Sau khi tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ thì có người bước lên bắt đầu giải thích các quy tắc đấu thầu, ngón tay Cố Dương lướt trên màn hình điện thoại, trông khá lơ đãng. Vương Băng vô cùng tập trung, đôi khi sẽ đảo mắt nhìn những đối thủ ở phía trước, hôm nay có ít nhất sáu công ty bất động sản lớn tới tham gia. Nếu không phải Cố Dương tạm thời không thay đổi quyết định thì hôm nay nghĩ muốn giành được thầu chỉ sợ có chút khó.
Sau khi giải thích xong, người chủ trì bước lên sân khấu chuẩn bị bắt đầu buổi đấu thầu. Loại đấu giá này là một phương thức đấu giá quốc tế và hiện đại, nhưng cũng sẽ giống với các cuộc đấu giá bình thường. Người bán sẽ đấu giá, cuối cùng là người mua sẽ trả giá cao nhất, nhìn qua thì có vẻ toàn là tiền. Thực tế, mối quan hệ trong đó rất phức tạp, nếu người bán không muốn bán mảnh đất này cho người mua, thậm chí nếu mảnh đất đó đã thuộc về người mua với giá cao đi chăng nữa, thì bọn họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách mà gây khó dễ khiến chuyện thi công không thuận lợi, đến lúc đó chỉ còn cách chuyển nhượng mà thôi.
Buổi đấu thầu diễn ra vô cùng căng thẳng nhưng cũng rất chậm rãi. Vương Băng nghe theo lời dặn của Cố Dương, vẫn án binh bất động. Lúc này, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng Cố Dương vì miếng đất ở phía sau cùng nên mới tới, cũng nghĩ là cô sẽ không muốn mấy miếng đất nhỏ hay mấy khu đất có vị trí trung bình kia.
Thành phố R là một nơi như thế nào, có bao nhiêu nhà bất động sản vắt đầu vắt óc để tìm một kho báu ở đây, ngay cả khi cuối cùng không thể kiếm được thứ tốt nhất, thì lấy được một thứ bình thường cũng đã đủ kiếm được một phen.
Buổi đấu thầu đã diễn ra được một nửa thời gian, mà ở đây cũng chỉ có số ít người giống như Cố Dương thôi, muốn chờ tới màn kịch hay cuối cùng, chẳng qua bọn họ thật sự đang chờ mà thôi.
Cuối cùng, khi người chủ trì thông báo bắt đầu đấu giá lô đất số 3 ở khu vực trung tâm thành phố, Vương Băng liền nhìn quanh, thấy mấy người ngồi phía trước đột nhiên thẳng lưng, tỏ vẻ háo hức muốn đấu giá.
Lô đất số 3 không hề rẻ, cũng chỉ có mấy ông lớn bất động sản mới dám ra tay, lúc này Cố Dương mới ngẩng đầu lên, dời ánh mắt đang nhìn màn hình điện thoại đến một bóng người cách cô không xa, đối phương đang đưa lưng về phía mình.
Hứa Phi Phàm.
Khóe miệng Cố Dương khẽ nhếch lên, trên mặt thoáng qua một nụ cười quái dị.
Biểu tình cũng chỉ thoáng qua một lát, nhưng vẫn bị Lý Hải Phượng ở bên cạnh bắt gặp.
Đã có người bắt đầu đưa giá, Vương Băng không nhúc nhích, cô ấy đang chờ đợi hành động của Hứa Phi Phàm. Quả nhiên, không lâu sau, những người xung quanh cô ấy bắt đầu trả giá.
Đây là những gì bọn họ đang mong đợi. Vương Băng không chút do dự, chỉ chờ mỗi giọng của người phụ nữ bên cạnh Hứa Phi Phàm vang lên.
Lý Hải Phượng không biết Cố Dương đang suy tính chuyện gì, khi nghe thấy mọi người trả giá càng ngày càng cao thì vô cùng căng thẳng, thiếu chút nữa nắm lấy tay Cố Dương.
Khi vừa mới bắt đầu đã có tốp năm tốp ba tranh nhau giơ bảng trả giá, vài phút sau chỉ còn lại ba người tranh nhau lô 3. Thấy có điều không ổn, người thứ 3 kia đã kịp thời dừng lại.
