Chương 67
Vì số người tranh tài ít, nên Minh Thừa Thiên cũng không cần 5 cặp cùng đấu ngay, mà để từng cặp thi đấu, còn chưa bắt đầu tranh tài thì đã có người đến dưới võ đài đứng xem. Hắn làm như vậy, là vì muốn để những cặp khác có thể học đực kinh nghiệm của người đang đấu.
“Vòng thứ nhất, Khanh Nguyệt, Tạ Định Nam, hai người vào chỗ a!”
Hia người trên đài chuẩn bị sẵn sàng, Minh Thừa Thiên cũng những người còn lại ở dưới đài đều nhìn lên. Hiện tại không còn ai dám coi thường tiểu nha đầu này nữa, hơn nữa bọn họ vô cùng hiếu kỳ tiểu nha đầu này, tất cả mọi người muốn biết, thực lực của tiểu nha đầu này như thế nào, có thể ngắn ngủi trong ba ngày ở rừng Bình Sơn thu được nhiều ma hạch như vậy.
“Bắt đầu tranh tài.”
Khi Nguyên Lương ra lệnh, Khanh Nguyệt và Tạ Định Nam liền động thủ. Bóng hai người cùng lúc mờ đi, rồi xuất hiện ở chính giữa.
“Keng –”
Hai thanh kiếm đụng vào nhau, sau đó một cái bị đánh bay.
Chỉ một phút, tranh tài liền kết thúc.
“Hắc hắc…. ngươi, ngươi thật lợi hại.” Tạ Định Nam gãy đầu, cười ha ha đi nhặt kiếm của mình,
Khanh Nguyệt mặt không đổi đi tới, trong lúc xuống đài thì thấy Tạ Định Nam vừa nhặt kiếm xong đuổi theo.
“Học từ khi nào?”
Khanh Nguyệt hỏi chính là Qủy Ảnh Bộ học được từ trong tiểu lâu kim sắc.
Tạ Định Nam nghe Khanh Nguyệt hỏi, đỏ mặt cúi đầu ngại ngùng trả lời: “vừa rồi, lúc ngươi đang tập luyện, ta đứng một bên xem. Ta cảm thấy tiến độ của ngươi rất tốt, nên…. nên nhịn không được học theo….”
Vừa mới thôi sao? có thể học được như vậy cũng không tệ.
“Trọng tâm thân thể và kỹ thuật phát động vẫn chưa ổn, nhất là lực toàn thân, ngươi chỉ tập trung ở chân nên kiếm mới dễ bị ta đánh bay.” Khanh Nguyệt biết nếu dùng hết lực, Tạ Định Nam nhất định sẽ thắng, còn mình vừa rồi có thể đánh bay kiếm của Tạ Định Nam, cũng vì hắn chỉ mới học Qủy Ảnh Bộ được một chút, cho nên một chiêu liền bại, “tốc độ của ngươi thì tốt, nhưng mà các bộ vị trên người phải biết phối hợp, nguyên nhân chủ yếu là kỹ năng của ngươi vẫn còn chưa quen….”
Khanh Nguyệt vừa đi, vừa phân tích một chút về kỹ năng dùng Qủy Ảnh Bộ cho Tạ Định Nam, những kỹ năng này đều là Khanh Nguyệt luyện Qủy Ảnh Bộ sau đó mới ngộ ra, vốn trong sách dạy kỹ năng Qủy Ảnh Bộ cũng không nói rõ ràng.
“Ngươi….” Tạ Định không ngờ Khanh Nguyệt không tức giận, ngược lại còn cẩn thận truyền thụ từng chút kỹ năng cho mình, đột nhiên có chút kinh ngạc.
“Ngươi cái gì? ta chỉ nói một lần, không nhớ được kệ ngươi!” Khanh Nguyệt tức giận lườm tên đần này một cái.
“Cảm tạ! cảm tạ!” Tạ Đình Nam kích động liên tục nói cảm ơn, nghe được kỹ năng của Khanh Nguyệt, liền bái Khanh Nguyệt một cái.
“Khanh Nguyệt a, còn chưa làm giáo quan đã thu được đồ đệ rồi?” Nguyên Lương nghe thấy Khanh Nguyệt và Tạ Định Nam nói chuyện, liền cười ghẹo.
Tạ Định Nam thấy ánh mắt Nguyên Lương ra hiệu cho mình, liền hiểu ý của hắn, đang định mở miệng gọi Khanh Nguyệt, thì nghe thấy âm thanh Khanh Nguyệt cắt ngang.
“Không nhận đồ đệ, phiền phức lắm. Nguyên đại ca ngươi cũng biết rồi đó, hiện tại ta chỉ muốn tìm tiểu Miên Miên về thôi.”
Ý của Khanh Nguyệt quá rõ ràng, Nguyên Lương cũng biết nàng để ý đến triệu hoán thú của mình thế nào, cho nên đành nhún vai với Tạ Định Nam biểu thị bất lực.
