Bên cạnh phòng bệnh là phòng nghỉ ngơi, dù sao đây cũng là bệnh viện tư nhân, lại còn là phòng bệnh cao cấp, nên phòng nghỉ khá thoáng đãng rộng rãi. Không khí có phần ngượng ngùng, Lý Hải Phượng không ngờ lại gặp bố mẹ mình trong tình huống thế này.
Mẹ Cố đi ra từ phòng bệnh không bao lâu thì bố của Cố Dương cũng đã đến, sau lưng còn có Cố Viên và Nhâm Định Bắc đi theo, mọi người sau khi gặp mặt thì có nói chuyện vài câu, bố mẹ Lý Hải Phượng và bố của Cố Dương lần đầu gặp mặt, mặc dù không câu nệ nhưng cũng không được tự nhiên, bọn họ vẫn luôn sinh sống ở địa phương nhỏ, chuyện yêu đương đồng tính như vậy bọn họ rất ít nghe thấy chứ đừng nói là xảy ra đối với con gái mình. Huống hồ thân phận đối phương lại còn đặc biệt như vậy, nếu Cố Dương không phải là nữ thì bố mẹ Lý Hải Phượng thật sự cũng hơi nghi ngờ mục đích của Cố Dương, dù sao lúc trước cũng đã khuyên nhủ nàng, điều kiện gia đình nhà bọn họ bình thường thì tìm một nhà ngang xứng là được rồi.
Lý Hải Phượng rót nước cho từng người rồi yên lặng ngồi xuống, cũng không dám ngẩng đầu nhìn bố mẹ nàng, nhất là bố nàng, ngày hôm đó nàng đã lén chạy đi, chắc chắn bố rất giận.
Cố Dương vừa làm phẫu thuật xong, Lý Hải Phượng cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, chỉ nghe bố mẹ hai bên nói chuyện, lúc này Cố Viên đi đến bên cạnh nàng hỏi tình hình của Cố Dương.
Lý Hải Phượng thở dài: “Sáng sớm chị ấy cũng không định nói với chị, chị cũng vừa mới biết đây thôi.”
Nhâm Định Bắc cười nói: “Người không sao là được rồi, cô ấy mà dậy không nổi thì mới đúng là khó nói, đơn hàng cả trăm triệu của tôi vẫn còn ở bên chỗ cô ấy.”
Cố Viên trừng mắt nhìn anh ấy: “Bây giờ đơn đang nằm trong tay em, thế nào, còn muốn lấy lại không?”
Nhâm Định Bắc vừa nghe thấy lời này thì mới nhớ ra Cố Viên đã tiếp nhận vị trí của Cố Dương, anh nhướng mày: “Trong tay em thì đương nhiên không cần lấy rồi, toàn bộ Long Đằng đều là của em, chỉ một đơn hàng thì tính là cái gì.”
Hai người thể hiện tình cảm không coi ai ra gì, Lý Hải Phượng có chút buồn bực, người có tiền thể hiện tình cảm đúng là không giống với người thường, nàng khẩn cầu trong lòng Cố Dương mau mau khoẻ lại.
Mọi người nói chuyện một lúc lâu thì định qua phòng sát bên thăm Cố Dương, Lý Hải Phượng đi sau cùng, đột nhiên bố nàng quay đầu lại nhìn khiến nàng giật mình đứng bất động ở đó.
Việc đi lại của bố Lý đã không được nhanh nhẹn từ lâu, vì thế Lý Hải Phượng đi đến ôm lấy ông ấy: “Bố đừng giận con nữa, nể mặt Cố Dương đi.” Nàng biết bố nàng vẫn rất thích Cố Dương, còn nhớ lúc nàng về nhà cùng Cố Dương, hai người cũng đã nói vậy.
“Con đấy.” Bố Lý giả vờ tức giận kéo tay nàng ra: “Lớn rồi, không quản được nữa.”
