Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Bạch Nguyệt Quang Omega Muốn Độc Chiếm Tôi
  3. Chương 8
Trước đó
Tiếp theo

Chương 8

Tất cả giáo viên trong văn phòng đều ánh lên vẻ ngạc nhiên trong mắt, ngay cả Quý Tiêu cũng không dám tin vào tai mình. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào người Ngụy Khinh Ngữ, toả ra một làn hơi nóng thoang thoảng hương bạc hà. Mái tóc đen xõa xuống lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thuần khiết, đôi mắt xanh lục ẩn trong đó tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng.

Ngụy Khinh Ngữ ung dung đi vào văn phòng dưới ánh mắt của tất cả mọi người, lặp lại lời mình vừa nói: “Thưa thầy, em có thể chứng minh thành tích của Quý Tiêu là thật.”

Thầy chủ nhiệm Lưu cau mày. Ông không ngờ học sinh ngoan mà mình luôn yêu quý lại đứng ra làm chứng cho một học sinh kém bị nghi gian lận.

“Em nói có thể chứng minh, vậy em chứng minh thế nào?”

“Cái này ạ.” Vừa nói, Ngụy Khinh Ngữ vừa đặt tờ bài thi trong tay lên bàn trước mặt thầy Lưu.

Đó là bài thi toán mà Quý Tiêu bỏ quên trong phòng của Ngụy Khinh Ngữ sau khi bỏ đi hôm qua. Ở câu lớn trang thứ hai còn có phần lời giải sơ lược mà Ngụy Khinh Ngữ viết.

Ngụy Khinh Ngữ nói: “Đây là bài thi toán của Quý Tiêu hôm qua. Nét chữ trên bài có thể chứng minh đây là quá trình suy nghĩ của bạn ấy. Nếu là gian lận sao phải để lại dấu vết trên bài thi mà lẽ ra có thể mang đi?”

Giọng cô trong trẻo, lạnh nhạt nhưng lại đầy sức thuyết phục. Cảm giác bị cô lập và không có ai bên cạnh trong lòng Quý Tiêu lập tức tan biến. Các thầy cô khác nhìn vào bài thi trước mặt cũng bắt đầu dao động.

“Ấy, thầy Lưu này, sao bảng điểm lại công bố sớm vậy, chẳng phải nói đợi tôi đến trường rồi chúng ta bàn lại sao?”

Đúng lúc đó, một giọng nam vang lên từ cửa phòng. Một người đàn ông với áo sơ mi sơ vin nửa chừng, cà vạt đeo lỏng, lười biếng dựa vào khung cửa bước vào văn phòng.

Trông anh ta có vẻ hơi xuề xòa, tóc tai rối bù như tổ quạ. Đó chính là thầy Phong Minh, giáo viên chủ nhiệm của lớp chuyên mà Ngụy Khinh Ngữ đang theo học.

“Phong à?” Thầy Lưu hơi bất ngờ. “Tôi cứ tưởng cậu không đến chứ.”

“Sao thế được. Hôm qua tôi thức khuya nhờ mấy thầy cô khác xem giúp bài của học sinh, nên sáng nay dậy muộn một chút.” Vừa nói, Phong Minh vừa không chút ngại ngùng ngáp một cái. Lạ là nhìn vẻ ngoài xuề xòa là thế, nhưng hơi thở anh lại phảng phất mùi nước hoa cổ điển.

“Đây, Khinh Ngữ, bài thi là em mang đến, em nói đi.” – Phong Minh nói.

Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, tiếp tục phân tích đoạn mà Phong Minh vừa cắt ngang: “Chúng ta có thể xem câu hỏi phụ đầu tiên của bài cuối cùng. Bạn ấy dùng công thức này trước, bỏ qua bước chứng minh vuông góc, rồi thay vào hai công thức này, là ra được độ dài và góc cạnh cần tìm. Cách giải hoàn toàn khác với phương pháp tìm được trên mạng…” Giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng, mạch lạc và đầy lý trí.

