Chương 136
“…”
Khanh Nguyệt im lặng hồi lâu, khiến Hoa Miên Thần tưởng nàng chịu không nổi xấu hổ này, xoay người rời đi. Nhưng cuối cùng, Khanh Nguyệt đỏ mặt, mặt dày bước vào cách gian, đóng cửa lại.
Hoa Miên Thần nhíu mày, năng lực mặt dày là nhờ phúc nàng mất trí nhớ có được sao? nàng khuấy nước trong lu, nhìn Khanh Nguyệt hỏi: “ta đoán, ngươi khôi phục trí nhớ lúc ta đang đánh nhau với Lôi Tông a?” thật ra lúc sáng đánh Lôi Tông một trận xong, thì Hoa Miên Thần đã phát hiện Khanh Nguyệt không bình thường. Bất quá khi đó nàng còn hưng phấn giải quyết ma thú ký sinh, không có nghĩ nhiều. Đến khi hai người đi chung, Hoa Miên Thần nghi hoặc càng nhiều hơn, thậm chí nàng còn thấy vẻ mặt xấu hổ của Khanh Nguyệt, sau khi nàng làm nũng.
Khanh Nguyệt lúc mất trí nhớ da mặt dày bao nhiêu Hoa Miên Thần đã sớm biết rồi, hiện tại còn xấu hổ cái gì a? cho nên Hoa Miên Thần kết luận Khanh Nguyệt đã khôi phục ký ức.
“Không phải…” Khanh Nguyệt im lặng rốt cuộc cũng chịu nói, “là lúc ngươi bị Lôi Tông tập kích.” nàng chạm rãi đến gần Hoa Miên Thần, cẩn thân ôm lấy hông nàng, động tác nhẹ nhàng như đối đãi với bảo bối quý nhất của mình, “chính là trong lúc đó, ta vừa hoảng sợ, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh ngươi từng gặp nguy hiểm. Như là ngươi bị Ngân Giác Sư đuôi theo, Cuồng Diễm Sư cắn, còn nằm ở cửa phòng ngủ hôn mê, ở trong trại huấn luyện triệu hoán thú một thân máu….”
Hoa Miên Thần ôm Khanh Nguyệt, nghe nàng buồn bã kể lại bên tai mình: “sau đó, là càng lúc càng nhiều hình ảnh ta và ngươi bên nhau…. có vui vẻ, khổ sở, đau khổ…..”
“Tất cả đều là ký ức về Miên Miên, ta đều cất kỹ, phong ấn lại. Cho dù quên, cũng chỉ là tạm thời, ta tuyệt đối sẽ không quên ký ức ta ở cùng Miên Miên!” Khanh Nguyệt nói câu sau cùng vô cùng kiên định.
“Phong ấn?” Hoa Miên Thần nghe khó hiểu, “vì sao trí nhớ của ngươi bị phong ấn? là vì ma thú ký sinh sao? còn có ma thú ký sinh, ngươi xác định đã thôn phệ nó hoàn toàn rồi chứ? sẽ không xuất hiện lại chứ?”
Trong ấn tượng của Hoa Miên Thần, ma thú ký sinh là thứ sống rất dai, như mấy bộ phim nàng từng xem qua, kết quả quái vật đã bị giết rồi, nhưng vì để lại chút dịch thể nào đó, liền để nó hồi sinh lần nữa.
Khanh Nguyệt thấy được tâm tình lo lắng của Hoa Miên Thần, vỗ vỗ lưng nàng trấn an, nhỏ giọng nói: “ừ, đừng lo lắng, nó bị tiêu diệt hoàn toàn rồi, sức mạnh của nó đã được ta sử dụng, cho nên ta mới có thể thành công thăng cấp chiến thần. Miên Miên, nói cho cùng ta cũng không phải bị ma thú ký sinh khống chế, phần lớn công lao đều thuộc về ngươi.”
“Ta?”
“Miên Miên còn nhớ, lần cuối ngươi rời ta đi, đã giúp ta mang ngọc bội về không? chính là di vật trước kia mẫu thân để lại cho ta, ta từng nói với ngươi a.”
Đương nhiên là nhớ rồi, đây là bàn tay vàng của ngươi mà!
“Cũng nhờ ngọc bội này, ma thú ký sinh mới bị ta khống chế hoàn toàn. Kỳ thực, ngươi và Tiểu Ly cũng quá xem thường ma thú này rồi, khi nó tìm thấy ta, thì đã thăng cấp 12 rồi. Ta không kịp phản kháng, liền bị nó ký sinh. Nhưng sau khi bị ký sinh, ta phát hiện thực lực của ta ngang ngửa ma thú. Nó không thể khống chế ta được, ta cũng không thể đuổi nó ra khỏi đầu ta được, cứ tưởng là phải chịu hình dạng nửa người nửa thú mà trốn đi, chờ đuổi được ma thú ký sinh. Nhưng không ngờ, ngọc bội ta đeo trên người, có cùng ý thức với ta, chảy ra chất lỏng màu vàng, đem đống bùn muốn ăn ý thức của ta lại, đương nhiên cũng mang theo cả ký ức của ta, mang vào căn phòng vàng kim nhỏ.”
