Chương 7
Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng cầu thang tĩnh lặng, phản chiếu sự kinh ngạc trong đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ. Cô nghiêng mắt nhìn cánh tay đang đỡ lấy mình, không rõ Quý Tiêu có phải cố ý hay không, bởi phần chạm vào eo cô chỉ là cổ tay mảnh mai, bàn tay trắng nõn hơi khum lại, không chạm vào cô dù chỉ một ngón. Áo sơ mi đồng phục mỏng manh truyền tới hơi ấm từ cơ thể thiếu nữ, hơi thở thoảng hương rượu đào nhẹ nhàng rơi trên vai cô. Ngụy Khinh Ngữ rõ ràng nghe thấy trong tim mình phát ra một tiếng “thình thịch” rất khẽ.
“Cậu tự đứng vững nhé, tôi buông tay đây.” Quý Tiêu nhắc nhở.
Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh thu lại ánh nhìn, nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn.”
“Cậu chịu khó đi đứng cẩn thận đã là lời cảm ơn tốt nhất với tôi rồi, đừng suốt ngày làm phiền người khác nữa.” Quý Tiêu nói xong liền đút tay vào túi áo bên hông, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn theo bóng lưng Quý Tiêu bước lên cầu thang, lần đầu tiên trong đôi mắt xanh nhạt ấy hiện lên một cảm xúc khác lạ. Im lặng một lát, cô vịn vào tay vịn cầu thang, tiếp tục bước lên.
Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, Quý Tiêu mới bí mật thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay vốn đang siết chặt trong túi áo cuối cùng cũng buông lỏng. Có những người lúc rời đi trông thì rất ngầu, nhưng thực tế túi áo đã thấm đẫm mồ hôi.
Cô lo rằng Ngụy Khinh Ngữ sẽ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Quý Thanh Vân, nên vừa kiếm đại một lý do để rời khỏi bàn ăn. May mà tới kịp lúc, nếu không xảy ra chuyện vừa rồi, chắc chắn Ngụy Khinh Ngữ đã bị Quý Thanh Vân đưa đi bệnh viện. Trong lòng Quý Tiêu âm thầm vui mừng, mở cửa phòng mình rồi ngồi xuống bàn học.
Nhưng vừa nghĩ tới việc phải thuận theo lời nói của chính mình mà vào chung phòng với Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu lập tức nhụt chí. Cho dù đã tiếp xúc lâu như vậy, Quý Tiêu vẫn luôn có phần e dè cô nữ chính tương lai sẽ giết chết mình.
Cô tùy tiện rút từ trong cặp ra một bài kiểm tra hôm nay, vẽ bừa vài vòng lên đó, cắn răng lấy hết can đảm, rồi bước tới gõ cửa phòng Ngụy Khinh Ngữ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần rồi dừng lại trước cửa. Ánh nắng từ trong phòng đổ ra, Ngụy Khinh Ngữ mở cửa với vẻ mặt không chút biểu cảm. Cô ấy vẫn giữ lưng thẳng tắp, động tác mở cửa cũng rất thoải mái, xem ra đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng từ tin tức tố của Quý Thanh Vân.
“Mời vào.” Ngụy Khinh Ngữ khẽ nghiêng người, để Quý Tiêu bước vào trong.
Quý Tiêu nhẹ nhàng thở phào, bước vào phòng. Khi ngồi xuống ghế, để tăng thêm khí thế cho bản thân, cô còn gác chân lên đầy kiêu ngạo: “Cậu xem trước đi, tôi chơi một lúc đã.” Nói rồi, cô thô lỗ đặt mạnh bài thi xuống trước mặt Ngụy Khinh Ngữ.
Hành động thiếu tế nhị này khiến chân mày của Ngụy Khinh Ngữ hơi nhíu lại, nhưng nhanh chóng thả lỏng. Đó là bài thi toán, môn mà Ngụy Khinh Ngữ vốn khá giỏi, hơn nữa cô cũng từng làm qua nên mỗi câu chỉ cần nhìn lướt vài lần là hiểu rõ cách giải.
