Cả đêm bị giày vò, nghe tiếng thở đều đều bên tai, Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ miên man, nghĩ đến lần đầu gặp gỡ Cố Dương thì nàng không khỏi mỉm cười. Lúc đó chắc họ sẽ không nghĩ rằng mình sẽ ở bên nhau đúng không?
Nhẹ nhàng gỡ bỏ cánh tay đang khoác trên eo mình, Lý Hải Phượng nhẹ nhàng bước xuống giường, nàng vô cùng khát nước nhưng trong phòng không có nước, đành phải mở cửa đi xuống lầu lấy.
Nhị Phượng nằm ngủ ở trước cửa, động tác mở cửa của nàng đã đánh thức nó, nó nhìn lên rồi lại nằm xuống.
Lý Hải Phượng đi chân trần xuống lầu, cũng không bật đèn lên mà rót nước, vừa uống được vài ngụm thì nghe thấy tiếng động lớn từ trên lầu, như có vật gì đó rơi xuống. Nàng cầm cốc bước lên lầu, tiếng rên rỉ đứt quãng vọng ra từ phòng mình.
Nhị Phượng lại bị đánh thức, không ngủ được nữa nên cũng đi theo Lý Hải Phượng vào phòng.
Lý Hải Phượng vừa đi vào liền nhìn thấy Hàn Nhã Nam đang lăn lộn trên mặt đất.
“Sao chị bất cẩn vậy?” Lý Hải Phượng đi tới đỡ cô ấy dậy.
Sau khi ngủ say, vừa tỉnh rượu thì lại nhận một cú ngã như vậy, Hàn Nhã Nam xoa xoa trán: “Tại sao tôi lại tới đây, lúc đó tôi đang ở trong quán bar, là cô đưa tôi về đây?”
Sau khi đưa Nhị Phượng ra ngoài, Lý Hải Phượng bật đèn bên giường lên, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường đã ba giờ sáng.
“Là Cố tổng đưa chị về.” Lý Hải Phượng nói ngắn gọn tình hình, lúc này Hàn Nhã Nam mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô ấy đau khổ cúi đầu: “Sau đó có tôi phải đã nói ra những lời không nên nói không, cái kia, cô ấy có biết tôi…”
“Chị ấy biết rồi, chị không cần nói, chị ấy cũng biết” Khi Lý Hải Phượng nói ra những lời này thì ngữ khí vô cùng bình thản. Nàng có chút chán ghét con người mình bây giờ, ai cũng ích kỷ, Cố Dương cũng không muốn nói ra những chuyện này nên nàng chỉ nói sơ cho cô ấy biết là được rồi, tóm lại cũng không thể lừa cô ấy cả đời. Từ khi còn nhỏ nàng đã bị bắt nạt, nhưng khi ấy nàng có thể chịu đựng được, nàng cũng sẽ không tranh cãi với đối phương. Nàng luôn coi Hàn Nhã Nam như một người bạn, nhưng nàng sẽ nói với cô ấy, Cố Dương không được, cô ấy là người duy nhất không thể.
“Nhã Nam, em xin lỗi, lúc trước khi chị nói chị thích chị ấy, bọn em đã quen nhau, sau này em muốn nói cho chị biết nhưng vẫn không tìm được cơ hội, cũng không biết phải mở miệng như thế nào, chị, đừng tức giận, được không?”
Không tức giận?
Hàn Nhã Nam ngẩn người nhìn nàng, từ không thể tin được cho đến khi nhận ra sự thật, nước mắt từ từ bắt đầu chảy xuống từng giọt: “Cô muốn tôi không tức giận sao?”
“Em…”
“Tại sao tất cả những người tôi thích đều bị cướp đi, đến đàn ông còn không tính, ngay cả đến người phụ nữ tôi thích cũng bị cướp mất, không được, tôi không quan tâm!”
Lý Hải Phượng choáng váng, nàng đã nghĩ đến đủ loại tình cảnh Hàn Nhã Nam trở mặt với mình, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xấu hổ.
“Chị…Chị muốn làm gì?”
Hàn Nhã Nam buồn bã lau nước mắt, xoay người nắm lấy bả vai Lý Hải Phượng: “Tôi thật sự rất thích cô ấy, chị em tốt của tôi, nếu không được, nếu cô thích con gái, tôi sẽ tìm cho cô người khác, cô muốn người như thế nào tôi đều sẽ tìm cho cô, cô nhường cô ấy cho tôi được không?”
