Chương 43
Hoa Miên Thần đi vào đại lâu, đập vào mi mắt là một cái thang lầu, dùng thông xuống lâu một. Cửa thang lâu cùng với cửa bên ngoài đều có vài giáo quan và tạp dịch trông coi, trong đám này không có Nguyên Lương, cho nên Hoa Miên Thần suy đoán bọn họ đều theo phe của Vu Đạt La.
“Ai nha, đây không phải cục bông nhỏ kia sao? nhìn gần thật là đẹp a!” một tên giáo quan chỉ vào Hoa Miên Thần nói với một tên khác cười cợt.
“Đẹp thì sao? đáng tiếc.” một giáo quan khác lắc đầu, chỉ vào cái cửa sau lưng Hoa Miên Thần, nói với Hoa Miên Thần: “vật nhỏ, đây là cửa vào tầng một, mau vào đi.”
Hoa Miên Thần lạnh lùng nhìn hai tên giáo quan, xoay người đi vào cửa.
“Hô –” chờ thân ảnh nho nhỏ của Hoa Miên Thần biến mất khỏi cừa chính, hai tên giáo quan vội vàng đóng cửa lại, cẩn thận coi chừng, “cảm cảm thấy ánh mắt vật nhỏ này…. khủng khiếp quá không?”
“Sao… sao có thể…. chỉ là một cục bông nhỏ, cũng không đến mức dọa được ta đâu!”
Đến khi ba con triệu hoán thú cuối cùng bước vào lâu một, bao gồm cả con heo rừng khổng lồ của Khanh Khôn, hai tên giáo quan vội vàng đóng cửa lâu một lại. Ánh mắt chán ghét nhìn Khanh Khôn khóc lóc ngoài cửa, hai người không nói gì để tạp dịch ném hắn ra khỏi đại lâu. Một tuần này bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt đại lâu, không để triệu hoán thú nhân cơ hội chạy ra ngoài là được. Dù sao cũng không ai dám chắc, có vài triệu hoán thú muốn sống mà dùng ma pháp đánh lủng tưởng chạy ra ngoài a? cho dù đại lâu được sửa chữa nhiều lần, nhưng những triệu hoán thú chưa trải qua huấn luyện cũng không đến nỗi mạnh được như vậy, nhưng mỗi năm cũng có vài con có khả năng đâm lủng tường được.
“Sao rồi?” trong lúc mọi người đừng ngây ra, Vu Đạt La đi tới trước mặt bọn họ.
Một tên giáo quan cười híp mắt nói với Vu Đạt La rằng: “bẩm Vu giáo quan, vật… tiểu súc sinh đã vào rồi.”
“Là lâu một?”
“Dạ là lâu một! chúng ta tận mắt nhìn nó đi vào!”
“Vậy thì được rồi.” Vu Đạt La thỏa mãn gật đầu, xoay người rời đi. Đột nhiên, hắn quay đầu lại nói thêm một câu: “các ngươi bảo vệ chỗ này cho tốt, đừng để con triệu hoán thú nào đi ra được, cũng không được cho người khác đi vào. Chịu khổ một tuần này, chờ kết thức sẽ cho các ngươi nghỉ ngơi, còn nữa sẽ thưởng thật lớn cho các ngươi!”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó cùng đáp lại Vu Đạt La: “không thành vấn đề thưa Vu giáo quan, chúng ta nhất định tử thủ đại lâu này!”
Có được cam đoan của bọn họ, Vu Đạt La cười lớn rời đi. Hắn thấy, tiểu súc sinh đáng ghét kia chết cũng không còn xa nữa. Hiện tại phải cường điệu để những người này giám sát chặt chẽ đại lâu, chính là muốn những người này chứng minh, không có ma thú từ bên ngoài xâm nhập vào trong đại lâu này quấy rối, triệu hoán thú trong lâu chết, thì do bọn chúng tự giết lẫn nhau! ân, đêm nay lén cho hàn băng mãng xà từ mật thất chạy vào a!! mau chóng kết thúc tiện mệnh của tiểu súc sinh, hắn có thể sớm an tâm một chút.
…
Hoa Miên Thần vừa vào cửa liền bị công kích. Nàng nhanh chóng né qua một bên, ngẩng đầu nhìn lên, ah, thì ra là đại bàng Thủy Ảnh, trước kia đuổi theo mình! bên cạnh còn có đám triệu hoán thú hôm đó truy sát mình đang từ từ vây lại. Đúng là oan gia ngõ hẹp, xem ra lão nương không cho các ngươi ăn khổ thì các ngươi nghĩ ta là mèo con bán manh a?