Nhưng khi lật đến trang thứ hai, đôi mắt xanh nhạt của Ngụy Khinh Ngữ chợt dừng lại, ánh mắt chăm chú vào câu hỏi cuối cùng rất lâu.
Quý Tiêu hoàn toàn không để ý tới điểm này, cô vừa rung chân vừa quan sát căn phòng của Ngụy Khinh Ngữ. Nếu căn phòng của nguyên chủ được dán đầy poster anime, chất đầy gấu bông đúng kiểu thiếu gia nhà giàu, thì căn phòng của Ngụy Khinh Ngữ lại đúng chuẩn nữ chính điển hình.
Bức tường trắng tinh chỉ treo duy nhất một chiếc đồng hồ đơn giản, chiếc giường mềm mại trải chăn ga phẳng lì không một nếp nhăn. Không gian nơi đây gọn gàng, sạch sẽ đến mức ngay cả ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ cũng trở nên dịu dàng lạ thường.
Quý Tiêu nhìn chiếc đèn ngủ nhỏ tinh xảo đặt đầu giường của Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng không khỏi cảm khái. Dù ở trong hoàn cảnh tồi tệ thế nào, Ngụy Khinh Ngữ vẫn luôn giữ được phong thái tao nhã như trước, chưa từng từ bỏ cách sống của riêng mình. Quả thật rất đáng khâm phục.
“Có thể bắt đầu chưa?”
Giọng nói lạnh nhạt của Ngụy Khinh Ngữ vang lên bên cạnh khiến Quý Tiêu vội vàng thu lại dáng ngồi cợt nhả của mình, ngoan ngoãn chuẩn bị làm một “cỗ máy nghe giảng bài”.
Nhưng điều khiến Quý Tiêu không ngờ tới là, câu đầu tiên của Ngụy Khinh Ngữ không phải giải thích bước làm bài, mà lại là một câu chất vấn: “Câu này, cậu chắc chắn không biết làm?”
Quý Tiêu nhìn câu trắc nghiệm áp chót mà Ngụy Khinh Ngữ đang chỉ, tim cô lập tức thắt lại.
Chết thật rồi, cô lại lấy nhầm bài thi toán mà cô làm hoàn hảo nhất.
Quý Tiêu cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn vào phần giấy thi để trống, gật đầu đáp trả: “Ừ, đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Ngụy Khinh Ngữ không nói gì, đôi mắt xanh nhạt kia dường như có thể xuyên thấu mọi lời dối trá, vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Tiêu.
Cô ấy đưa tay lật ngược trang giấy thứ hai ra, ngón tay trắng nõn như ngọc chỉ vào câu cuối cùng trong phần tự luận: “Vậy cậu giải thích cho tôi xem, câu này cậu làm ra bằng cách nào.”
Tim của Quý Tiêu lập tức hụt mất một nhịp.
Cô luôn có thói quen giữ cho bài thi sạch sẽ gọn gàng, các bài toán lớn đều tính toán nháp trực tiếp ngay trên giấy thi trước.
Ngụy Khinh Ngữ liếc nhìn Quý Tiêu một cái, không chút nể nang vạch trần: “Đừng giả bộ nữa, mấy câu này cậu đều biết làm cả. Rốt cuộc cậu muốn gì, nói thẳng ra đi.”
“Tôi chỉ muốn giúp cậu thoát khỏi tên khốn Quý Thanh Vân đó, cậu có tin không?”
Căn phòng lúc này yên tĩnh tới mức nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ “tích tắc”, mỗi âm thanh đều như đang giày vò Quý Tiêu.
Nguyên chủ trước đây đã đối xử tệ bạc với Ngụy Khinh Ngữ như vậy, giờ cho dù cô nói thật, e rằng cô ấy cũng không tin. Có khi lại còn nghĩ rằng cô đang bày thêm trò gì nữa.