Quý Tiêu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ, lần đầu tiên khi mình còn ở đây, lại không thấy sự cảnh giác hay chán ghét trong mắt cô. Đôi mắt xanh lục ấy giờ đây chỉ đầy sự chuyên chú và nghiêm túc. Dưới ánh mắt gần như nghiêm khắc của thầy Lưu, cô vẫn giữ thái độ chín chắn và bình thản, đứng ra làm chứng vì mình.

Làn gió nhẹ lướt qua làm mái tóc hai người khẽ bay, mang theo mùi bạc hà thoang thoảng. Đây là lần đầu tiên Quý Tiêu cảm nhận được Ngụy Khinh Ngữ là một người đáng tin cậy đến thế nào.

“Tiếp theo là môn Sinh học. Tôi xem rồi, con bé này không phải là nộp giấy trắng mà chỉ được 7 điểm. Bài làm viết kín cả tờ đáp án.” Phong Minh vừa nói vừa bật cười.

Quý Tiêu cảm thấy như có hai con dao vô hình đâm vào tim mình.

Phong Minh nói tiếp: “Tối qua tôi có hỏi cô giáo Vương, rất thú vị. Tất cả các câu hỏi tự luận trong bài của con bé đều chỉ liệt kê trường hợp đơn giản nhất – nam Beta và nữ Beta. Những tổ hợp còn lại thì hoàn toàn không nhắc tới, nên mới chỉ được có 7 điểm.”

“Em như vậy là không ổn rồi. Ôn bài mà chỉ nhớ phần dễ nhất thì kỳ thi năm nay nguy hiểm đấy.” Phong Minh vừa nói vừa không nương tay vò đầu Quý Tiêu hai cái, đến mức tóc đuôi ngựa của cô cũng rối tung lên.

Thầy Lưu nhìn sự thật bày ra trước mặt, mím môi ngồi trở lại ghế, trong lòng dường như còn đang suy tính gì đó.

Thấy vậy, Phong Minh lại nói thêm: “Với lại, thầy Lưu này, lần này không chỉ có Quý Tiêu là tiến bộ rõ rệt. Còn có bạn Lưu Mỹ Na nữa. Bạn ấy từ học sinh tầm trung đã vươn lên top 36 toàn khối, mà bài của bạn ấy với…”

Nghe đến tên Lưu Mỹ Na, thầy Lưu lập tức cắt lời: “Trường hợp của em ấy tôi biết rõ. Hè rồi mẹ em có thuê gia sư dạy kèm cho em… Tiểu Phong à, chúng ta vẫn nên tin tưởng vào học sinh.”

Phong Minh nhìn vẻ mặt thầy Lưu, trong lòng đã hiểu rõ.

Quý Tiêu cũng tinh ý nhận ra rằng chuyện lần này xảy ra với mình, dường như có liên quan đến Lưu Mỹ Na. Thầy Lưu, Lưu Mỹ Na… Hai người này chắc chắn có quan hệ gì đó… Nghĩ đến đây, Quý Tiêu không che giấu nữa mà khẽ bật ra một tiếng cười lạnh lùng.

Thầy Lưu nghe thấy liền định nổi giận, nhưng Phong Minh đã nhanh chóng đỡ lời: “Nếu đã như thầy nói, rằng chúng ta nên tin vào học sinh, thì chuyện này xem như kết thúc tại đây, được chứ?” Thầy Lưu mím môi, nhìn bài thi của Quý Tiêu trước mặt, mặt vẫn nghiêm lại mà khẽ gật đầu.

“Vậy là xong rồi.” Phong Minh vừa nói vừa dẫn Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ rời khỏi văn phòng.

Ánh nắng tươi sáng trải dài trên hành lang, chiếu rọi khiến lòng người cảm thấy thư thái dễ chịu.

Phong Minh ngáp một cái, nói với Quý Tiêu: “Các em đi đến lớp mới trước đi, thầy quay lại văn phòng chợp mắt một chút. Vì em mà tối qua thầy thức trắng cả đêm đấy, sau này vào lớp thầy rồi thì phải ngoan ngoãn một chút nhé.”