Khóe mắt Hoa Miên Thần liếc cửa lớn khép hờ, không vội, hiện tại động thủ sẽ gậy động tĩnh lớn khiến đám người kia chú ý, chờ triệu hoán thú đến đông dủ, cửa lớn khóa kín, chính mình sẽ chậm rãi bồi đám triệu hoán thú này chơi cũng không muộn. Nghĩ vậy, Hoa Miên Thần thuận tay vẽ một vòng hoa lửa, khiến đám triệu hoán thú đang bao vây mình phải lùi lại, rồi hướng về một cái khe hở chạy trốn, rất nhanh liền không thấy tăm hơi. Hoa Miên Thần thăng bốn giai, tốc độ so với trước nhanh hơn gấp đôi! đám triệu hoán thú thấy hoa mắt, không tìm được cục bông trắng nhỏ a.
Chúng nhìn nhau một hồi, cùng nghĩ cách thì một con heo rừng lớn đột nhiên xông đến.
Mà thôi, dù sao cũng còn một tuần, hiện tại chơi con heo mập này trước đã a!!
Có thể là để cho triệu hoán thú có chỗ trốn để công kích, cho nên mỗi lâu có đều có cấu tạo phức tạp. Hoa Miên Thần đi vòng qua một đống tường đá phòng thủ, cuối cùng dùng lợi trảo bén nhọn leo lên trụ đá trần nhà, sau đó từ trên nhìn xuống tất cả. Xa xa có thể thấy được mấy cái bóng triệu hoán thú mơ hồ. Ânm địa thế nào thật không tệ. Hoa Miên Thần hài lòng gật đầu nhỏ, sau đó nằm trên trụ đá ngủ. Tối hôm qua Khanh Nguyệt vừa rời đi, nàng cũng đuổi theo sau, cả đêm ở cạnh phòng ngủ Khanh Nguyệt, nghe Khanh Nguyệt ở trong phòng lật qua lật lại, còn có thỉnh thoảng lẩm bẩm, chính nàng cũng lây bệnh không ngủ được. Đúng lúc, hiện tại có thể mượn cơ hội này hảo hảo ngủ bù, tối đến chơi với đám triệu hoán thú này.
Đám triệu hoán thú nghiêm khắc “điều giáo” con heo rừng của Khanh Khôn xong thì nghiêm túc tìm tung tích Hoa Miên Thần. Kết cấu trong tầng lâu phức tạp, nhưng không có nghĩa là triệu hoán thú có thể tìm được chỗ an toàn tránh qua một tuần được. Vố dĩ triệu hoán thú không giống người, ngũ giác của chúng vượt xa nhân loại, nhất là thính giác và khứu giác, điều này khiến chúng dễ dàng tìm được con mồi.
So với hiện tại, tiểu đội triệu hoán thú liền phân tán ra tiến hành tìm kiếm, rốt cuộc bóng đêm cũng phủ xuống, một con cẩu săn mắt đỏ nhìn giống triệu hoán thú tìm được Hoa Miên Thần đang ngủ trên trụ đá.
“Hú ú ú u u u u –”
Âm thanh to rõ khiến Hoa Miên Thần đang ngủ phải thức giắc. Chậc chậc chậc, không hổ là cẩu a, tốc độ nhanh thật. Hoa Miên Thần duỗi người vươn mình một cái, thú vị nhìn cẩu Xích Âm ở dưới đất không ngừng tru. Nó đang thông báo đồng đội đã tìm được mình sao? cũng được, để nó gọi đồng đội đến, mình đỡ phải đi tìm khắp nơi.
Chỉ trong chốc lát, các triệu hoán thú của triệu hoán sư nghe được tiếng cấu Xích Âm triệu hoán, toàn bộ vây quanh dưới cột. Trong đó có đại bàng Thủy Ảnh có cánh liền bay lên, nhưng mà chưa lên đến đỉnh cột đã ngã xuống kêu thảm. Hai cánh của nó đều bị băng châm nhọn cắm vào.
Khanh Nguyệt, thấy không? cho dù là tiểu bàng trùy cũng có thể đả thương địch thủ a!
Đại bàng Thủy Ảnh đứng dậy, liền chạy đi trốn sau vách tường. Hoa Miên Thần đoán nó đang dùng ma lực bản thân để chữa thương.
Đám triệu hoán thú này sở dĩ không dám trực tiếp dùng ma pháp tấn công cột đá là vì không có chủ nhân đi theo cung cấp ma lực, chúng dùng ma lực trong cơ thể một ít thì sẽ hao đi một ít. Cho dù trước đó dùng lượng lớn ma hạch để tăng ma lực, nhưng mà một tuần rồi cũng sẽ dùng hết, nếu hao phí hết chúng sẽ khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh.
Hoa Miên Thần nghĩ đến núi thức ăn nhỏ để trong không gian của mình, nhìn lại đám triệu hoán thú đang vây dưới cột, đột nhiên sinh kế. Vậy thì không ngừng khiến đám triệu hoán thú này bị thượng, ép chúng hao hết ma lực, như vậy sau vài ngày mình cũng tiết kiệm được nhiều việc.