Quý Tiêu nhìn các bước giải chi tiết trên tờ giấy trước mặt, chợt nhận ra bản thân lại tự đào hố chôn mình rồi.
Bài thi này cũng đâu phải thuốc chữa bệnh, dù có nuốt vào thì cũng chẳng thể nào chứng minh được sự trong sạch của cô.
“Cốc cốc.”
Đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
Dì Ngô đứng trước cửa, nói vọng vào: “Tiểu thư có trong phòng không? Tiên sinh có việc phải đi rồi, tiểu thư xuống tiễn một chút đi.”
Quý Tiêu lập tức cảm giác như bắt được chiếc phao cứu mạng, bật dậy nhanh như chớp: “Vâng!”
Lần đầu tiên cô cảm thấy tên cặn bã Quý Thanh Vân kia cũng có lúc hữu dụng, lập tức chạy trốn khỏi phòng như bay.
Chỉ có bài thi bị cô bỏ quên vẫn nằm trong tay Ngụy Khinh Ngữ, ánh mắt của thiếu nữ nhìn theo bóng dáng Quý Tiêu rời đi trở nên sâu xa khó đoán.
Ngụy Khinh Ngữ nhận ra rất rõ rằng bài thi này là do chính Quý Tiêu làm, điều đó càng khiến cô thêm khó hiểu, vì sao Quý Tiêu lại cố ý mang tới một bài thi mà bản thân đã biết cách làm, để nhờ cô giảng lại?
Lẽ nào chỉ là nhất thời cao hứng muốn sỉ nhục cô?
Vậy tại sao khi bị vạch trần, Quý Tiêu lại im lặng không nói được gì, thay vì nổi giận mà tát cô một cái như mọi khi?
Suy nghĩ kỹ một chút, yêu cầu “giảng bài” kia là do Quý Tiêu đưa ra đúng lúc Quý Thanh Vân định dẫn cô rời khỏi nhà.
Khi đó, tên Alpha vô liêm sỉ Quý Thanh Vân kia đã cố ý phát tán tin tức tố của hắn, mục đích dẫn cô đi rõ ràng không hề trong sáng.
Ngụy Khinh Ngữ vô cùng khó chịu vì điều đó, và cô tin chắc rằng một Alpha như Quý Tiêu cũng tuyệt đối có thể ngửi thấy tin tức tố của Quý Thanh Vân.
Phát tán tin tức tố, vô lý ép cô rời đi, nhưng kế hoạch của Quý Thanh Vân lại bất ngờ thất bại…
Ngón tay Ngụy Khinh Ngữ đang nhẹ nhàng cầm bài thi bỗng dừng lại, cô không dám tin vào suy đoán của chính mình.
— Hình như Quý Tiêu lấy lý do nhờ cô giảng bài chỉ là để giúp cô thoát khỏi tình cảnh khó xử khi ấy.
Ngày hôm sau, trời trong xanh quang đãng.
Quý Tiêu ăn sáng một mình rồi xách cặp ngồi lên xe. Cô gái nhỏ vừa mong chờ vừa lo lắng liếc sang ghế phụ, nhưng không thấy bóng dáng Ngụy Khinh Ngữ, vốn đã rời đi từ rất sớm.
Tài xế giải thích: “Tiểu thư, Ngụy tiểu thư lại tự đi bộ đến trường rồi ạ.”
Nghe xong, Quý Tiêu ban đầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó trong lòng lại vô cớ hụt hẫng.
Có phải vì chuyện hôm qua mà Ngụy Khinh Ngữ càng ghét mình hơn rồi không? Thậm chí bây giờ đến ngồi chung một chiếc xe với mình cô ấy cũng chẳng muốn nữa?
Quý Tiêu không cách nào đoán được tâm tư đối phương, đành vẫy tay ra hiệu cho tài xế lái xe.
