Gần đây tòa nhà Cố thị rất náo nhiệt, trên mặt nhân viên ai nấy đều tràn đầy những nụ cười không giống nhau, sau khi Hàn Nhã Nam nhìn đám người họ rời đi thì cũng lắc lư đi đến phòng làm việc mới của Cố Dương.
“Ơ, chủ tịch Cố và phu nhân Cố đều ở đây à.” Cô ấy không thèm gõ cửa mà đã trực tiếp đi vào trong.
Lý Hải Phượng đang tỉa lại chậu hoa: “Nói chuyện kỳ lạ gì đấy, có bạn trai thì trở nên không bình thường rồi à.”
Hàn Nhã Nam nghe vậy trừng nàng một cái, hôm nay tâm trạng cô ấy rất tốt nên sẽ không thèm chấp nhặt với Lý Hải Phượng, cô ấy quay đầu nhìn Cố Dương, thăm dò cô: “Vẫn khỏe chứ?”
“Ừm.”
“Ai, cô nói xem cô kìa, chuyện lớn như vậy mà cũng không thông báo với mọi người một tiếng, hại bọn tôi lo lắng.” Hàn Nhã Nam báo oán.
Lúc trước bọn họ cãi vã rất nhiều nhưng rốt cuộc vẫn có cảm tình, cho nên lần này Cố Dương không nói lại cô ấy nữa. Lý Hải Phượng tiếp lời: “Ngay cả em mà chị ấy còn không nói cho biết chứ đừng nói đến mấy người kia, ồ chị Băng Băng có biết.” Nàng nói một cách phiền muộn, sau đó lại nói: “Ai da, dù sao cũng đã xong rồi còn nói đến cái này làm gì chứ, hôm nay là sinh nhật Nhị Phượng, buổi tối bọn em trở về sẽ chuẩn bị đồ ngon cho nó, tổng giám đốc Hàn có muốn đi cùng không?”
Hàn Nhã Nam trợn nàng một cái: “Một chú chó đón sinh nhật, cô muốn mời tôi đi? Ăn cơm chó à?”
Khóe môi Cố Dương giật giật.
Lý Hải Phượng không tán đồng cách nói này của cô ấy, nghiêm túc nói: “Nhị Phượng cũng là một thành viên trong gia đình em, hai bọn em lại chưa có con nên xem Nhị Phượng như là con vậy.”
“Đúng là hết chịu nổi hai người.” Hàn Nhã Nam khoa trương lầm bầm: “Buổi tối người ta có hẹn nên không đi cùng hai người được, Định Hải có nhà hàng rất có tiếng hai người có biết không?”
“Nhà hàng gì?”
“Buổi tối có thể nằm trên giường ngắm sao.” Hàn Nhã Nam đắc ý nói.
Lý Hải Phượng và Cố Dương nhìn nhau, hiếm khi hai người họ ăn ý “Chậc” một tiếng.
“Này, hai người có ý gì vậy.”
“Hai bọn em sớm đã đến đó rồi.” Lý Hải Phượng còn đắc ý hơn cả cô ấy.
“Bây giờ tất cả nhà hàng nào cũng đều dưới tên của Cố thị, vậy nên buổi tối lúc hai người đi có thể báo tên tôi hoặc trực tiếp báo tên mấy người cũng được, sẽ được tính theo giá nhân viên, giảm hai mươi phần trăm.” Cố Dương lật tờ báo, thản nhiên nói.
Lý Hải Phượng bật cười lên tiếng, nhớ lại dáng vẻ Chương Văn Văn nói chuyện, không khỏi có chút đồng tình nhìn Hàn Nhã Nam.
Hàn Nhã Nam tức đến gần chết.
Cố Dương về nhà ở đã hai ngày, ngày đầu tiên Nhị Phượng nhìn thấy cô thì có chút thân mật nhưng sau đó không còn gì mới lạ nữa, ngày ngày vẫn cứ dính lấy Lý Hải Phượng.
Tối đến hai người họ lái xe đến siêu thị mua một đống đồ ăn để trở về làm mấy món mà Nhị Phượng có thể ăn, bọn họ cũng làm một bàn thức ăn phong phú cho mình, chắc chắn là ăn không hết chỉ là muốn chúc mừng Cố Dương thuận lợi xuất viện.
Mặc dù chỉ có hai người và một chó nhưng không có chút vắng vẻ nào, Cố Dương bưng món ăn cuối cùng lên bàn, cô thở dốc một hơi rồi ngồi đối diện Lý Hải Phượng: “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Lý Hải Phượng kêu Nhị Phượng tới sau đó cười híp mắt nhìn cô.
Cố Dương không hiểu gì cả: “Ăn đi, em nhìn chị làm gì?”