Cho dù hiện tại Khanh Nguyệt bình yên đứng trước mặt mình, nhưng Hoa Miên Thần nghe Khanh Nguyệt kể lại sự nguy hiểm ấy, trong lòng cũng lo lắng theo.
“Phòng vàng kim nhỏ vốn là nơi cực kỳ thánh khiết, nó cũng không thể chịu nổi ma thú ký sinh dơ bẩn ký sinh trên người ta, cuối cùng nó kéo tất cả bao gồm ký ức của ta vào căn phòng đó, sau đó tinh lọc chung với ma thú ký sinh, cuối cùng trong đầu ta chỉ còn lại một chút ký ức nhỏ. Đây cũng là nguyên nhân ta mất trí nhớ….” Khanh Nguyệt nói tới đây, biểu tình có chút xấu hổ.
Hoa Miên Thần đẩy Khanh Nguyệt ra, thấy nàng có chút lúng túng, trong lòng lo lắng cũng hạ xuống. Nàng giả vờ như không thấy Khanh Nguyệt xấu hổ, tiếp tục hỏi: “vậy là, căn phòng vàng kim nhỏ kia, đã tinh lọc toàn bộ ma thú trong người của ngươi?”
“Ừ, đã tinh lọc toàn bộ rồi, còn mang cả sức mạnh của nó cho ta dùng, lúc tinh lọc ma thú cũng phản kháng rất mạnh. Đó cũng là nguyên nhân trước đó, ta không thể khống chế được mình, trên mặt xuất hiện vằn đỏ của ma thú, nhưng mà sau đó nó cũng không xuất hiện nữa.”
“Ah –” Hoa Miên Thần cố ý kéo dài âm, cười như không cười hỏi: “cho nên nhìn bộ dạng này của ngươi, mọi chuyện lúc mất trí nhớ chắc cũng nhớ rồi a?”
“Nhớ… nhớ kỹ….” Khanh Nguyệt xấu hổ che mặt mình, hoàn toàn không muốn nhận người ham hố chính là mình. Tuy nàng rất thích cùng Miên Miên làm việc này, nhưng không có nghĩa nàng đồng ý để Miên Miên an ủi mình. “Nhìn thấy Miên Miên bị công kích, đột nhiên ta xúc động, ký ức bị phong ấn cùng ma thú đã được tinh lọc sach, phòng vàng kim nhỏ cũng không giữ ký ức của nữa, cho nên nó dung hợp lại, bao gồm cả…..”
“Nếu ký ức khôi phục rồi….” Hoa Miên Thần túm mặt Khanh Nguyệt, kéo tới trước mặt mình, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào hai mắt nàng hỏi: “vậy sao còn giả vờ mất trí nhớ? không dám đối mặt với hiện thực, hay là muốn tiếp tục giả mất trí nhớ để ăn đậu hũ của ta? hả?”
“…” Khanh Nguyệt quay mặt chỗ khác, không trả lời vấn đề này.
“Ta thấy ngươi muốn ăn đậu hũ của ta? cần gì như vậy a? cực khổ làm nũng bán manh….”
Mỗi câu nói của Hoa Miên Thần càng khiến Khanh Nguyệt đỏ mặt thêm.
“Nhưng mà ta thích nhất, tối đó ngươi năn nỉ ta không ngừng làm nũng với ta a~” Hoa Miên Thần nói, tiến tới bên tai Khanh Nguyệt, nhẹ nhàng điểm một cái lên má Khanh Nguyệt, “đúng là đáng yêu a~”
“Miên Miên….” toàn thân Khanh Nguyệt run một cái, nhanh chóng chụp tay Hoa Miên Thần.
“Sai rồi, phải kêu chủ nhân!” Hoa Miên Thần giữ khoảng cách với Khanh Nguyệt, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược du đãng qua lại trên người Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt cảm giác thân mình dưới ánh mắt như vậy càng lúc càng nóng, “hiện tại, chủ nhân mệnh lệnh cho ngươi, biểu diễn lại toàn bộ biểu cảm tối đó từ đầu đến cuối trước mặt ta!”
Khanh Nguyệt gồng mình nhịn xấu hổ, một tay cởi đai lưng của, không dám nhìn Hoa Miên Thần, thuận theo nói: “dạ. chủ nhân của ta!”