Cố Dương ngủ một giấc, lúc này cũng vừa tỉnh lại, cô nhìn thấy bố mẹ mình thì cũng không có phản ứng gì, nhưng sau khi nhìn thấy bố Lý và mẹ Lý ở phía sau thì cô giãy dụa muốn ngồi dậy, được mẹ Lý đỡ lấy: “Mau nằm xuống đi, mới phẫu thuật xong không thể cử động nhiều.”
Cố Dương đưa mắt nhìn Lý Hải Phượng, Lý Hải Phượng gật đầu với cô.
“Chú, dì, xin lỗi, cháu…” Vẻ mặt Cố Dương áy náy.
Bố Lý ho khan một tiếng: “Nói cái gì mà xin lỗi, chuyện của hai đứa, dì cháu cũng đã nói cho ta rồi.” Ông ấy vui vẻ lắc đầu: “Chúng ta cũng lớn tuổi rồi, cũng không quản được chuyện người trẻ mấy đứa, mấy đứa vui vẻ là được rồi.”
Cố Dương biết ơn nói: “Cám ơn chú và dì có thể hiểu cho tụi cháu, cháu, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy.”
Cảnh tượng như vậy dễ khiến người ta cảm động, Nhâm Định Bắc đứng bên cạnh Cố Viên, ánh mắt cười nhạo, Cố Dương diễn kịch cũng là đỉnh cao, nhân lúc bản thân bị bệnh, giả vờ yếu đuối đáng thương để lấy được đồng cảm. Bố mẹ Lý Hải Phượng cho dù trong lòng có một trăm lần không đồng ý nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy cũng không thể từ chối được, hơn nữa xem ra mẹ Lý cũng rất thích cô.
Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, Nhâm Định Bắc khẽ ngoắc ngón tay Cố Viên buông bên người, thấp giọng nói: “Chuyện hai người bọn họ, bên ông ngoại em nói thế nào?” Anh vẫn còn nhớ năm đó sau khi biết được Cố Viên và anh quen nhau, Lưu Ưng Thành đã chèn ép anh thế nào, với một người có bối cảnh bên quân đội cấp cao như thế, muốn bóp chết anh thế nào cũng rất dễ dàng.
Cố Viên lắc đầu: “Trong nhà chỉ có mấy đứa nhỏ, ông ngoại lại thương chị ấy nhất, nhưng nghe nói cũng đã đánh một trận, sau đó cũng không nói gì nữa, ngầm đồng ý rồi.”
Nhâm Định Bắc nhíu mày: “Như vậy thật không công bằng.”
“Được rồi, đừng oán trách nữa, đăng ký kết hôn cũng đã làm rồi, anh còn muốn gì nữa.” Cố Viên thản nhiên nói.
Ngẫm nghĩ quả thực là vậy, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, chẳng lẽ còn muốn bọn họ ly hôn? Không thực tế. Nhâm Định Bắc thoải mái cầm tay cậu ấy: “Đợi bên Cố thị ổn định rồi, anh bù lại cho em một hôn lễ, thế nào?”
Cố Viên không tránh tay anh, ngón tay cậu khẽ ma sát vết chai trong bàn tay anh ấy, như đang nghĩ gì đó: “Làm hôn lễ phiền phức lắm, em không quan tâm cái này.” Có người này ở bên cạnh cậu, cậu đã rất mãn nguyện rồi.
Mọi người cũng không ở lại quá lâu, sợ làm phiền Cố Dương nghỉ ngơi, nói mấy lời nên nói rồi rời đi, vốn dĩ bố mẹ Lý Hải Phượng muốn ở khách sạn, vì là lần đầu đến nên bọn họ cũng không muốn làm phiền người khác, đương nhiên bố mẹ Cố Dương không đồng ý, cuối cùng hai người đành phải đi theo bọn họ quay về nhà cũ nhà họ Cố, tiện thể gặp mặt ông cụ và bà cụ.
Cố Viên và Nhâm Định Bắc cũng không ở lại lâu, mấy ngày nay Cố Dương không có mặt ở công ty, vứt lại một đống rắc rối cho Cố Viên, cậu ấy dặn dò Cố Dương vài câu rồi đưa Nhâm Định Bắc rời đi.
