Lúc chiều Lý Hải Phượng và Cố Dương ở nhà khá rảnh, trong lúc đó Lý Hải Phượng đã hỏi bố mẹ nàng về số tiền mà Cố Dương đã đưa cho, tiền là một từ nhạy cảm, nhất là trong tình huống tiếp theo, trước sự ngạc nhiên của Lý Hải Phượng, Cố Dương nghe xong cũng chỉ liếc nhìn nàng một chút, gật đầu ừ một tiếng, sau đó nàng cũng không hỏi lại.
Mấy tiếng sau, Cố Dương ngáp dài, nói buồn ngủ rồi trở về phòng đi ngủ.
Lý Hải Phượng buồn chán ở một mình, vì Cố Dương đến nên mẹ Lý đang chuẩn bị bữa trưa, Lý Hải Phượng và Cố Dương nói muốn giúp nhưng mẹ Lý lại không cho, còn đang nặn nhân bánh, nói sẽ làm bánh bao cho hai người vào buổi tối.
Vào khoảng bốn giờ, Lý Hải Phượng đang nói chuyện với mẹ Lý thì đột nhiên nàng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, mẹ Lý lau tay và chuẩn bị đi ra ngoài, mọi người bên ngoài đã vào nhà.
Lý Hải Phượng bất giác nhíu mày khi nhìn thấy người phụ nữ bước vào cửa với nụ cười tươi, nhưng vẫn đứng dậy gọi: “Thím Tư”.
Cha của Lý Hải Phượng là con thứ hai trong nhà ông nội, còn chú nhỏ nhất là con thứ tư, sau khi kết hôn với vợ, mấy đứa trẻ chỉ gọi bà là thím tư, cũng dễ nghe. Người thân trong gia đình họ thường liên lạc với nhau khá thường xuyên, điều mà Lý Hải Phượng không thích nhất chính là thím tư, người này khá quyền lực. Khi còn bé, biết nàng hay chơi với Nhị Phượng, mỗi lần nhìn thấy hai người cùng nhau, bà bảo nàng là đứa trẻ thông minh, sau lưng lại kêu nàng ngu ngốc. Khi lớn lên, bà ấy để Nhị Phượng ra ngoài nịnh bợ những người bạn giàu có cùng lớp của cô ấy.
Lý Hải Phượng trong lòng hiểu rất rõ, chỉ là không muốn nói ra, dù sao ở trong mắt mẹ Lý, nàng vẫn luôn là người tốt nhất, nàng cũng không sợ bị người khác nói.
“Ồ, sáng nay thấy chị dâu mua nhiều đồ ăn vậy, hóa ra là Hải Phượng về, nghe nói bây giờ đang làm việc trong một công ty lớn ở Định Hải, một tháng cháu kiếm được bao nhiêu tiền?” Vương Nhạc cầm hạt dưa trên bàn, ngồi xuống sô pha.
Lý Hải Phượng không muốn nói về tiền lương của mình, nhưng nàng không còn cách nào, nàng tin rằng nếu không nói, người này nhất định sẽ hỏi cho bằng được, nàng nhấc ấm trà lên và rót cho bà ấy một ly nước: “Cũng không nhiều ạ, có tiền thưởng, không biết chính xác.”
Mẹ Lý hiển nhiên không thích bà ấy, cũng không để ý bà ấy, nhưng đã quen rồi, không nên nhồi nhét nhiều chuyện.
“Là bao nhiêu? Định Hải là thành phố lớn, cháu sợ thím tư sẽ nói cho người khắp nơi biết sao.”
Lý Hải Phượng trở nên hơi mất kiên nhẫn, muốn bịa ra một số, thì cửa phòng ngủ mở ra, Cố Dương buồn ngủ bước ra ngoài: “Mấy giờ rồi?”
“Ôi, ai thế này, Hải Phượng cháu còn đưa người ta về nhà à.” Vương Nhạc ăn dưa, ngạc nhiên nhìn Cố Dương: “Chẳng trách khi nãy tới mẹ cháu còn nói cô ấy thật là xinh đẹp.
Cố Dương thấy có người đến nhà, cô không còn buồn ngủ nữa, cô quay lại nhìn Lý Hải Phượng và đưa mắt hỏi.
