Hồ An Tuyết không hiểu tại sao người chị dâu xinh đẹp như vậy lại chọn kết hôn với anh trai mình, tuy rằng trên danh nghĩa hay thực tế thì Hồ An Phong là anh trai cô, nhưng cô lại không có tình cảm với người anh trai này, thậm chí còn không thân thiết bằng chị họ. Dù là con thứ hai trong gia đình, được ba mẹ chủ động lựa chọn sinh sau khi có con trai nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi số phận bị coi thường từ nhỏ vì giới tính của mình, có đôi khi cô cảm thấy, bản thân chính là người hầu mà ba mẹ cho Hồ An Phong, để anh ta vui vẻ.
Từ khi cô hiểu chuyện tới nay, ba mẹ cô thường xuyên bắt cô làm việc nhà, trong khi anh trai cô, hơn cô sáu tuổi, ngày ngày cư xử như một đại gia, để thoát khỏi cuộc sống kiểu này, Hồ An Tuyết lại không nghe theo ý kiến của gia đình, chọn học đại học ở trong thành phố, mà lén nộp đơn vào một trường học ở thành phố khác, điều này khiến cuộc sống của cô dễ dàng hơn nhiều. Nhưng khoảng thời gian vui vẻ đó không kéo dài được lâu. Trước khi tốt nghiệp, Hồ An Phong bất ngờ được chuyển đến thành phố nơi cô ở, thậm chí còn mua một căn nhà để định cư.
Khi còn đi học, Hồ An Tuyết lấy cớ bận học để hiếm khi đến nhà Hồ An Phong. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, cô không chịu được áp lực của ba mẹ nên đã chuyển đến sống ở đây. Ba mẹ cô giả vờ muốn cô tiết kiệm tiền thuê nhà nhưng thực ra họ không muốn cho cô tiền thuê nhà, muốn cô thay bảo mẫu của Hồ An Phong, làm việc nhà cho vợ chồng Hồ An Phong.
Hồ An Tuyết cực kỳ chán ghét, cô không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu, nhưng hiện tại cô không có việc gì làm. Tiền thuê nhà ở thành phố rất đắt, nếu không có sự hỗ trợ của ba mẹ, cô cũng không đủ khả năng chi trả.
Khi mới chuyển đến, Hồ An Tuyết rất lo lắng, cô biết không ai thích có người lạ sống trong nhà mình, anh trai cô cũng không một mình trả tiền cho căn nhà này. Cô nghe ba mẹ nói gia đình chị dâu khá giả hơn gia đình cô rất nhiều. Cả ba mẹ nàng đều là giáo viên ở một trường đại học có tiếng, nàng lại làm kinh doanh, kiếm kha khá tiền, nên chi tiêu trong gia đình phần lớn do nàng chi trả, tiền thuê giúp việc cũng là của nàng.
Hồ An Tuyết chỉ gặp chị dâu một lần trước khi chuyển đến sống, là trong đám cưới của nàng với Hồ An Phong. Ngày đó, Hàng Ảnh thực sự rất xinh đẹp, với vẻ ngoài thanh tú khí chất, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến cô phải kinh ngạc. Thật đáng tiếc khi nàng kết hôn với anh trai mình. Mặc dù ấn tượng của cô về người chị dâu xinh đẹp này đã giảm đi rất nhiều vì anh trai mình, nhưng cô vẫn không chán ghét việc ở chung với nàng, vì vậy cô chỉ có thể thuyết phục bản thân chịu đựng cho đến khi có đủ tiền thuê một căn nhà thì rời đi. Nếu không, cô sẽ chỉ là một bảo mẫu, nhưng dù sao thì cô cũng đã được làm từ khi còn nhỏ.
Hồ An Tuyết vốn tưởng rằng người có thể đồng tình với anh trai cô, một kẻ ích kỷ, cũng sẽ có tính cách khó ưa, nhưng Hàng Ảnh hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Hàng Ảnh đối với Hồ An Tuyết rất thân thiện, dường như việc cô ở lại không mang lại gánh nặng gì cho nàng. Hàng Ảnh vẫn trả tiền cho giúp việc ở nhà, không cho cô làm gì, thậm chí còn rất quan tâm đến cô. Trước khi ăn cơm, nàng sẽ lấy đồ ăn vặt cho cô, khi ăn thì gắp thức ăn, trước đó còn quan tâm hỏi cô có cảm thấy lạnh hay không, có cần thêm chăn đắp không.
