Chương 37
Tốc độ con người so ra cũng kém triệu hoán thú, không lâu sau tầm nhìn của đám người Lôi Gi ác cũng không thấy được bóng triệu hoán thú của mình.
Hoa Miên Thần bị nhiều triệu hoán thú đuổi theo, trong lòng cũng không vội. Nàng cố ý thả chậm cước bộ, chờ âm thanh sau lừng càng gần. Nàng tính toán thời điểm, mấy cái băng châm to bằng ngón trỏ liền vọt về phía sau, mấy triệu hoán thú chạy trước đều bị đâm bị thương, trong đó xui xẻo nhất phải nói đến chính là dê Hắc Bôn, bị băng châm xuyên đúng chỗ hiểm trên người, nó gào lên một tiếng, chậm rãi ngã xuống sau đó hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Thì ra, triệu hoán thú khi chết sẽ như vậy? Hoa Miên Thần kinh ngạc nhìn một hồi, đến khi các triệu hoán thú các công kích đến, liền phóng ra mấy cái hỏa cầu lớn. Một cái hỏa cầu thả xuống làm tan băng châm rơi trên đất, còn những hỏa cầu khác nhắm vào băng châm trên người đám triệu hoán thú kia đốt tan nó, đám triệu hoán thú bị lửa chảy xém lông, tiện thể cũng làm bốc hơi luôn băng châm lòi ra trên người chúng. Nhất thời đám triệu hoán thú liều mạng lăn trên đất, muốn dập lửa trên người.
“Phụt –” đại bàng Thủy Ảnh bốn giai của Lôi Gi ác nhanh chóng phun nước, đem lửa trên người đám triệu hoán thú dập tắt.
Đệch, thực lực không bằng, nhưng tư chất cũng không kém. Hoa Miên Thần khẽ xì một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ah….” trên lưng đột nhiên đau đớn, vừa rồi con bò cạp của Vu Đạt La muốn đâm mình, cứ vậy im lặng đến gần mình, dùng cái đuôi của nó đâm thẳng vào lưng mình! chính mình lại khinh địch, nàng sao lại quên đám bốn giai triệu hoán thú còn có một con sáu giai triệu hoán chạy theo nữa a! nàng giãy dựa phóng cho bò cạp vương một cái hỏa cầu, bò cạp vương vì tránh hỏa cầu, liền nhổ cái đuôi độc của nó ra tránh về phía sau. Hoa Miên Thần nhân cơ hội này, nhanh chóng xoay người chui vào bụi cỏ. Chờ bọ cạp vương đuổi kịp, thì trong bụi cỏ phát ra một ngọn lửa lớn khiến nó lùi bước.
Hoa Miên Thần lợi dụng chút thời gian này, liều mạng dùng sức của mình, điên cuồng chạy về phòng ngủ, nàng cảm nhận được độc tốc bắt đầu lan ra, nhưng mà nàng không thể không dùng ma lực để chữa trị cho mình, vừa chạy vừa cố gắng kiếm nơi có thật nhiều cây thuốc, khi nàng đến trước cửa phòng Khanh Nguyệt, thì mới mất sức ngã xuống, rơi vào hôn mê. May mắn, bò cạp vương không phải triệu hoán thú có tốc độ, nó bị bụi cỏ cháy kéo chân, liền mất tung tích của Hoa Miên Thần, chạy theo một đoạn ngắn thì mất luôn.
Độc tố vẫn lan mạnh trong cơ thể Hoa Miên Thần, hạt châu màu lam trong cơ thể Hoa Miên Thần dường như cảm nhận được độc tố nguy hiểm, liền chủ động phóng ma lực, bắt đầu ngăn cản độc tốc đang xâm lấn trong người Hoa Miên Thần.
Khi đám người Lôi Gi ác đuổi theo đến, thì thấy bò cạp vương đuổi theo Hoa Miên Thần đi về, còn những triệu hoán thú khác thì ướt nhẹp, đồng thời còn có vết tích bị cháy.
“Xảy ra chuyện gì? vật nhỏ kia chạy rồi?” Lôi Giác cau mày hỏi đại bàng Thủy Ảnh của mình.