Không sai, Hoa Miên Thần vốn từ đầu cũng không có ý định giết chết đám triệu hoán thú này. Nhưng hiện tại mình cũng là triệu hoán thú, hơn nữa lần đó nhìn thấy dê Hắc Bôn ở trước mặt mình hóa thành điểm sáng huỳnh quang, nếu giờ giết chết đám triệu hoán thú chỉ biết nghe lời chủ nhân này, cũng khiến nàng không đành lòng.
Xong rồi, xong rồi, sống ở thế giới này hơi lâu, chính mình lại thành thánh mẫu rồi a. Hoa Miên Thần nhìn đám triệu hoán thú còn vây quanh dưới cột, liếc mắt. Mấy tên đần này, cần phải đích thân xuất thủ lấy mạng của bọn chúng sao?
Nghĩ vậy, Hoa Miên Thần lại phóng băng châm xuống dưới. Trong chốc lát lại có thêm vài con triệu hoán thú trốn ở góc xa xa chữa thương.
Liên tục có vài con triệu hoán thú bị thương, còn lại thì càng cảnh giác hơn. Cuồng Diễm Sư bốn giai nổi giận gầm lên một tiếng, những triệu hoán thú khác đều rời xa chỗ cây cột, không muốn làm mục tiêu sống cho Hoa Miên Thần.
Chậc chậc chậc, con sư tử này được a! Hoa Miên Thần xì cười một tiếng, nhưng mà đáng tiếc khoảng cách kia vẫn nằm trong tầm bắn của mình.
Đang lúc Hoa Miên Thần đem mục tiêu nhắm ngay Cuồng Diễm Sư, ngưng tụ một cái băng châm dài nhọn, đột nhiên có âm thanh kỳ quái vang lên. Âm thanh không quá lớn, nhưng cũng đủ cho Hoa Miên Thần nghe rõ trong hoàn cảnh yên tĩnh.
Không chỉ Hoa Miên Thần, những triệu hoán thú khác cũng đều nghe được âm thanh này, chúng nó cảnh giác nhìn nơi bắt nguồn âm thanh.
Hiện tại mình đang là một con triệu hoán thú, trong hoàn cảnh tối om như vậy, Hoa Miên Thần thấy rõ ràng, một con cự mãng đang chậm rãi bò đến.
Là mà thú! Hoa Miên Thần liếc mắt một cái liền phân biệt được ma thú và triệu hoán thú, đồng thời nàng cũng thấy được con cự mãng này đẳng cấp cũng không thấp, ít nhất… cũng sáu giai. Trước tiên, Hoa Miên Thần đoán con cự mãng này là do Vu Đạt La sắp xếp.
Vu Đạt La! ngươi không kịp chờ đã muốn giết chết ta rồi sao? đem mình và đám triệu hoán thú tinh anh nhốt chung một chỗ, cũng không thể chọc tức được Hoa Miên Thần, vì nàng biết với bản lĩnh của Vu Đạt La, thì không đủ để đám thiếu gia tiểu thư từ chủ thành đến kia thả triệu hoán thú ra bồi mình chơi, cho nên phải có sự đồng ý của bọn họ trước.
Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một con cự mãng trong một nơi được canh gác nghiêm ngặt như sân huấn luyện triệu hoán thú này, nhất định là liên quan rất lớn đến Vu Đạt La. Đồng thời, có thể Vu Đạt La cũng đã lừa đám thiếu gia tiểu thư kia! âm thanh kỳ quái vừa rồi chắc hẳn là mật đạo được mở thông đến đại lâu này.
Hoa Miên Thần nheo mắt, hé miệng. Vu Đạt La ngươi đem cơ hội bẻ ngược trực tiếp giao cho ta, nếu ta không nhận, thì thật bất lịch sự quá a?
Hoa Miên Thần cứ vậy đứng trên đỉnh cột, nhìn cự mãng không thèm để ý những triệu hoán thú khác, bắt đầu tăng tốc độ bò thật nhanh đến chỗ mình trên cây cột, ánh mắt lóe lên một đạo sắc lạnh.
Trong lúc hàn băng mãng xà uốn mình leo lên cột, một cổ uy áp cường đại khiến nó sợ đến dừng tại chỗ. Đám triệu hoán thú đứng cách đó không xa cũng lạnh run. Trong hoàn cảnh tối tăm, một bức tường lửa chiếu sáng soi rõ hàn băng mãng xà, nó thè lưỡi, cảm giác cường đại khiến nó tự làm một cái tường băng che chở cho mình.
Đám triệu hoán thú ở xa, còn lại đều hoảng sợ nhìn chằm chằm trên không vô số băng châm rậm rạp kinh người trên không.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Hôm nay Miên Miên không bán manh ~
Tiểu Miên Miên (soái khí vung trảo): đến lúc ta bày ra vẻ mặt lãnh khốc vô tình rồi!