Khi Hoa Miên Thần nhịn không được dán lên người Khanh Nguyệt, vừa cắn môi nàng, thì cách gian truyền tới tiếng đập cửa.
“Miên Thần! ngươi có bên trong không? có nước ấm không cho ta với? hôm nay ta cứu mấy cái chiến sĩ, tắm mấy lần rồi vẫn thấy khó chịu. Vừa rồi ngủ cũng không dám ôm tiểu bánh bao, giờ phải quay lại nhà tắm, nhưng mà nước nóng nước lạnh gì cũng hết sạch rồi. Ngươi xem ta hôm nay có công lớn, cho ta chút nước ấm đi!”
“…”
Hoa Miên Thần nghiêm mặt cách xa Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt không cam lòng đè lại Hoa Miên Thần, quét trong miệng nàng một lần, mới buông tha khoác áo cho nàng.
Khi Hoa Miên Thần mở cửa ra, nhìn Tiểu Ly lườm một cái: “ngươi là ma thú, vệ sinh như vậy làm cái gì?”
Tiểu Ly không khách khí đáp lại: “vì ta thích sạch sẽ a, trên người không thể có mùi thúi của ma thú siêu cao giai khác được!” đang lúc nói chuyện, nàng nhìn vào trong phòng thấy Khanh Nguyệt, ánh mắt nhìn Hoa Miên Thần lần nữa khinh bỉ, “chậc…. lại chơi lưu manh? đúng là ở đâu cũng phát…..”
“Câm miệng! có muốn nước ấm không?”
“Muốn!”
Vì bị Tiểu Ly cắt ngang, Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt sau đó nghiêm túc tắm rửa, quay về phòng ngủ, cũng vì Tiểu Ly nên không thể làm chuyện ấy ấy được.
Thời gian hài hòa giữa Khanh Nguyệt và Hoa Miên Thần cũng kéo dài được gần một tuần, Khanh Nguyệt rốt cuộc chịu không nổi liền kháng nghị Tiểu Ly.
“Ta nói ngươi a, nữ nhân này đừng có quấy rầy lúc ta và Miên Miên tắm được không?” vì có một lần làm ở phòng ngủ bị Tiểu Ly phát hiện, nên hiện tại Hoa Miên Thần có đánh chết cũng không muốn làm gì trước mặt nhiều người nữa. Mình khôi phục trí nhớ cũng không thể như trước ép buộc Miên Miên, cho nên thời gian của hai người chỉ có một ít như vậy thôi. Nhưng mà lần nào cũng bị Tiểu Ly phá hỏng!
“Ah… ta cũng đâu có cố ý, ta đâu có thích tắm chung với người khác! người đẩy người a, cơ thể ta chỉ cho tiểu bánh bao xem thôi!” Tiểu Ly giang hai tay, vẻ mặt vô tội, “huống hồ, trễ như vậy rồi, cũng chỉ có Miên Thần mới cho ta nước ấm tắm thôi, ta không tìm nàng thì tìm ai a? nhưng ta còn bực hơn a, ngươi có phải con người không vậy? sao mà giống mấy con ma thú vậy hả? mặc kệ tình hình luôn chơi lưu manh? may là có ta phát hiện, nếu để người khác…. hừ hừ!”
“Ngươi….” Khanh Nguyệt bị nói không phản bác được câu nào, nhưng mà nàng nghĩ lại, hiện tại bản thân ở quân doanh đúng không tiện thật, nếu các nàng rời quân doanh, vậy thì không phải mình làm gì thì làm sao? có chơi trò chủ tớ xấu hổ với Miên Miên cũng thoải mái hơn a!
Xế chiều hôm đó, Khanh Nguyệt tìm Chung tướng quân, nghĩ cách làm sao để nói chuyện, thú triều sẽ không có nữa, mình muốn cùng Hoa Miên Thần rời đi, đột nhiên có chiến sĩ chạy lại bên cạnh Chung tướng quân, thở hổn hển báo tin: “Chung…. Chung tướng quân, chiến sĩ chúng ta trên tháp quan sát, phát hiện có bầy ma thú lớn đang lao về phía quân doanh chúng ta!”
“Thú triều bắt đầu rồi sao?” Chung tướng quân vuốt râu, ánh mắt lạnh lùng, “kéo dài lâu vậy rồi, thú triều cũng đến lúc phát động rồi! đi báo tin đi, kêu tất cả các chiến sĩ và triệu hoán sư sẵn sàng. Thú triều năm nay, chúng ta nhất định phải phòng vệ cho thật tốt!”
Khanh Nguyệt nhận được tin cũng chạy tới cạnh Hoa Miên Thần nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn thấu nghi hoặc. Xảy ra chuyện gì vậy? đám lão bất tử phát động thú triều không phải chết hết rồi sao? sao lại có thú triều nữa vậy?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※