Đại bàng Thủy Ảnh chít chít kêu một hồi, Lôi Giác cũng không hiểu nó đang nói cái gì.
“Khoan đã… dê Hắc Bôn của ta đâu?” chủ nhân dê Hắc Bôn, thở hổn hển chạy theo, vừa rồi hắn đột nhiên cảm nhận được khế ước linh hồn triệu hoán thú của mình biến mất, trong lòng có dự cảm bất thường.
Mọi người nhìn xung quanh, trên đất toàn là ma pháp triệu hoán thú tạo thành, triệu hoán thú những người khác đều ở đây, triệu hoán thú của Vu Đạt La cũng quay về rồi, nhưng chỉ có dê Hắc Bôn chạy nhanh nhất lại không thấy tung tích!
Các triệu hoán sư tinh ảnh hỏi triệu hoán thú của mình nhưng cũng không hỏi được gì. Bọn họ bình thường ít nói chuyện với triệu hoán thú của mình, huống hồ triệu hoán thú chỉ nghe theo lệnh của bọn họ, làm gì có ai chịu nghe ý kiến của triệu hoán thú?
Vu Đạt La chịu cơn đau từ hai chân, cố gắng đuổi theo, bò cạp vương của hắn vui sướng đến bên cạnh khua càng biểu đạt một hồi, muốn nói với Vu Đạt La rằng cục bông kia rất manh, không những biết hỏa hệ ma pháp mà còn có cả băng hệ ma pháp. Dê Hắc Bôn là do nó giết chết, hơn nữa chính mình suýt nữa cũng trúng chiêu của cục bông nhỏ kia.
“Được rồi, ngươi đừng múa nữa, vào không gian triệu hoán thú đi!” hiện tại còn chưa xác định tiểu súc sinh kia chết chưa, Vu Đạt La sợ đám người Lôi Giác phát hiện mình ra lệnh cho bò cạp vương chết Hoa Miên thần, liền mang bò cạp vương cho vào không gian triệu hoán thú.
Khế ước linh hồn triệu hoán thú đã không còn trong đầu Dịch Huyên, cùng mọi người tìm xung quanh một vòng, cũng không tìm được triệu hoán thú của mình, hiện tại hắn cũng hiểu được. Chính mình đã mất đi thân phận triệu hoán sư vĩnh viễn, “Vu Đạt La! nói đi, có phải triệu hoán thú của ngươi giết chết dê Hắc Bôn của ta không!” trong lúc các triệu hoán sư khác vội kiểm tra xem triệu hoán thú của mình có bị thương không, thì chỉ có mỗi Vu Đạt La vội vàng đem triệu hoán thú của mình thu hồi vào không gian, đều này khiến Dịch Huyên đang vội vã đột nhiên hoài nghi Vu Đạt La.
Vu Đạt La nói thế nào cũng là một triệu hoán sư thực lực cao cường, đột nhiên bị người khác kêu tên hỏi tội, liền tức giận. Dịch Huyên này mặc dù là từ chủ thành đến, nhưng gia thế của hắn cũng không thể so với với huynh muội Lôi gia, đối với hắn Vu Đạt La dĩ nhiên cũng không khách đáp lại.
“Ta nói a, Dịch thiếu gia, ngươi không thể đổ tội cho ta được a! triệu hoán thú ở đây nhiều như vậy, ngươi sao lại dám chắc là triệu hoán thú của ta giết chết con dê của ngươi a?”
Thái độ Vu Đạt La hờ hững càng khiến Dịch Huyên nổi nóng, hắn tức giận gào lên: “không phải là triệu hoán thú của ngươi, thì chính là tiểu súc sinh yếu ớt kia? hay là đám triệu hoán thú chung đội với ta? trong nhóm triệu hoán thú ở đây chỉ có con của ngươi là sáu giai a! mặc dù triệu hoán thú của ta tư chất so ra kém triệu hoán thú của Lôi Chương, nhưng dù gì cũng là bốn giai! triệu hoán thú bốn giai a! cho dù là triệu hoán thú của đồng đội ta thì cũng không thể nào một kích đã giết chết triệu hoán thú của ta được! khi đó linh hồn khế ước của ta đột nhiên biến mất, trong nháy mắt!!” Dịch Huyên rống lên cuối cùng cũng phá âm.