Lý Hải Phượng ngàn vạn lần chưa bao giờ ngờ rằng loại kịch cẩu huyết này lại đổ lên đầu mình, mặc dù không biết phải làm sao nhưng nàng vẫn giả vờ không vui mà vặn lại: “Cố tổng thích tôi, sao tôi có thể nhường cho chị được?”
Hàn Nhã Nam vò đầu: “Không phải, cô ấy sao có thể”
“Tại sao lại không được?!”
Cố Dương mở cửa ra, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở cửa, ánh mắt lãnh đạm: “Vì tôi thấy cô đáng thương nên mới cho cô vào, nếu cô cảm thấy ở đây không thoải mái, có thể đi!”
“Tổng giám đốc Hàn, chị ấy…”
“Câm miệng cho tôi! Buổi tối ra ngoài sao không nói?”
“Em…”
“Quay về phòng!”
“……Dạ”
Hàn Nhã Nam nhìn Lý Hải Phượng đang bị la mắng như vậy, không khỏi khinh thường: “Trước giờ tôi chưa thấy ai mắng người mình yêu hùng hùng hổ hổ như vậy. Cô vốn không có ai trong lòng, vì vậy đừng lãng phí tình cảm của người khác nữa.”
Cố Dương liếc nhìn cô ấy một cái: “Mau ngủ đi, sáng mai dậy thì mau rời đi.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Hàn Nhã Nam đột nhiên nổi giận: “Cô độc thân nhiều năm như vậy, nhưng thật ra lại thích người đồng giới đúng không? Ở hộp đêm ngày hôm đó, cô cố ý, đúng không, chỉ là muốn lợi dụng tôi.”
Cố Dương cười một tiếng, quay đầu đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lượt: “Dựa vào cô, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có gương mặt là nhìn được. Còn có cái gì đáng để lợi dụng, cô xứng?!”
“Cố Dương, cô đừng quá đáng!”
“Tôi quá đáng? Khi đi làm về đến thời gian nấu cơm cho bạn gái cũng không có, đành để cô ấy ở nhà mà chạy tới quán bar đón cô, còn đưa cô về nhà, đã vậy hai người chúng tôi phải hầu hạ cô, là tôi quá đáng?!”
Mắt Hàn Nhã Nam càng đỏ hơn: “Cô hung dữ với tôi, rõ ràng là hai người đang hợp lại bắt nạt tôi.”
Cố Dương cũng lười phản ứng lại, nhấc chân rời đi, đóng sầm cửa phòng lại.
Lý Hải Phượng ngồi ở đầu giường vặn vẹo ngón tay: “Chị đừng nói nặng lời như vậy”
Cố Dương nằm trên giường trở mình: “Ngủ đi!”
“Chị làm như vậy không đúng.”
“Lý Hải Phượng!”
“Chị nên xem lại tính tình của chính mình đi, lúc nào cũng như thế này, em cũng không chịu nổi” Lý Hải Phượng nói xong, mở cửa bước ra ngoài.
Hàn Nhã Nam đang nằm trên giường khóc thút thít, khi Lý Hải Phượng bước vào thì cô ấy liền hừ một tiếng, quay người sang chỗ khác không để ý đến nàng.
Lý Hải Phượng thở dài: “Tổng giám đốc Hàn, chị có biết không, cho dù bình thường chị có ầm ĩ như thế nào cũng không thể làm cho người khác ghét được.”
Hàn Nhã Nam giật mạnh chăn bông: “Là do tôi tốt, đương nhiên không có ai ghét…”
“Đúng vậy, cho nên quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, chị cũng đừng tức giận, Cố tổng cũng có lúc như vậy, nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Hàn Nhã Nam xoay người ngồi dậy: “Hừ, tôi biết cô đến đây là muốn nói giúp cho cô ấy, sao tôi lại quên mất, bây giờ hai người đang yêu đương, đương nhiên cô phải nói giúp cho cô ấy rồi.”
“Hừ, cho dù là em giúp chị ấy, vừa rồi chị ấy thật sự quá đáng, em đã mắng chị ấy rồi.”
“Cô, cô dám mắng Cố Dương, đừng trêu tôi.”
Lý Hải Phượng vẻ mặt vô tội: “Thật mà, chị ấy khiến em bực mình, chị xem không phải bây giờ em đang ở chỗ chị sao?”
“Ồ?” Hàn Nhã Nam nửa tin nửa ngờ nói, cuối cùng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tạm thời tin cô một lần, lại đây ngủ đi.”