Xe rất nhanh dừng lại trước cổng trường. Quý Tiêu mang theo chút kỳ vọng, hướng mắt về phía cổng tìm kiếm bóng dáng Ngụy Khinh Ngữ. Thế nhưng, cô không thấy Ngụy Khinh Ngữ đâu cả, mà chỉ thấy Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh.
Hai người kia vừa nhìn thấy xe của cô từ xa đã phấn khởi vẫy tay gọi lớn.
“Chào buổi sáng nha!” Kỳ Kỳ vẫn cười tươi tắn, rạng rỡ như mọi ngày, niềm nở chào hỏi Quý Tiêu.
“Chào buổi sáng.” Quý Tiêu cũng đáp lại bằng một nụ cười đầy sức sống.
Lâu lắm rồi cô mới cười thoải mái thế này, cứ như thực sự được quay trở lại thời cấp ba vậy.
“Ồ, hôm nay tâm trạng chị Tiêu tốt ghê ta, tự giải tỏa được rồi hả?” Phòng Nhất Minh ở bên cạnh trêu chọc.
Quý Tiêu bị đâm trúng chỗ đau mà không chút phòng bị, lập tức quay sang tặng cho Phòng Nhất Minh một cái nhìn u ám vô cùng.
“Thôi đi nào, nghe nói có bảng điểm rồi đấy, sống hay chết cứ tới xem là biết ngay thôi!” Kỳ Kỳ vừa nói vừa kéo hai người kia tiến về phía bảng thông báo ở giếng trời tầng một.
Ba người tới hơi muộn nên chỗ bảng thông báo đã chật kín người. Phòng Nhất Minh phải chen mãi mới tới được khu vực cuối danh sách.
Quý Tiêu không dám chắc điểm thi của mình thế nào, nên cùng Phòng Nhất Minh dò tìm tên mình từ phía cuối bảng trở lên. Nhưng dò hết hàng này tới hàng khác, mắt cô gần như hoa cả lên mà vẫn chưa tìm thấy tên mình.
Đúng lúc này, từ phía sau Quý Tiêu vang lên những tiếng thì thầm xôn xao khe khẽ:
“Hình như là cậu ta đúng không?”
“Chắc là vậy đấy… hay cậu tới xem thử đi?”
“Thôi chết mất, mình không dám đâu.”
“Không phải cậu ta chẳng chịu học hành gì sao? Sao lần này lại điểm cao như vậy?”
“Chẳng biết nữa, chẳng lẽ là gian lận à…”
“Nhưng mà nếu gian lận thì cũng quá lộ liễu rồi, môn Sinh chỉ có 7 điểm thôi kia mà…”
Quý Tiêu càng nghe càng cảm thấy như họ đang nói về mình. Cô quay đầu lại theo hướng phát ra giọng nói thì bắt gặp hai Omega đang nhìn chằm chằm vào cô, vừa chạm mắt đã lập tức rùng mình.
Mình… trông đáng sợ đến vậy sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ xem khuôn mặt mình rốt cuộc dọa người tới mức nào, thì giọng của Kỳ Kỳ từ phía bên kia bảng thông báo đã vang lên đầy kích động: “Này! Quý Tiêu! Trời đất ơi! Cậu mẹ nó thi được hạng 35 toàn khối rồi! Cậu sắp vào lớp chọn rồi đó!!”
Cái gì?!
Quý Tiêu đứng đơ tại chỗ.
Cô vội vàng đi về phía Kỳ Kỳ, và đúng thật — tên cô hiện rõ mồn một ở vị trí thứ 35.
Điểm số của cô vô cùng nổi bật: Văn 81, Toán 147, Anh 123, Vật lý 91, Hóa học 76 — chỉ xếp sau người đứng đầu là Ngụy Khinh Ngữ.
Chỉ có điều cái môn Sinh học chết tiệt kia, cô lại chỉ được… 7 điểm, như một con số thừa ra từ điểm toán, trơ trọi đứng giữa cả đống điểm cao chót vót, nổi bật đến chướng mắt.