“Thím tư” Lý Hải Phượng liếc nhìn Cố Dương quần áo chỉnh tề, đầu tóc không rối bù nên định ra ngoài trốn một lúc.
Cố Dương lịch sự gật đầu chào.
Vương Nhạc tiếp tục bỏ hạt, nhìn Cố Dương: “Hải Phượng, đồng nghiệp của cháu à?”.
Lý Hải Phượng gật đầu lia lịa, nói xong liền đi ra ngoài mua đồ cùng Cố Dương, cho đến khi ra đường lớn nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Dương không để ý, ôm lấy áo khoác: “Cô không thích thím tư à?”.
Lý Hải Phượng gật đầu không nói gì.
Lúc này trên đường không có người, Cố Dương nhìn xung quanh: “Chỗ này có gì vui để chơi không, không thì tới đây làm gì.”
Chơi sao? “Không có gì chơi, có thể leo núi, a, cách đây không xa có một con sông nhỏ, cha em thường đi câu cá khi rảnh, nếu chị muốn đi thì em có thể đi cùng, chị quá chán thì ngày mai chúng ta đi đến Linh Thuỷ chơi cũng được.”
Cố Dương xoa cằm: “Dù sao cũng còn sớm, đi câu cá đi, tôi câu cá rất giỏi đấy.”
Lý Hải Phượng không để ý, cả hai quay lại lấy dụng cụ câu cá, để tránh ai đó trong nhà nên đi khá nhanh, vì cha Lý thường xuyên đi nên mọi thứ chuẩn bị sẵn, họ đã sớm sẵn sàng.
Như Lý Hải Phượng đã nói, sau khi đi bộ khoảng mười phút, Cố Dương nhanh chóng nhìn thấy một con sông nhỏ cách đó không xa, khi đến gần thì không có ai, xung quanh yên tĩnh, không khí và môi trường đều rất thoải mái và tự nhiên.
Cố Dương rất vui vẻ, cô ấy hay đi câu cá với bạn bè, điều khó chịu nhất là có quá nhiều người, mỗi lần đến những nơi ít người lại nhàn nhã và thoải mái, bây giờ thật hợp ý cô.
Hai người chọn một nơi tương đối khô ráo ngồi xuống, chỉnh lại cần câu rồi ném xuống nước, Lý Hải Phượng nhìn lên trời: “Hai ngày nay thời tiết rất tốt, ngày mai chúng ta đi Linh Thuỷ đi Cố tổng. . ”
Cố Dương ánh mắt nhìn mặt nước yên tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Hiếm khi được thư thái, cô nói đi đâu thì đi đó.”
Lý Hải Phượng không thấy lạ khi Cố Dương nói chuyện tốt như vậy, sau một thời gian dài thân thiết, nàng thấy Cố Dương quả là một người khéo ăn nói, mặc dù đôi khi cô rất dữ dằn nhưng không có ác ý, đó hoàn toàn là tính cách của cô. Bây giờ trong mắt Lý Hải Phượng, con người của Cố Dương có một sức hút lớn với nàng, điều này thôi thúc nàng muốn tìm hiểu và làm quen với cô.
Sau nửa giờ, Cố Dương đã có cá trong giỏ, Lý Hải Phượng vẫn không có động tĩnh gì, câu cá là một công việc kiên nhẫn, nàng không vội mà quay đầu lại nhìn Cố Dương: “Hát một bài không Cố tổng?”.
Cố Dương nhướng mày: “Sao cô biết tôi biết hát?”
“Mỗi lần chị tắm là chị đều hát mà.” = _ =
Cố Dương bật cười: “Hát cái gì? Cô hát được không? Chúng ta cùng nhau hát cũng được đó.”
“Em có thể hát bất cứ bài gì, chị chọn đi!” Lý Hải Phượng tự tin không thua ai về giọng hát.
Cố Dương hơi nhếch miệng: “Nếu cái gì cũng biết vậy thì chúng ta hát Hoping bằng tiếng Anh đi?”
Lý Hải Phượng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tiết tấu quá mạnh, không có nhạc đệm thì không dễ hát”.
“?” Cố Dương nhìn cô: “Tôi nhớ là đã nghe thấy cô ngâm nga rồi mà.”
