Từ trong bể bơi, Cố Dương nhô đầu lên, hung ác nhìn chằm chằm người đang ngồi ở phía trên: “Tôi nói cho cô biết Lý Hải Phượng, cô không được về nhà có nghe không? Chút nữa gọi điện thoại cho mẹ cô, nói là hai ngày nữa tôi phải đi Châu Phi công tác, thân là trợ lý tư nhân, cô cũng phải đi với tôi, tôi sẽ không trừ tiền lương của cô, khi trở về còn thưởng thêm cho cô nữa”.
“Thư ký Vương không đi cùng sao?” Lý Hải Phượng nói.
Cố Dương giội nước ngược lại về phía Lý Hải Phượng: “Dĩ nhiên là cô ấy cũng sẽ đi theo, cô ấy phụ trách lịch trình công tác của tôi, còn cô phụ trách cuộc sống hằng ngày của tôi”.
Lý Hải Phượng ngơ ngác gật đầu, lại bắt đầu ngẩn người.
Cố Dương tiếp tục nói một tràng, lại thấy nàng đang mất hồn, vì thế tiếp tục giội nước về phía cô: “Tôi đang nói chuyện cô đấy, cô có nghe hay không, hồn bay đi đâu rồi?”.
“Hả? Cái gì?”
Cố Dương giận đến nỗi muốn trực tiếp nhảy từ trong nước ra ngoài, cánh tay hung hăng ấn trên đầu Lý Hải Phượng vài cái: “Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt cô ngơ ngẩn, tôi lại muốn đánh cô.”
Hiển nhiên Lý Hải Phượng cũng có chút ảo não: “Người quen biết em đều nói em hơi ngốc, ngay cả mẹ cũng nói như vậy”.
Cố Dương cầm ly lên uống một ngụm nước trái cây: “Cô không phải ngốc, mà cô là *”
Lý Hải Phượng: “…”
Cố Dương nằm xuống ghế bên cạnh nàng: “Qua đêm ba mươi năm nay là tôi ba mươi tuổi, già rồi già rồi”.
Vẻ mặt Lý Hải Phượng ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Cố đã ba mươi tuổi rồi?”.
Cố Dương trừng nàng một cái: “Không nghe tôi nói là qua đêm ba mươi sao, là tôi còn chưa tới ba mươi đó, thôi tôi có tuổi như vậy rồi không nói lung tung với cô nữa, sau này ít chọc giận tôi một chút, tôi mà bị bệnh tim là cô chịu trách nhiệm!”.
Lý Hải Phượng: “……”
Cố Dương thấy Lý Hải Phượng không nói lời nào, không chừng lại hồn bay theo gió nữa rồi, cô thở dài: “Tôi đã sớm muốn hỏi cô, sao ngực của cô lại to như vậy! Cô nói xem ngực cô to như vậy làm gì?”.
Lý Hải Phượng cúi đầu nhìn ngực của mình, hình như hơi lớn một chút, dù sao mình cũng không thể dùng một tay che hết được: “Em, em cũng không biết, chị hỏi mẹ em đi!”.
Cố Dương hoàn toàn hết chỗ nói rồi: “Cô đừng có nói chuyện kiểu như vậy nữa có được không?” Khi nói đến một nửa, cô dừng lại, chỉ thấy Lý Hải Phượng vén quần áo sờ ngực của bản thân, Cố Dương thấy ngổn ngang trong gió: “Cô đang làm cái gì vậy?”
Lý Hải Phượng cười ngây ngô: “Các cô gái khác nói ngực em to, hẳn là cup C, em muốn đo một chút”
Cố Dương: “…”
Một phút sau, Cố Dương thấy người nào đó vẫn còn rối rắm sờ ngực, cô hít vào một hơi: “Dùng tay thì làm sao đo được? Cô có bị ngốc hay không? Ngốc hết thuốc chữa rồi hả?”.
Lý Hải Phượng thấy vẻ mặt sếp của mình phát điên, nàng đờ đẫn gật đầu: “Chắc là hơi ngốc chút, các cô gái khác đều nói em như vậy”.
Cố Dương có chút bất lực: “Nếu nói cô ngốc thì cô lái xe không tệ, còn biết nhảy trong khi tôi không biết, tiếng Anh cấp tám, cô nói xem đầu óc của cô thế nào vậy, tôi rất muốn cạy ra xem”.
“Tổng giám đốc Cố?”
“Nói!”
“Tại sao hôm nay chị đối xử với em không giống những người khác?”