Bên này sau khi nói chuyện xong, hai người từ từ chìm vào mộng đẹp. Ở phía bên kia, tâm trí của Cố Dương đang rất rõ ràng.
Cô đang suy nghĩ lại…
Tính tình cô quả thực không tốt, nhưng sau bao nhiêu năm, sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy.
Buổi sáng tỉnh dậy không nhìn thấy người làm mình khó chịu, Cố Dương vô cùng hài lòng, sau đó lại nhớ tới người nào đó nửa đêm chạy sang phòng người khác ngủ, liền nở một nụ cười.
“Bữa sáng ở trên bàn, chị tự ăn đi, chị Băng Băng giao nhiệm vụ, sáng nay em phải tới thành phố G, tám giờ bốn mươi tới ga tàu, không đi cùng chị được.”
Cố Dương thở dài một tiếng: “Em còn bận hơn chị, đi đi, trên đường nhớ phải cẩn thận một chút, xong việc nhớ về sớm.”
“Ồ, em hiểu rồi”
“Chờ đã.” Cố Dương kéo người lại, ôm vào trong lòng rồi dụi dụi vào vành tai và tóc nàng, một tay cũng định thọc vào cổ áo đối phương, nhưng không thành công, lại nhẹ nhàng xoa nắn nơi nào đó qua lớp vải mỏng cũng không mất đi cảm giác mềm mại, cô nắm càng chặt hơn.
Lý Hải Phượng chịu nhiều thiệt thòi nhất, dù có cứng đầu đến đâu, chỉ cần cô vừa động tay cả người nàng lập tức mềm xuống.
Nàng bắt đầu thở hổn hển, Cố Dương chậm rãi dừng tay lại, sau đó liếm láp vành tai của nàng: “Chuyện tối hôm qua chị vẫn còn nhớ kỹ, khi về nhất định sẽ dạy dỗ em thật tốt.”
Lý Hải Phượng giật mình, Cố Dương đã ngồi lại ghế và chuẩn bị ăn sáng.
“Đi nhanh về sớm!”
“Ôi” đáng ghét!
So với lúc trước, Cố Dương gần đây tương đối nhàn nhã, hành trình vốn định đến thành phố R đã bị hoãn lại hai ngày vì một số lý do, Cố Dương đang có tâm trạng khá tốt, nên lúc Hứa Phi Mặc tới gặp Cố Dương dù không có hẹn trước cũng vẫn được cho vào.
“Chủ tịch Cố” Chàng trai trẻ tuổi đứng đó, đầu hơi cúi xuống, thái độ khiêm tốn và tôn trọng.
Cố Dương yêu thích nhất loại người này, đây mới là người đàn ông biết co biết duỗi: “Cậu cứ gọi tôi giống như mọi người là được, gọi tôi là Cố tổng.”
“Cố tổng.”
“Tôi tưởng cậu đã rời khỏi Đinh Hải rồi, nếu như chưa đi, thì vẫn còn có chuyện đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy đi, vừa lúc tôi có chuyện cần cậu điều tra giúp, cậu cũng có thể làm chuyện của mình.”
“Chuyện gì vậy?”
Cố Dương nhướng mày nhìn anh ta cười: “Đừng căng thẳng, không phải chuyện phạm pháp. Có một người tên là Lưu Quang Viễn, đã nghe nói qua chưa?”
“Cô muốn tôi điều tra cậu mình?”
“Ha ha”
“Tại sao?”
“Cậu cứ đi điều tra đi, mặt khác, tôi đã có đối sách nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói cho cậu biết.”
Người thanh niên không tức giận, nhưng bởi vì lời nói của cô, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn: “Tôi hiểu sự lo lắng của Cố tổng. Cẩn thận một chút vẫn luôn là đúng.”
“Lưu Quang Viễn cần phải điều tra, ngay cả con gái của ông ta cũng không được bỏ qua, điều tra được chuyện này nhất định sẽ có lợi đối với cậu, nhớ kỹ phải hành động cẩn thận, đừng đánh rắn động cỏ, chuyện này liên quan tới Thẩm Quảng, sau này cậu cũng khó trở mình nếu không có được chứng cứ đẩy Hứa Phi Phàm vào chỗ chết.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi”
“Đi đi, cậu về thành phố R trước, muốn làm gì thì làm, bên trong Farrell tự nhiên sẽ có người tiếp ứng” Cố Dương khẽ cười nhấp một ngụm trà. Vì ông ngoại biết tất cả mọi chuyện nhưng không làm gì cả, ông định để cô tự mình xử lý, cô tất nhiên sẽ vui vẻ đáp ứng. Khi đó không chỉ có đạp đổ đồ khốn nạn là Hứa Phi Phàm, mà có thể sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ việc đó, sao lại không làm, a!
