Cố Dương không để tâm đến sự kiện bao dưỡng, nhưng điều khiến cô không ngờ tới là Thẩm Hiên lại mượn việc này trực tiếp công khai xuất quỹ (comeout) với truyền thông, lúc cô cùng Lý Hải Phượng quay về thì báo chí đã sớm chấn động trên Weibo.
Thật ra chuyện này ngẫm lại cũng thú vị, Cố Dương suy nghĩ một lúc, có hơi vui vẻ, những người tung tin, bọn họ nghìn tính vạn tính cũng tính không đến chuyện Thẩm Hiên thích đàn ông, muốn bôi đen cô và sao nam có gian tình, kết quả người ta là gay, thừa dịp có thể đưa chuyện này đầu đề.
Nhưng dẫu sao đi nữa lúc này anh ta comeout, tuy giúp được Cố Dương, nhưng đối với bản thân Thẩm Hiên thì không có lợi, dù gì anh ta cũng là người trong giới giải trí, tiết lộ thẳng xu hướng tính dục như vậy, chỉ sợ khiến nhiều đạo diễn tìm anh ta phải dè chừng.
Thẩm Hiên đã biết Cố Dương trước khi anh ta debut, sau khi debut thì không liên hệ nhiều, không gọi là bạn bè thân thiết được, nhưng vẫn có thể cùng ngồi xuống nói với nhau đôi câu.
Lý Hải Phượng không biết nghỉ lễ Quốc Khánh có thể trở về được không, dù sao thì hai ngày qua chơi thật vui vẻ, nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn, sau khi về đến nhà liền gọi điện cho mẹ Lý để báo bình an.
Cố Dương đang ngâm mình trong bồn tắm, điện thoại di động bỗng đổ chuông, Lý Hải Phượng bèn nghe máy.
“Xin chào. Ai đấy ạ?”
Trong điện thoại im lặng một lúc, mới chậm rãi có tiếng một giọng nam ngập ngừng: “Xin chào, cảm phiền để Cố tổng nghe máy.”
“Cố tổng đang bận, xin hỏi ngài là ai?”
“Thẩm Hiên.”
Lý Hải Phượng suy nghĩ một hồi rồi nói ‘đợi một chút’ rồi lên tầng tìm Cố Dương, tiếng nước trong phòng tắm chảy róc rách, có vẻ như cô tắm gần xong rồi. “Cố tổng, là điện thoại của Thẩm… Thẩm Hiên, anh ta muốn tìm chị.”
“Đợi chút, tôi sẽ gọi lại cho anh ta.” Cố Dương ở trong nói vọng ra.
Lý Hải Phượng buông micro điện thoại ra: “Cố tổng nói sẽ chốc nữa gọi lại cho ngài sau.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Hải Phượng ngồi ở trên giường, tim đập thình thịch, dù bình thường không hay xem tivi, nàng đã từ Cố Dương biết được Thẩm Hiên thích đàn ông, dù sao cũng là người nổi tiếng a, nàng thế mà nói chuyện điện thoại với người nổi tiếng, tóm lại thật không dám tin.
Cố Dương tắm xong đi ra liền gọi lại cho Thẩm Hiên: “Đầu óc cậu bị cửa kẹp à? Ai bảo cậu thời điểm này đi comeout?” Cô vừa mở miệng liền mắng.
“Comeout là chuyện sớm hay muộn thôi, tôi chỉ là không muốn gây thêm phiền phức cho cô, chúng ta suy cho cùng không giống nhau.” Thẩm Hiên tùy việc mà nói.
Cố Dương ném khăn cho Lý Hải Phượng, Lý Hải Phượng vội qua lau tóc cho cô.
“Quản lý của cậu nói thế nào, nếu cô ta không muốn bỏ tiền ra để mời thủy quân (người dùng mạng được thuê nhằm comment khen hoặc chê một người nào đó ở trên mạng xã hội) trấn áp chuyện này thì tôi tìm người cho cậu.” Cố Dương ngẩng đầu dừng mắt nhìn Lý Hải Phượng ở trước mặt lau tóc cho cô, mặc váy ngủ có hai dây đeo, ở gần sát bên nên cái gì cũng thấy rõ, trong mắt Cố Dương chợt thoáng chút ranh mãnh, tay trái bất tri bất giác dán lên.