Cũng không biết Nhị Phượng chui ra từ chỗ nào, trong miệng còn ngậm thứ gì đó, Cố Dương cúi đầu xuống nhìn phát hiện một chiếc hộp màu trắng khiến cô ngây ra.
Nhị Phượng đói lắm rồi nhưng nhìn thấy cô không động đậy gì cả nên nó ngậm cái hộp hừ hừ.
Cố Dương chậm rãi cầm chiếc hộp lên, cô nhìn Lý Hải Phượng, trong mắt có chút nghi ngờ, Lý Hải Phượng nâng cằm lên biểu thị cô mở ra xem xem.
Mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị nhưng sau khi cô mở nó ra thì vẫn có chút cảm động. Một chiếc nhẫn kim cương màu trắng được khắc hoa văn đơn giản đang nằm yên tĩnh trong chiếc hộp, kim cương không lớn, có thể nói là rất nhỏ nhưng rất đẹp.
Lý Hải Phượng nhìn cô, mặt có chút đỏ: “Mặc dù em có chút ngốc, có chút chậm, nhưng em biết nấu ăn, biết làm ấm giường, còn biết chăm sóc người khác, nếu như chị không chê thì…”
Cố Dương ném chiếc hộp trong tay đi, không nói gì mà đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình, kích thước vừa đủ, ánh mắt cô từ từ phát sáng: “Vậy mà em lại cầu hôn chị.”
Lý Hải Phượng cúi đầu, không dám nhìn lấy cô: “Em đợi chị nhưng chị chẳng có động tĩnh gì cả cho nên em mới nhanh hơn chị một bước.”
Ánh mắt Cố Dương cong lên nhìn chằm lấy nàng, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, hô hấp cũng trở nên vội vàng, cô đứng lên kéo Lý Hải Phượng lên lầu.
Lý Hải Phượng ngây ra: “Chị làm gì vậy? Không ăn cơm sao?”
“Không ăn nữa, ăn em thôi.” Cố Dương kéo nàng đi lên lầu. Mặt của Lý Hải Phượng lúc này càng đỏ hơn, hình như đã rất lâu hai người họ không làm chuyện đó rồi, lúc này nàng có chút mong đợi cho nên mặc kệ Cố Dương kéo lấy mình.
Nhị Phượng khóc thảm hai tiếng nhưng đáng tiếc chẳng có ai quan tâm đến nó, ánh mắt khô khan nhìn về hướng hai người đang đi lên lầu, vừa nãy nó phối hợp rất tốt mà sao cuối cùng ngay cả miếng cơm cũng không cho nó ăn vậy, nó sai ở đâu chứ?
Sáng sớm hôm sau Cố Dương nhận được điện thoại của bố cô nói là phải trở về một chuyến. Mấy hôm nay bận việc ở công ty cũng đã đến lúc phải về rồi.
Hai người họ tỉnh dậy rửa mặt xong, chọn bộ quần áo có chút lịch sự rồi cùng dẫn Nhị Phượng về, có lẽ buổi tối còn phải ở bên đó một đêm.
Đến nhà của Cố Dương mới phát hiện có rất nhiều người đã ở đó, Cố Dương vừa nhìn thấy bốn người lớn thì buông đồ trong tay xuống, vẻ mặt nịnh nọt đi qua đó.
Cùng lắm thì bị mắng một trận, so ra thì bố mẹ Cố Dương và bố mẹ Lý Hải Phượng thân thiện dễ gần hơn bốn người già ở trong nhà nhiều.
Khi Cố Viên và Nhâm Định Bắc đến thì lại khiến cho căn phòng vốn náo nhiệt lập tức trở nên yên lặng, Lưu Ưng Thành thấy vậy hừ một tiếng.
Ông cụ Cố rất thương yêu đứa cháu trai này, nếu như năm đó không phải Lưu Ưng Thành từng bước ép buộc thì cháu trai của ông ấy cũng sẽ không chạy xa như vậy. Ông ấy ho một tiếng: “Chỉ thiếu hai đứa thôi đó.” Nói xong ông ấy nhìn Nhâm Định Bắc: “Rượu ông bảo cháu đã mang đến chưa?”
Nhâm Định Bắc có dáng vẻ bình tĩnh, anh ấy cười nói: “Mang đến rồi ạ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, sức khỏe ông không tốt, nên uống ít một chút.”
“Thằng nhóc này, cháu bắt đầu quản ông rồi đó.” Ông cụ Cố cười mắng một tiếng, bầu không khí lập tức trở nên bình thường.
Lý Hải Phượng cũng đang nói chuyện với mẹ Lý bỗng điện thoại vang lên, nàng đi nhận điện thoại, có chút bất ngờ nói: “Hiểu Linh, sao bỗng dưng cậu lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”
Hoắc Hiểu Linh trong điện thoại im lặng một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hải Phượng, tôi gọi điện thoại chính là để nói với cậu một tiếng, tôi sắp đi rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không gì cả, cậu bận đi, như vậy nhé.” Hoắc Hiểu Linh nói xong thì tắt máy.
