Cố Dương há hốc mồm nhìn hành động một hơi nốc hết rượu ngu ngốc trước mặt mình, cảm thán thì ra trên đời này còn có người như vậy? Như vậy đã đạt tới trình độ nào rồi?
“Cảm giác thế nào?” Cố Dương hỏi.
Lý Hải Phượng vừa buông ly xuống vừa lau miệng, nhìn thấy trong mắt Cố Dương có chút nóng vội: “Tổng giám đốc Cố, em không biết uống rượu, lần sau chị đừng lấy tiền lương ép em nữa.”
Tôi có ép cô sao? Nhất thời Cố Dương cảm thấy khó chịu, nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn: “Cô còn biết tôi là người phát lương cho cô sao, trong mắt cô ngoài tiền ra thì còn có cái gì, chẳng lẽ vấn đề tiền bạc quan trọng hơn tôi sao?”
Cố Dương vừa dứt lời, Lý Hải Phượng đã gật đầu mà không hề do dự.
“Cô là đồ ngốc!” Cố Dương quyết định không phản ứng với nàng nữa, nhưng vẫn cầm ly rượu giải sầu, vẻ mặt không vui.
Vì thế ngày thứ nhất Lý Hải Phượng ở trong nhà Cố Dương đã bị ghét bỏ, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, đôi khi con người hạnh phúc quá mức cũng không phải chuyện tốt gì.
Sáng sớm, Lý Hải Phượng đang ngủ ngon lành, thì một trận la hét từ phòng kế bên truyền tới, tất nhiên chủ nhân của âm thanh cũng sắp phát điên.
“Lý Hải Phượng! Cô chết rồi hả?!” Cố Dương ngồi ở trên giường, đầu tóc lộn xộn, toàn thân toàn là lửa giận.
Lý Hải Phượng ngủ đến mức không biết trời trăng gì, cho đến khi có một tiếng rầm vang lên ở bên tai nàng, nàng mới bất ngờ mở mắt ra, nhìn trần nhà đầy hoa văn màu lam nhạt, bỗng nhiên Lý Hải Phượng có chút đãng trí, thỏa mãn thở dài, khi nàng còn chưa tỉnh lại thì đã bị người ta kéo chăn trên người đi.
“A…”
Cố Dương: “…”
Trong phòng khách, Lý Hải Phượng cúi đầu, biết điều đứng một chỗ, Cố Dương đen mặt đi qua đi lại trước mặt nàng: “Mới một ngày, mới qua một ngày cô đã muốn tạo phản, có phải cô không muốn làm việc nữa không?!”.
Tâm trạng của Cố Dương thật sự không tốt, khi ở trước mặt người khác có lẽ cô sẽ kiềm chế rất hoàn mỹ, nhưng khi trước mặt ‘người một nhà’ thì đó giờ luôn bộc lộ con người thật.
“Nói chuyện đi, sao không nói? Cô phát tình ở trong mơ phải không?” Cố Dương thấy Lý Hải Phượng cúi đầu không nói lời nào, lập tức duỗi tay đẩy vai của nàng: “Nói chuyện đi, cô câm sao?”.
“Thực sự xin lỗi, tổng giám đốc Cố.” Âm thanh của Lý Hải Phượng có chút nghẹn ngào.
Cố Dương quả thực sắp quỳ nàng, cô dùng ngón trỏ nâng cằm của nàng; “Khóc sao?”
“Không có.” Lý Hải Phượng lau đôi mắt, trợn mắt nói dối.
Cố Dương phất tay giống như xua đuổi ruồi bọ: “Thôi, thôi, thôi, có cái gì mà phải khóc, tôi đáng sợ như vậy sao? Muốn làm thì làm, không làm thì cút đi.” Vốn dĩ khuôn mặt của nàng rất gợi đòn, vừa rồi còn khóc nữa, khiến cô rất muốn giam nàng vào phòng tối dạy dỗ một phen mới hả giận.
“Em sẽ làm thật tốt, không có lần sau nữa tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố đừng đuổi em đi.” Hai mắt Lý Hải Phượng đẫm lệ mông lung nhìn Cố Dương đang xoay người muốn lên lầu.
Cố Dương cũng không thèm nhìn nàng một cái, đi thẳng lên lầu.
***
Hành trình công tác của Cố Dương đều có thư ký phụ trách, còn Lý Hải Phượng ngoại trừ phụ trách sinh hoạt và làm tài xế cho cô thì cũng không còn chuyện gì, tuy nhiên nàng cũng có một vị trí trong văn phòng tổng tài của Cố thị. Buổi sáng hai người loay hoay nửa ngày mới đến công ty, dọc theo đường đi Cố Dương cũng không phản ứng với nàng, khi tới công ty thì lập tức đi đến văn phòng của mình, cuối cùng vẫn là Vương Băng sắp xếp vị trí cho nàng.
Lý Hải Phượng nhìn mọi người xung quanh, hầu hết những người ở trong văn phòng tổng tài đều là nữ, chỉ có hai người đàn ông, cũng không biết là do họ thường ở cùng những người phụ nữ khác hay lý do gì đó, mà mặc đồ đi làm rất kỳ lạ, phía trên là áo đỏ, phía dưới là quần trắng, khi nói chuyện còn uyển chuyển các thứ, khiến Lý Hải Phượng cảm giác sởn tóc gáy.