Lý Hải Phượng sợ hãi vội vàng nhảy tránh ra, trái lại không có kêu thành tiếng, trợn tròn mắt từ xa nhìn Cố Dương.
Cố Dương cảm thấy buồn cười: “Cô thấy ai lau tóc cho người ta lại đi đứng trước mặt chưa.”
Lý Hải Phượng: “…”
Cảm giác không tệ. Cố Dương tiếp tục nghe điện thoại: “À, tôi còn chưa lên mạng, bây giờ hủ nữ (nữ thích tình yêu nam với nam) đông, người ủng hộ cậu nhiều khi cũng thấy bình thường thôi, nếu quản lý của cậu không nói gì, vậy tôi cũng không quan tâm nữa. Cố Viên a, sớm vậy rồi, muốn nó gọi điện hả, tôi đây cũng không rõ, ờ, tạm biệt.”
Lý Hải Phượng cảm thấy loại chuyện này đổi lại là người khác nàng có thể hiểu được, chỉ là Cố Dương thì không, nàng, nàng ngượng ngùng.
Cố Dương vẫy tay: “Tới đây, sấy tóc cho tôi.”
Lý Hải Phượng đứng yên tại chỗ, mắt nhìn cô không nói lời nào, dáng điệu nhỏ bé mặt tủi thân lớn tận trời.
Cố Dương tức giận trừng mắt: “Đều là phụ nữ cô xấu hổ cái gì, không thì cô cũng tới sờ tôi?”
Cố tổng đủ rồi đó!
Cố Dương tự lau tóc, rồi đi ngủ.
Nhị Phượng vẫn ở nhà Vương Băng, Lý Hải Phượng đành ngủ một mình, nàng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, mấy tiếng đã trôi qua rồi, nàng còn cảm thấy chỗ ngực mình nóng âm ỉ, nàng vùi mặt vào cái chăn mỏng, chân đạp loạn trên giường mấy lần. Nghĩ thầm Cố tổng thật đáng ghét, thế nhưng… Nàng hình như cũng không phản cảm cô đối với mình như thế, ngược lại còn … hơi thích.
Thích. Lý Hải Phượng suy nghĩ cái từ này một chút, nàng cảm giác, mình như dường như thật sự rất thích Cố Dương a, không phải thích kiểu ngưỡng mộ sùng bái, mà là… kiểu thích muốn cùng cô làm chuyện gì đó. A a a, nhưng Cố tổng là nữ mà.
Lý Hải Phượng đột nhiên ngồi dậy, nàng hoảng sợ mở to mắt, chẳng lẽ nàng lại thích con gái!
Lúc Cố Dương ôm chăn mền bước vào, thấy ai đó như xác chết vùng dậy từ trên giường, trong phòng lại không có mở đèn, dọa cô hét lên “Lý Hải Phượng cô động kinh à”
“Cố… Cố tổng.” Lý Hải Phượng chật vật quay đầu nhìn cô.
Cố Dương không bật đèn, trực tiếp mò mẫm lên giường: “Ngủ không được, cô cùng tôi nói chuyện đi.”
Lý Hải Phượng sững người nhìn Cố tổng nhà nàng đang nằm lên giường của nàng: “Cái này, đây là chỗ Nhị Phượng ngủ.” Nàng nói.
“Vậy chúng ta đổi chỗ.” Cố Dương nói rồi đùn đẩy Lý Hải Phượng sang bên khác.
Lý Hải Phượng không nói thật ra, Nhị Phượng bình thường ngủ dưới đất.
Sau khi đổi chỗ, hai người nằm song song cạnh nhau, một người chán không ngủ được, một người bị người bên cạnh làm cho sợ hãi mà không ngủ được.
Cố Dương trở mình, đối mặt với Lý Hải Phượng: “Này, tôi hỏi cô, cô đã hôn qua ai chưa?”
Tuy nói hai người đã ngủ cùng nhau ở nhà của Lý Hải Phượng, nhưng lúc đó không giống vậy, sau khi Lý Hải Phượng biết cảm giác của bản thân, luôn cảm thấy việc gần gũi với Cố Dương dưới bất kì hình thức nào đều là đang lợi dụng cô, Cố tổng cái gì cũng không biết, bản thân lại không chút kiêng kị nhìn cô, thỉnh thoảng còn có thể tiếp xúc thân mật một chút, cảm giác này thật giống như phạm tội vậy.
