Bất động sản của Cố Dương ở Định Hải rất nhiều, nhưng công việc của cô khá bận rộn nên không có thời gian đi dạo xem nhà với Cố Viên được, Vương Băng cũng bận không rảnh tay, để người khác đi thì cô không yên tâm, nên cuối cùng đã thương lượng để cho Lý Hải Phượng đi.
Lý Hải Phượng cũng không có dị nghị gì với quyết định này của cô, ngược lại Cố Viên cậu ấy hiểu rõ Cố Dương, người này luôn làm theo ý mình, tóm lại chị ấy nói cái gì cũng đều là đúng, nghe lời thì cái gì cũng dễ nói còn nếu không nghe lời thì chị ấy sẽ lập tức trở mặt.
“Chị, em có thể trở về chung cư lúc trước ở.” Cậu ấy cũng chỉ có căn chung cư cũ đó ở trong nước thôi, những bất động sản khác đã sớm bán trước khi ra nước ngoài bởi vì cậu ấy hoàn toàn không có dự định trở về.
Cố Dương đang mặc áo khoác, đầu cũng không thèm quay lại nói: “Chung cư đó của em là nơi cho người ở sao? Chị không quan tâm, Lý Hải Phượng, em nhất định phải dẫn nó đi xem nhà, nếu như nửa đường nó chạy trốn thì trở về chị sẽ tính sổ với em!”
Lý Hải Phượng mím môi: “Chưa thấy ai ép người ta chọn nhà cả…”
“Em nói cái gì?” Cố Dương quay đầu trừng nàng một cái.
“Không, em không nói gì cả.” Lý Hải Phượng rụt cổ lại.
Cố Viên đi lên trước giúp Cố Dương chỉnh lại cổ áo sơ mi, giọng điệu nhẹ nhàng lại bất lực: “Được được được, đều nghe chị hết, em xem xong sẽ gọi điện thoại cho chị.”
Lúc này Cố Dương mới hài lòng gật đầu, sau đó mặt không chút biểu cảm nói: “Tối nay nhớ đến chỗ ông ngoại đó, ban đầu đi dứt khoát như vậy em cũng không nghĩ xem trong lòng hai người già họ khó chịu đến dường nào, chỉ đến ăn bữa cơm, không cần quan tâm đến cái khác!”
“Được, em nghe chị hết.”
Cố Dương sờ mặt cậu ấy: “Như vậy mới ngoan, được rồi không phí lời với hai người nữa, chị phải đi đây.” Cô cầm chìa khóa lên đang muốn rời đi thì quay đầu lại, chỉ trỏ Lý Hải Phượng: “Nhất định phải nhớ ăn cơm, không được giảm cân!”
“Biết rồi biết rồi.” Chị mau đi đi.
Cố Dương đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại Lý Hải Phượng và Cố Viên, Lý Hải Phượng xoa xoa tay: “Cái đó, em ăn sáng chưa?”
Cố Viên cười, nhắc nhở nàng: “Bây giờ đã là buổi trưa.”
Buổi trưa? À đúng ha. Lý Hải Phượng ngại ngùng quay người muốn đi vào phòng bếp: “Vậy chị đi nấu ăn đây.”
“Bỏ đi, hay là ra ngoài ăn đi, vừa hay ăn xong bữa trưa chúng ta đi xem nhà luôn.” Cố Viên cúi đầu nhìn đồng hồ đã sắp một giờ rồi, hai người họ đúng là giỏi ngủ.
Lý Hải Phượng cũng không muốn nấu ăn, nàng lập tức lên lầu tắm rửa tiện thể thay một bộ đồ rồi xuống lầu, kẹp túi xách nhỏ trên cánh tay, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn Cố Viên, lòng thầm nói đẹp trai quá, ánh mắt này, chiếc mũi này, vừa nhìn đã biết ngay là người thân của Cố tổng.
“Đi thôi, Tiểu Viên.”
Nụ cười trên khóe môi của Cố Viên lập tức cứng đơ, nhưng lại hồi phục lại dáng vẻ ban đầu rất nhanh: “Đi thôi.”
Lý Hải Phượng lái xe liếc nhìn Cố Viên từ trong gương chiếu hậu, dự định tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng nói gì đây? Nghe nói trước đó cậu ấy làm cái gì mà thầy phân tích đầu tư, có vẻ rất giỏi, nhưng nàng lại không hiểu.
