- Hoa Trên Mây
- Ai mà muốn hẹn hò với người yêu cũ kia chứ?
- Chương 2: Đáng ghét thật! Tại sao chỉ cần gặp lại người yêu cũ là lại bị ăn đòn
Chương 2: Đáng ghét thật! Tại sao chỉ cần gặp lại người yêu cũ là lại bị ăn đòn
Trong phòng chỉ có tiếng thắt lưng đánh vào da thịt và tiếng báo số của Liễu Kỳ Kha.
Người này rốt cuộc là còn hận cô hay là đang nặng tay vậy? Liễu Kỳ Kha chống hai tay quỳ trên giường, vùi đầu giấu đi vẻ mặt đang có chút méo mó bởi vì đau đớn của mình.
“Đang đếm mà sao lại im lặng rồi? Làm lại từ đầu.”
Vu Từ không hề thở dốc, dùng thắt lưng xoa xoa vào phần mông sưng đỏ do bị đánh của cô, cô ấy ấn cơ thể Liễu Kỳ Kha xuống, rồi đánh mạnh một cái: “Quỳ cho đàng hoàng vào.”
Đã hơn 70 cái rồi, Liễu Kỳ Kha nghiến chặt răng, tuyệt đối không thể để mình yếu thế trước mặt Vu Từ: “Đánh đến mức sắp ngủ gật tới nơi, đương nhiên là phải im lặng rồi.”
Phía sau lại vang lên một tiếng cười khẽ, Vu Từ đặt thắt lưng nằm ngang trên eo của Liễu Kỳ Kha: “Giữ yên đó đi, nếu để rơi xuống thì em tự biết hậu quả rồi đấy.”
Liếc mắt thấy Vu Từ lấy ra một cây roi mây, Liễu Kỳ Kha nhíu mày quay người lại, cái thắt lưng trên eo rơi xuống đất. Vu Từ đang khử trùng cây roi mây, chỉ liếc nhìn một cách thờ ơ, đang suy nghĩ xem dùng cách nào mới có thể chữa khỏi chứng tăng động của Liễu Kỳ Kha.
“Chị đừng có làm bừa nhé, cái thứ này nhiều người chơi lâu năm còn chơi không nổi, tôi chỉ là một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, chị dùng cái này đánh tôi tàn phế thì làm sao?”
Cô nuốt nước bọt, Liễu Kỳ Kha thấy Vu Từ không làm gì cô liền bạo dạn quay mặt nằm sấp nhìn cô ấy.
Phải nói là Vu Từ thật sự rất đẹp, ngay cả khi đang lau chùi cái thứ có thể lấy mạng người kia cũng có thể khiến cho người ta vui mắt, giống như một con la sát vậy. Suy nghĩ dần bay xa, Liễu Kỳ Kha cảm thấy chuyện cô đá Vu Từ có thể đợi đến 40 năm sau khi vào viện dưỡng lão rồi cũng có thể mang ra mà khoe khoang.
Một cái tát rơi xuống bên má, Liễu Kỳ Kha liền ngây người. Sự tức giận đến muộn, cô đứng dậy muốn mặc quần bỏ đi nhưng mông lại quá đau, tay Vu Từ lại còn khéo léo ấn vào vết thương ở eo mà cô ấy đã cố tình đánh lệch.
Hẹn hò với người yêu cũ có một khuyết điểm chính là đối phương hiểu quá rõ điểm nhạy cảm trên cơ thể mình nằm ở đâu, Liễu Kỳ Kha vừa đau vừa sướng, khí thế giảm đi hơn một nửa. Miệng vẫn lẩm bẩm chửi rủa: “Tôi ghét chị…ghét chị đấy Vu Từ! Biết tôi là Chất Chất mà không biết tôi không chấp nhận bị tát à?”
Không nói không rằng, Vu Từ lại giáng thêm một cái tát nữa xuống má bên kia, lần này hơi dùng sức, mặt Liễu Kỳ Kha liền đỏ ửng lên. Nhân lúc Liễu Kỳ Kha chưa kịp phản ứng, Vu Từ xoay vài cái đã trói chặt cổ tay cô lại.
Hơi bực bội trừng mắt nhìn Vu Từ, tư thế nửa thân trên nâng lên không dễ duy trì, Liễu Kỳ Kha giống như một con cá bị bắt lên thớt, động đậy vài cái rồi lại nằm sấp về vị trí cũ.
“Không chấp nhận thì mới gọi là trừng phạt chứ, đánh em thêm một trăm cái nữa thì cũng chẳng phải là theo ý em sao?”
