Vốn dĩ không muốn nhắc đến những điều này trong bữa tiệc sinh nhật của Trình Tiệp, nhưng Cố Dương cũng lo lắng chính mình sẽ quá bận nên hai người sẽ không thể gặp mặt được, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trước mặt người bạn này cô không thể mở miệng được.
“Tối nay cậu có tâm sự à?” Trình Tiệp lướt nhìn những người trong đại sảnh, tâm trạng coi như là không tệ.
Cố Dương đang tựa người vào lan can, gần đây nhiệt độ đã bắt đầu hạ xuống, trời càng ngày càng lạnh, trong lòng cô càng không chút độ ấm, “Chúng ta cũng đã qua lại nhiều năm như vậy, A Tiệp, mình cũng không muốn lòng vòng với cậu làm gì, thú thật là Hứa Phi Phàm muốn dùng Mẫn Mẫn áp chế mình.”
Trình Tiệp lắc nhẹ rượu vang trong ly, khẽ bật cười: “Mình biết chuyện này sẽ không dễ dàng ra tay như vậy, cậu yên tâm, mình sẽ không để cậu phải khó xử, mình sẽ cho người đem đồ đến tận tay cậu, với cả, mặc kệ mình có nhìn thấy hay không, toàn bộ xem như chưa từng phát sinh chuyện gì.”
“Xin lỗi, do mình không tốt.”
Hiếm khi thấy Cố Dương tỏ thái độ xin lỗi, Trình Tiệp cảm thấy không được tự nhiên: “Không có gì phải xin lỗi, giao tình giữa hai chúng ta là gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, là mình nhìn lầm người, sớm biết như vậy, lúc trước làm sao lại tin tưởng Lưu Mẫn Mẫn đến thế, càng không thể xem thường Hứa Phi Phàm.”
Nhắc đến Hứa Phi Phàm, trong tiềm thức Cố Dương khẽ nhíu mày, có một số chuyện cô không muốn nhắc đến với người khác, cho dù là bạn tốt cũng không muốn, bởi vì cô cảm thấy không đáng. Rồi sẽ có một ngày, cô nhất định sẽ đem tất cả khuất nhục mình phải chịu đựng trả lại toàn bộ cho Hứa Phi Phàm.
Nhận được tin Cố Dương đang chuẩn bị triển khai hội nghị, Lý Hải Phượng quả thực có cảm giác được coi trọng mà sợ hãi, thật ra không phải một mình nàng nghĩ đến đề xuất này, vào thời điểm đó cũng có mấy người khác báo lên nhưng do Cố Dương không thèm nghe mà thôi. Có phải vì những gì mình nói vào buổi trưa ngày hôm đó? Trong lòng Lý Hải Phượng có niềm vui nho nhỏ, mặc kệ có phải hay không, chịu nghe là tốt rồi.
“Lý Hải Phượng, cô quyết định không về nhà à?” Sau bữa tối, Cố Dương dựa vào ghế sô pha xem phỏng vấn tiêu điểm, Lý Hải Phượng ngồi ở bên cạnh lướt Yihaodian (*) mua đồ giúp cô.
(*)Yihaodian: Yihaodian một nền tảng thương mại điện tử kinh doanh các sản phẩm đồ thực phẩm từ thịt cá, hải sản tươi sống đến đồ hộp, ăn vặt,… và các sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
“Ừm, em không về.”
Cố Dương dời tầm mắt từ màn hình TV về phía nàng: “Vừa lúc, cuối tuần tôi tổ chức hội nghị, cô cùng Vương Băng ra ngoài giúp tôi xử lý một chuyện.”
Lý Hải Phượng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: “Em và chị Băng Băng? Vậy thì ai sẽ ở lại giúp chị?”
“Bên này tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, cô không cần lo, có một đơn đặt hàng lớn ở thành phố S, chuyện này trước mắt là không có người nào biết, trong công ty cũng không truyền ra, tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vì vậy chỉ để cô cùng Vương Băng đi, nhiệm vụ của cô là đi cùng cô ấy, cụ thể phải làm như thế nào, cô ấy sẽ nói cho cô biết” Biểu tình trên mặt Cố Dương vô cùng nghiêm túc: “Lần này là cơ hội tốt để chúng ta trở mình.”