Cả phòng bệnh rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh, Lý Hải Phượng chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt Cố Dương trắng nhợt, nàng đau lòng nói: “Chị muốn ăn gì, em về nhà làm đem đến cho chị, mấy ngày này em cũng không làm gì cả, chỉ ở bên cạnh chị thôi, có được không?”
Cố Dương dùng bàn tay đang truyền dịch nắm lấy tay nàng: “Đều được.” Cô cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất trong cả đời cô.
Lý Hải Phượng ngồi trên ghế, nửa người dựa vào trên giường bệnh, hôn lên mặt Cố Dương, sau đó khẽ chạm lên đôi môi tái nhợt của cô, không nói gì mà chỉ nhìn cô như vậy, trong lòng như được lấp đầy.
“Giận chị sao?” Cố Dương hỏi.
Lý Hải Phượng gật đầu sau lại lắc đầu: “Chị có thể khoẻ lại là quan trọng nhất.”
Thực ra Cố Dương rất cảm động, Lý Hải Phượng nhỏ hơn cô vài tuổi vậy mà có lúc lại còn hiểu chuyện hơn cô, khi hai người quen nhau thì đều là nàng ấy chăm sóc cho mình, nói là nuôi một cô con gái, chẳng bằng nói là tìm một người mẹ luôn rồi.
Hai người lại gần nhỏ giọng nói chuyện, cảm giác được sống sót sau tai nạn khiến bọn họ càng trân trọng mỗi giây phút được ở cùng đối phương.
Chương Văn Văn đẩy cửa đi vào, thấy hai người họ đang bám dính lấy nhau, cô ấy khẽ ho một tiếng, nói với người phía sau: “Nhìn đi, tôi đã nói gì ấy nhỉ, tinh thần Cố tổng của chúng ta tốt lắm.” Cô ấy tin chắc, nếu không phải vừa mới phẫu thuật xong thì hai người họ đã nằm chung một chỗ rồi.
Lý Hải Phượng nhìn thấy vài người sau lưng Chương Văn Văn, có hơi xấu hổ: “Mọi người đều đến rồi à.”
Sau khi Chương Văn Văn đi vào, Tôn Vĩ và Trình Tiệp với cả Bạch Thần cũng đều đi vào theo, mọi người vừa nhìn thấy dáng vẻ mới của Cố Dương đều không nhịn được mà bật cười.
Tôn Vĩ còn khoa trương chỉ chỉ: “Nhan sắc này của Cố tổng chúng ta, đúng là tạo hình nào cũng hợp cả.”
Trình Tiệp trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu không thể nói chuyện hay ho được à, không nhìn thấy người ta vẫn còn nằm đó sao?”
Tôn Vĩ khẽ sờ mũi, trộm nhìn về phía Cố Dương.
Cố Dương nhìn bọn họ không nói nên lời: “Mọi người không thể đợi vài ngày nữa rồi đến thăm tôi được sao, bây giờ tôi cần nghỉ ngơi.”
“Cậu thôi đi.” Chương Văn Văn khinh thường nói: “Nghỉ ngơi mà vẫn còn sức tán tỉnh, tụi này cũng chẳng thèm nói đâu.”
Chuyện Cố Dương làm phẫu thuật có rất ít người biết, vì vậy người đến đây thăm cũng không quá nhiều, cô nghỉ ngơi rất tốt, dần dần cũng có thể tự mình ngồi dậy ăn cơm, xem sách gì đó.
Nếu không phải vì thân thể không tiện thì ông cụ và bà cụ nhà họ Cố cũng đã đến, trong lúc đó ông cụ Lưu cũng gọi điện qua hỏi thăm, thân thể ông cụ rất khỏe mạnh, sau khi biết Cố Dương không sao thì ông cũng chẳng buồn đến, trong điện thoại còn mắng Cố Dương một trận, rõ ràng là giận cô lại gạt tất cả mọi người.