Lý Hải Phượng gật đầu, bài này có khả năng: “Chị trước”.
Cố Dương nghĩ về lời bài hát và hắng giọng “…”
Đây là lần đầu tiên Cố Dương hát trước mặt nàng không kể lúc đang tắm, Lý Hải Phượng thích nhiều bài hát tiếng Anh, thành thật mà nói, giai điệu của bài hát này không phù hợp với giọng hát của nàng, nhưng lại rất phù hợp với Cố Dương, Cố Dương thường nói chuyện không có cảm xúc, nhưng khi hát lập tức thay đổi, nó rất rõ ràng và trong trẻo. Lý Hải Phượng thì ngược lại, nàng nói chuyện nhẹ nhàng và dễ thương, khi mở cuống họng giọng nói sẽ bay bổng âm vực cao, bài hát luyện thanh là phù hợp nhất với nàng.
Cố Dương cũng không giảm âm điệu, Lý Hải Phượng nhắm mắt lại từ từ hát theo.
Hai âm sắc hoàn toàn khác nhau hòa quyện lại, không có nhạc đệm, họ chỉ ngân nga rất nhẹ nhàng, lúc đầu là một giai điệu cô đơn và lẻ loi, nhưng sau khi hát cùng, không còn muộn phiền nữa, như thể một người hỏi, một người trả lời.
“?”
“?”
Nếu là người đó, hãy trả lời tôi, được không?
Đoạn kết cuối cùng, Lý Hải Phượng mở mắt, quay đầu sang một bên, Cố Dương đang nhìn nàng chằm chằm, hai người chỉ ngẩn người không nói gì.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, Lý Hải Phượng cảm thấy xấu hổ, đột nhiên tay bị kéo đi, trợn to hai mắt vội vàng hô to: “Cắn câu rồi”.
Cố Dương chớp mắt, có vẻ còn chưa khôi phục lại cảm giác thần kỳ, cô nhìn Lý Hải Phượng cầm dây, sau đó kéo lên một con cá nhỏ dài 6cm với vẻ cay đắng.
“Cố tổng, em đã từng bắt được vài con cá lớn với bố em, hôm nay vận khí không tốt chút nào.” Ý là nàng rất giỏi, nhưng mà ngày hôm nay.
Cố Dương thở dài: “Tôi cũng có nói gì đâu.”
Lý Hải Phượng còn đang buồn bực, có chút ngượng ngùng trước mặt nữ thần của mình, Cố Dương bên cạnh đột nhiên nói: “Cô hát hay lắm.”
Lý Hải Phượng: “…”
Cố Dương nhìn giỏ cá của mình, vỗ vai Lý Hải Phượng: “Chờ tới khi về nhà rồi, lúc đi hát tôi nhất định sẽ gọi cô. Giọng hát cao vút của cô nhất định sẽ cho tôi nở mày nở mặt. Chúng ta về nhà thôi.
Hả?
Trên đường không nói gì, về nhà Lý Hải Phượng buồn bực, Vương Nhạc chưa rời đi, lại thêm hai người nữa đến, đều là người quen không thân, nếu không ở gần thì sẽ không liên lạc nữa, thấy nàng về thì ra đón: “Hơn nửa năm rồi không gặp, trông chị gầy quá. ”
Cố Dương thoáng thấy biểu hiện của Lý Hải Phượng, thầm nghĩ nàng hiền lành như vậy, mà vẫn có mấy người khiến nàng khó chịu?
Tưởng đến bữa tối rồi, ai ngờ giữa chừng còn có chuyện xen vào, Hải Phượng khá bất ngờ khi Nhị Phượng đến, cô ấy không nói đã lấy chồng, phía sau còn có một bé trai, vì mọi người đều đến, nên mẹ Lý đành cho họ ăn tối cùng, đêm nay thật sự rất náo nhiệt.
Cuối cùng Cố tổng cũng nhìn thấy người có cùng tên với con chó ngốc nghếch của cô, tuy là chị em họ nhưng trông cô ấy chẳng giống nhau chút nào.