Sau khi Hứa Phi Mặc rời đi, Cố Dương gọi vào điện thoại nội bộ: “Tiểu Trương, xem Vương Nhạc có ở đó không, để anh ta vào.”
Một lúc sau, Vương Nhạc gõ cửa, đem theo một chiếc máy tính xách tay bước vào: “Cố tổng, cô tìm tôi?”
Cố Dương gật đầu ra hiệu cho anh ta ngồi xuống trước: “Sắp xếp người đi theo Hứa Phi Mặc, để mắt tới cậu ta. Đứa nhỏ này bề ngoài ngoan ngoãn, giả bộ lương thiện, cẩn thận trong lòng đã có suy tính khác, mấy ngày nay cậu ta vẫn đang ở Định Hải?”
“Ừm, về cơ bản đều là chuyện công việc. À, đúng rồi, vào khoảng bốn giờ chiều hôm qua, một người đàn ông tới tìm cậu ta, hai người họ tới một quán cà phê đối diện nói chuyện một lúc lâu, cụ thể về vấn đề gì tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi chắc chắn quan hệ của bọn họ rất không bình thường.”
“Đã điều tra được thân phận của người đàn ông đó chưa?” Cố Dương hỏi.
Vương Nhạc gật đầu mở máy tính: “Vốn dĩ hôm qua tôi muốn nói với cô, kết quả phát hiện sự tình có chút không ổn, nên kiểm tra lại vài lần, cô xem.” Anh ta mở một thư mục, trong đó có một vài tấm ảnh.
Cố Dương mím môi, cẩn thận quan sát người trong ảnh: “Người đàn ông này và Hứa Phi Phàm có quan hệ gì?”
Vương Nhạc xoa cằm, nhanh chóng cười nói: “Vị kia nhà tôi chính là một cao thủ hacker. Nếu tôi nói anh ta có thể xâm nhập vào máy tính của Hứa Phi Phàm, Cố tổng có tin không?”
Cố Dương liếc anh ta một cái: “Anh đang muốn khoe khoang với tôi?”
“Không dám, không dám, trời còn chưa tối, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, người đàn ông này tên là Mục Quân, vị hôn phu của Hứa Phi Phàm, thế nào? Ngạc nhiên không?”
“Đang làm gì?”
“Xã hội đen.”
Cố Dương: “…”
Lý Hải Phượng ra khỏi nhà ga, bắt taxi đến công ty, nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ ăn trưa, nàng vui vẻ gửi tin nhắn cho Cố Dương.
“Em tới nơi rồi.”
Cố Dương đang họp, phòng họp lúc này vô cùng ồn ào, cô đang chống cằm chán nản mà nghe tiếng ồn ào của họ thì điện thoại bỗng đổ chuông hai lần, báo rằng có tin nhắn đến. Cô đảo mắt liếc nhìn, không nhanh không chậm mở ra xem.
“Tôi có việc, mọi người tiếp tục đi.” Cố Dương từ tốn đứng lên nói rồi rời đi không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Những người còn lại hai mắt nhìn nhau, người đi rồi chúng ta còn thảo luận cái gì nữa!
Ngay khi Lý Hải Phượng ra khỏi thang máy, nàng đã đụng phải Cố Dương đang định đi vào, vén vén tóc rồi mỉm cười.
Trên mặt Cố Dương không có biểu cảm gì: “Đưa đồ cho Vương Băng, chúng ta đi ăn.”
“Ờmm, chuyện này, có lẽ chị phải đi một mình rồi, em có bạn học tới, vừa lúc nãy gặp cô ấy ở dưới tầng, bọn em…”
Cố Dương hiển nhiên không vui: “Em còn có bạn học sao? Nam hay nữ? Không phải là bạn trai cũ của em đấy chứ!”
Lý Hải Phượng bị cô làm cho nghẹn lời: “Đương nhiên không phải, là cô ấy, cô ấy là bạn học thời đại học của em, đúng rồi, chị đã từng cô ấy trên sân golf, Hoắc Hiểu Linh, cô có nhớ không, cô ấy trông rất đẹp.”
Cố Dương suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, cáu kỉnh xua tay: “Được rồi, đi đi.” Lý Hải Phượng chưa kịp nói xong thì cô đã quay đầu bỏ đi.
Lý Hải Phượng thở dài, tại sao lần nào cũng tức giận vậy?