Lý Hải Phượng mỗi ngày đi đi về về hai điểm nhà và bệnh viện, mỗi ngày đều đổi món ăn. Cố Dương ăn quen miệng, ăn quen cơm nàng nấu, thức ăn trong bệnh viện dù có ngon hơn cô cũng không muốn, mỗi ngày đều đợi Lý Hải Phượng đến. Sau đó cảm thấy quả thực chạy đi chạy về cũng không phải là cách, bởi vì địa điểm quá xa nhau, vì thế Chương Văn Văn bèn sắp xếp một nơi chuyên để nàng nấu ăn, thuận tiện hơn nhiều.
Dần dần Cố Dương cũng có thể xuống dưới đi lại, chỉ là mỗi lần đều được Lý Hải Phượng dìu đi, sợ hộ lý chăm sóc không chu đáo, Lý Hải Phượng gần như đều canh giữ bên cạnh Cố Dương cả ngày, ban ngày thì cùng cô nói chuyện, đọc sách, buồn chán thì thúc cô ra ngoài đi dạo, buổi tối cũng rất ít khi quay về, dứt khoát ở lại bệnh viện, ngủ ở trên giường. Vì chuyện này mà Chương Văn Văn không ít lần cười nhạo bọn họ, cô ấy làm ở bệnh viện bao nhiêu năm rồi, cũng gặp nhiều người có quyền có thế, bên cạnh muốn bảy tám hộ lý cũng có, chỉ chưa từng thấy như thế này, hai người đúng là chỉ hận không thể dung hoà làm một.
Nghỉ dưỡng được hơn một tháng, bên bệnh viện đã đưa ra kết quả kiểm tra của các mục khác nhau, tất cả các chỉ số đều bình thường nên mới thông báo Cố Dương có thể xuất viện.
Tốc độ mọc tóc sau khi phẫu thuật nhanh chậm còn phụ thuộc vào thể chất mỗi người, Cố Dương cũng không vội, Lý Hải Phượng mua cho cô mấy kiểu mũ, thậm chí còn mua cả tóc giả.
Cố Dương dở khóc dở cười cầm một bộ tóc giả lên, cô thà đội mũ còn hơn ấy.
Vốn dĩ dáng người Cố Dương đã cao gầy, mấy ngày nay lại còn gầy thêm, rất nhiều quần áo mặc vào đều hơi rộng, vì vậy Lý Hải Phượng lại đi mua quần áo mới cho cô. Sau này nhiều lúc đội mũ, quần áo mặc vào cũng không hợp nên phần lớn đều mua những bộ trung tính.
Nhìn người trong gương, Lý Hải Phượng cảm thấy có chút không hợp, Cố Dương vốn là tóc dài, tuy rằng tính tình không được tốt nhưng phong cách ăn mặc đều vô cùng nữ tính. Đường nét gương mặt cô ấy rất rõ ràng, tạo cho người ta cảm giác rất sắc bén, có tóc thì còn tốt, giờ thì đều mất sạch. Dáng người cao lớn, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc bộ quần áo đơn giản rộng rãi, cũng không nhìn ra được vóc dáng, nhìn từ đằng sau nói là cậu nhóc có khi cũng có người tin.
Cố Dương mặc quần áo xong, vừa quay đầu thì thấy Lý Hải Phượng đang ngây người nhìn cô, cô khẽ nhướng mày: “Nghĩ gì vậy?”
Vẻ mặt Lý Hải Phượng sầu não: “Hay là chúng ta hỏi viện trưởng Chương thử, khi nào tóc của chị mới có thể mọc dài ra đây.”
Cố Dương không vui nói: “Bây giờ chê chị rồi?”
“Không phải.” Lý Hải Phượng nhìn cô: “Mặt thì rất quen, nhưng nhìn tổng thể thì giống đàn ông.”
Cố Dương cúi đầu đánh giá bản thân mình, thật sự cô không muốn đội tóc giá, ghê quá đi mất.