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Vu Đạt La cũng có chút chột dạ, không lẽ thực sự là bò cạp vương của mình giết nhầm con dê Hắc Bôn kia?
Biểu tình của tiểu đội tinh anh cũng không ổn, trên mình triệu hoán thú của bọn họ mặc dù bị cháy nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, nhưng bọn họ cẩn thận kiểm tra, trên mình những triệu hoán thú của họ có một cái lỗ máu sâu, dường như bị vật nhọn đâm vào. Ban đầu mọi người cũng không nghĩ đến triệu hoán thú của Vu Đạt La, nhưng nghe Dịch Huyên nói, lại nghe Vu Đạt La nói dối, liền hoài nghi Vu Đạt La.
Mọi người cùng một đội, bình thường triệu hoán thú cũng được huấn luyện chung, ở cùng nhau hài hòa, sau hôm nay lại tự nhiên lại công kích nhau được! nói đến cục bông nhỏ kia, Lôi Giác cũng nghe qua nó chỉ là triệu hoán thú hỏa hệ ba giai. Bị nhiều triệu hoán thú truy sát như vậy, vật nhỏ luống cuống phóng tiểu hỏa cầu cũng là bình thường, nhưng cái lỗ máu này giải thích nào đây? nhiều triệu hoán thú cao giai đuổi theo nó như vậy, nó cũng không thể nào cào nhiều triệu hoán thú mà toàn thân lui được, huống hồ còn có một con triệu hoán thú sáu giai nhìn chằm chằm a.
Ánh mắt mọi người hoài nghi nhìn đến, nhất là đôi mắt lạnh như băng của huynh muội Lôi gia, mồ môi trên trán Vu Đạt La càng nhiều hơn, “cái này…. cái này…. mọi người không có chứng cứ đừng đoán a…..”
“Vu giáo quan, phiền ngươi đem triệu hoán thú ra ngoài một chút đi.” Lôi Chương nghĩ đến vết thương trên người Cuồng Diễm Sư của hắn, lại nhìn chằm chằm Vu Đạt La nói.
“Cái này…” Vu Đạt La căng thẳng há miệng định nói tiếp, lại bị Lô Giác không nhịn được cắt ngang.
“Vu giáo quan! mời ngài nhanh chóng mang triệu hoán thú ra đây đi!”
Vu Đạt La nhìn Lôi Chương đột nhiên uy hiếp, rơi vào đường cùng, đành cho bò cạp vương của mình đi ra.
Bò cạp vương vừa xuất hiện, Dịch Huyên liền xông đến, phát hiện vết máu trên đuôi bò cạp vương, hơn nữa cái đuôi đâm xuống nên dính rất nhiều!
“Vu Đạt La! ngưới nói xem máu này có phải là dê Hắc Bôn của ta không!” Dịch Huyên nhìn thấy vết máu, hoàn toàn mất lý trí, “a a a a! ngươi mang triệu hoán thú trả lại cho ta! ngươi đem thân phận triệu hoán sư trả lại cho ta!”
“Đừng…. đừng nói lung tung! không chừng đây là máu của tiểu súc sinh!” Vu Đạt La luống cuống xua tay nói dối.
“Vật nhỏ kia? nó có thể chịu được một cú đâm triệu hoán thú sáu giai của ngươi sao?” sắc mặt Lôi Giác càng lạnh hơn.
“Ta….” ý thức được chuyện nghiêm trọng, trước đó Vu Đạt La còn hy vọng tiểu súc sinh bị bò cạp vương của mình giết chết, hiện tại Vu Đạt La chỉ cầu tiểu súc sinh kia còn sống, “có …. có thể vật nhó nó….. còn sống….”
“Vật nhỏ kia còn sống hay không ta mặc kệ! triệu hoán thú của ta phải làm sao đây?”
