiếng, ngây ngốc nhìn cô.
Cố Dương trợn mắt liếc nàng một cái, không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Băng.
“Thứ ba tuần sau sắp xếp thời gian, tôi muốn gặp Thành Uy, còn những cuộc hẹn khác hoãn lại, ừm, đúng vậy, đại hội cổ đông? Nếu không có gì thay đổi thì chuẩn bị đi, để cho bọn ngốc đó tự chèn ép nhau, thuyết phục tên nhóc Thành Uy, đến ngày đó chúng ta xem kịch hay, ừm, không còn việc gì.”
Lý Hải Phượng có chút rối rắm, Cố tổng luôn thể hiện ra dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt đối thủ… Nữ thần của mọi người, ở trước mặt người lớn luôn lễ phép khiêm tốn, vậy mà mỗi lần không có ai, cô luôn nói chuyện thô tục như vậy, không có một chút khí chất nào.
[Xùy xùy xùy, Lý Hải Phượng, mày nghĩ bậy bạ gì vậy, Cố tổng là người có khí chất nhất, mày không thể nghĩ chị ấy như vậy]
Trên đây là hoạt động não bộ của Lý Hải Phượng, ai bảo cô là fan não tàn trung thành của Cố tổng chứ.
Cố tổng nào biết rằng cô trợ lý nhỏ của mình nghĩ gì, cô thẫn thờ nhìn cảnh vật lùi về sau ngoài cửa kính ô tô, “Tháng sau là Trung Thu… Lý Hải Phượng, hay là Trung Thu này cô về nhà, khi chúng ta trở lại vừa lúc dự đại hội cổ đông của Hoa Khoa.”
Lý Hải Phượng quay đầu nhìn cô, “Nhưng mà mẹ em… Mẹ em bảo Quốc Khánh phải về, em…”
Cố Dương giơ tay lên vỗ đầu nàng một cái, “Đầu cô nghĩ gì vậy, Trung Thu về thì Quốc Khánh không thể về nữa sao, chủ yếu là biết ứng biến với tôi không hiểu sao?”
“Nhưng mà Cố tổng, em cũng chưa nói là để chị về cùng em mà.” Vẻ mặt Lý Hải Phượng khó xử.
Cố Dương tức giận trừng mắt với nàng, “Cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy cô không biết tốt xấu như vậy, Cố Dương tôi đến nhà ai còn chưa có khi nào không được hoan nghênh, nói Trung Thu là Trung Thu, không bàn cãi!”
Lý Hải Phượng: “……………” Về thì về, cả ngày chỉ biết dữ với người ta (*/w*)
Lúc nấu cơm tối, Lý Hải Phượng đứng trước cửa tủ lạnh một lúc, cả hai cái tủ lạnh đều đầy ấp, Cố Dương lại không nói lời nào, nàng cũng không biết phải làm gì.
Trong phòng khách, Cố Dương nằm trên sô pha xem tin tức, đeo cặp kính gọng vàng vừa thâm trầm lại vừa thần thái, Lý Hải Phượng đi đến chắn trước mặt cô, “Cố tổng, chị muốn ăn gì đây?”
Cố Dương miễn cưỡng liếc nàng một cái, “Tránh ra!”
“Chị cũng không nói muốn ăn gì, tối hôm trước cũng vậy, ném hết đồ ăn đi, chị tốt xấu gì cũng…”
“Hai món mặn, một món chay, thêm một món súp, làm đi.” Cố Dương tốt tính nói.
Lý Hải Phượng nghe cô nói mấy lời này chẳng khác nào không nói, cam chịu đi xuống phòng bếp, lần nào cũng vậy, tại sao có thể tùy tiện như vậy! Chờ ngày nào đó tâm tình của Cố tổng tốt, nàng nhất định sẽ nói với cô vấn đề này, ừm, như vậy đi.
Quả nhiên là sau khi nấu xong, Cố Dương chỉ gắp mấy đũa rồi không ăn nữa, cũng không uống một miếng canh nào, Lý Hải Phượng tức muốn khóc, nàng cảm thấy có phải là mình nấu ăn quá khó ăn, nhưng mà Cố Dương cũng chưa từng nói khó ăn mà, dù sao bản thân cô cũng cảm thấy ăn rất ngon.
Cố Dương không biết Lý Hải Phượng nghĩ gì, cô thật sự không muốn ăn gì, gần đây luôn như vậy, ăn gì cũng không ngon.
Trước khi lên lầu, Cố Dương phát hiện chút ưu tư của Lý Hải Phượng, cô vui vẻ, cố ý muốn trêu chọc nàng.
“Cô làm sao vậy?” Cố Dương khom xuống sát vào nàng hỏi.
Vốn dĩ Lý Hải Phượng buồn bực lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, cũng không biết là do ai hay là tự do nàng, Cố Dương ăn cơm không ngon, nhưng mà trong lòng nàng lại khổ sở.
“Không có gì.”
Cố Dương nín cười, “Vậy tại sao lại không nói lời nào?”
“Không muốn nói, nước xả rồi, chị lên tắm đi.” Nói cộc lốc mấy câu, lược bỏ cả cụm Cố tổng.