Đến lần thứ ba mươi hai, Vương Băng cũng không lên tiếng trả thêm nữa, giá cả mảnh đất này đã trở nên bất thường, người chủ trì hỏi ba lần, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Hứa Phi Phàm cảm thấy mình vẫn hiểu tính cách của Cố Dương, cố chấp, thích ganh đua và háo thắng, dù có lớn đến mấy thì vẫn phải đạt được điều mình muốn, cô ta đến thành phố R lần này với một chút ý muốn khiêu khích, điều này mọi người có thể thấy được. Theo nhận thức của cô ta, Cố Dương có tính tình của bọn nhà giàu mới nổi, giàu có hống hách.
Mà hiện tại, đây là…
Cuối cùng, Cố Dương chậm rãi mang theo một nhóm người tới, rồi lại chậm rãi mang theo một nhóm người quay trở về, cơ hội tốt như vậy, để thua không còn một mảnh giáp.
Không thu được gì, có trời mới biết vì cuộc đấu giá lần này mà từ hai tháng trước bọn họ đã phải chạy đôn chạy đáo mua chuộc người bên trong. Lông mày của Tòng Gia Thụ nhăn lại.
Những người trong ngành đều đã biết người chiến thắng lớn nhất là Công ty bất động sản Kinh Nguyên của Hứa Phi Phàm tại hội nghị đấu thầu đất đai ở thành phố R vừa rồi. Tất nhiên, người thua cuộc nhiều nhất cũng là bọn họ. Đất ở thủ đô không thể bán được với giá này, cho dù sau này muốn bán chỉ sợ sẽ phải mất một thời gian dài. Nhìn có vẻ là một cách cạnh tranh bình thường nhưng thực tế nó giống như cách làm của một đứa trẻ vậy.
Việc đầu tiên Cố Dương làm khi trở về Định Hải là mở một cuộc họp, vốn dĩ mọi người đã bàn bạc xong nhưng đến khi đó cô lại đột nhiên thay đổi quyết định, cũng không nói một tiếng khiến bọn họ không kịp trở tay.
“Lần này là tôi không đúng, không thông báo trước với mọi người. Tôi xin lỗi.” Cố Dương ngồi trên ghế da, hiếm khi cô cười như vậy nhưng mọi người lại cười không nổi, tổn thất lớn như vậy, cô còn cười được, hơn nữa chuyện này không phải chỉ một lời xin lỗi là có thể giải quyết được?
Bình thường Tòng Gia Thụ cũng không nói nhiều, nhưng hôm nay không nhịn được nữa, mặt đỏ bừng, sống lưng thẳng tắp: “Mong Cố tổng cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng.”
Quả thực, cách làm này quá thất thường, thậm chí có thể nói là không hợp lý. Đương nhiên, mọi người cũng không trách cô không giành được lô đất số 3, nhưng với chuyện bàn bạc lúc ấy đã nói thì mặc dù không giành được lô đất số 3 thì cũng phải giành được lô đất số 1 hoặc số 2 ở khu phía Nam.
Lời giải thích của Cố Dương rất chung chung, hơn nữa cô là muốn lừa Hứa Phi Phàm một phen, bởi vì cô không nghĩ Hứa Phi Phàm thiếu chút tiền này, người phụ nữ này quá tự cao tự đại. Từ nay về sau, cô đối với cô ta sẽ không công khai như vậy.
Chuyện không thể giải thích rõ ràng mà cứ như vậy kết thúc khiến không ít nguyên lão cấp cao tức giận, mấy ngày liền thái độ của bọn họ đối với Cố Dương không mấy hòa nhã, tuy rằng ngoài mặt xem như không có chuyện gì nhưng lại đứng ở phía sau cương quyết ngăn cản Cố Dương nhúng tay vào chuyện Kinh Cửu.
Kết quả là Cố Dương hoàn toàn nhàn rỗi.
Gia sản dưới trướng Cố Thị có rất nhiều chi nhánh, nhưng những người điều hành ở đó không phải rảnh rỗi, đôi khi cũng sẽ gọi Cố Dương tới ăn bữa cơm, hầu như không có việc gì làm, ngoại trừ thỉnh thoảng đi ăn với đối tác thì giữ liên lạc với nhau. tất cả là để duy trì sự hợp tác lâu dài, tuy ngoài mặt cô vô cùng hợp tác nhưng bên trong lại vô cùng hời hợt.