Dịch Huyên ở bên cạnh vồ lấy Vu Đạt La, bò cạp vương bên cạnh đảm nhiệm bảo vệ chủ nhân của mình liền xoay người dùng đuôi túm Dịch Huyên ném ra.
“Rầm –” Dịch Huyên ngã xuống đất, hoàn toàn hôn mê.
“Dịch Huyên!”
“Dịch Huyên!”
Tiểu đội tinh anh cùng bu lại, Vu Đạt La cầm khắn lau mồ hôi trên mặt. Chính mình có nên ngất đi luôn không? nhưng mà hai chân hắn cũng đau đến không còn cảm giác rồi.
Chờ Khanh Nguyệt kết thúc huấn luyện buổi trưa, liền mang bữa trưa về cho Hoa Miên Thần, nhìn thấy Hoa Miên Thần ở ngoài cửa không nhúc nhích.
“Xoảng –” mâm đồ ăn trên tay Khanh Nguyệt đổ xuống đất.
“Tiểu…. tiểu Miên Miên? tiểu Miên Miên!” Khanh Nguyệt nhanh chân đến cạnh Hoa Miên Thần, liền ôm Hoa Miên Thần vào ngực. Cảm xúc đã lâu cũng khiến Khanh Nguyệt không còn nhớ rõ.
Đôi mắt to tròn của Hoa MiênThần bình thường luôn mở, hiện tại đã nhắm chặt. Bình thường nằm ngủ bụng nhỏ ọt ọt nhấp nhô nhưng hiện tại cũng không có động tĩnh gì. Nếu không phải thấy hô hấp còn yếu, Khanh Nguyệt hẳn là nghĩ……
“Tiểu Miên Miên! Tiểu Miên Miên!”
Khanh Nguyệt không cam lòng lại gọi vài tiếng, Hoa Miên Thần trong ngực cũng không có phản ứng gì. Nàng ôm Hoa Miên Thần hoảng sợ đứng dậy, xoay người chạy đến phòng trị liệu.
“Khanh Nguyệt! ngươi đi đâu vậy!” ba người Bích Vũ An cùng Bích Thiên Thiên và Tào Văn còn đang đứng ngoài cửa nói chuyện, liền nhìn thấy Khanh Nguyệt ôm Hoa MiênThần chạy ra ngoài.
“Phòng trị liệu! tiểu Miên Miên bị thương!” Khanh Nguyệt cũng không quay đầu lại, bước chân cũng nhanh hơn.
“Đừng đi!” Bích Vũ An liền đuổi theo, “tiểu đội tinh anh đang ở đó, Vu Đạt La cũng bị thương, hiện tại đang ở phòng trị liệu chữa thương! vừa rồi ta nghe thấy triệu hoán sư phòng bên cạnh nói.”
Vu Đạt La bị thương? Khanh Nguyệt dừng bước lại, nhìn Hoa Miên Thần hôn mê bất tỉnh trong lòng. Không lẽ, thương thế của tiểu Miên Miên….
Bích Vũ An nhìn Khanh Nguyệt dừng lại, vội chạy đến bên cạnh Khanh Nguyệt,”hơn nữa tiểu Miên Miên là triệu hoán thú, nó bị thương thì có thể tự lành được, ngươi có mang đến phòng trị liệu, cũng không có tác dụng gì!”
“Là ta sơ sót….”
Khanh Nguyệt khàn giọng, ôm Hoa Miên Thần đi về. Bích Vũ An lúc này mới phát hiện, Khanh Nguyệt mặt đầy nước mắt. Nhìn Hoa Miên Thần trong ngực nàng không nhúc nhích lưng nhiễm đầy máu đỏ, trong lòng Bích Vũ An lo lắng theo.
“Tiểu Miên Miên nó……”
“Đi, chúng ta về phòng ngủ rồi nói.” vừa rồi nàng gây ra động tĩnh lớn, có vài triệu hoán sư hiếu kỳ đứng xung quanh đang đến gần nhìn.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Khanh Nguyệt: thật vất vả mới ôm được tiểu Miên Miên, nhưng để hài hòa, đành phải đem bản chất biến thái của ta áp xuống một chút ╮(╯▽╰)╭