Cố Viên nhìn ra cảnh đường phố không mấy lạ lẫm bên ngoài cửa xe, ký ức giống như bão lũ mà xông vào trong đầu cậu ấy, lúc ban đầu đi dứt khoát lưu loát, nói cho cùng là do cậu ấy quá mềm lòng nên nghĩ rằng trốn tránh sẽ có thể giải quyết được vấn đề.
Có những lúc cậu ấy rất phục Cố Dương, ít nhất đối mặt với tình cảm thì chị ấy luôn cảm thấy yêu một người là chuyện đương nhiên, tại sao lại quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Cố Viên không thích nói chuyện, im lặng ít nói khiến Lý Hải Phượng buồn bực muốn chết, từ sau khi nàng ở chung với Cố Dương thì tính cách nàng đã trở nên cởi mở rất nhiều, với ai cũng có thể nói cười líu ríu, lúc này đụng phải quả hồ lô sầu, nàng lại chẳng hiểu về người ta nên muốn tìm chủ đề nói chuyện cũng chẳng tìm được.
Nhìn ra nàng muốn nói gì đó lại thôi, Cố Viên cảm giác buồn cười, nhớ đến Cố Dương thường nhắc đến người này với cậu ấy trong điện thoại, cứ mấy câu nói thì lại thêm ba chữ “Lý Hải Phượng” khiến cậu ấy rất tò mò dáng vẻ của cô gái có thể lọt vào tầm mắt của chị gái mình là cô gái như thế nào mà có thể chịu đựng được chị ấy.
Bây giờ nhìn thấy, dường như cậu ấy có chút hiểu rõ, có lẽ chính là đạo lý vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Hai người định khi nào kết hôn?” Cố Viên buộc miệng hỏi.
Lý Hải Phượng nghẹn họng, nắm tay lái run rẩy: “Kết hôn, quá sớm rồi…”
Cố Viên chau mày: “Chị ấy chưa cầu hôn sao?” Cậu ấy nhớ Cố Dương đã nhắc đến chuyện này trong điện thoại, lẽ nào vẫn chưa cầu hôn sao?
Lý Hải Phượng gõ quai hàm, nhất thời không biết nên trả lời cậu ấy như thế nào cả, đúng là Cố Dương đã đề nghị kết hôn nhưng chưa cầu hôn nàng.
“Vẫn…vẫn chưa.”
Cố Viên gật đầu: “Hóa ra là như vậy.” Cậu ấy cười cười: “Thật ra có cầu hôn hay không cũng không sao cả, trực tiếp đi đăng ký là được rồi, còn tiết kiệm tiền nữa.”
“Hình như trong nước không đăng ký được?” Lý Hải Phượng có chút uể oải nói.
“Nước ngoài được, trước khi tôi về đây vừa mới đăng ký với Nhâm Định Bắc, ồ có lẽ chị không biết người này, anh ấy là ông chủ của Long Đằng.” Cố Viên giải thích.
Lý Hải Phượng lập tức chen miệng vào: “Chị biết chị biết, đã gặp qua, ừm rất đẹp trai!” Nàng tổng kết.
Cố Viên không kìm được: “Tôi thay anh ấy cảm ơn chị.”
Lý Hải Phượng nắm lấy tóc mái cười ngại ngùng, rồi chuyên tâm lái xe.
Hai người họ chọn nhà hàng bít tết ở gần đó, bình thường Lý Hải Phượng không muốn nấu ăn thì cùng Cố Dương qua đây dùng bữa nên rất quen với quản lý nhà hàng.
Hôm nay vừa bước vào nhà hàng, quản lý nhìn thấy phía sau Lý Hải Phượng có một người đàn ông, còn là chân dài, cũng rất đẹp trai này nọ, đương nhiên anh ta sẽ không nói cái khác mà cười híp mắt đón hai người họ vào trong.
Gọi xong hai phần bít tết, nhân viên phục vụ vừa bước đi thì Lý Hải Phượng đã ghé qua nói nhỏ với Cố Viên: “Trông quản lý này không tồi đúng không, bạn trai anh ấy cũng rất thẳng đó.”
Cố Viên rất bất lực, sao lại có thể nhiều chuyện như vậy chứ?