Cố Dương cảm nhận được nàng thật sự tức giận, ngồi xuống bên cạnh nàng, sờ sờ đầu nàng, “Cố tổng chọc cô giận sao?”
“Không có.”
Cố Dương thở dài, tiện tay vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, “Gần đây tôi ăn không ngon miệng, cũng không biết tại sao lại như vậy, cô nấu cơm rất ngon, không phải tôi vẫn luôn ăn sao, đừng nghĩ lung tung.”
Lý Hải Phượng ngẩng người, không nói nên lời. Sau khi Cố Dương lên lầu, nàng ngồi trên sô pha một lúc lâu, sống mũi cay cay, trong lòng có một cảm xúc không thể hiểu rõ, vừa chua xót lại vừa dồn nén.
Cố Dương không thức khuya, hơn chín giờ đã ngủ, Lý Hải Phượng nhìn thấy đèn trong phòng đã tắt mới ăn tâm đón cửa lại trở về giường, kết quả là nàng lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, cuối cùng quyết định lướt điện thoại.
Gần đây nàng đang đọc tiểu thuyết trên một trang web nọ, bởi vì không biết xem gì, mỗi lần trở mình lại lướt sang bộ khác, hôm nay cũng vậy.
Cô vội vàng liếc nhìn tiêu đề:
Lý Hải Phượng: “…………”
Phía dưới cũng là một bộ thể loại Loli Tổng tài.
Lý Hải Phượng: “……………….”
Tiểu thuyết bây giờ đều là Tổng tài bá đạo sao? Vậy cũng được sao?
Quên đi, dù sao cũng không ngủ được, tùy tiện xem một chút. Lý Hải Phượng nghĩ như vậy, bấm nút đọc rồi bắt đầu đọc.
Ánh mắt của Hiên Viên Lãng lạnh như băng thản nhiên liếc đám người phía dưới, từ đôi môi mỏng phun ra vài chữ: “Trời lạnh quá, khiến cho công ty XX phá sản đi.”
Âu Dương Tuyết ngơ ngác nhìn người đàn ông trên bục, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, đôi mắt to ngấn lệ, “Cho dù anh làm như vậy, tôi cũng sẽ không làm người phụ nữ của anh, làm như vậy chỉ khiến tôi hận anh thêm, người tôi yêu là XXX.”
Lý Hải Phượng: “…………..”
Lý Hải Phượng lật thêm mấy chương nữa, nam chính là con trai duy nhất của Tập đoàn tài chính lớn XX, vô cùng giàu có, trước khi gặp nữ chính, phương châm của hắn là: Phụ nữ chỉ là vật ngoài thân. Sau khi gặp nữ chính: Em là tất cả của tôi, không có em, tôi không còn là tôi nữa.
Lý Hải Phượng: “……………” Anh không còn là anh? Vậy anh là ai?
Một bãi chiến trường trong mục bình luận.
Hiên Viên Lãng, ta yêu ngươi: aaa, tổng tài soái quá, aaaaaaa, ta muốn sinh hầu tử cho tổng tài.
Nam thần gả cho ta: Không thể đồng ý hơn, Lãng của ta quả nhiên có khí phách!
Nữ chính là đồ ngốc: Âu Dương Tuyết đáng ghét tự tìm đường chết, nam thần là nhất ╭(╯^╰)╮
Tuyết Nhu là nữ thần của ta: Lầu trên mắng nữ chính, ngươi là đồ ch* cái ghen ghét sinh hận hả, haha!
Tự cảm thấy mình rất đáng yêu: Mina đừng cãi nhau, ta cũng muốn giống nữ chính, làm trợ lý tổng tài, vừa thức dậy phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mấy chục nghìn mét vuông, huhuhu.
Lý Hải Phượng: “………..” Rốt cuộc bọn họ đang nói gì vậy.
Lướt xuống vài trang, nội dung bình luận cũng không khác nhau lắm, Lý Hải Phượng nghĩ nghĩ rồi đăng ký một tài khoản, tại ô nhập tên gõ mấy chữ ‘Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss’.
Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss: Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, không phải tổng tài nào cũng ngủ trên chiếc giường lớn mấy chục nghìn mét vuông đâu, cũng có người ngủ trên giường đôi hai mét, còn nữa, không phải tổng tài nào cũng… Ngủ với trợ lý o(n_n)o!!
Nam thần gả cho ta: Lầu trên uống lộn thuốc hả?!
Hiên Viên Lãng, ta yêu ngươi: Lầu trên của lầu trên, ngươi muốn gây cười sao, nói giống như ngươi đang làm trợ lý tổng tài vậy, rảnh rỗi quá thì đừng lộn xộn ở đây, Lãng của ta mỗi ngày thức dậy từ chiếc giường mấy chục nghìn mét vuông, mỗi sáng đều uống tổ yến, cho ngươi ghen tỵ chết luôn.
Lý Hải Phượng: “………….”
Sáng hôm sau.
Lý Hải Phượng: “Cố tổng, trong nhà không đủ đậu, hôm nay ăn cháo bắp.”
Cố Dương: “…………”