“Thôi vậy, dù sao cũng là chị.” Sắc mặt Lý Hải Phượng thay đổi rất nhanh, nàng thu dọn đồ đạc xong: “Chúng ta đi thôi, vừa nãy chị Băng Băng đã gọi cho em, chị ấy đang đợi chúng ta ở bên ngoài.”
Cố Dương gật đầu.
Chương Văn Văn tiễn hai người đến phía ngoài bệnh viện: “Được rồi, tôi chỉ tiễn tới đây thôi, lát nữa còn có phẫu thuật.” Cô ấy nhìn Cố Dương, có lẽ cũng cảm thấy cách ăn mặc này của cô hơi kỳ lạ, cười nói: “Anh đẹp trai, quay đầu thì nhớ chuyển phí phẫu thuật cho tôi, tôi tính phí cho người nhà, giảm hai mươi phần trăm.”
Vẻ mặt Cố Dương vô cảm nhìn cô ấy, không nói gì.
Lý Hải Phượng cười híp mắt nói: “Hai mươi phần trăm cũng rất được rồi, lần này thật sự rất cảm ơn chị, nếu không phải chị chăm sóc tụi em chu đáo thì chị ấy cũng sẽ không khoẻ được nhanh như vậy.”
Cố Dương liếc nhìn nàng, quả thực không biết phải nói gì cho tốt nữa.
“Vậy tụi em đi đây.” Lý Hải Phượng kéo Cố Dương đi, vẫy tay với Chương Văn Văn, từ tận đáy lòng nàng rất biết ơn Chương Văn Văn, phẫu thuật có thể thành công hơn phân nửa đều là công lao của cô ấy.
Vương Băng nhìn thấy hai người đi đến thì mở cốp sau xe ra, để vali vào trong.
Mấy ngày trước Vương Băng không bận gì cũng đều chạy đến bệnh viện, vì vậy nhìn thấy tạo hình này của Cố Dương cũng không nói gì, cô ấy cười nói: “Chúc mừng Cố tổng đã ra viện.”
Cố Dương dựa vào ghế sau xe, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Công ty dạo gần đây thế nào?”
“Rất tốt.”
Lý Hải Phượng tựa vào ghế xe hỏi Vương Băng: “Chị, vậy sau này chị đi theo Tiểu Viên rồi?”
Vương Băng khẽ cười: “Nghe theo Cố tổng.”
Lý Hải Phượng quay đầu nhìn sang Cố Dương: “Chị nỡ đưa chị ấy cho Tiểu Viên sao?”
Cố Dương mê mẩn nhìn bên ngoài cửa sổ, qua một lúc mới lên tiếng: “Ai nói chị muốn đưa cô ấy cho Cố Viên, thư ký thì để nó tự đi tìm.”
Lý Hải Phượng vui mừng: “Vậy thì tốt quá rồi, chị Băng Băng, chị thăng chức rồi đấy, từ thư ký tổng giám đốc thành thư ký chủ tịch, vậy chẳng phải em cũng lên chức rồi sao?” Nàng lại càng vui mừng: “Quay về em sẽ đổi lại chức danh của mình, gọi là trợ lý thư ký chủ tịch.”
Cố Dương và Vương Băng đều không biết nên nói gì, dù sao mọi người cũng đều là người có trí thông minh cao, thật sự không muốn thừa nhận cái cô ngốc này là cùng một giuộc với bọn họ.
“À, chị phải tăng lương cho em.” Lý Hải Phượng hưng phấn một lúc, lại mong đợi nhìn sang Cố Dương.
Cố Dương hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn tức giận đang muôn sôi trào: “Được, tăng lương.”
Vương Băng lái xe ở phía trước cố nhịn mới không bật cười, hai người này đúng thật là một đôi hài hước.
