Chương 23
Sau hai ngày Hoa Miên Thần liên tục tránh né Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt rốt cuộc hiểu được sai lầm của mình. Tiểu Miên Miên nhà mình có thể đang lớn, cũng đến tuổi biết xấu hổ rồi, hành động thân mật quá khiến nó ngại ngùng cũng là chuyện bình thường, chính mình không thể thông cảm hiểu cho Tiểu Miên Miên, ngược lại còn đem chuyện này làm niềm vui, thực sự không nên a. Huống hồ mấy ngày nay Tiểu Miên Miên buổi tối cũng không biết đi đâu ngủ rồi, khí trời đang chuyển lạnh, Khanh Nguyệt lo lắng Hoa Miên Thần vì giận mình tùy ý ngủ bậy ở ngoài sẽ bị cảm lạnh.
Những triệu hoán thú khác không cảm thấy lạnh, nhưng Tiểu Miên Miên thì chưa chắc.
Cho dù Tiểu Miên Miên không ngủ ở ngoài, mà tìm phòng một triệu hoán sư khác ngủ, còn cùng hắn ở chung một ổ chăn…
Được rồi, điểm này khiến lòng Khanh Nguyệt có chút đau, không có Tiểu Miên Miên bồi mình ngủ hai ngày qua, chính mình ngủ cũng không được yên ổn. Xem ra chính mình đối với tham vọng chiếm hữu Tiểu Miên Miên có chút mạnh a.
Cho nên, bất kể là vì Tiểu Miên Miên hay là vì mình, hiện tại phải nhanh đi tìm Tiểu Miên Miên về mới được, phải cẩn thận giải thích cho nó nghe, thỉnh cầu sự tha thứ của nó mới là quan trọng.
Vào buổi trưa, Hoa Miên Thần lại xuất hiện ngoài cửa sổ đưa cơm cho Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt vội gọi Hoa Miên Thần lại.
“Tiểu Miên Miên khoan đã, xin lỗi sau này ta sẽ không như vậy với ngươi nữa.” âm thanh Khanh Nguyệt khẩn cầu vội vàng mà nhanh, sợ mình nói chậm sẽ không còn thấy tăm hơi Hoa Miên Thần.
Lần này, Hoa Miên Thần cũng không rời đi, nàng phức tạp nhìn mắt Khanh Nguyệt, im lặng nhảy vào phòng.
“Tiểu Miên Miên, đừng giận nữa có được không? ta biết sai rồi, ta cam đoan sau này sẽ không tùy tiện hôn ngươi nữa.” Khanh Nguyệt ngồi xuống trước mặt Hoa Miên Thần, hai mắt nhìn Hoa Miên Thần chăm chú nói.
Hoa Miên Thần gục đầu xuống, nhẹ nhàng ‘ngao’ một tiếng, biểu thị nguyện ý cùng Khanh Nguyệt hòa giải.
Kỳ thực, Hoa Miên Thần cũng hiểu được, chính mình đang giận Khanh Nguyệt, thực sự chán ghét Khanh Nguyệt hành động thân mật như vậy, với tính cách của nàng tuyệt đối sẽ không do dự bỏ lại Khanh Nguyệt, rời khỏi trại huấn luyện này, một thân một mình đến chỗ khác. Hai ngày nay rời khỏi Khanh Nguyệt, nhưng đến giờ cơm, lại không tự chủ được giúp Khanh Nguyệt đến phòng ăn ‘đóng gói’ thức ăn.
Nếu như trước lúc ngươi hôn ta, ta sẽ thực sự tức giận, nhưng tệ nhất chính là mỗi lần bị ngươi hôn, đáy lòng ta lại không nhịn được có chút vui vẻ.
Đi đến thế giới này, cùng Khanh Nguyệt ở chung cũng chưa đến nửa năm. Hoa Miên Thần cảm thấy, chính mình đối với tiểu nha đầu Khanh Nguyệt này độ hảo cảm có mức vượt quá bình thường. Hiện tại Hoa Miên Thần đang mâu thuẫn, lo lắng tình cảm của mình và Khanh Nguyệt sẽ thành quái dị, nhưng lại không nhẫn tâm rời khỏi Khanh Nguyệt. Vốn định cùng Khanh Nguyệt như gần như xa tiếp tục ở như vậy, nhưng không ngờ chính mình nghe thấy âm thanh cầu khẩn của Khanh Nguyệt liền mềm lòng.
Nghĩ lại thì cũng không cần nghĩ nhiều, ở với nhau hình thức chung như hiện tại là đủ rồi.
Khanh Nguyệt cẩn thận ôm Hoa Miên Thần, thấy nàng không dãy dụa, trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi. Hai ngày qua lòng vắng vẻ hiện tại cũng được lấp đầy rồi.
“Tiểu Miên Miên, hai đêm qua, ngươi đi đâu a?”
“Ngao…” kỳ thực Hoa Miên Thần không đi, chỉ nằm trên nóc giường ngủ của Khanh Nguyệt mà thôi. Tuy ngủ có khó chịu, nhưng mà chỗ này Khanh Nguyệt không nhìn thấy, nhưng lại gần chỗ nàng nhất.
