Chương 141: Phiên ngoại 4
“Ây ây ây! gấp cái gì a?”
“Đừng đẩy! đừng đẩy! y phục của ta!”
“Muốn…. muốn chết à! đừng đẩy ta, không thở được!”
Rất nhanh đám người trong cửa hàng trở nên bon chen, đầu sỏ gây nên chính là một tiểu cô nương béo ú trắng trẻo, hình thể này so với Dương đại tiểu thư còn lớn hơn hai vòng, thảo nào vào cửa hàng chèn chết người ta a.
Tiểu nhị trong cửa hàng chen qua đám người, tới trước mặt tiểu bánh bao, cười híp mắt hỏi: “vị cô nương này, xin hỏi cần giúp gì không? cửa hàng chúng ta có nhiều y phục mới…”
“Ta muốn mua bộ y phục giống trên người nàng, cửa hàng các ngươi còn không?” tiểu bánh bao nhìn chằm chằm vị Dương đại tiểu thư kia, bàn tay thịt đô đo chỉ về hướng nàng.
“Hứ!” Dương đại tiểu thư khó chịu bĩu môi, cho dù là ai thì cũng không thích đồ của mình giống người khác, nhưng nàng chỉ hừ một tiếng, cũng không có nói gì thêm. Đều là nữ tử mập mạp, hà tất phải làm khó nhau? huống chi… Dương đại tiểu thư còn che miệng cười thầm, rốt cuộc có nữ tử còn mập hơn mình a!
“Cái này….” tiểu nhị nghe xong tiểu bánh bao nói, dừng một chút, chăm chú giải thích với tiểu bánh bao, “vị cô nương này, bộ y phục trên người Dương tiểu thư tiệm chúng ta không có sẵn, là nàng đến chọn vải trước sau đó chúng ta đo đạc theo vóc người nàng mà may theo yêu cầu a.” dù sao với hình thể giống tiểu bánh bao, sẽ không có y phục vừa người cần phải đi mua vải trước.
“Vậy phiền các ngươi may cho ta một bộ a?!” tiểu bánh báo bao nói xong, suy nghĩ một chút, lấy trên người ra một viên ma hạch tứ giai. Số ma hạch này là Tiểu Ly cho tiểu bánh bao mua đồ ăn vặt, phòng tiểu bánh bao mất ma lực có đồ phòng bị, bình thường cất trong cái túi màu trắng, sau đó dùng dây thừng trắng cột lên cổ. Vì bộ lông dài của tiểu bánh bao thú hình nên che đi cái túi treo trên cổ, hiện tại tiểu bánh bao đã hóa hình người, túi tiền tự nhiên nằm trong tay áo tiểu bánh bao.
Ma…. ma hạch tứ giai!!!
Tiểu nhị khiếp sợ nhìn ma hạch trong tay tiểu bánh bao, ngây ngẩn nửa ngày không dám nhận lấy. Hắn là tiểu nhị lâu như vậy, nhiều lắm chỉ được cho 20 đồng. Không ngờ cô nương này ăn mặc bình thường, nhưng lại ra tay hào phóng như vậy, không lẽ là một đại tiểu thư sống trong nhung lụa ở chủ thành này? ừm, chắc là vậy rồi, có thể nuôi thành vóc người như vậy, nhất là cơm đến há miệng, áo đến có người mặc cho rồi.
Tiểu bánh bao nhìn tiểu nhị ngẩn ra không cầm ma hạch, liền nhét vào tay hắn. Tiểu nhị thấy vậy nụ cười trên mặt càng thêm nịnh hót.
“Tới đây a, mời cô nương theo tiểu nhân lên lầu hai a!”
Khác với y phục may sẵn ở lầu một, lầu hai là đủ kiểu vải mới. Tiểu nhị thu tiền boa của tiểu bánh bao, lúc này cố gắng giới thiệu cho tiểu bánh bao nghe. Bọn họ làm ở Bắc Tú Phường may y phục theo yêu cầu của khách, trước tiên khách đến chọn vải mình thích, sau đó lấy số đo trên người của khách, sau đó may thành bộ y phục mà khách muốn, cuối cùng giao hàng đến nhà.