Ngày thứ hai xuất viện, Cố Dương đã đi đến công ty, sau đó tập hợp toàn bộ tầng lớp cấp cao và các cổ đông mở cuộc họp, xem như là nghi thức bàn giao chính thức. Sau này có lui lại về sau thì cũng không có nghĩa cô sẽ không đến công ty nữa, ngày trước trên người cô mang hai thân phận nặng nề, bây giờ đã có người gánh vác cùng cô, cô có tới hay không cũng được, chủ yếu vẫn phải nhìn vào năng lực của Cố Viên, nếu cậu ấy tự mình có thể gánh vác mọi công việc của Cố thị thì đương nhiên Cố Dương cũng thoải mái hơn nhiều.
Lần bàn giao này, toàn bộ giới thương nghiệp đều rất quan tâm, rất nhiều người vô cùng tò mò thực lực của Cố Viên, nếu như không bằng Cố Dương vậy thì càng tốt, nếu mà lợi hại hơn Cố Dương thì bọn họ đều phải chuẩn bị trước thật ổn.
Biết được tiếp theo còn có buổi phỏng vấn với truyền thông, Lý Hải Phượng hoảng sợ: “Người ta phỏng vấn chị, em đi làm gì?”
Cố Dương bóp nhẹ mặt nàng: “Thân là bà Cố, em cần phải lộ mặt.” Cô dừng lại một chút lại nói: “Bên truyền thông chỉ đích danh muốn phỏng vấn em, chị cũng không từ chối.” Cô dang tay, bất đắc dĩ nói.
Lý Hải Phượng trừng lớn mắt: “Chỉ đích danh?”
Vương Băng ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, đám người này rất tò mò về hai người, không sao đâu, cứ thoải mái đi là được, không đáng sợ đâu.” Cô ấy hiếm khi lại an ủi Lý Hải Phượng.
Phỏng vấn được sắp xếp vào buổi chiều, vốn dĩ phải đến đài truyền hình nhưng Cố Dương lo lắng cho tình trạng của Lý Hải Phượng nên đổi lại đến phòng làm việc hiện tại của cô, như vậy thì nàng ấy có thể thoải mái hơn chút.
Lý Hải Phượng đã xem nhẹ bản thân rồi, nàng vốn nghĩ rằng bản thân sẽ rất căng thẳng, nhưng khi đối mặt với phóng viên, đối diện với máy quay, nghĩ đến bên cạnh còn có người kia ở cùng mình bỗng nhiên nàng lại cảm thấy tất cả đều không quan trọng.
Lúc phóng viên hỏi hai người có tính toán gì sau này không, Cố Dương không nói gì, phóng viên nhìn sang Lý Hải Phượng, ánh mắt có chút mong đợi, cô ấy rất khâm phục bọn họ có được dũng khí như vậy, trong xã hội đầy rẫy sóng gió dư luận, chuyện tình này khiến người ta cảm động và cũng thật trân quý.
Lý Hải Phượng còn chưa lên tiếng thì Cố Dương đã nắm lấy tay nàng, ánh mắt đều là sự dịu dàng và cổ vũ. Nàng ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Có thể có tính toán gì chứ, chị ấy tiếp tục làm sếp lớn của tôi.”
“Vậy cô thì sao?” Phóng viên đổi hướng, hỏi tiếp.
Lý Hải Phượng nhìn Cố Dương, khẽ xoa xoa lòng bàn tay ấm áp của cô: “Tôi à, không có tính toán gì cả.” Nàng tươi cười sáng rỡ lại trong trẻo: “Nếu có thể, tôi nguyện ý cả đời này đều làm trợ lý cho chị ấy, giúp đỡ chị ấy ủng hộ chị ấy, sau đó, chăm sóc chị ấy thật tốt.”
Nếu có thể, tôi nguyện ý cả đời này đều làm trợ lý cho chị ấy, giúp đỡ chị ấy ủng hộ chị ấy, sau đó, chăm sóc chị ấy thật tốt.
Trong lòng Cố Dương chợt chua xót, đây có lẽ là lời yêu thương đẹp nhất mà cô nghe được trong đời này.
Bàn tay hai người nắm lấy tay nhau càng siết chặt hơn.