Hồ An Tuyết cảm thấy Hàng Ảnh có hơi làm quá, mặc dù vừa vào xuân, trong nhà có chút lạnh lẽo, nhưng dù sao cũng đã cuối tháng tư, đắp chăn mùa đông như này sao có thể lạnh được? Mặc dù phần lớn sự quan tâm của Hàng Ảnh dành cho cô là không cần thiết, nhưng Hồ An Tuyết vẫn cảm thấy rất ấm áp, bởi vì từ nhỏ đến giờ, Hàng Ảnh là người đầu tiên quan tâm đến cô như vậy.
Lúc đầu, Hồ An Tuyết còn tưởng rằng Hàng Ảnh quan tâm cô là vì coi trọng Hồ An Phong, nhưng sau khi dọn vào ở được mấy ngày, Hồ An Tuyết cảm thấy Hàng Ảnh dường như không quan tâm nhiều đến Hồ An Phong, thậm chí còn rất ít giao tiếp. Lúc đầu Hồ An Tuyết tưởng họ chỉ cãi vã chiến tranh lạnh, nhưng sau đó cô gần như xác nhận đây chính là cách họ ở chung hàng ngày. Thậm chí bọn họ còn chia phòng ngủ, ngôi nhà có bốn phòng ngủ, Hàng Ảnh sống trong phòng ngủ chính, Hồ An Phong ngủ ở phòng ngủ phụ, phòng hai người cũng không hề gần nhau.
Trong lễ cưới, mới chỉ nhìn thoáng qua, Hồ An Tuyết đã cảm thấy Hàng Ảnh rất xinh đẹp. Bây giờ họ ở chung một mái nhà, tiếp xúc gần gũi, cô càng cảm thấy như vậy, Hồ An Tuyết không hiểu vì sao Hàng Ảnh xinh đẹp lại có tiền, hơn nữa cũng không thích Hồ An Phong, vậy tại sao lại cưới Hồ An Phong?
“Tiểu Tuyết, đưa điều khiển từ xa cho chị.”
Hồ An Tuyết đang suy nghĩ lung tung thì người mà cô đang nghĩ đến gọi cô, khiến cô giật mình, tuy nhiên, cô phản ứng ngay lập tức, đưa chiếc điều khiển từ xa gần đó trên bàn trà cho Hàng Ảnh.
Hàng Ảnh cầm lấy điều khiển từ xa nhưng cũng không vội sử dụng, ngược lại nhìn Hồ An Tuyết với vẻ mặt dò hỏi, khóe môi nở nụ cười: “Sao lại ngẩn người ra đấy thế? Màn hình TV đen sì rồi còn nhìn chằm chằm làm chi.”
“À, không.” Hồ An Tuyết vô thức phủ nhận, nhưng thực ra cô đang ngẩn người, nhìn bóng dáng Hàng Ảnh trên màn hình TV.
Hàng Ảnh vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Lại gần đây một chút, em ngồi xa như vậy, nhìn nhiều sẽ mỏi.”
Hồ An Tuyết cố ý ngồi xa Hàng Ảnh, cô không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy Hàng Ảnh, cô lại trở nên căng thẳng, ngồi bên cạnh nàng thì cảm thấy như bị kim đâm. Nhưng cô không thể từ chối Hàng Ảnh, Hàng Ảnh vừa nói xong, cô liền ngoan ngoãn đi tới.
Hàng Ảnh có mùi rất thơm, mỗi lần đến gần cô, Hồ An Tuyết đều có thể ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, không phải giống nước hoa mà giống như dầu gội, kem dưỡng ẩm,… Mùi rất tự nhiên, mỗi lần như vậy Hồ An Tuyết đều không nhịn được mà lén lút hít một hơi thật sâu, cẩn thận ngửi.
Hồ An Tuyết vốn dĩ không dám nhìn Hàng Ảnh, hiện tại ngồi bên cạnh Hồ An Tuyết cũng không dám quay đầu lại, nhưng điều này càng khiến cô dễ dàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Hàng Ảnh trên tivi. Bởi vì không cần quay đầu cũng không cần nhìn sang bên cạnh, chỉ cần ngồi thẳng lưng là có thể nhìn thấy Hàng Ảnh.
Trang phục của Hàng Ảnh khi đi chơi rất bình thường và giản dị nhưng khi ở nhà, nàng lại rất táo bạo, thậm chí còn hở hang. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, cổ trễ, Hồ An Tuyết có thể dễ dàng nhìn thấy đường nét của nàng trên màn hình TV, nàng đang phát dục rất tốt. Chiếc váy hai dây vừa chạm đến đùi nàng, nếu Hàng Ảnh không nửa nằm nghiêng, Hồ An Tuyết nghĩ có lẽ cô đã nhìn thấy được quần lót của nàng. Hàng Ảnh có dáng người đẹp, hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Hồ An Tuyết không hề ghen tị với điều này mà chỉ đơn giản cảm thấy Hàng Ảnh xinh đẹp, muốn đánh giá nàng.