Lý Hải Phượng chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ mấy anh thanh niên chất lượng tốt bọn em đều đi tìm người cùng giới hết rồi, mấy cô gái bọn chị phải sống làm sao đây.” Nói xong nàng lập tức cảm thấy không đúng, lập tức nói lại: “Không đúng không đúng, chị đã có người phụ nữ của mình, phì phì phì.”
“Chị tôi rất thương chị đúng không?” Cố Viên dò hỏi.
Mặt Lý Hải Phượng đỏ lên: “Nói bậy, chị cũng rất thương chị ấy đó.”
Cố Viên cười cười rồi không nói thêm gì nữa.
Hai người họ dùng xong bữa trưa, Lý Hải Phượng lập tức dẫn Cố Viên đi xem nhà, nàng mở phần mềm hướng dẫn ra, gõ gõ tay lái, Cố Dương muốn tìm loại gì đây ta, khu biệt thự hay là chung cư vậy? Nhưng trước đó nghe ý của chị ấy thì hình như là muốn Cố Viên tiếp nhận Cố thị, mặc dù không có liên quan nhưng vẫn là nên tìm nơi nào gần nhất.
Dường như nhìn ra tâm tư của Lý Hải Phượng, Cố Viên liếc mắt nhìn chỉ đường, cười nói: “Đường Trường Thanh à, tôi nhớ chị tôi có mấy căn bất động sản ở đó, chính là chung cư số hai mươi ba.”
Lý Hải Phượng ngây ra: “Em nhớ luôn à?”
“Ừm.”
Cách không xa lắm, rất nhanh đã đến chung cư số hai mươi ba, Lý Hải Phượng tính toán, lộ trình lái xe đến công ty khoảng mười mấy phút, không tồi, nàng dừng xe đi thang máy cùng Cố Viên lên trên.
Bên trong là một căn chung cư nghiêm chỉnh rất lớn, nhưng chỉ trang trí được một nửa lại không biết tại sao dừng lại, Lý Hải Phượng tặc lưỡi: “Căn nhà to như vậy em ở một mình thì chán lắm.” Nàng nhìn ngó xung quanh: “Sao chỉ trang trí một nửa vậy?”
Cố Viên cởi áo khoác để trên cánh tay: “Vốn là để cho tôi ở, mà sau đó tôi ra nước ngoài rồi nên không ở được, chị tôi rất tức giận, có lẽ vì vậy nên nơi này chưa được hoàn thành.”
Nghe thấy sự áy náy trong giọng điệu của Cố Viên, mặc dù xa nhau cũng không bao lâu nhưng trong lòng cậu ấy cũng biết mình có lỗi với người trong nhà, đặc biệt là Cố Dương, tình cảm của hai người bọn họ thật tốt.
Lý Hải Phượng lại đi lên lầu dạo một vòng, nhìn phòng ngủ gì đó nàng cảm thấy không tồi: “Vậy chọn căn này đi, trở về tìm người trang trí lại một chút, chúng ta cũng đỡ phải đi xem nữa.”
Cố Viên gật đầu, cậu ấy cũng có ý này.
Hai người họ ở đó không bao lâu, rất nhanh đã rời khỏi chung cư, nói ra cũng rất trùng hợp vì vừa ra khỏi thang máy đã gặp phải một người.
Lý Hải Phượng cảm thấy chứng bối rối của mình lại tái phát, nàng sững sờ nhìn Nhâm Định Bắc cao lớn vốn không coi như xa lạ mặc âu phục màu xám đậm ở trước mặt.
Nhâm Định Bắc nhìn Cố Viên trước, sau đó dịch chuyển ánh mắt nhìn về hướng Lý Hải Phượng, anh ấy mỉm cười: “Trợ lý Lý, đã lâu không gặp.”
Lý Hải Phượng ôm túi xách da nhỏ, nụ cười ấm áp lộ ra chiếc răng mèo không rõ ràng lắm ở bên khóe miệng trả lời của anh ấy: “Đã lâu không gặp, anh Nhâm.”
Không đợi Nhâm Định Bắc nói đến cái khác, Lý Hải Phượng đã cười tủm tỉm nói: “Tôi còn có việc, không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt!” Dứt lời nàng quay đầu chớp mắt với Cố Viên, khóe môi nhếch lên mỉm cười, sau đó hất đuôi tóc rời đi.
Nàng không quen làm bóng đèn, mà còn là bóng đèn của hai người đàn ông đẹp trai nữa.