Cố Dương đang chợp mắt thì Hứa Phi Mặc gọi đến, cô nheo mắt trả lời điện thoại.
“Thế nào rồi?”
Hình như Hứa Phi Mặc đang ở bên ngoài nên rất ồn ào, giọng nói cũng không lớn, không nhanh không chậm nói: “Bốn người, vậy là đủ rồi, từ trước đến nay cô ta là người tự cao tự đại, cho dù có phát hiện ra điều gì thì cũng sẽ không để vào mắt.”
Ồ? Cố Dương nhướng mày, cũng tỉnh táo không ít, cô ngồi thẳng dậy, ngón tay khẽ gõ lên bàn: “Gần đây cô ta thế nào, đang làm gì?”
Hứa Phi Mặc bật cười, trong giọng nói có vẻ khinh thường: “Còn người trong công ty thì sẽ còn người giúp chăm sóc công ty cho cô ta, cô ta còn có thể làm gì, rõ ràng là đi chơi, chơi với phụ nữ”
Cố Dương cũng cười: “Chơi với phụ nữ? Giúp tôi kiểm tra xem phụ nữ xung quanh cô ta là người như thế nào.”
“Không thành vấn đề” dừng lại một chút, Hứa Phi Mặc dường như nghĩ ra điều gì đó, do dự một chút, mới chậm rãi nói: “Đúng rồi, hôm qua tôi tới Thiên Nhai, tôi có nhìn thấy hai người.”
“Ai?”
“Cậu của cô.”
Lưu Quang Viễn? Cố Dương sờ sờ cằm: “Ông ta là khách quen của sòng bạc, cũng không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy ông ta tới những nơi như vậy, người còn lại thì sao?”
“Lưu Mẫn Mẫn”
Cố Dương mỉm cười: “Cô nhóc đó dù sao cũng là một ngôi sao, vậy mà lại theo ba mình tới sòng bạc, tôi đoán, có phải Hứa Phi Phàm cũng ở đó, đúng không?”
Lần này Hứa Phi Mặc lại phủ nhận suy đoán của cô: “Không phải là Hứa Phi Phàm, tôi biết người đàn ông đó, anh ta là thành viên cấp cao của Chứng Khoán Tài Phú.”
‘Chứng Khoán Tài Phú’, Cố Dương nhấm nuốt bốn chữ này, cô nghiêm nghị nói: “Hãy theo dõi bọn họ thật kỹ. Hiện tại Lưu Quang Viễn đang làm việc cho Hứa Phi Phàm, bất cứ hành động nào của ông ta, tám phần đều có liên quan tới Hứa Phi Phàm, nếu như cậu có thể nắm được trong tay nhược điểm của ông ta, ngày hạ bệ được Hứa Phi Phàm không còn xa.”
Cố Dương nói điều này hơi cường điệu nhưng Hứa Phi Mặc cũng không phải là kẻ ngốc. Chẳng qua hai người chỉ đang lợi dụng nhau mà thôi nhưng anh ta cũng hiểu rằng Cố Dương là người duy nhất có thể giúp mình lúc này, bất luận thế nào, anh ta đều phải làm được, bởi vì chỉ có như vậy anh ta mới nắm được cơ hội tốt nhất để trở mình.
Cúp điện thoại, Cố Dương ngã người ra sau, ngồi trên ghế da xoay một vòng. Có lẽ sau khi Hứa Phi Mặc thực sự gia nhập được vào Farrell, mọi thứ mới có thể tiến triển nhanh hơn một chút. Cô không thể đợi thêm được nữa, đối với cuộc sống sau tuổi ba mươi, có lẽ cô sẽ phải lui về phía sau mà sống một cuộc sống chính mình mong muốn chứ không phải cả ngày ngồi ngây ngốc ở trong văn phòng, rồi ngày ngày phải lo nghĩ đủ điều, như vậy đối với phụ nữ mà nói sẽ càng mau già, cô không cần điều này!
Lý Hải Phượng không có gõ cửa mà trực tiếp xông vào, trên đầu mồ hôi nhễ nhại, dựa vào cửa thở hổn hển: “Làm sao bây giờ, bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy.”
Cố Dương liếc nhìn chiếc cúc thứ hai trên cổ áo sơ mi của nàng sắp bung ra, trong mắt hiện lên sắc tình: “Chị nói này, có phải ngực của em lại to lên rồi không?”