“Vậy thì có chắc ta sẽ thắng không?” Lý Hải Phượng thận trọng hỏi.
Cố Dương ấn điều khiển từ xa mà mặt không chút biểu cảm: “Nếu không chắc chắn sẽ không để cho hai người đi, cũng không ngại nói cho cô biết, thật ra phía bên kia đã thương lượng xong rồi, tới đó cũng chỉ là hình thức mà thôi, mục đích của chúng ta chính là làm cho những kẻ kia trở tay không kịp.”
Lý Hải Phượng dường như đã hiểu, nhưng không thể không quan tâm đến một vấn đề khác, nàng đi rồi, cô phải làm sao đây?
“Cố tổng, hiện tại trời lạnh, trong nhà cũng nên chuẩn bị đồ ăn dư dả, vậy em sẽ mua về nhiều một chút, ngoại trừ xã giao chị cũng đừng ăn ở bên ngoài, về nhà nấu một bữa thực ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Cố Dương đang suy nghĩ về những chuyện khác, nhưng những lời vừa rồi của Lý Hải Phượng đã đưa cô trở lại thực tế.
Kể từ khi dọn ra ngoài, mấy năm nay cô toàn ở một mình, thương trường cũng như chiến trường, không ngừng thay đổi, mỗi người mà bản thân tiếp xúc là người hay là quỷ đều phải cẩn thận đề phòng, gặp qua quá nhiều những khuôn mặt, mồm mép xấu xa mang theo ý đồ mà đến.
Cho đến một ngày, người con gái đứng trước mặt cô đây, vừa mới ra trường còn sự non trẻ chưa phai, đôi mắt trong veo sáng ngời. Sợ hãi mà kính cẩn gọi cô một tiếng: “Cố tổng”.
Trợ lý của cô đáng lẽ phải là một người thông minh tháo vát, biết cung kính và hiểu biết chừng mực, tài giỏi không cần cô phải lo lắng về bất cứ điều gì. Nhưng còn nàng thì sao? Đâu đâu cũng là khuyết điểm, ở chỗ nào đó, lại đều là ưu điểm. Là một người như thế, lại làm trong môi trường đầy mưu mô ngươi lừa ta gạt khắp chốn như thế này, vậy mà vẫn khăng khăng đối xử chân thành với cô.
“Tùy cô, mua về đến lúc hỏng cũng đừng trách tôi.”
Lý Hải Phượng phồng má nhìn cô chằm chằm: “Ngày nào chị cũng nấu thì làm sao hỏng được, tự mình nấu đảm bảo vệ sinh, chỉ tại chị quá lười thôi.”
Cố Dương liếc nàng một cái: “Cô gần đây càng ngày càng càn quấy nhỉ, sao, ngại tiền lương nhiều quá xài không hết phải không?”
Lại nữa rồi! Mặc dù Cố Dương lần nào cũng nói vậy nhưng trước giờ cô chưa từng thật sự trừ tiền lương của nàng. Vì thế Lý Hải Phượng không hề sợ hãi, tự tin mà hất cằm lên: “Chị sẽ không trừ tiền lương của em đâu, không cần lại đem chuyện này ra hù em.”
Cố Dương giễu cợt, cầm điện thoại di động quay sang một bên định gọi điện thoại, Lý Hải Phượng ngẩn người, sau mới có phản ứng nhanh như chớp nhào qua giật điện thoại di động của cô: “Đừng đừng đừng, Cố tổng, em sai rồi.”
Cố Dương ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn người đang bổ nhào vào trong lòng mình, cô nheo mắt nảy ý trêu chọc, nắm lấy cổ tay Lý Hải Phượng khiến nàng không thể cử động, cô ghẹo: “Cô vậy mà không ngờ nha, thế này là muốn làm gì ? Ôm ấp có dụng ý sao?”
Lỗ tai của Lý Hải Phượng đỏ bừng, nàng giãy giụa mấy lần mà vẫn không thoát ra được, ngẩng đầu nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Cố Dương, lấy lòng: ” Ôm ấp có dụng ý không phải dùng như vậy, Cố tổng, chị làm em đau rồi.”