Khanh Nguyệt nghe không hiểu Hoa Miên Thần nói gì, nàng nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại trên lưng Hoa Miên Thần, tiếp tục nói: “Tiểu Miên Miên, tối nay ở lại ngủ chung với ta đi, không có ngươi ở đây, ta… ta buổi tối…”
“Ngao.” không chờ Khanh Nguyệt nói xong, Hoa Miên Thần liền gật đầu. Đoán chừng chính nàng không có gối ôm mèo nên ngươi không quen a!?
Cứ như vậy hình thức Hoa Miên Thần ở chung với Khanh Nguyệt lại quay về như cũ, sờ ôm thì được, nhưng hôn thì không được, có vài chỗ trên người Hoa Miên Thần cũng không được sờ loạn. Buổi tối khi Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần ngủ, vừa thỏa mãn đồng thời lại có chút tiếc nuối.
Chờ vết thương trên cánh tay Khanh Nguyệt kết vảy, Vu Đạt La vội vàng phái người giục Khanh Nguyệt nhanh tham gia huấn luyện.
“Sao vậy? Khanh tam tiểu thư không phải cho rằng trại huấn luyện này của chúng ta là chỗ chữa thương chứ? Tất cả mọi vì thú triều năm sau nỗ lực huấn luyện, chỉ có Khanh tam tiểu thư ngươi một mình từ sáng đến tối nằm trên giường, sao lại không dậy nổi được chứ?”
Đối mặt với Vu Đạt La âm dương quái khí trào phúng, mặt Khanh Nguyệt không chút thay đổi, nhưng Hoa Miên Thần lại bị Vu Đạt La nói làm cho tức giận.
Tên địa trung hải chết tiệt này, thương thế Khanh Nguyệt còn không phải do ngươi gây ra sao? hiện tại người ta bị thương còn chưa khỏe, ngươi lại không nhịn được muốn dằn vặt nàng thêm nữa sao? mấy ngày nay không gây phiền toái bỏ qua cho người, hiện tại xem ra cũng đến lúc cho ngươi nghỉ một chút rồi.
Hoa Miên Thần ngoan ngoãn nằm trong ngực Khanh Nguyệt mắt bốc hung quang.
Hôm sau, Khanh Nguyệt lần nữa quay về đội huấn luyện, nghênh đón nàng có Bích Vũ An cùng vài người ánh mắt lo lắng, đám người Khanh Khôn kia lại nhìn có chút hả hê, các triệu hoán sư khác cũng đang lo lắng cho buổi huấn luyện hôm nay của chính mình, làm gì có tâm tình xem Khanh Nguyệt.
Gần đây trình độ biến thái của Vu Đạt La cũng đang tăng dần, mặc dù không lặp lại nhiều lần việc ép Khanh Nguyệt lên đấu với ma thú, nhưng hắn lại siêng huấn luyện như vậy khiến cho nhiều triệu hoán sư kêu khổ thấu trời.
Tăng cự ly chạy xa cùng tăng cự ly nhảy cao coi như là đơn giản nhất, khiến cho các triệu hoán sư đau đầu nhất chính là nằm bò, cho dù là nam hay nữ hôm sau cả người y như đất bùn, cho dù mệt cũng phải xếp hàng đi tắm. Ghê tởm chính là những hạng mục này còn phải xếp thứ tự, chỉ cần triệu hoán cư có thứ tự xếp thấp, thì bữa trưa cùng bữa tối không có. Này thì các triệu hoán sư giàu có không phải sẽ rất thảm sao, vốn đã rất mệt rồi, nhưng vì tiền thiếu lại không có gì cho bụng, mấy ngày kế tiếp bị chơi đến không còn hình người.
“Được rồi, mọi người đã trải qua nhiều ngày huấn luyện rồi, hôm nay bắt đầu dùng phương thức đấu võ đài, tiến hành đấu võ đài giữa các triệu hoán sư a! phòng thủ thành công được 10 phân, khiêu chiến thành công một lần được 10 phân, đồng người người thủ võ đài tiếp nhận chiến bại cuối cùng không vượt qua được 300 triệu hoán sư, sẽ không có bữa trưa.” nói đến đây, Vu Đạt La lại dừng một chút liếc qua Khanh Nguyệt, cười âm hiểm, bồi thêm một câu: “nam nữ hỗn chiến, trước chọn ra 10 triệu hoán sư phòng thủ. Các ngươi xếp thành hàng, bắt đầu rút thăm.”
Qủa nhiên tên địa trung hải chết tiệt này không hề yên lòng, nhất định hắn sẽ cho tay chân để Khanh Nguyệt làm phòng thủ. Đánh nhau một hồi cố ý làm cho vết thương Khanh Nguyệt rách ra, Hoa Miên Thần híp mắt, nỗ lực kiềm chế cơn tức muốn xé nát mặt Vu Đạt La.
Nhận thấy Hoa Miên Thần trong ngực đang xúc động, Khanh Nguyệt lại trấn an sờ đầu nhỏ của nàng. “không sao đâu, các triệu hoán sự này không phải đối thủ của ta, cho dù dùng một tay ta cũng không cần nhiều sức giải quyết bọn họ.”