Cố Dương: “……”
“Hải Phượng chỉ cảm thấy tổng giám đốc Cố rất lợi hại, ở chỗ nhiều đàn ông như vậy chỉ có chị là nữ, hơn nữa hình như bọn họ còn rất sợ chị, nhất định là tổng giám đốc Cố lợi hại hơn bọn họ”.
Cố Dương nhìn ngôi sao trên bầu trời, cô thường được người ta nịnh hót, tâng bốc, nhưng cô biết Lý Hải Phượng thật lòng khen ngợi, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm lại, còn trên mặt vẫn gồng lên ‘Thế giới của tôi cô không hiểu được đâu’: “Cô thì biết cái gì, đương nhiên là tôi lợi hại hơn bọn họ, bằng không thì sao có thể vì một trăm triệu mà khép nép đến tìm tôi”.
“Tổng giám đốc Cố vừa lớn lên xinh đẹp, vừa có tiền lại tốt bụng, tổng giám đốc Cố luôn là người tốt”.
Cố Dương nhướng mày: “Tôi là người tốt sao?”.
Lý Hải Phượng gật đầu thật mạnh: “Trên báo chí và tivi đăng tin tổng giám đốc Cố làm từ thiện, quyên góp giúp đỡ những trẻ em nghèo trên vùng núi, em đều xem qua hết”.
“Cho nên?”
“Em rất sùng bái tổng giám đốc Cố, cũng rất thích tổng giám đốc Cố.” Lý Hải Phượng nhìn Cố Dương, thật sự là vẻ mặt ‘em rất thích chị’.
Cố Dương bị nàng nói đến mức nổi da gà, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ, cô xua tay: “Được rồi được rồi, tôi nói cho cô biết, cô nói lời nịnh bợ trước mặt tôi cũng vô dụng, không thương lượng được chuyện về nhà đâu, cô nghĩ đi công tác là chuyện tốt sao? Châu Phi cũng không phải nơi tốt đẹp gì, tôi chịu khổ cô cũng phải chịu khổ chung với tôi”.
Trên mặt Lý Hải Phượng không hề mất mát, bởi vì hai nghìn của nàng không hề bị trừ, như vậy mẹ cô sẽ rất vui khi cô gửi thêm tiền về cho gia đình.
“Nhà cô ở đâu?” Cố Dương hỏi.
Vừa nói đến nhà của mình, hai mắt Lý Hải Phượng lập tức có thần thái, Cố Dương cảm thấy chắc hẳn nàng ở trong một nơi rất tốt đẹp, kết quả…
“Nhà em ở làng Tiểu Hà, nơi đó có rất nhiều núi, nhà của em dựng ở trên núi, mỗi năm vào lúc này sẽ có rất nhiều người đến đó du lịch, phong cảnh cực kỳ đẹp.” Lý Hải Phượng tự hào nói.
Đầu Cố Dương đầy vạch đen: “Đó là nơi nào?”
Lý Hải Phượng không vì Tổng giám đốc Cố không biết mà không vui, nàng nhiệt tình giải thích cho cô: “Đó chính là làng Tiểu Hà ở huyện Khúc Viên thuộc thành phố Linh Thủy, nhà của tôi có mở Nông Gia Nhạc, rất nhiều đồ ăn ngon”.
Cố Dương vẫn là dáng vẻ ‘Tôi không có hứng thú’, cô chán nản kéo một bên quần ấm: “Không trách được cô luôn nói mẹ, bọn trẻ trong thôn của cô toàn gọi là mẹ sao?”.
“Đúng vậy đúng vậy.” Lý Hải Phượng vô cùng vui vẻ nói.
Cố Dương thật sự không biết nàng có cái gì để vui vẻ: “Đã hơn một năm rồi cô không trở về?”
“Đúng vậy.” Lý Hải Phượng lập tức có chút ảo não, cô thật sự rất muốn về thăm nhà.
Cố Dương suy nghĩ một lúc: “Nếu không thì như vậy đi, chờ chúng ta trở về từ Châu Phi, tôi sẽ cho cô nghỉ ba ngày, nơi này cách thành phố Linh Thủy rất gần, đi không đến nửa ngày là tới”.
Hai mắt Lý Hải Phượng sáng ngời: “Thật sao?”.
Cố Dương gật đầu, bỗng nhiên cô nhận thấy được cái gì, vội vàng đứng lên từ trên ghế: “Cô đừng tới đây!”
Lý Hải Phượng: “…” Tổng giám đốc Cố, chị làm sao vậy?