Về chuyện xen vào, thực sự không phải vấn đề gì to tát, nhưng sao vẫn xảy ra? Ban đầu, Lý Hải Phượng đang nói chuyện với Nhị Phượng. Ai mà ngờ bạn trai của cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào Cố Dương, cuối cùng đặt bát lên bàn: “Bảo sao tôi cứ thấy quen mắt, hoá ra là đã thấy cô trên báo “.
Cố Dương: “…”
Lý Hải Phượng: “…”
Tất cả mọi người: “…”
Cuối cùng, Nhị Phượng dùng cùi chỏ đâm cậu ta một cái: “Anh nói bậy bạ gì đó, không lịch sự”.
Người con trai đó cảm thấy không có chút cuống: “Tôi thật sự nhìn thấy cô ấy trên báo. Tên là gì tôi quên mất rồi.”
Lúc này, thím tư Vương Nhạc lên tiếng, lúc đầu thím cũng thấy Cố Dương có ngoại hình và khí chất không bình thường, khi cậu đó nói, bà tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cháu là một ngôi sao lớn? ”
Lý Hải Phượng dở khóc dở cười nói: “Chị ấy không phải là minh tinh, sao mọi người có thể nghĩ thế này”.
“Thím này, nhà mình có báo không, cháu nhớ đọc nó ở trong kỳ tháng sáu và tháng bảy đó.” Người con trai đó hỏi mẹ Lý.
Mẹ Lý có chút bối rối, “Ừ.”
“Cô mau lấy ra để cháu tìm. Ngay cả khi không phải thì trông cũng quá giống nhau.”
Cố Dương đêm nay tính khí cũng thật lạ lùng, để mặc họ đoán già đoán non, không nói mà chỉ lặng lẽ ăn, Lý Hải Phượng không hiểu cảm xúc của cô giờ là gì, cũng không thể không cho tìm, tìm thấy thì có sao không, dù sao thì Cố Dương đã là một vị khách, đây còn không là câu hỏi lịch sự nữa.
Lý Hải Phượng hơi tức giận, mẹ Lý do dự một lúc rồi lấy tờ báo ra.
Không có gì đáng ngạc nhiên, trên một tờ báo vào cuối tháng 6, một cuộc phỏng vấn với những nhân vật nổi tiếng của công ty trong lĩnh vực tài chính là Cố Dương mặc một bộ vest lịch sự.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lý Hải Phượng không muốn ăn nữa, lạnh lùng nói với mấy người: “Người ta dù sao cũng là khách, mọi người làm vậy là sao!” Nói xong đứng dậy đi vào phòng mà không cần nhìn lại.
Cố Dương nhướng mày, không biết nàng có tính tình như vậy, lịch sự mỉm cười với mọi người: “Cháu không cố ý che giấu chuyện đó, cũng không có gì để nói, lên báo cũng là bình thường thôi, để cháu vào xem cô ấy.”
Cố Dương đi tìm Lý Hải Phượng, mẹ Lý cũng bất lực, thật kỳ lạ, nàng bị nhìn chằm chằm nhưng không có vẻ gì là tức giận, ngược lại, ngược lại con gái mình lại nổi đóa.
“Ôi cô ấy là sếp của một công ty lớn đó, chị em thật tuyệt, làm sếp quan tâm đến nỗi về tận nhà chơi.” Chàng trai đó vẫn đang đọc báo, thỉnh thoảng nói gì đó.
Nhị Phượng phát điên lên với anh ta: “Tôi chịu anh rồi đấy, đừng như thế này, làm cho chị Phượng tức giận rồi thấy chưa?”.
Cho đến khi mẹ Lý đuổi người đi, Lý Hải Phượng vẫn đang buồn chán ở trong phòng không chịu ra, Cố Dương vừa lấy điện thoại vừa đánh Dota vừa an ủi cô: “Tôi còn không nói gì, sao cô lại có thái độ vậy? “.
“Nếu chị cảm thấy phiền, ngày mai chúng ta đi.” Lý Hải Phượng nói.
Cố Dương nhún vai: “Không phải còn hai ngày nữa sao? Ở nốt ngày mai, buổi chiều ngày kia rồi đi.”
Lý Hải Phượng: “…” Bình thường, không phải chị hay lải nhải: ‘Mau đi, nơi này chán rồi’ sao?