Tiểu bánh bao vừa lên lầu hai, đập vào mắt là đủ loại sắc màu. Nhiều loại vải như vậy nhất thời khiến tiểu bánh bao bị hoa mắt. Bất quá nàng cũng không có bị đống vải này làm choáng, nàng nhanh chóng nhìn lướt một vòng, sau đó nhìn trúng một cây vải đỏ ở chính giữa hàng trưng bày, bên trên thêu con bạch hạc, xung quanh còn viền mây.
Tấm vải này mang thành y phục mặc lên người nương rất hợp a!
Nhất thời hai mắt tiểu bánh bao sáng lên, vội đi tới trước tấm vải kia, “ta chọn tấm vải này a!!” tấm vải lớn như vậy, mình mua xong, may một bộ cho mình còn dư lại…. may một bộ cho nương a!
Trong lúc bàn tay thịt đô đô của tiểu bánh bao chạm vào bạch hạc trên vải, thì cũng có một bàn tay khác chạm vào.
“Tiểu nhị, ta lấy tấm vải này!
“Cái này…” tiểu nhị có chút bối rối nhìn tiểu bánh bao, rồi lại nhìn cô nương bên cạnh, “tấm vải này hiện tại cửa hàng chúng ta chỉ còn lại một tấm, hai vị cô nương các ngươi….”
Tiểu bánh bao nhìn thoáng qua nữ tử muốn dùng sức đoạt lấy tấm vải của mình, tốt bụng nói: “vị cô nương này, tấm vải này là ta thấy trước a.”
Nữ tử kia giật nửa ngày không được, lại sợ làm hư tấm vải, liền ném lại, vẻ mặt khinh bỉ nhìn tiểu bánh bao một hồi, sau đó khinh thường nói: “xì! nực cười! ngươi mập như vậy, muốn tấm vải này làm cái gì?”
Đám nữ tử đi bên cạnh nghe vậy cũng cười theo.
“Ha ha, phải đó, Dao Dao, đồ mập này không soi gương nhìn lại chính mình a, bộ dạng xấu xí như vậy còn đến Bắc Tú Phường đòi may phục a.”
“Ta nói nè đồ mập, Bắc Tú Phương không phải chỗ cho ngươi tới đâu, ngươi muốn mua tấm vải này thì phải có tiền….”
Tiểu bánh bao bình tĩnh lấy ra một viên ma hạch lục giai, quơ quơ trước mắt bốn người kia nói: “chỉ với viên ma hạch này của ta, đủ mua hơn 10 tấm vải này a!” tiểu bánh bao theo Hoa Miên Thần du ngoạn đã lâu, đã sớm phân biệt được hàng hóa ở đại lục toàn bộ, cho nên đừng tưởng bộ dạng nàng ngốc ngốc, kỳ thực trong đầu hiểu rất rõ a! “hơn nữa, ai quy định người mập thì không thể yêu cầu may y phục hả? theo như lời cô nương này nói, vậy thì những người mập như chúng ta không nên mặc y phục sao? sau đó ban ngày trần truồng ra ngoài, như vậy không phải sẽ bị cảm mạo sao?”
Nữ tử Dao Dao bị tiểu bánh bao bật lại, không biết phản bác thế nào, nữ tử cạnh nàng vội phản ứng lại: “ai nói người mập không được mặc y phục, ý của Dao Dao chúng ta là đồ mập như các ngươi thì đừng có mặc y phục đẹp làm gì! ngược lại y phục có đẹp thế nào, mặc lên người các người đều xấu cả! cho nên vải có đẹp mặc trên người các ngươi đều phí phạm! không bằng để lại cho những người xinh đẹp như chúng ta a!”
Biết mình mập mạp khó coi, nhưng bị người khác khinh chê như vậy, tiểu bánh bao có nhịn đến mấy cũng sẽ không vui nổi. Mình cũng không muốn mập như vậy a! người ta cũng muốn mình mập đâu, nên muốn mặc y phục để mình đẹp hơn một chút a.
“Da mặt thật dày!” tiểu bánh bao nhỏ giọng nói một câu.