“Vẫn chưa ạ.” Lý Hải Phượng nói nhỏ. Thầm nghĩ Cố tổng nếu biết nàng thích cô, phải chăng sẽ đuổi nàng đi ư.
Cố Dương thở dài: “Sau này cô có dự định gì? Mai mốt không làm trợ lý nữa thì về quê sao?”
Lý Hải Phượng không hiểu vì sao cô ấy tự dưng lại hỏi cái này, do dự một lúc rồi nói: “Em không biết, em, em nghĩ cả đời này sẽ làm trợ lý cho Cố tổng.”
Cố Dương vui vẻ: “Nói cô ngốc thật đúng ngốc mà, cả đời làm trợ lý cho tôi, cô không kết hôn à.”
Lý Hải Phượng chưa bao giờ nghĩ đến Cố Dương sẽ thích nàng ở bất kỳ phương diện nào, nàng thấy trong lòng rất khó chịu, tình cảm này của nàng vốn không có kết quả, đối tượng chính là Cố Dương, hai người bọn họ làm sao có khả năng chứ, nàng không xứng, nghĩ tới đây nàng thấy lòng chua xót.
“Vậy đợi đến khi Cố tổng chê em phiền phức, em liền đi ngay.” Cố Dương thật sự sẽ chê nàng phiền rồi đuổi nàng đi sao?
Cố Dương giơ tay véo mặt nàng mấy cái: “Cố tổng tôi sao lại chê cô phiền, cô muốn đi, có thể đi bất cứ lúc nào, tôi không ngăn cản cô.”
Mi mắt đỏ hoe, Lý Hải Phượng gỡ tay Cố Dương ra, quay lưng về phía cô: “Không còn sớm nữa, Cố tổng đi ngủ đi…”
Cố Dương chẳng hiểu ra sao, cô chọt chọt vào lưng Lý Hải Phượng: “Cô đừng khi không lại giận tôi, được rồi, ngủ đi.”
Sáng hôm sau Cố Dương vừa mở mắt ra liền đối diện với khuôn mặt phóng to của Lý Hải Phượng, mặc dù người ấy còn đang ngủ, nhưng sự thật là cả người đang dán lên cô, lúc cô đang muốn đẩy nàng ra, Lý Hải Phượng liền động đậy, có dấu hiệu thức dậy. Cố Dương hít một hơi lập tức nhắm mắt lại vờ ngủ, cô muốn xem thử người này sau khi tỉnh dậy sẽ phản ứng như thế nào khi phát hiện tay chân cùng quấn lấy cô.
Quả nhiên Lý Hải Phượng không lâu sau liền tỉnh giấc, mắt nàng nửa hé mở, sau khi nhìn rõ người đối diện, kế đó nàng liền phát hiện tư thế của mình không đúng.
Ôi… Nàng vậy mà ôm chầm Cố tổng. Lý Hải Phượng sợ hãi, không dám phát ra tiếng động, cẩn thận thở nhẹ, bình tĩnh chậm rãi bỏ tay chân mình ra khỏi người Cố Dương, khiến Cố Dương nhắm mắt vờ ngủ không vui.
Qua một lúc sau, Lý Hải Phượng mới đẩy đẩy Cố Dương: “Cố tổng, dậy đi, hôm nay phải đi làm.”
Cố Dương giả bộ lăn qua lăn lại, sau đó chậm rãi mở mắt: “Chuẩn bị bữa sáng đi, cô nhìn tôi làm gì?”
Lý Hải Phượng ồ một tiếng, vội vàng đứng dậy chạy đi, lúc chạy xuống lầu mới nhớ ra mình còn chưa súc miệng, lại chạy lên lúng túng tay chân rửa mặt đánh răng.
Cố Dương nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn, vùi mặt vào chăn bông bật cười đè nén, nếu mà trợ lý nhỏ của cô thật sự muốn lập gia đình, cô thật hơi không nỡ, chờ thêm hai năm nữa đi, qua hai năm lại nói, hiện tại cô nhất định sẽ không thả người đâu.
Tầng 11 tòa nhà quốc tế Tây Giang Nguyệt.