“Cậu lén mang điện thoại vào à?” Kỳ Kỳ chọc chọc vào người Quý Tiêu.
“Nếu tôi có mang theo điện thoại thì làm gì điểm Sinh của tôi chỉ có 7.” Quý Tiêu nhìn bảng điểm của mình, không biết nên khóc hay nên cười.
“Đúng rồi đó, nếu mà mang điện thoại mà còn chỉ được 7 điểm thì chắc phải ngốc đến mức nào nữa?”
“Hay là lúc làm bài Sinh không còn đủ thời gian nên mới điểm thấp vậy?”
“Sao có thể được? Cậu cũng biết mà, trường mình có hệ thống chặn sóng, đến kỳ thi là bật lên ngay. Cô ta lấy đâu ra mạng để tra lời?”
“Biết đâu là quay cóp bạn xung quanh thì sao?”
“Trời ơi, cậu ấy ngồi cuối bảng, người xung quanh cũng toàn dân ‘vét sổ’. Nhìn xem điểm toán của cậu ta đi, mẹ nó chỉ thiếu có 3 điểm là tròn 150 rồi đấy!!”
Xung quanh bắt đầu xôn xao sau khi nghe lời của Quý Tiêu. Mọi người liên tục bàn tán, dao động giữa hai khả năng: cô ấy thật sự tự làm bài hay chỉ là gian lận mà có.
Đúng lúc ấy, một Omega bước ra từ phòng giáo vụ, kéo nhẹ tay áo Quý Tiêu, nhỏ giọng nói: “Quý Tiêu, Chủ nhiệm Lưu gọi cậu tới văn phòng giáo vụ một chuyến.”
Lời vừa dứt, không gian xung quanh lập tức trở nên im phăng phắc. Chủ nhiệm Lưu là người nổi tiếng cứng nhắc và nghiêm khắc trong trường, đặc biệt không ưa gì kiểu học sinh ăn chơi lêu lổng như Quý Tiêu. Huống chi lần này cô lại đạt được một kết quả kỳ lạ như vậy, chẳng ai biết ông ta sẽ dùng cách gì để gây khó dễ. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa sắt phòng giáo vụ phát ra tiếng “két” nặng nề.
Quý Tiêu đẩy cửa bước vào. Chủ nhiệm Lưu đang ngồi ở bàn làm việc, trên ghế sofa bên cạnh còn có vài giáo viên mà Quý Tiêu không quen mặt. Mấy ánh mắt sắc lạnh dồn dập nhìn về phía cô, bầu không khí đầy sự nghi ngờ như sóng tràn vào mặt. Những giáo viên có mặt trong phòng đều cùng phe với Chủ nhiệm Lưu, và giống như các học sinh bên ngoài, bọn họ cũng nghi ngờ thành tích của Quý Tiêu. Dù đã kiểm tra camera phòng thi và không tìm ra bằng chứng gian lận nào, họ vẫn không tin cô vô tội.
“Quý Tiêu đến rồi, lại đây đi.” Chủ nhiệm Lưu ra hiệu.
“Vâng.” Quý Tiêu khẽ gật đầu, giữ phong thái bình tĩnh, không kiêu căng cũng chẳng sợ hãi, bước đến ngồi xuống ghế.
Có lẽ vì khí chất ngay thẳng của cô gái quá rõ ràng, cả căn phòng bất chợt trở nên kỳ lạ mà yên tĩnh. Một nữ giáo viên khẽ ho, mở lời: “Quý Tiêu, dựa trên thành tích kỳ thi lần này, chúng tôi muốn sắp xếp cho em một bài kiểm tra đánh giá lại. Tạm thời em vẫn sinh hoạt ở lớp cũ, chờ vài ngày nữa có kết quả rồi mới tính đến chuyện chuyển vào lớp chọn, em thấy có được không?”