“Ngươi nói cái gì? ngươi nói ai da mặt dày? đồ mập như ngươi còn dám nói người khác da mặt dày?” đám nữ tử thấy tiểu bánh bao nói vậy, không tức giận, nhưng thái độ khinh bỉ nàng càng lớn lối hơn, thậm chí còn không muốn nghe tiểu bánh bao nói các nàng sai.
“Ta nói! da mặt các ngươi cũng dày quá đó!” tiểu bánh bao cũng không muốn tính toán với các nàng, nhưng nhiều lần bị khiêu khích, lửa giận trong lòng dâng lên. “Chỉ với dáng dấp như vậy mà các ngươi tự xưng là đẹp? nực cười!” bình thường mỗi ngày đều có 3 cái đại mỹ nhân vây quanh tiểu bánh, tính thẩm mỹ còn rất cao, bốn cái nữ tử trước mặt này so ra trong mắt nàng cũng chả phải thứ đẹp đẽ gì.
“Cái rắm a! đồ mập chết bầm kia dám nói chúng ta không đẹp!”
“Cho dù chúng ta không đẹp, thì so với đồ mập chết bầm như ngươi còn hơn gấp trăm lần!”
“Ngươi nói bậy!” tiểu bánh bao tức giận siết chặt nắm tay, nàng đang cố gắng khống chế chính mình, tránh cho mình khỏi tức giận mà hủy cái cửa hàng vải có nhiều đồ đẹp này, “nếu ta mà gầy đi, nhất định là đẹp hơn các ngươi!” đây là điều mà nương hay nói, tiểu bánh bao cũng tin tưởng, nếu mình thực sự gầy đi, khẳng định là xinh đẹp, cho dù không xinh như nương, Tiểu Ly các nàng, thì nhất định sẽ khả ái, dù sao thú hình của mình cũng đáng yêu như vậy!
“Ha ha ha ha!”
Bốn nữ tử kia nhìn nhau, liền bật cười. Các nàng khi dễ một tiểu cô nương như vậy, khách xung quanh đang chọn vải cũng không nhìn nổi. Nhưng vì ngại trong bốn người này có một cái là tiểu thư Lôi gia, cho nên không ai dám lên giúp tiểu bánh bao.
Ngũ tiểu thư Lôi gia này, gọi là Dao Dao, tên Lôi Dao.
Nhưng mà kỳ quái là, sau khi bọn họ cười nhao xong, Lôi Dao cũng không gây sự với tiểu bánh bao nữa, nàng nhìn ma hạch trong tay tiểu bánh bao, mắt xoay tròn, giọng nói chậm chậm cười hì hì: “vậy đi, đồ mập! tấm vải này ta để lại cho người, nhưng mà ngươi nói nếu ngươi gầy xuống sẽ đẹp hơn chúng ta, vậy ngươi dám tham gia thi đệ nhất mỹ nhân không? cho ngươi thời gian một tháng gầy xuống, đến khi đó thi với ta thế nào? đương nhiên, nếu ngươi không đồng ý, tấm vải này ta sẽ lấy, ta còn phải mặc nó để đi thi a!”
Tiểu bánh bao thấy rõ sự cười nhạo trong mắt bốn người, cúi đầu nhìn tấm vải trong tay mình, dùng ngón tay nhẹ nhàng chà chà, ánh mắt kiên định, “được, ta đồng ý với các ngươi!” dù sao thì mình cũng phải giảm cân, cho nên có cuộc thi đệ nhất mỹ nhân một tháng sau kích thích, vậy mình sẽ có động lực để giảm cân.
“Đồ mập đừng nóng vội, chỉ thi mà không đặt cược thì không ý nghĩa.” Lôi Dao liếc nhìn ma hạch trong tay tiểu bánh bao, tự tay lấy một túi ma hạch trong tay áo mình ra, “trong túi của ta có 5 viên ma hạch lục giai, 13 viên ma hạch 5 giai, làm tiền thi đấu giữa ta và ngươi, chỉ cần ngươi thắng ta, thì đống ma hạch này đều là của ngươi, nhưng ngươi cũng phải đặt cược tương úng với ta a.” cuộc thi tranh tài đó Lôi Dao có bao nhiêu phần thắng thì không biết được, nhưng so với đồ mập trước mắt, thì mình chắc chắn thắng, cho nên chính mình không bằng mượn cuộc thi này hốt một vố của đồ mập kia? đúng lúc triệu hoán thú của mình sắp thăng giai, đang cần ma hạch.