Hàn Nhã Nam cau mày nhìn người đang đứng trên đó, trong lòng điên cuồng phỉ nhổ mặt người dạ thú, không biết xấu hổ, trong đầu chứa c*t (?) à, có tiền thì giỏi rồi, hóa ra là tiểu tam, hồ ly tinh, tâm thần, biến thái…
“Hy vọng sau này mọi người có thể hợp tác vui vẻ.” Cố Dương trường thiên đại luận (thao thao bất tuyệt) tự tổng kết, sau đó để Vương Băng đem tư liệu đang giữ phát tận tay cho mỗi người, riêng mình ngồi xuống bên cạnh Hàn Nhã Nam.
“Hàn tổng, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Cố Dương nhoẻn miệng cười, nói với Hàn Nhã Nam bên cạnh.
Ai muốn nói chuyện với cô, đồ thần kinh!: “Ô! Tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc họp, nhiều người rời khỏi Tây Giang Nguyệt, còn lại hầu hết là lão cán bộ, với Cố Dương mà nói so ra hài lòng, tâm tình cô khá tốt “Hàn tổng, chúng ta hãy nói một chút về vấn đề của cô đi.”
Hàn Nhã Nam đang liếc nhìn Vương Băng cùng Lý Hải Phượng thu dọn hồ sơ: “Để các cô ấy ra ngoài.”
Cố Dương nhíu mày: “Hai người đợi lát nữa lại vào đây.”
Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, Hàn Nhã Nam dựa vào ghế da: “Cô muốn nói cái gì?”
“Cô có ý kiến với tôi không phải là chuyện gì to tát.” ý cười trên mặt Cố Dương đã biến mất, lạnh lùng nhìn cô ấy.
Hàn Nhã Nam cười khẩy một tiếng: “Cô vẫn biết tôi có ý kiến với cô à, cô có thể thật thuận tay làm chuyện lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn (quen thói thừa nước đục thả câu), trong mắt tôi Cố Dương cô không khác gì thổ phỉ cường đạo, cho nên cũng đừng mong tôi có sắc mặt tốt với cô.”
Cố Dương cau mày: “Có thể nói chuyện đàng hoàng không? Nếu không thì bây giờ cô đi được rồi đấy, đừng ỷ mình còn nhỏ mà được voi đòi tiên với tôi, thật sự tưởng tôi là Bồ tát sống tốt tính dễ nói chuyện à, tôi cho cô biết Hàn Nhã Nam, bây giờ Tây Giang Nguyệt là của tôi, nói cách khác cô cũng là của tôi, khiêu khích tôi, đừng nói Tây Giang Nguyệt, tôi làm cô không còn chỗ dung thân ở đất nước này, cô to gan có thể làm liều đi.”
“Đồ không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ!” Hàn Nhã Nam tức giận hai mắt đỏ bừng: “Cha tôi sẽ không tha cho cô.”
Cố Dương hất cằm, mặt không thay đổi nhìn cô ấy: “Cô nói tôi giống cường đạo mà, quên nói với cô, tôi đã liên hệ với Hàn tiên sinh, ông ta rất vui vì Tây Giang Nguyệt bị Cố thị mua lại, dẫu cho ông ta không vui thì có thể làm được gì, thứ nhất, trong tay ông ta không có cổ phần ở Tây Giang Nguyệt, thứ hai, tôi cũng không phạm pháp khi mua lại Tây Giang Nguyệt với giá thấp.”
Hàn Nhã Nam suy cho cùng là người trẻ tuổi, Cố Dương nói mấy câu đã khiến cô ấy quân lính tan rã (không còn sức chiến đấu), thời gian cô ấy tiếp quản Tây Giang Nguyệt quá ngắn, hầu như không có kinh nghiệm, bình thường được bảo bọc quá tốt, đột ngột đối mặt với đả kích như vậy, làm cô ấy gần như gục ngã, trái lại cha mẹ đầu bên kia được cả đôi vẫn thích hóng hớt, nói cái gì dựa vào cây to dễ hóng mát (có người giúp đỡ thì mọi chuyện dễ dàng hơn), hóng mát cái quỷ, mỗi ngày đối mặt với Cố Dương, cô ắt phát điên.
“Lần trước đưa hợp đồng cô cũng xem rồi, quyết định đi đâu rồi chứ? Chà, tôi trái lại rất sẵn lòng để cô vào Cố thị, tôi coi vậy mà rất trân trọng người tài, nếu cô nguyện ý ở lại Tây Giang Nguyệt cũng được, dù sao ứng cử viên cho vị trí tổng giám đốc nơi đây vẫn chưa được quyết định.”