Tạ Định Nam có chút mất mát, bất quá hắn cũng lấy lại tinh thần, hỏi Khanh Nguyệt: “Khanh Nguyệt tiểu thư, sau này chúng ta thành đồng nghiệp rồi, có thể cùng ngươi trao đổi một chút được không?”
Khanh Nguyệt định cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt Tạ Định Nam chân thành, liền do dự một chút rồi trả lời: “để xem tâm tình lúc đó đã!”
Để xem tâm tình a, không có cự tuyệt mình ngay, Tạ Định Nam biết mình vẫn còn cơ hội liền vui vẻ.
Trận đầu tiên Tạ Định Nam bị Khanh Nguyệt đánh bại, những trận tiếp theo thì lại thắng, hắn kết hợp kỹ năng Khanh Nguyệt dạy cho hắn, rất nhanh đẩy đối thủ xuống đài.
Cuối cùng, như Minh Thừa Thiên dự liệu, Khanh Nguyệt và Tạ Định Nam đều thành công nằm trong 5 người dẫn đầu, nói đúng hơn Khanh Nguyệt thứ nhất, Tạ Định Nam thứ hai, còn lại hai chiến sĩ, một triệu hoán sư.
Triệu hoán sư duy nhất trúng tuyển, là do may mắn bình thường biết rèn luyện thân thể, tuy hắn không có thân thủ như là thành chủ, nhưng mà cũng đủ sức đánh bại đối thủ tranh tài trong cuộc thi này. Nhất là khi triệu hoán sư đối đầu với triệu hoán sư, hắn so với đối thủ thì ưu thế hơn, mà bản thân hắn cũng không yếu.
Sau này, nhất định phải cố gắng rèn luyện bản thân nhiều hơn.
Qua thi đấu, thì đây chính là ý niệm trong lòng những người còn lại. Đương nhiên, ngoại trừ Khanh Nguyệt. Khảo hạch này đối với Khanh Nguyệt, độ khó cũng không cao như ở rừng Bình Sơn…. ít ra…. ở rừng Bình Sơn, nàng có thể dùng cường độ cao để đánh ma thú, nhưng ở trên võ đài, nàng cũng không thể dùng hết lực với đối thủ của mình,
Mau về trại huấn luyện thôi a, mình còn phải tiếp tục tìm tiểu Miên Miên a.
Dường như nghe được nỗi lòng của Khanh Nguyệt, Minh Thừa Thiên cũng không giữ mọi người lại lâu hơn, hắn để Nguyên Lương dẫn 5 giáo quan mới đi nhận chức, ngồi xe ngựa trại huấn luyện quay về. Dù sao, biên cương phía nam cũng đã rất vội rồi, thời gian không đủ cho mọi người bỏ lỡ thêm nữa.
Còn 5 người bị loại, Minh Thừa Thiên thấy bọn họ biểu hiện không tệ, hơn nữa có hai triệu hoán sư đã biết được mình hiểu sai về chiến sĩ, nhanh chóng sửa sai. Sau cuộc tranh tài này, Minh Thừa Thiên không chỉ một lần nhìn thấy các triệu hoán sư lịch sự đi thỉnh giáo nhờ các chiến sĩ giúp đỡ chỉ giáo. Triệu hoán sư như vậy ở lại trại huấn luyện làm trợ giáo cũng tốt, Minh Thừa Thiên cũng an bài cho bọn một xe ngựa khác, cùng quay về trại huấn luyện.
Mặc dù phúc lợi của trợ giáo không bằng giáo quan, hầu hết thời gian phải nghe theo giáo quan, quan trọng lần này giáo quan là bốn cái chiến sĩ. Bất quá còn lại hai vị triệu hoán sư cũng không chút do dự liền tiếp nhận làm trợ giáo, theo như lời bọn họ nói thì bản thân cũng muốn ở lại trại huấn luyện để rèn luyện thêm.
Ba vị chiến sĩ sau cùng không nhiều lời như triệu hoán sư, huống hồ phần đông các chiến sĩ xuất thân nghèo nàn, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Khi hai chiếc xe ngựa về đến cửa trại huấn luyện dừng lại, Khanh Nguyệt theo sau Nguyên Lương bước xuống xe ngựa, khi nhìn vào cửa thấy ba vị bằng hữu đến đón mình, nàng mỉm cười, bước nhanh đến chỗ ba người.
—————————————-
“Ông trời của ta ơi…… đoàn tử đại gia, lòng tham của ngài có phải càng lúc càng lớn rồi không?”
Phạm Dũng cầm một miếng thịt nướng bóng dầu đang nhỏ giọt xuống đất, nhìn hồi lâu rồi nuốt nước miếng. Sau đó không cam lòng bò vào dĩa trước mặt cho Hoa Miên Thần.
“Ta cảm thấy, tiểu đội của chúng ta không nên gọi là tiểu đội mạo hiểm nữa mà nên gọi là tiểu đội nướng thịt a.” Cảnh Phi xoay cây nướng thịt trên tay nói.
Sau vài ngày, kỹ năng nướng thịt của bọn họ cũng được thăng cấp, nhất là Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư, tài nấu bếp thực sự tăng cao rồi a. Ngoại trừ món thịt nướng cơ bản ra, các nàng còn biết nấu mì, nấu canh, làm cơm, tay nghề không thua gì đầu bếp ở tửu quán.