Tiểu bánh bao nhìn Lôi Dao một hồi, lấy cái túi trong tay áo ra, “số ma hạch này của ta so ra còn hơn của ngươi, chỗ này của ta có 2 viên ma hạch 7 giai,” tiểu bánh bao nói xong, lấy 2 viên ma hạch 7 giai lấy ra, lắc lư trước mặt Lôi Dao, “còn lại đều là ma hạch trung giai, ta dùng số ma hạch này làm tiền đặt cược a.” một túi ma hạch này đối với tiểu bánh bao chỉ là 9 trâu mất một sợi lông mà thôi, nàng chỉ để ý một tháng sau mình có thể giảm béo thành công.
Hai viên ma hạch 7 giai vừa lấy ra, ánh mắt Lôi Dao tham lam liền dính lấy hai viên ma hạch đó. Không chỉ Lôi Dao, những vị khách khác cũng bị ma hạch 7 giai thu hút.
Sau thú triều lần trước cũng đã qua vài năm, ma hạch trung giai hiện tại bị các gia tộc mua gần hết, nhất là ma hạch 7 giai, so với trước kia càng khó kiếm.
Lôi Dao sợ tiểu bánh bao đổi ý, vội túm tay nàng lại, dắt nàng xuống lầu một.
“Đi, chúng ta bây giơ đi báo danh thi đấu cho ngươi, tiền đặt cược của chúng ta sẽ do giám khảo làm chứng, đến khi đó ngươi không được đổi ý!”
Biết lần này kiếm hời lớn! là hai viên ma hạch 7 giai a! Lôi Dao đi nhanh hơn, trong vui vẻ.
Bất quá, mặc cho Lôi Dao kéo đi, tiểu bánh bao vẫn đứng im tại chỗ. Nàng cầm ma hạch 6 giai đưa cho tiểu nhị, nói với hắn nàng mua tấm vải kia, sau đó theo Lôi Dao rời đi. Tấm vải này chuẩn bị cho mình một tháng sau, cho nên trước hết không cần đo đạc gì.
Những người trên lầu hai cũng bất tri bất giác đi theo tiểu bánh bao. Bọn họ không cam lòng để Lôi Dao có được 2 viên ma hạch 7 giai kia, nhưng ngại vì thân phận của Lôi Dao nên không dám ngang nhiên cướp lấy.
Chờ tiểu bánh bao cùng Lôi Dao đến nơi báo danh thi đệ nhất mỹ nhân, nàng bị Lôi Dao thúc giục, liền giơ tay lên viết xuống tên của mình: Hoa Khuynh.
Đây là cái tên Hoa Miên Thần đặt cho tiểu bánh bao, sau khi nàng lên 11 giai, mở miệng biết nói chuyện ngày đó.
“Bánh….. bánh bao?”
Đang lúc tiểu bánh bao nhìn hai chữ xiêu vẹo mình viết, phía sau truyền tới tiếng kêu quen thuộc, chỉ một thoáng tiểu bánh bao đứng giữa trời nắng bị bị sét đánh, cả người cứng tại chỗ, đến cả Lôi Dao đứng cạnh cười nhạo nàng chữ xấu cũng không nghe thấy.
Xong rồi, Tiểu Ly thấy hình người của mình rồi!”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
_(:з” ∠)_ ai nha nha, tác giả không gửi văn mới liên tục a, nhưng mà nhấn vào tên tác giả có thể xem a~
Mau xuyên, một vị ôn nhu mỹ lệ soái khí tiểu tỷ tỷ xuyên tới các thế giới song song cặn bã nam cố sự ~ không phải đổi giới tính, chỉ là nữ giả nam trang thôi ~
*////▽////* cái này chỉ đơn thuần thỏa mãn tác giả kỳ quái, nam trang thu mê ~~~~~~~~
Cái khác, nhân vật chính tên là Vấn Hào…… _(:з” ∠)_ thấy chữ hơi lại, tác đổi tên đó. “rất chữ cái dấu ? này a…..