Lý Hải Phượng sửng sốt, cúi đầu nhìn, mặt nóng bừng bừng, vội cài lại cúc áo: “Nào có, vừa rồi em chạy nhanh quá” Nàng thở hắt ra: “Bên ngoài đều là phóng viên, làm em sợ chết khiếp.”
“Đã vào trong?”
“Đương nhiên là không có, ở dưới lầu, còn có…” Lý Hải Phượng đột nhiên ngập ngừng: “Cố tổng, mọi người trong công ty đều nhìn em với ánh mắt kỳ quái a.”
“Nhìn kiểu gì?” Cố Dương hỏi.
Lý Hải Phượng dựa vào cửa vẻ mặt ủ rũ: “Tuy rằng em đã chuẩn bị từ lâu, nhưng bọn họ rất kỳ lạ, vừa rồi Tiểu Vương còn lôi em ra một chỗ tò mò hỏi có phải chúng ta thật sự ở bên nhau hay không.”
“Vậy em nói gì?”
Lý Hải Phượng ảo não một hồi, buồn bực nói: “Đương nhiên là em không nói gì rồi, còn có Tiểu Lưu chết tiệt kia, cứ nhéo mặt em, nói em có phúc lớn, còn mấy người ở quầy lễ tân, bình thường cũng không hay nói chuyện với em, hôm nay đột nhiên lại chào hỏi, còn gọi em là Cố phu nhân.”
Cố Dương giật giật khóe miệng, tại sao trước kia cô không phát hiện ra nhân viên trong công ty lại hai mặt như vậy?
Lý Hải Phượng vì chạy nên có chút mệt, còn đi giày cao gót, người dựa vào cửa cứ như vậy mà trượt xuống, sau đó ngồi bệt xuống đất, bây giờ nghĩ đến phóng viên, nàng vẫn còn vương vấn chút sợ hãi
“Cô Lý, cô gặp Cố tổng như thế nào?”
“Trước giờ Cố tổng vẫn luôn thích phụ nữ có đúng không?”
“Cố tổng có những người phụ nữ khác vây quanh không?”
“Hai người công khai hôn nhau ở nơi đông người, vậy có tính tới chuyện ra nước ngoài kết hôn hay không?”
“Hai người sống chung với nhau bao lâu rồi?”
Cái quái gì thế này?!
Công khai hôn nhau ở nơi đông người sẽ phải kết hôn, logic gì thế này?
Cố Dương nhìn nàng ngồi trên mặt đất không quan tâm đến hình tượng của mình, lên tiếng: “Cố phu nhân, em có thể đứng lên trước được không, bên này có sô pha.”
Lý Hải Phượng nghe thấy cô gọi mình là ‘Cố phu nhân’ thì lập tức đỏ mặt, lẩm bẩm một câu rồi liền đứng dậy.
Cố Dương gọi nàng lại bên cạnh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đối phương, cô không nhịn được muốn bật cười, chân chạm vào bắp chân nàng một cái rồi nói: “Lại đây để Cố tổng bắt nạt chút nào.”
Đương nhiên Lý Hải Phượng biết ‘bắt nạt’ trong miệng cô là gì, hiện tại là lúc nào rồi mà vẫn còn có tâm tư lợi dụng nàng, Lý Hải Phượng bĩu môi nói: “Em có việc phải làm, em đi ra ngoài trước” Nói xong muốn rời đi.
Đương nhiên, Cố Dương không thể để nàng đi, duỗi tay kéo người lại, sau đó đè lên trên bàn giám đốc, cúi đầu cắn cái miệng nhỏ đang dẩu ra của ai kia.
Lý Hải Phượng cau mày đẩy cô ra, hiện tại nàng thật sự không có tâm trạng làm chuyện này, nhưng nghĩ đến bên ngoài có một đám người đang vây lại chờ xem náo nhiệt thì hai chân nàng lập tức trở nên mềm nhũn.
Ngay khi tay của Cố Dương tiến vào trong váy của Lý Hải Phượng sờ soạng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngay khi cô muốn mở miệng mắng người ở bên ngoài đến thật không đúng lúc, Lý Hải Phượng đã vội vàng nắm lấy cổ áo của cô bảo cô ngừng lại, thấy vậy Cố Dương cắn nhẹ vào cổ nàng một cái sau đó mới buông tay ra.