Quý Tiêu rất biết ơn vì thầy Phong Minh đã ra mặt chứng minh cho mình lúc nãy, liền gật đầu sảng khoái: “Thầy yên tâm ạ.”

Phong Minh gật đầu, rồi quay người bước về phía hành lang bên kia, để lại hành lang chỉ còn Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua hành lang, nâng mái tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ bay lượn. Cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như thường, đôi mắt không liếc ngang dọc mà chỉ thẳng hướng phía trước, dần dần kéo giãn khoảng cách với Quý Tiêu.

Quý Tiêu nhìn bóng hai người ngày càng cách xa nhau, lòng cảm thấy vô cùng rối bời. Tuy cô không biết vì sao Ngụy Khinh Ngữ lại ra tay giúp mình, nhưng cô hiểu rằng trong lòng đối phương vẫn còn khúc mắc với mình. Những vết thương do bị hành hạ giày vò đâu thể dễ dàng phai mờ chỉ vì vài lần bảo vệ hời hợt dạo gần đây.

Quý Tiêu khẽ mím môi, nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang sắp bước đi xa, mang theo sự kiêu ngạo của “nguyên chủ” mà gọi với theo: “Này… cảm ơn cậu.”

Âm thanh đó vang lên đột ngột, lại nhẹ bẫng như bồ công anh vừa bị gió thổi bay lên không trung. Thế nhưng khi rơi vào tai Ngụy Khinh Ngữ, lại khiến bước chân cô rõ ràng chậm lại một nhịp.

Một kẻ ăn chơi như Quý Tiêu, kiêu ngạo như Quý Tiêu, vậy mà lại có một ngày nói lời “cảm ơn” với cô. Ngụy Khinh Ngữ khẽ chớp mắt, bỗng cảm thấy người trước mặt này mình không còn nhìn thấu nữa.

Quý Tiêu nhanh chóng nhận ra hành động có phần “lệch vai diễn” của mình khiến Ngụy Khinh Ngữ bắt đầu nghi ngờ. Cô liền đút tay vào túi, hất cằm, nói với giọng điệu gắt gỏng để chữa cháy: “Sao? Bổn tiểu thư nói cảm ơn mà cậu còn không vừa lòng à?”

Ngụy Khinh Ngữ hơi nhíu mày: “Cậu không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là trả lại ân tình hôm qua cậu đã giúp tôi mà thôi.” Giọng nói ấy lạnh lùng, xa cách, thậm chí ánh mắt cũng chẳng thèm liếc về phía Quý Tiêu lấy một cái. Dứt khoát phủi sạch mối quan hệ vốn chẳng hề thân thiết giữa hai người.

Nghe vậy, Quý Tiêu hơi sững lại. Quả nhiên, việc hôm qua mình giúp cô ấy trốn khỏi Quý Thanh Vân đã bị cô ấy phát hiện.

Cô ấy nhạy bén đến mức đáng sợ thật sự… Quý Tiêu đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở cạnh Ngụy Khinh Ngữ, chắc chắn sớm muộn gì cũng bị cô ấy nhìn thấu. Cô vung tay một cái, để lại một câu “Tùy cậu thôi”, rồi sải bước rời đi.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng lưng Quý Tiêu dần khuất xa, vẻ mặt trở nên mơ hồ khó đoán.

Cô chỉ đơn giản là không muốn mang ơn Quý Tiêu, không muốn món nợ ngày hôm qua trở thành cái cớ để sau này Quý Tiêu cầm dao quay lại dằn vặt, uy hiếp mình. Vì thế, ngay khi nghe Phong Minh nhắc đến chuyện đó, cô lập tức cầm bài thi đến phòng giáo vụ.

Nhưng… thật sự chỉ đơn giản như vậy sao? Một câu hỏi thoáng lóe lên trong lòng Ngụy Khinh Ngữ, rồi lại tan biến theo gió.