“Cô mơ à! Ai muốn vào Cố thị!” Hàn Nhã Nam trừng mắt nhìn Cố Dương: “Tôi đương nhiên là ở lại Tây Giang Nguyệt.”
Cố Dương tỏ vẻ tiếc nuối: “Ôi, tôi còn chưa nói hết, tôi nghĩ cô vẫn chưa biết, vị trí phó tổng giám đốc điều hành Cố thị cũng đang bỏ trống nha, không biết Hàn tổng có hứng thú không?”
Hàn Nhã Nam trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cái người này đang đùa giỡn sao? Để cô ấy làm phó tổng giám đốc điều hành của Cố thị, cô ta lên cơn thần kinh rồi: “Cô điên à? !”
Cố Dương nhìn cô chằm chằm một lúc: “Tôi không điên, đừng vội mừng, tôi vừa ý cô, cô rất có năng lực, nhưng tính tình cần phải mài giũa lại, cô tới Cố thị, cũng phải trải qua rèn luyện một chút mới có thể quyết định cần cô hay không, có rất nhiều ứng cử viên cho chức phó tổng giám đốc, cô có thể tới thử xem.”
Hàn Nhã Nam cúi đầu trầm tư, sự cám dỗ này đúng là quá lớn rồi, phó tổng giám đốc rồi xa hơn chính là tổng giám đốc, bây giờ Cố Dương là chủ tịch kiêm tổng giám đốc, nếu sau này cô ta muốn lui ra sau màn (*nghỉ ngơi, nghỉ hưu), vậy thì….. không được không được, nghĩ quá xa rồi.
“Cô nói thật sao?” Hàn Nhã Nam hỏi.
“Đương nhiên, chuyện này cũng không thể dễ dàng nói đùa được, thế nào, cô tới không?”
Giọng nói và ánh mắt Cố Dương, khắp nơi đều cám dỗ cô ấy, với lợi ích to lớn trước mặt, không ai sẽ vững lý trí: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Thông minh đấy. Cố Dương cười cười: “Rất tốt.” Dừng một chút, cô lại nói: “Trước mắt tình trạng Tây Giang Nguyệt không tốt, nhưng cô yên tâm, bây giờ tin tức nó được Cố thị mua lại truyền đi, cổ phiếu tôi cũng cho người tung ra với giá cao, năm tới còn phải xem tùy theo tình hình, đầu tháng mười bắt đầu, tôi sẽ để cô nhìn thấy nó một đường đỏ phấp phới*.”
*Một đường đỏ phấp phới là tên một tiểu thuyết của Lạc Mịch Chiến Thần (Thần chiến tranh cô độc), đại khái nói về nam chính Lâm Phàm có cơ duyên được chiếc nhẫn ma thuật, từ kẻ trắng tay đạt được thành công ở nhiều lĩnh vực – theo baidu – link: 一路飘红_百度百科 (baidu.com).
Hàn Nhã Nam tim đập thình thịch, bây giờ không có gì tốt hơn việc giúp cổ phiếu Tây Giang Nguyệt thoát khỏi cảnh ảm đạm mịt mù, cô ấy bình tĩnh lại một chút, thu lại sự bướng bỉnh kia mà nhìn Cố Dương: “Vậy được, khi nào tôi đến công ty sẽ báo.”
Cố Dương cười hề hề đi ra khỏi phòng họp, theo sau là Hàn Nhã Nam với vẻ mặt nghiêm túc, trên đường lái xe về Cố thị, Vương Băng có chút tò mò Cố Dương đã nói gì với Hàn Nhã Nam.
“Cái gì? Cố tổng sao có thể lấy cái này ra trao đổi được?”
“Cô lo cái gì, có nhiều người ứng tuyển như vậy, sớm đến lượt cô ta à” Cố Dương chẳng mảy may cảm thấy hành động của mình là vô liêm sỉ tới mức nào.
Vương Băng lắc đầu bất lực, Cố tổng đúng là…
Cố Dương ngắm nghía móng tay của mình: “Nếu cô ta thực sự có bản lĩnh, cạnh tranh được với những ứng viên đó, đừng nói vị trí phó tổng, vị trí của tôi cũng có thể để cô ta ngồi.”
Vương Băng im lặng một lúc lâu.