Vu Từ cuộn cây roi mây thành hai đoạn, cọ xát vào phần da trên mặt sau đùi của Liễu Kỳ Kha, tìm vị trí để ra tay.
Không đoán trước được cây roi mây sẽ rơi xuống lúc nào, cô vùi đầu vào chăn, cảm nhận món đồ lạnh lẽo di chuyển trên người mình. Cú đầu tiên rơi xuống phần mông bị đánh nhiều nhất, Liễu Kỳ Kha nín thở không lên tiếng, rất nhanh lại chịu thêm cú thứ hai ở cùng một vị trí đó.
“Đếm số.”
Tay và tên của Vu Từ hoàn toàn trái ngược nhau, khi đánh người ta thì không có một chút nhân từ nào.
Liễu Kỳ Kha nghĩ lần này nên nghe lời Đồng Hảo mở một buổi phát trực tiếp, để cả cộng đồng mạng biết được “đóa hoa vàng cuối cùng của giới giải trí” thật ra là một bông hoa ăn thịt người.
Trên đùi bắt đầu có vài vết sưng, mặt trong đùi, rãnh mông và eo không có chỗ nào là có thể thoát khỏi, Liễu Kỳ Kha không kêu dừng thì Vu Từ cứ thế đánh tiếp.
Người bình thường sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ thê thảm như vậy của Liễu Kỳ Kha, đau đến mức mồ hôi và nước mắt cùng nhau tuôn ra, cổ tay bị trói đã giãy giụa đến không còn một chút máu.
Người bình thường cũng không dám ra tay tàn nhẫn đến mức này, nếu không phải cơ thể vẫn còn phập phồng nhẹ, phần lớn đề sẽ nghĩ người đang nằm sấp trên giường đã chết rồi.
Liêu Ký Kha vẫn không chịu cầu xin, chỉ là không còn sức để nói những lời châm chọc kích thích Vu Từ nữa thôi.
Sau lần thứ bảy vì nhịn đau quên không đếm số, cây roi mây không còn đánh xuống nữa, Vu Từ vỗ vỗ đầu Liễu Kỳ Kha như một phần thưởng: “Khả năng chịu đòn còn tốt hơn chị tưởng tượng.”
Cô khẽ rên rỉ một tiếng, Liễu Kỳ Kha mệt đến mức không thể nhấc mí mắt lên, cử động ngón tay ra hiệu cho Vu Từ cởi trói cho cô. Vu Từ thấy cô đáng thương nên cũng không làm khó cô nữa, kéo cả người Liễu Kỳ Kha nằm sấp lên trên đùi mình.
Thuận tay sờ đến xương cụt, móng tay dùng sức vạch một đường trên chỗ đỏ sẫm kia, toàn thân Liễu Kỳ Kha liền không ngừng run rẩy, phát ra tiếng rên rỉ đầu tiên trong đêm nay.
“Không phải kêu rất sướng sao?”
Vu Từ ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Liễu Kỳ Kha: “Em nghĩ chị có thể làm cho em sướng không, Liễu Kỳ Kha?”
Lần này Liễu Kỳ Kha cuối cùng cũng nhịn xuống được mà không nói tục, cô rất không muốn thừa nhận nhưng mà bây giờ cô đang rất ướt.
Từ rất lâu kể từ khi mới gặp nhau, Liễu Kỳ Kha đã biết mình sẽ chìm đắm trong giọng nói của Vu Từ, ngọt như mật, có thể khiến cho người ta chết không có chỗ chôn.
Vu Từ chỉ gọi tên đầy đủ của cô khi đã tức giận đến cực điểm, họ yêu nhau hai năm, số lần cô ấy gọi tên đầy đủ của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một lần là ở trên giường, Liễu Kỳ Kha trêu chọc quá đà, Vu Từ khàn giọng gọi cô “Liễu Kỳ Kha, cầu xin em hãy cho chị đi”.
Một lần là cô đề nghị chia tay, giọng Vu Từ cũng khàn khàn, hỏi cô: “Liễu Kỳ Kha, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Và bây giờ Vu Từ bóp lấy cổ cô, không khí trong khoang miệng ngày càng ít đi, đầu Liễu Kỳ Kha ong lên, hai mắt đỏ ngầu. Cô sẽ không thật sự chết ở đây chứ, cô nghĩ lại cảm thấy chết trong tay Vu Từ cũng không tệ lắm.
Nụ hôn mãnh liệt rơi xuống, Vu Từ từ từ đưa không khí vào miệng Liễu Kỳ Kha từng chút một, lưỡi quấn lấy nhau. Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, Liễu Kỳ Kha vòng tay qua cổ Vu, càng hôn sâu hơn nữa.