Lý Hải Phượng cầm điện thoại ngây ra một lúc, nàng như nhớ đến cái gì đó vội đi tìm Cố Viên, hỏi chuyện bỗng nhiên Hoắc Hiểu Linh từ chức.
Cố Viên không nói gì, bên cạnh cậu ấy truyền đến một tiếng hừ lạnh, Nhâm Định Bắc dập tắt đầu thuốc trong tay: “Cô ta là gì của cô?”
Lý Hải Phượng thấy sắc mặt anh ấy không tốt, bị dọa đến không dám nói chuyện.
Cố Dương nhìn thấy từ đằng xa cũng đi qua đó, ánh mắt cô không lương thiện nhìn chằm vào Nhâm Định Bắc: “Làm bộ dạng đó cho ai xem vậy?”
“Không phải không phải.” Lý Hải Phượng vội vàng xua tay: “Sau này đều là người một nhà mà, cái đó chỉ là em muốn hỏi, vừa nãy cô ấy gọi điện thoại cho em, nên em muốn biết một chút nguyên nhân.”
Nhâm Định Bắc nhìn lấy Cố Dương: “Bên cạnh cô toàn là người gì vậy? Đều đánh chủ ý lên đầu của Cố Viên.” Giọng điệu của anh ấy không tốt: “Nếu như không phải cậu ấy chặn lại, thì tôi bảo đảm người phụ nữ đó không ra khỏi Định Hải đâu.”
Cố Dương chau mày, trong tưởng tượng hình như Hoắc Hiểu Linh cũng biết an phận chỉ là tâm tư hơi nhiều, nên cô nhìn Lý Hải Phượng: “Sau này đừng liên lạc với cô ta nữa.”
Lý Hải Phượng có chút vô tội gật đầu, nàng không ngờ đến cuối cùng lại ồn ào thành như vậy.
Trên bàn ăn bỗng Cố Dương nhắc đến chuyện của Lưu Quang Viễn khiến tất cả mọi người đều nhìn cô.
“Ông ngoại nếu như ông muốn ông ta ra ngoài thì cũng không phải không thể, còn có Mẫn Mẫn nữa.” Trên miệng thì cô nói như vậy nhưng trong lòng lại chẳng muốn chút nào cả, cô hận đến nỗi muốn cả đời Lưu Quang Viễn đừng ra ngoài.
Bố Cố liếc cô một cái: “Ăn cơm đi, nói cái này làm gì vậy.”
Cố Dương uống một ngụm nước ép trái cây: “Mọi người đều có quyền biết.”
Lưu Ưng Thành buông đũa trong tay xuống, sắc mặt lạnh lùng nói: “Không cần quản nó nữa, cứ để nó ở trong đó đi.”
“Bố, chuyện này là do Cố Dương làm không đúng, anh trai con…” Mẹ của Cố Dương mở miệng nói được một nửa thì bị Cố Dương cắt ngang: “Mẹ, lời này của mẹ con không đồng ý, ông ta giúp Hứa Phi Phàm rửa tiền, buôn bán ma túy, những điều này đều là nhẹ đó, ngoài ra ông ta còn làm không ít vụ buôn bán vũ khí? Huống hồ trên tay ông ta còn có mạng người, ban đầu còn suýt chút nữa đã mấy mạng của Lý Hải Phượng đó.”
Lý Hải Phượng nghe vậy kéo áo của cô ở phía dưới biểu thị cô đừng nói tiếp nữa.
“Chuyện này ông tự có tính toán, được rồi ăn cơm đi.” Lưu Ưng Thành nói điềm đạm.
Ông cụ Cố thử một ngụm rượu do Nhâm Định Bắc mang đến, cảm thán một tiếng: “Rượu ngon!”
“Ông uống ít chút đi.” Bà cụ ở bên cạnh nói.
May mà bố Cố kịp thời tìm được chủ đề khác nên mới thoát trận khiến bữa cơm rất vui vẻ hòa thuận.
Ăn cơm xong Lý Hải Phượng gọi Cố Dương lại: “Mọi người không dễ gì mới tụ tập ăn bữa cơm, chị nhắc đến cái đó làm gì vậy?”
Cố Dương hừ một tiếng: “Chị sợ ông ngoại mềm lòng thả ông ta ra.”
“Nhưng dù gì đi nữa ông ta cũng là cậu của chị đó.”
Cố Dương khinh thường: “Ông ta không xứng.”
Lý Hải Phượng chọc chọc vào vai cô: “Chị đấy, lòng dạ hẹp hòi, sau này nếu như ai đắc tội với chị thì coi như hắn xui xẻo lớn rồi.”