“Chị là chó sao, sao lại thích cắn em như vậy.” Lý Hải Phượng bất mãn lẩm bẩm, chỉnh lại xong quần áo liền đi ra mở cửa.
Cố Dương liếm môi, mặt không thay đổi nhìn người đi vào.
Biết tin sếp về, Hoắc Hiểu Linh đã đến báo ngay, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Dương, nhưng lại không giống như lần trước ở trên sân bóng, lần này cô mặc trang phục công sở vô cùng khí chất, chuyện của Cố Dương và Lý Hải Phượng ít nhiều cô cũng đã nghe qua nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan đến mình.
Hoắc Hiểu Linh cười, vừa định lên tiếng, Cố Dương lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Khuôn mặt này rõ ràng viết bốn chữ ‘vô cùng bất mãn’, chẳng qua Hoắc Hiểu Linh không nhìn ra được, cô tiếp tục cười: “Cố tổng, tôi…”
Lý Hải Phượng thấy có gì đó không ổn liền nhanh chóng ngắt lời cô ấy, kéo tay cô ấy rồi mỉm cười nhìn về phía Cố Dương: “Là như vậy, Cố tổng, cô ấy là Hiểu Linh, là trợ lý mới của chị, à, hai người đã gặp qua rồi.”
Tất nhiên là Cố Dương biết cô ấy. Vì Lý Hải Phượng đã giới thiệu cô ấy nên cô cũng không tỏ vẻ khó chịu nữa nhưng cũng không có nghĩa cô sẽ nói chuyện mềm mỏng hơn: “Ừm, tôi đã nghe Vương Băng nói rồi, nếu đã vào Cố Thị, vậy thì phải hoàn thành tốt công việc của mình, công việc của cô rất đơn giản, có điều gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi trợ lý Lý.”
Hoắc Hiểu Linh trên mặt không lộ ra vẻ căng thẳng, rất bình tĩnh mà ung dung, cô ấy khẽ mỉm cười: “Cảm ơn Cố tổng, tôi sẽ làm tốt.”
Cố Dương gật đầu: “Được rồi, hiện tại tôi không có chuyện gì, hai người đi ra ngoài trước đi.”
Hai người đồng thời lên tiếng rồi đi ra ngoài.
Cố Dương trầm ngâm nhìn cánh cửa một lúc, sau đó nhìn về phía chiếc bàn làm việc cách bàn mình không xa.
Vương Băng đang khó hiểu thì bị gọi vào: “Cố tổng?”
Cố Dương chỉ vào cái bàn đã được thu dọn sạch sẽ: “Bàn này là của Hoắc Hiểu Linh?”
Vương Băng gật đầu: “Cô ấy sẽ là trợ lý của chị, đương nhiên bàn làm việc nên đặt ở đây.”
“Đổi thành Lý Hải Phượng” Cố Dương không hề suy nghĩ một giây nào lập tức nói.
Vương Băng sửng sốt, lập tức nói: “Việc này nhất định không được, Cố tổng, chị không thể quyết định như vậy được.”
Cố Dương nhướng mày: “Vậy thì ném bàn của cô ấy ra ngoài, tôi không quen có người ngồi đối diện”.
Bà cô thân yêu của tôi ơi!
“Đây là quy định, chỉ sợ không được.”
Cố Dương trừng mắt nhìn cô ấy: “Ai quy định trợ lý phải ngồi trong văn phòng tôi?”
“Chị.”
Cố Dương sửng sốt, có vẻ như đây là sự thật, một số trợ lý của các cấp cao trong công ty đều được sắp xếp như vậy, cô cáu kỉnh xua tay: “Cô muốn thế nào cũng được.”
Khi vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Cố Dương thì Vương Băng lắc đầu bất lực, nếu cô ấy là Cố Dương, cô ấy sẽ để Lý Hải Phượng ở nhà, xem như tình nhân để bao dưỡng cũng được, cho dù sau này kết hôn, trở thành phu nhân cũng được. Hai người này ngày ngày ở công ty, ở dưới mí mắt của truyền thông mà đưa tình như vậy, vả lại còn không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì, đừng nói hai người đều là phụ nữ, cho dù là một nam một nữ cũng khó tránh khỏi việc người khác nói ra nói vào.
Lòng người vốn ghê gớm mà. Vương Băng thầm thở dài.