Quý Tiêu lần theo bảng lớp, tìm đến lớp thực nghiệm nằm ở tầng một. Vừa bước đến cửa lớp đã thấy Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đang dẫn theo ba nam sinh Alpha ôm sách đi về phía cửa sau lớp học.

“Ủa, sao các cậu cũng tới đây?” Quý Tiêu hơi ngạc nhiên hỏi.

“Bọn tớ giúp cậu chuyển lớp đó.” Kỳ Kỳ nói, “Tụi tớ tin chắc điểm của cậu là thật, nên quyết định ra tay trước để chiếm thế chủ động.”

Phòng Nhất Minh tiếp lời: “Đúng đấy! Cho dù thầy Lưu không công nhận điểm của cậu, bọn mình cũng phải giúp cậu vào được lớp thực nghiệm này!”

“Còn nữa, bọn tớ nghi ngờ chính Lưu Mỹ Na đã thêm mắm dặm muối nói gì đó với cậu mình.” Kỳ Kỳ suy luận, “Thầy Lưu nổi tiếng là nghiêm với người khác mà dễ dãi với bản thân. Cậu có biết không, trong danh sách, tên cậu xếp ngay trên Lưu Mỹ Na đấy. Dù bạn ấy không tệ như cậu hồi trước, nhưng cũng chỉ thuộc nhóm dưới trung bình.”

“Tớ nghĩ chính vì họ làm chuyện xấu nên mới nghi ngờ cậu cũng như thế.” Phòng Nhất Minh nói thêm: “Biết đâu bạn ấy muốn vào lớp thực nghiệm, nhưng lại bị cậu giành mất suất nên mới kiếm chuyện với cậu.”

Quý Tiêu nghe cái tên Lưu Mỹ Na lại thấy quen quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi là ai. Huống hồ, nhìn Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đoàn kết sát cánh như vậy, cô cảm thấy ấm lòng, chẳng còn tâm trí để quan tâm đến Lưu Mỹ Na nữa.

Quý Tiêu khoác tay lên vai Phòng Nhất Minh, cười tươi: “Cảm ơn nhé!”

“Đi, đem sách vào lớp thôi.” Quý Tiêu vừa nói vừa bước vào lớp học.

Cô hoàn toàn phớt lờ ánh mắt tò mò của các học sinh lớp thực nghiệm, đi thẳng đến vị trí trống ở dãy cuối cạnh cửa sổ, rồi chỉ tay nói: “Chỗ đó nhé.”

“Cậu ngồi chỗ tận xó xỉnh đó làm gì? Không lẽ cậu thật sự bị đuổi khỏi lớp thực nghiệm rồi?” Kỳ Kỳ lo lắng hỏi.

“An tâm đi, giờ tớ là học sinh lớp thực nghiệm đàng hoàng chính hiệu rồi.” Quý Tiêu vỗ vỗ vai Kỳ Kỳ, “Chỗ này là vị trí mà nhân vật chính trong anime hay ngồi đấy!”

Hiện tại, cô đang rất cần mượn ánh hào quang từ “vị trí main chính” này để kéo dài hơi thở cuộc đời mình. Các bạn trong lớp nghe thấy vậy liền quay sang nhìn và bắt đầu bàn tán xôn xao, trên mặt Phòng Nhất Minh càng lộ rõ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, anh kéo lấy tay Quý Tiêu, hỏi:

“Ê ê, mau kể tụi này nghe coi chuyện gì vậy, sao thầy Lưu lại tin cậu được?”

Quý Tiêu đang sắp xếp sách trên bàn bỗng có chút ngượng ngùng. Cô liếc mắt nhìn mấy bạn trong lớp đang lén lút nhìn mình, sự thật chứng minh: dù là lớp thực nghiệm thì tâm hồn hóng chuyện vẫn chưa bao giờ mai một.

Quý Tiêu nói: “Ra ngoài nói.”