Nói đến, mấy ngày gần đây Cố tổng vô cùng kỳ lạ, không những không mắng nàng mà trái lại thường xuyên xụ mặt, giống như… giống như có vấn đề về thần kinh. . . Thật là đáng sợ. . .
Túm chặt lấy cổ tay trông rất ngầu và bá đạo này nọ, thật ra trong lòng Cố tổng đang vô cùng rối rắm, bởi vì tóc nàng quá dài, cô không chỉ túm mỗi tay Lý Hải Phượng mà bên trong còn có cả mấy cọng tóc nàng nữa, quả thực rất đau.
Vì tối nay Lý Hải Phượng làm mấy món cay nên sau khi ăn xong đôi môi nhỏ của nàng vẫn còn đỏ, Cố tổng nhìn chằm chằm một lúc rồi lặng lẽ buông tay nàng ra, nhớ tới cái chạm nhẹ mềm mại của nụ hôn lén lút đêm hôm đó, cô quay đầu, cứng ngắc nói: “Muộn rồi, cô đi ngủ trước đi.”
Ngủ? Bây giờ mới mấy giờ?
Lý Hải Phượng ngồi thẳng người: “Không được, chị còn chưa ngủ sao em có thể ngủ được? Chị vừa thanh toán mấy thứ cần thiết kia phải không, a đúng rồi, không phải chị vẫn còn công việc sao, vừa lúc em có thể sửa lại chỗ bị hỏng trên bộ lễ phục lần trước của chị.”
Khóe miệng Cố Dương giật giật, quần áo hỏng rồi còn muốn sửa lại ? : “Sửa cái gì mà sửa? Lễ phục của tôi nhiều như vậy, chẳng thiếu loại này.”
“Như vậy sao được…”
“Ngày hôm đó sau khi trở về thì tôi đã ném nó vào thùng rác rồi” Cố Dương thản nhiên nói.
Lý Hải Phượng: “…” Còn có thể phá của hơn không?
Trong phòng tắm, Lý Hải Phượng ngâm nga hát rất vui vẻ, một lúc sau lại im bặt, tiếp theo liền hét lên: “Cố tổng cứu mạng!”
Cố Dương đang gọi video với Cố Viên, nói chưa được hai câu đã nghe thấy tiếng hét thất thanh, phòng ngủ của hai người khá gần, trong nhà yên tĩnh nên rất dễ nghe thấy, cô vội vàng đứng dậy bước ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Dương đứng bên ngoài gõ cửa.
Bên trong, Lý Hải Phượng nhìn trên người mình đều là bọt xà phòng, khóc mếu máo trả lời lại: “Đột nhiên không có nước …”
Năm phút sau…
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Cố Dương cũng không thể nào tập trung nói chuyện với Cố Viên nữa.
“Chị ơi, người vừa rồi là ai vậy? Nghe giọng hình như là phụ nữ.” Trong video, người đàn ông mặc quần áo ngủ màu tối, mái tóc ướt còn nhỏ nước tỏng tỏng.
Cố Dương dựa vào giường: “Là Lý Hải Phượng, lúc nãy phòng tắm cúp nước, đành để cô ấy qua bên này của chị tắm.”
Cố Viên bật cười: “Chị đối xử với trợ lý nhỏ của mình thật tốt.”
“Gần đây em có liên lạc với Nhâm Định Bắc không?”
“Không có.”
“Tại sao?”
“Còn tại sao nữa, mọi người đều bận rộn, không có thời gian.”
Cố Dương nhét một cái gối sau lưng, nghiêm túc nhìn cậu ấy: “Đừng có nói đôi ba câu kiểu như vậy là xong. Nếu em muốn tiếp tục thì cứ tiến tới, còn nếu không muốn, chị sẽ xem xét người khác cho em.”
“Tìm cho em?” Cố Viên cười bất lực: “Chị năm nay cũng đã hai mươi chín rồi, trước tiên chị phải giải quyết chuyện của mình trước rồi hãy nói em.”
Sau khi tắt video, Cố Dương ôm máy tính rơi vào trầm tư, lúc này, tiếng nước trong phòng tắm mới dừng lại, cô quay đầu chăm chú hướng nhìn phía cửa nhà tắm.
