Chương 1: Người Đến Từ Thiên Hà Xa Xôi
Từ lâu, loài người – hay nói đúng hơn, cư dân Trái Đất – đã lờ mờ nhận ra mình không phải chủ nhân duy nhất của vũ trụ. Ngoài kia, những giống loài khác vẫn lặng lẽ tồn tại, vượt xa tầm với và cả trí tưởng tượng của con người. Hành tinh Novaria, thuộc dải Andromeda-IX cách Trái Đất hàng nghìn năm ánh sáng, cùng tộc người Novarian, chính là một ví dụ điển hình.
Dải Andromeda-IX rực rỡ như thu hết ánh sáng từ vũ trụ, làm Dải Ngân hà cũng phải xấu hổ biệt tăm. Giữa sự tráng lệ đó, Novaria càng hiện ra như món bánh vòng phủ lớp đường màu tím kỳ diệu. Thứ làm hành tinh này “hấp dẫn” như thế, thần kỳ thay, chính là việc đàn ông nơi đây đã tuyệt chủng. Chiến tranh chỉ còn là khái niệm trong bảo tàng, và xã hội vận hành êm đềm như một cỗ máy hoàn hảo nhất, vì lẽ, người Novaria hay nói: “những bộ phận bất ổn đã bị xử lý rồi!”
Đặc sản của Novaria? Phụ nữ. Chỉ có phụ nữ. Không giống nỗi ám ảnh viễn tưởng nào đó của người Trái Đất về một “thế giới hỗn loạn nếu vắng đàn ông”, phụ nữ Novaria vẫn sống vui, sống khoẻ, và sinh sản bằng cách phối gen của hai người mẹ. Còn đàn ông? Hãy xem họ như một tập tin lỗi thời từng làm treo hệ thống, giờ đã bị xóa khỏi máy chủ, và chẳng ai còn muốn nhấn “khôi phục”.
Tại thủ đô Lumanara của Novaria – nơi các quán bar phát nhạc sóng não là chốn hẹn hò của công nghệ và nghệ thuật, Grace Luminara đang chuẩn bị cho chuyến du hành vĩ đại đầu tiên của đời mình. Với mái tóc trắng ánh xanh dài đến eo và đôi mắt tím sóng sánh như đá quý giữa mặt nước, Grace chính là hình mẫu cho cụm từ “nữ thần công nghệ”.
“Mục tiêu đã khóa: Hành tinh Trái Đất, Dải Ngân Hà. Dự kiến đến nơi sau 20 ngày Novaria, tương đương 2 năm Trái Đất.” giọng Aria – AI đời thứ 7, kiêm bạn đường và GPS – vang lên.
“Cảm ơn em, Aria. Nhớ kiểm tra an toàn lần cuối. Chị không muốn bị nổ giữa chừng rồi lên xu hướng dạng ‘UFO tiêu tùng giữa không trung’ trên mấy trang mạng ngớ ngẩn của con người đâu.”
Cánh cửa bật mở. Mẹ cô – Elara Luminara, bước vào với biểu cảm quen thuộc: lo lắng 80%, nghi ngờ 15%, 5% còn lại không rõ.
“Con chắc chắn đi à?”
“Mẹ, con đã luyện tập đủ 5 năm rồi. Trái Đất có nam và nữ. Họ chưa văn minh bằng mình, nhưng lại phát triển rất nhanh. Con muốn hiểu họ, hiểu đến mức đủ viết luận văn 600 trang cho mẹ đọc ấy!”
Elara thở dài, kiểu thở của những bà mẹ hiểu con sẽ không nghe lời, nhưng vẫn lo đến bầm gan tím ruột. “Nhỡ họ bắt con làm vật thí nghiệm thì sao? Hoặc cưới con về làm vợ rồi bắt nấu cơm mỗi ngày?”
“Mẹ ơi! Con có thể tàng hình, bay, nâng vật nặng gấp mười lần người Trái Đất. Với cả, Aria đi cùng con. Tệ lắm thì chúng con livestream phát tín hiệu cầu cứu thôi!”
Elara ôm chầm lấy con, rồi cũng đành để cô gái của mình ra đi như bao bà mẹ khác – gửi con lên đường, kèm theo đủ thứ lo toan.
…
Buổi tiễn đưa diễn ra trong không khí trang nghiêm, trầm lặng và một chút gì đó đầy hào hứng của những buổi concert. Khi Grace bước lên tàu, đám đông reo hò nồng nhiệt và bắn pháo sáng khắp bầu trời. Họ chỉ kịp đồng thanh hô “chiến thắng trở về!” trước khi con tàu không gian mang tên Stardust phát sáng rồi biến mất chỉ trong một cú búng tay của công nghệ.
…
Hai năm sau (theo múi giờ Trái Đất), Aria đánh thức Grace như một chiếc đồng hồ báo thức có EQ cao. “Dậy đi nữ thần, đến nơi rồi.”
Grace mở mắt, duỗi người, và ngay lập tức gọi hình ảnh Trái Đất lên. Trái Đất hiện ra – xanh mướt, lẫn vào những dải mây trắng, nhìn như viên kẹo bạc hà size XXL.
“Rồi, tìm điểm hạ cánh đi. Không ai muốn đâm đầu vào giữa quảng trường rồi bị xem như thú lạ đâu.”
“Đề xuất: hạ cánh tại một khu rừng gần Đài Bắc, Đài Loan. Hòn đảo này hiện đại lại đủ xanh hoá. Nhiệt độ dễ chịu, dân cư đông nhưng không thường ‘soi’.”
Tàu bắt đầu hạ độ cao. Grace thay bộ đồ bạc ôm sát người – loại trang phục vừa gợi cảm vừa có thể giúp bạn sống sót nếu lỡ có hố đen bất ngờ mở ngay dưới chân.
Sau vài giây lắc nhẹ, con tàu tiếp đất êm ái. Không tiếng động, không rung chuyển, không ai biết, trừ đám cây rừng thoáng rùng mình.
Grace bước ra, hít một hơi dài. “Thơm này! Mùi cây, đất ẩm, và… hình như có mùi xăng ở xa?”
Cô bật thiết bị ngụy trang, biến con tàu vũ trụ của mình thành một cục đá phủ rêu, rồi cài máy dịch ngôn ngữ vào tai.
“Giờ thì học nói tiếng người nào. Nếu may mắn… mình sẽ không phải nói một mình!”
Cô bay lên – lơ lửng giữa rừng cây và ánh đèn thành phố, nhìn Trái Đất bé nhỏ bên dưới, mà không hề biết, định mệnh đã sắp đặt để cô gặp một người – một cô gái Trái Đất với mái tóc đen như màn đêm và đôi mắt chứa cả vũ trụ: Thẩm Thi Mặc.
Game on, Earth!