Cô ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng Quý Tiêu hiểu rõ ẩn ý phía sau. Rõ ràng là họ không tin cô. Họ không muốn để “con sâu làm rầu nồi canh” như cô phá hỏng môi trường ưu tú của lớp chọn. Quý Tiêu từng thực tập tại trường, nên cô hiểu rất rõ quy trình và quy định nội bộ. Cô biết chắc chắn rằng họ đã kiểm tra camera giám sát phòng thi, đã họp bàn về bảng điểm. Cô cứ ngỡ rằng, một khi ban giám hiệu đã công khai bảng xếp hạng, nghĩa là họ đã công nhận thành tích của cô. Nhưng rốt cuộc, tại sao đến cuối cùng vẫn còn muốn kiểm tra lại cô?
Họ treo điểm của cô lên bảng, để tất cả học sinh đều biết rõ, rồi lại ngang nhiên nghi ngờ cô trước mặt bao nhiêu người. Chẳng lẽ họ không lo rằng việc này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của một đứa trẻ chưa trưởng thành sao? Quý Tiêu nhìn Chủ nhiệm Lưu đang bình thản nhấp trà ở bên cạnh, lập tức hiểu ra — ông ta vốn dĩ chưa từng tin cô. Ông ta đã mặc định rằng thành tích của cô là gian lận, muốn “giết gà dọa khỉ” để chấn chỉnh nề nếp học đường.
“Phải đợi vài ngày sao?” Quý Tiêu hỏi ngược lại.
“Chuyện này…” Cô giáo kia cũng không chắc, liếc nhìn những giáo viên khác để cầu cứu.
“Nếu tôi đồng ý làm bài kiểm tra lại, điểm số lần đó sẽ được tính thế nào? Nếu năng lực thật sự của tôi đủ để vào lớp chọn, vậy ai sẽ bù đắp cho tôi những lời dị nghị, ánh mắt hoài nghi mà tôi phải gánh chịu trong thời gian chờ đợi kết quả?” – Quý Tiêu tiếp tục truy hỏi, giọng bình tĩnh nhưng sắc bén.
Các giáo viên nhất thời không ai trả lời được. Chủ nhiệm Lưu thì chỉ lạnh lùng hừ một tiếng đầy khinh miệt: “Trẻ con bây giờ cứ tưởng vài mánh khóe nhỏ có thể qua mặt được người lớn.” Tiếng nắp tách trà chạm vào miệng chén “cạch” một tiếng khô khốc. Chủ nhiệm Lưu ngẩng đầu lên, nhìn Quý Tiêu hỏi ngược: “Quý Tiêu, điểm này thật sự là do em thi ra sao?”
“Là em làm thật.” Quý Tiêu trả lời dứt khoát, không chần chừ.
Chủ nhiệm Lưu bật cười, vỗ vai cô như thể thương hại: “Nhưng không ai có thể chứng minh điều đó.”
“Quý Tiêu, làm người phải biết xấu hổ. Đừng tưởng chút mưu mẹo nhỏ của em có thể qua mắt tất cả mọi người. Thành tích gian lận không chỉ là vết nhơ trong học bạ, mà còn là vết nhơ trong nhân cách và đạo đức.”
Câu nói đó vang lên, không gian trong phòng càng trở nên nặng nề và căng thẳng. Gió cuối hè đầu thu bắt đầu se lạnh, luồn qua ô cửa sổ mở hé, lướt nhẹ qua cánh tay Quý Tiêu. Cô nhìn gương mặt nghiêm khắc đầy chính nghĩa của Chủ nhiệm Lưu — nhưng trong đó lại chất chứa toàn là hoài nghi.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là người giỏi giang, chưa từng phải chịu sự nhục nhã như thế này. Chỉ vì tiếng xấu của “nguyên chủ” để lại ở trường, mà giờ người ta dám phủ nhận cả một kết quả đã được kiểm chứng kỹ lưỡng, không thể tìm ra bất kỳ dấu hiệu gian lận nào sao?
“Em có thể chứng minh.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa phòng. Ngụy Khinh Ngữ đứng đó, tay cầm một tờ bài thi, dáng người thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn vào trong.