“Ngao.” Hoa Miên Thần cúi đầu lên tiếng, biết thực lực Khanh Nguyệt, nhưng lại không nhịn được mà lo lắng cho nàng.
Qủa nhiên, như Hoa Miên Thần đoán, Khanh Nguyệt được an bài là người đầu tiên thủ võ đài, còn lại 9 triệu hoán sư khác cũng được chọn đến. Còn dư lại 490 triệu hoán sư, chia làm 10 nhóm, mỗi nhõm 49 người, phân ra thách đấu với 10 vị triệu hoán sư thủ võ đài.
“Được rồi, thẻ bài đã nằm trong tay các triệu hoán, đừng nói là ta không nghĩ cho các ngươi, các ngươi có thể cùng hai ba người đến năm người hợp thành một nhóm khiêu chiến với người thủ võ đài. Bất quá có được điểm cũng phải chia đều.” các triệu hoán sự có tên thủ võ đài và vị trí. Vu Đạt La xoay người nhìn về võ đài các triệu hoán sư đang khẩn trương, cuối cùng bỏ thêm một quy tắc.
“!!!” Vu Đạt La, ngươi đúng là chán sống rồi!
Hoa Miên Thần bên cạnh võ đài, nhìn chằm chằm Vu Đạt La, Vu Đạt La nói xong không hiểu vì sao lại rùng mình một cái.
“Thời tiết này ngày càng lạnh rồi a?” nói thầm một câu, Vu Đạt La liền tuyên bố bắt đầu tranh tài.
Các triệu hoán sư dưới đài hợp thành nhóm nhỏ, nhóm khiêu chiến Khanh Nguyệt được Vu Đạt
La đồng ý 49 người chia thành một nhóm nhỏ 3 người.
Vu Đạt La cười gian, cái thân to béo của hắn đi đến cái ghế đã được người bưng đến cho hắn ngồi, Hoa Miên Thần lạnh lùng nhìn bóng lưng Vu Đạt La, vươn ra lợi trảo của nàng lùi về sau một bước cào không ba lần.
Những triệu hoán sư này dù đã qua nhiều ngày huấn luyện cường hóa, đáng tiếc sức chiến đấu cùng kinh nghiệm so ra vẫn kém Khanh Nguyệt đó có thời gian dài cùng ma thú vật lộn. Khanh Nguyệt đúng như lời đã nói với Hoa Miên Thần, cho dù là ba người công lên, dựa vào một tay lành lặn, cũng dễ dàng đánh ngã mấy triệu hoán sư này.
Tình huống như vậy cũng là điều Vu Đạt La không muốn thấy, trong lúc Khanh Nguyệt đánh hạ nhóm thứ ba, Vu Đạt La lại lên tiếng.
“Nhóm những người khiêu chiến đầu tiên, nghĩ tới đối thủ các ngươi là Khanh tam tiểu thư từng là chiến sĩ, cho nên vì để công bằng, những người còn lại có thể hợp thành tiểu đội 10 người xông lên đánh, tối đa là 15 người…”
Vu Đạt La còn chưa nói xong, xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện một vòng băng nhọn, gai nhọn lóe hàn quang nhất tề nhắm vào Vu Đạt La.
“Là ai…”
Không chờ Vu Đạt La kêu lên, 20 băng châm nháy mắt đâm vào người Vu Đạt La, nhưng châm băng dài ngắn lao đến trán Vu Đạt La cuối cùng lại bị một bàn tay chắn lại.
“Ah–” Vu Đạt La hét chói tai, trên trán chảy xuống một vệt máu, chất lỏng màu vàng dưới hạ thân hắn còn đang nhỏ giọt, tứ chi cùng thân hình bị châm băng xuyên qua, chảy máu cũng không nhiều, bất quá những vết thương kia nhìn cũng thật dọa người.
Hoa Miên Thần nhìn đến, cầm châm băng của mình là một hắc y nhân luôn đi theo Vu Đạt La mang mác một người bình thường, vốn tưởng là tạp dịch bình thường, xem ra đây là chiến sĩ có thực lực mạnh rồi a.
Khanh Nguyệt cũng quan tâm đến tình huống Vu Đạt La bên này, mọi việc thi đấu trên võ đài đều đã dừng lại, các triệu hoán sự đối với chuyện phát sinh lần này xì xầm to nhỏ.
Châm băng? Khanh Nguyệt nghi ngờ nhìn Hoa Miên Thần bên võ đài, một đoàn thân ảnh nho nhỏ ngoan ngoãn nằm trong một góc, đôi mắt trực câu nhìn mình chằm chằm, Khanh Nguyệt nhìn thấy liền bị manh hóa. Ừm, chắc không phải Tiểu Miên Miên nhà mình làm rồi, trước không nói khoảng cách khá xa Vu Đạt La, chỉ mỗi châm băng dài như vậy thôi, số lượng còn nhiều như vậy, mà Tiểu Miên Miên nhà mình bất quá chỉ mới có tiến giai được một lần, sao có thể phóng xuất ra ma pháp có uy lực mạnh mẽ như vậy được chứ?