Trong phòng ngủ, Lý Hải Phượng ngồi trên chiếc giường mềm mại nhún vài cái, sau này nàng sẽ sống ở đây, thật sự vui quá trời, tổng giám đốc Cố thật sự là người tốt, để cô ở một nơi tốt như vậy.
“Lý Hải Phượng!” Cách vách truyền đến tiếng tổng giám đốc Cố ‘kêu gào’.
Lý Hải Phượng vội vàng chạy đến, nàng gõ cửa: “Tổng giám đốc Cố, em có thể vào không?”
“Vào đi.”
Lý Hải Phượng đẩy cửa ra: “Tổng giám đốc Cố, chị tìm em à?”
Cả người Cố Dương đổ ngược xuống, không sai, cô đang trồng cây chuối “Tôi khát”.
Lý Hải Phượng sửng sốt vài giây, vừa đáp lời vừa đi xuống dưới lầu tìm nước uống cho cô.
Khi nước được mang tới, Cố Dương bỏ chân xuống, cầm ly uống: “Sao cô còn chưa đi ngủ?”
Lần này Lý Hải Phượng không đeo mắt kính, lộ ra đôi mắt to tròn, dễ nhìn hơn so với lúc mang kính nhiều: “Tổng giám đốc Cố cũng không ngủ mà, nếu em ngủ lỡ như tổng giám đốc Cố gọi em thì làm sao bây giờ, ví dụ như vừa rồi.”
Cố Dương gật đầu, đặt ly lên bàn “Biết chơi game không?”
Lý Hải Phượng lắc đầu.
Cố Dương chọc khuôn mặt nàng: “Sao cô ngốc như vậy, hai mươi tư tuổi rồi không biết chơi game.” Cô vừa nói vừa dẫn nàng sang phòng khác.
Trong phòng cái gì cũng có, có các loại thiết bị tập thể hình, có một ghế sô pha cỡ lớn, còn phía trước là màn hình TV tinh thể lỏng to rộng.
Cố Dương ấn chốt mở, để Lý Hải Phượng ngồi xuống ghế sô pha.
Màn hình mở ra giao diện trò chơi, Lý Hải Phượng không hiểu, chỉ nhìn thấy có chút giống trò chơi CF mà hằng người mấy cậu bé thường chơi, dù sao chỉ cần trong người có súng là được rồi.
Cố Dương không nói tiếng nào, dựa lưng vào ghế sô pha ấn nút khởi động, cô bắt đầu điên cuồng ấn bộ điều khiển, Lý Hải Phượng nhìn một đám người xông vào mật đạo đều bị xử lý hết, càng xem càng kích động.
Chơi không đến nửa giờ, Cố Dương đá đá Lý Hải Phượng đang hưng phấn tột độ kia: “Xuống phía dưới mang bình rượu lên đây cho tôi, là cái chai trong suốt có cái nắp màu vàng, thuận tiện lấy luôn hai cái ly, cô chỉ cần đi xuống lầu rẽ phải là tới quầy rượu.”
Lý Hải Phượng gật đầu, chạy xuống lấy rượu cho cô.
Khi rượu được mang lên, Cố Dương cầm tay cầm ra hiệu cho cô rót rượu, Lý Hải Phượng rót cho Cố Dương một ly, đôi mắt thì nhìn chằm chằm màn hình.
Cố Dương tặc lưỡi một tiếng: “Rót một ly cho mình đi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Lý Hải Phượng trừng mắt mắt to vô tội nhìn cô: “Tổng giám đốc Cố, em không biết uống rượu.”
Cố Dương vẫn cương quyết ra lệnh: “Rót!”
Lý Hải Phượng bĩu môi, rót cho mình cỡ nửa ly, nàng nhìn chất lỏng màu vàng kia, rồi lộ vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố, mẹ tôi nói, ở bên ngoài không thể tùy tiện uống rượu.”
Cố Dương trừng nàng một cái: “Mẹ cô, mẹ cô, lúc nào cũng mẹ cô, sao cô không về nhà ở với bà ấy luôn đi, ở bên ngoài không cho uống rượu? Đây là nhà của tôi, cô biết tôi là ai sao? Tôi là Cố Dương, chủ tịch Cố thị kiêm tổng tài, cô dám không nghe tôi nói sao, cô có tin tôi trừ tiền lương nửa năm của cô hay không?!”
Vừa nghe đến hai chữ tiền lương, Lý Hải Phượng lập tức nóng nảy, cái gì cũng không màng, bưng cái ly lên nốc rượu hướng đế ly lên trời.
Cố Dương: “…”