Bởi vì Lý Hải Phượng là trợ lý riêng của Cố Dương nên Vương Băng cũng không để nàng tự giới thiệu, thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, công việc của nàng không có xung đột gì với công việc của bọn họ, khi họ lục đục với nhau cũng không liên quan đến nàng, bản thân nàng cũng vui vẻ vì mình được thanh thản. Chỉ cần Cố Dương không đi ra ngoài, vậy nàng có thể ngồi cả ngày ở đây rồi.
Lý Hải Phượng ngồi đối diện với máy tính ngẩn người, cái đầu lợn ở dưới góc phải máy tính đột nhiên nhảy lên, điều này cũng có nghĩa là có người đang nói chuyện với nàng, cái này cũng giống như QQ, chẳng qua là nội bộ của Cố thị có phần mềm nói chuyện riêng mà thôi, mọi người đều sử dụng cái này. Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm vào đầu heo kia, sau khi do dự một chút thì click mở.
Cố Dương (Hãy gọi tôi là Boss): Không được ngẩn người khi đang làm việc, đi vào đây!
Lý Hải Phượng: “…” Sao cô ấy có thể biết mình đang ngẩn người được chứ?
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): Tổng giám đốc Cố đang đói bụng hay đang khát sao?
Cố Dương ngồi ở trước máy tính vừa mới nhìn thấy ‘Hỉ Hoan Tề Lưu Hải’ đột nhiên đổi thành tên ‘Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss’, thì có chút dở khóc dở cười, cái người Lý Hải Phượng này thật là.
Cố Dương (Hãy gọi tôi là Boss): Đừng nói nhảm nữa! Đi vào đây! [Khuôn mặt của tổng tài]
Lý Hải Phượng: “…”
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): Tổng giám đốc Cố đừng nóng vội, tiểu nhân lập tức đi vào. [đáng yêu]
Trước cửa văn phòng, Lý Hải Phượng gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh của Cố Dương.
“Tổng giám đốc Cố?”
Cố Dương đang lật sách, đeo chiếc kính mạ vàng, sau khi cô đeo lên thì có vẻ dịu dàng hơn so với ngày thường nhiều, cảm giác cũng tương đối dễ tiếp xúc, đương nhiên, cái này chỉ là thoáng nhìn.
Lúc này văn phòng không có những người khác, chỉ có hai người Cố Dương và Lý Hải Phượng, Cố Dương nhướng mày nhìn Lý Hải Phượng một cái “Tôi khát”.
Lý Hải Phượng gật đầu đi ra ngoài, vừa bước tới cửa đã bị Cố Dương gọi lại, Cố Dương dùng cằm ám ám chỉ cái ly trên bàn: “Cô không cầm ly là muốn dùng tay đưa tôi uống sao?”
Lý Hải Phượng không nói chuyện, cầm cái ly đi ra ngoài.
Sau khi trở về, thì Cố Dương đang xoay bút máy trầm tư nhìn cửa sổ, không biết cô suy nghĩ cái gì, Lý Hải Phượng đưa cái ly tới trước mặt cô: “Tổng giám đốc Cố, chị uống đi.”
Cố Dương liếc nhìn cái ly cà phê, rồi liếc nhìn Lý Hải Phượng, ánh mắt lạnh lẽo chết người, khi Lý Hải Phượng cảm thấy cô sắp mắng mình rồi, thì chỉ thấy cô gọi người ở ngoài cửa bước vào.
Vương Băng vội vàng đi đến: “Tổng giám đốc Cố, chị gọi tôi có chuyện gì sao?”.
Cố Dương rũ mắt xuống không nói chuyện, Vương Băng vừa liếc mắt đã hiểu cô đang tức giận, vừa muốn nói cái gì, thì mùi hương cà phê nồng nặc đã truyền vào trong mũi mũi, cô ấy lập tức nhăn mày lại: “Là ai pha ly cà phê này?”.
Lý Hải Phượng không lên tiếng, Vương Băng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, một mặt trong lòng oán trách Lý Hải Phượng, một mặt lại có chút nghi hoặc, theo lý thuyết chuyện này không phải do Lý Hải Phượng làm.
“Tổng giám đốc Cố……”
“Gần đây chẳng phải mấy người rất bận sao, bắt đầu từ hôm nay những việc này đều do cô ấy làm.” Cố Dương mở miệng nói.
Vương Băng cũng không nói cái gì, chỉ gật đầu, thầm nghĩ thì ra tổng giám đốc Cố đối đãi với người mới cũng có khác biệt, chẳng lẽ là do cô gái này quá thấu hiểu lòng người, vượt qua phạm vi hiểu biết của cô ấy?
“Cô còn muốn nói cái gì sao?” Cố Dương vô cảm nhìn Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng lắc đầu, đến giờ nàng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Dương chuyển mắt về phía máy tính: “Được rồi đi ra ngoài đi, sẵn tiện vứt cái này đi”.
Lý Hải Phượng đang sững sờ, thì Vương Băng hiểu ý hơn dùng cùi chỏ khều tay nàng, ra hiệu nàng đi cầm cái ly kia: “Tổng giám đốc Cố không uống sao?”
Cố Dương: “…”
Nhìn cái ly trong tay, Lý Hải Phượng có chút đau lòng, một ly cà phê ngon như vậy, vừa nhìn đã cảm thấy rất đáng tiền, vứt đi thì uổng quá, không bằng để nàng uống. Lý Hải Phượng suy nghĩ, nhìn xem chung quanh không có người, uống một ngụm cà phê, sau đó trở về chỗ làm của mình.