Ba người bước ra khỏi lớp, Quý Tiêu kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra. Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh lập tức sững sờ, hai cặp mắt đều tràn đầy kinh ngạc.

“Cái gì?! Ngụy Khinh Ngữ á?!”

Phòng Nhất Minh hét lên: “Cô ấy điên rồi à? Nếu là tớ thì đã mong cậu bị thầy Lưu ghi lỗi nặng rồi đuổi học từ lâu ấy chứ.”

Kỳ Kỳ tiếp lời: “Nói mau! Giữa cậu và Ngụy Khinh Ngữ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quý Tiêu cười khổ: “Tớ cũng muốn biết tớ với Ngụy Khinh Ngữ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây. Cô ấy hận tớ đến thế mà.”

Phòng Nhất Minh cho rằng Quý Tiêu đang giả bộ không nhớ, liền bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Không biết học kỳ trước là ai, bẻ gãy bút chì 2B của người ta, còn cố tình hất đổ khay cơm cô ấy vừa xếp hàng mua được.”

Kỳ Kỳ bổ sung tiếp: “Còn có chuyện nhốt người ta trong nhà vệ sinh rồi dội nước lạnh, giấu chiếc áo lông vũ trắng cô ấy để trong lớp ra sân bóng tuyết… còn nữa…”

“Được rồi được rồi, dừng lại đi.” Quý Tiêu nghe đến đâu da gà nổi hết đến đó, sau gáy cũng bắt đầu âm ỉ đau.

Đừng kể nữa, kể nữa tim tôi chịu không nổi mất…

Vậy mà Ngụy Khinh Ngữ hôm nay vẫn chịu đứng ra làm chứng giúp mình, đúng là người tốt đến mức khó tin!

Kỳ Kỳ nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của Quý Tiêu, liền trêu ghẹo: “Sao? Thấy có lỗi rồi hả? Biết mình trước kia làm toàn chuyện không ra gì rồi chứ gì?”

“Không lẽ hai người thật sự có chuyện gì xảy ra trong kỳ nghỉ hè?” Phòng Nhất Minh nheo mắt đầy ẩn ý, “Tớ nghe nói Omega nếu mê mùi tin tức tố của Alpha thì sẽ thay đổi thái độ luôn đó nha~”

Quý Tiêu: “……”

Mê mẩn tin tức tố của Alpha?

Mê đến mức suýt bị cắn chết luôn ấy hả?!

“Ê, mà tôi còn chưa hỏi cậu đâu đấy, rốt cuộc là chuyện gì vậy hả?” Kỳ Kỳ vừa nói vừa chỉ vào miếng băng gạc ở cổ Quý Tiêu, vốn bị cổ áo che đi: “Có phải hè vừa rồi, cậu với cô ấy—”

Quý Tiêu lập tức căng thẳng, vội vàng đưa tay che lên vết thương chưa lành hẳn ở cổ. “Không phải cô ấy! Cô ấy không có làm! Đừng có nói bừa!” Cái dấu răng đó mà bị hai người này phát hiện thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.

“Chậc chậc chậc, ‘cô ấy’ nào cơ~”

“Kể nghe xem, phải chăng là bị tin tức tố của người ta mê mẩn rồi hả~”

“Xàm!” Quý Tiêu lập tức phủ nhận.

Cô vẫn một tay che kín cổ, ra vẻ khinh thường nói lớn: “Tin tức tố của Ngụy Khinh Ngữ ấy hả? Không ăn thua với tôi đâu!”

Ngay lập tức, Quý Tiêu cảm thấy một cơn gió lạnh bất ngờ lướt qua sau lưng. Mùi bạc hà quen thuộc như xuyên thẳng vào tuyến thể sau gáy cô, khiến toàn thân nổi da gà.

Ngụy Khinh Ngữ đã đi đến, lặng lẽ đứng ngay sau lưng ba người, gương mặt không cảm xúc, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả lúc nãy khi nói chuyện với cô.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
gần nhau lâu dài, ông trời tác hợp, vườn trường, xuyên thư

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây