Khi vũ trụ còn đang ngáp ngủ giữa ánh sáng lấp lánh của dải Andromeda-IX thì ở một góc xa xôi, cách Trái Đất nghìn năm ánh sáng, hành tinh Novaria ngời sáng như một viên ngọc lam bị rắc bột kim cương tím. Nơi đó, đàn ông tuyệt chủng, chiến tranh chỉ là cụm từ trong từ điển cổ, và xã hội thì vận hành êm ru như nhạc nền thiền định.
Đặc sản của Novaria? Phụ nữ. Chỉ có phụ nữ. Mà không phải kiểu “toàn nữ là loạn” như mấy bộ manga ở Trái Đất đâu. Ở đây, họ sinh sản bằng cách phối gen của hai người mẹ. Đàn ông? Tồn tại như một tệp dữ liệu lịch sử đã xóa khỏi máy chủ.
Tại thủ đô Lumanara – nơi công nghệ và nghệ thuật hẹn hò mỗi tối trong quán bar phát nhạc sóng não – Grace Luminara đang chuẩn bị cho chuyến du hành vĩ đại đầu tiên của đời mình. Với mái tóc trắng ánh xanh dài đến eo, mắt tím như dìm nguyên viên đá quý vô cốc nước, Grace chính là hình mẫu cho cụm từ “nữ thần công nghệ”.
“Mục tiêu đã khóa: Hành tinh Trái Đất, Dải Ngân Hà. Dự kiến đến nơi sau 20 ngày Novaria, tương đương 2 năm Trái Đất,” giọng Aria – AI đời thứ 7, kiêm bạn đường kiêm GPS biết đọc thơ – vang lên.
“Cảm ơn em, Aria. Nhớ kiểm tra an toàn lần cuối. Chị không muốn bị nổ giữa chừng rồi lên Reddit mục ‘UFO phát nổ giữa không trung’.”
Cánh cửa bật mở. Mẹ cô – Elara Luminara – bước vào với biểu cảm quen thuộc: lo lắng 80%, nghi ngờ 15%, 5% còn lại để thở. “Con chắc chắn sẽ đi à?”
“Mẹ à, con đã luyện tập đủ 5 năm rồi. Trái Đất có nam và nữ. Họ chưa văn minh bằng mình, nhưng lại phát triển rất nhanh. Con muốn hiểu họ, như thật sự-hiểu-để-viết-luận-văn-600-trang ấy.”
Elara thở dài, kiểu thở của những bà mẹ hiểu con sẽ không nghe lời, nhưng vẫn lo đến thâm gan tím ruột. “Và nếu họ bắt con làm vật thí nghiệm? Hoặc cưới con về làm vợ rồi bắt nấu cơm mỗi ngày?”
“Mẹ ơi… con có thể tàng hình, bay, nâng vật nặng gấp mười lần người Trái Đất. Với lại, Aria đi cùng con. Tệ lắm thì hai đứa livestream gọi viện trợ.”
Elara ôm con một cái, rồi cũng đành để cô gái của mình ra đi như bao bà mẹ khác – gửi con lên đường và gửi kèm một đống nỗi lo.
…
Buổi tiễn đưa diễn ra trong không khí trang nghiêm, trầm lặng và hơi mang vibes concert idol kết hợp lễ hội công nghệ. Khi Grace bước lên tàu, đám đông chỉ kịp hét lên “Chiến thắng trở về!” trước khi con tàu Stardust phát sáng rồi biến mất như một cú búng tay của thần đèn AI.
…
Hai năm sau (theo múi giờ Trái Đất), Aria đánh thức Grace như một chiếc đồng hồ báo thức có EQ cao. “Dậy đi nữ thần, đến nơi rồi.”
Grace mở mắt, duỗi người, và ngay lập tức gọi hình ảnh Trái Đất lên. Trái Đất hiện ra – xanh lè, trắng mịn, nhìn như viên kẹo bạc hà size XXL.
“Rồi, tìm điểm hạ cánh đi. Không ai muốn đâm đầu xuống giữa quảng trường rồi lên báo với dòng chữ ‘cục sắt bay lạc vào chợ sáng’.”
“Đề xuất: hạ cánh tại một khu rừng gần Đài Bắc, Đài Loan – vừa hiện đại vừa có cây che. Nhiệt độ dễ chịu, dân cư đông nhưng không quá soi.”
Tàu bắt đầu hạ độ cao. Grace thay bộ đồ bạc ôm sát người – loại trang phục vừa gợi cảm vừa có thể giúp bạn sống sót nếu lỡ có hố đen mở ngay dưới chân.
Sau vài giây lắc nhẹ, con tàu tiếp đất như một chú mèo ninja đáp lên gối lông vũ. Không tiếng động, không rung chuyển, không ai biết. Trừ cây rừng hơi rùng mình vì bất ngờ.
Cô bước ra, hít một hơi dài. “Thơm mùi cây, ẩm mùi đất, và… hình như có mùi xăng xa xa?”
Grace bật thiết bị ngụy trang – biến con tàu thành một cục đá phủ rêu, rồi cài máy dịch ngôn ngữ vào tai.
“Giờ thì học nói tiếng người nào. Và nếu may mắn… có thể tìm thấy ai đó để nói cùng.”
Cô bay lên – lơ lửng giữa rừng cây và ánh đèn thành phố – nhìn Trái Đất bé nhỏ bên dưới mà không hề biết, định mệnh sắp đặt sẵn cho cô một cuộc gặp. Một cô gái Trái Đất với mái tóc đen như màn đêm và đôi mắt chứa cả vũ trụ: Trầm Thi Mặc.
Game on, Earth.