Lý Hải Phượng vì chuyện mất nước khi nãy làm tay chân luống cuống, vội vàng chạy sang phòng tắm bên đây mà quên đem theo quần áo để thay, lúc này đành phải quấn khăn tắm bước chân trần ra bên ngoài, ai biết rằng khi vừa mới mở cửa ra thì liền thấy ánh mắt của Cố Dương đang nhìn về phía này.
Thật sự là…quá xấu hổ.
Lý Hải Phượng không tính là gầy, cũng thuộc vào kiểu con gái có chút da thịt, hơn nữa lại trắng trẻo, làn da mềm mại mọng nước dưới ánh đèn vô cùng nổi bật, mái tóc dài ướt át xõa trên vai, trông vô cùng ngon mắt.
Cố Dương nhìn được một lúc lâu thì vội quay đầu đi: “Về ngủ sớm đi.”
Lý Hải Phượng gật đầu định rời đi, nhưng không biết Nhị Phượng từ đâu chạy vào, trông nó vô cùng hưng phấn, Lý Hải Phượng muốn đuổi nó ra ngoài, ai ngờ nó nhả bóng ra há mồm cắn khăn tắm trên người nàng rồi lôi đi.
Trời ạ, cứu mạng!
Không kịp nữa rồi, theo tiếng hét kinh hãi của Lý Hải Phượng, Nhị Phượng đã rất nhanh nhẹn và dứt khoát kéo chiếc khăn tắm tội nghiệp xuống.
Cố Dương: “…”
“Đừng mà…” Lý Hải Phượng cắn môi ngồi xổm xuống đất, đáng thương nhìn Nhị Phượng sau khi kéo được khăn tắm của mình xuống thì hí hửng vui vẻ chạy đến bên tay Cố Dương, trưng ra vẻ mặt tranh công, Lý Hải Phượng vừa nhìn đã muốn khóc.
Cố Dương ngồi trên giường, không dám nhìn trực diện Lý Hải Phượng – đã – trần – như – nhộng, cô cầm khăn tắm bước ra khỏi giường, nhắm mắt cam chịu quấn lại cho nàng: “Được rồi đều là phụ nữ, không cần phải xấu hổ, Cố tổng tôi cũng chưa nhìn thấy gì hết, mau đi ngủ đi.”
Lý Hải Phượng nhanh chóng quấn lại khăn tắm, xém nữa là lao như bay ra ngoài. Nghe thấy tiếng đóng cửa rất lớn ở phòng bên cạnh, Cố Dương quay người lại, đá đá vào người Nhị Phượng: “Hừ, không phát hiện hóa ra mày nghịch phá như vậy. Lần sau tiếp tục cố gắng, biểu hiện tốt thì tất cả đồ hộp trong ngăn tủ phòng bếp đều là của mày.”
Nhị Phượng lè lưỡi, tự cho là vô cùng đáng yêu chạy ra ngoài.
Cố Dương cầm máy tính lướt Weibo một hồi, đầu óc rối tung lên, hoàn toàn không có tâm trạng làm những việc chưa xong, vô cùng chán nản nhìn một chút xu hướng cổ phiếu của Kinh Cửu, tốc độ tuột đã chậm hơn rất nhiều, nếu tiếp theo có thể xử lý tốt thì chưa đầy một tháng nữa duy trì tăng trưởng.
Sau khi xem xong tình hình cổ phiếu, Cố Dương nhanh chóng lướt web một cách nhàm chán, cuối cùng dừng lại ở một trang đầy hường phấn ngôn tình, trang này đứng đầu trong thể loại tổng giám đốc bá đạo.
Ngẫu nhiên bấm vào vài cái nhìn thử, Cố Dương cau mày kiên nhẫn xem. Hầu như tất cả các vị trí của nữ chính với tổng giám đốc đều là trợ lý thư ký gì đó. Tất nhiên, có rất nhiều kiểu là sống chung với nhau, cái gì mà cường thủ hào đoạt (dùng sức mạnh giành/cướp thứ mình muốn), chế phục dụ hoặc (đồng phục quyến rũ), hào môn thế gia (nhà giàu danh giá), vân vân….
Một giờ sau, Cố Dương tắt máy, thở dài một hơi: “Không nhận mình già cũng không được, mấy kiểu công chúa gì đó… hoàn toàn xem không hiểu.”