Nếu như…. thực lực chiến đấu của bọn họ có thể tăng lên như vậy thì tốt rồi.
5 người vừa làm cơm vừa nghĩ đến mà lệ rơi đầy mặt.
Hoa Miên Thần mặc kệ Phạm Dũng lẩm bẩm, hiện tại hạt châu trong cơ thể nàng đã thành màu tím đậm, nàng có dự cảm ăn thêm vài phần nữa thì sẽ thăng cấp! tiến giai a! thật không biết tương lai mình sẽ thăng cấp thành bộ dạng thế nào a. Trong lòng Hoa Miên Thần đầy mong chờ, há miệng nhỏ căn thịt trong dĩa. Bên cạnh dĩa còn đặt một cái chén chuyên dụng cho Hoa Miên Thần, bên trong là canh xương củ cải Hạ Nghênh Lâm mới hầm cho nàng.
Nuốt vào miệng thịt nướng ngon mềm, lại uống một ngụm canh xương, Hoa Miên Thần mỹ tư tư nheo mắt lại, tùy ý vung lên tiểu chân ngắn, hai con ma thú nghe mùi định đánh lén không kịp kêu, liền ngã xuống.
“Ai nha –” Bùi Chấn Sơn lại thán một tiếng, nhận nhiệm vụ đi thu dọn hai con ma thú kia.
Bọn họ tiếp tục làm, cứ nghĩ đoàn tử đại gia ăn xong con ma thú cuối cùng rồi thì lên đường, nhưng không ngờ….. nghĩ vậy, Bùi Chấn Sơn phẫn hận vung đại đao lên, dùng sức chém thi thể ma thú.
“Đại gia, đoàn tử đại gia, đoàn tử đại gia cao mãnh soái khí a, ta thương lượng với ngài một chút được không?” Phạm Dũng chớp mắt vài cái đã thấy Hoa Miên Thần ăn hết thịt trong dĩa, lau mặt một cái cười nịnh nọt tiến đến cạnh nàng, cẩn thận dò hỏi: “đại gia, ăn xong hai con ma thú này, đến tối chúng ta lên đường được không? ma thú còn lại nếu đến thì chúng ta chỉ cần ma hạch, cắt vài khối thịt mang đi thôi, được không? đại gia van xin ngài a!” đừng chờ đến bao nhiêu ma thú thì ăn hết bấy nhiêu a.
Mấy ngày qua, bọn họ mang theo cục bông trắng nhỏ lên đường, quả thực rất nhẹ nhàng, chỉ cần làm cơm nướng thịt cho cục bông trắng nhỏ ăn, giết ma thú gì đó cũng không cần bọn họ quan tâm. Nhưng lúc đầu cục bông trắng nhỏ còn biết tiết chết, sau khi ăn xong ba con ma thú thì sẽ ngoan ngoãn đi theo mọi người. Về sau, thì tăng lên bốn con, năm con, cuối cùng chưa ăn hết ma thú tự đến cửa thì nó sẽ không chịu đi a!
Đây là rừng Ám Thương, nơi ma thú kết bầy a! từng con kéo nhau đến thực sự không vui chút nào! coi dù mọi người không cần phấn dẫn thú, thì vị thịt nướng vẫn đủ hấp dẫn những ma thú khác a! đại gia ngài cứ ăn như vậy, mọi người không thể lên đường a!
Lúc đầu, mọi người thấy cục bông trắng nhỏ sức ăn đáng sợ, trước tiên là nhẹ nhàng thuyết phục nó, nhưng cục bông này biết bán manh với hai nữ triệu hoán sư, chỉ cần nghiêng đầu một cái, chớp chớp đôi mắt to tròn, lại nãi thanh nãi khí “ngao” một cái, đừng nó là Hạ Nghênh Lâm các nàng đến cả Phạm Dũng cùng mấy lão đại gia điều bị cào ngứa tim, lại ngoan ngoãn nghe lời tiếp tục nấu cơm.
Về sau, mọi người cũng khôn hơn, không thuyết phục cục bông nhỏ này nữa, chỉ cần ăn bốn con ma thú thì dọn đồ chạy đi, cố gắng không nhìn mặt cục bông nhỏ đang tổi nghiệp. Kết quả, cục bông nhỏ dùng ma hạch chà đạp tôn nghiêm của bọn họ! không sai, lại trúng tên! tiểu thịt trảo cứ vậy ném ma hạch ra, đập vào mặt bọn họ! được rồi, đối với nữ triệu hoán sư còn ôn nhu một chút, ném xuống đất. Cho nên, mọi người đành phải khuất phục. Ai biểu mấy ngày qua ma thú cục bông nhỏ săn được ma hạch cũng do nó đào a, mọi người cũng thu hoạch được một ít!
Cuối cùng! mọi người ôm một túi ma hạch lục giai cố gắng thuyết phục chính mình, ma hạch nhiều rồi, nên lên đường thôi a! khi mọi người nhất trí đoàn kết, kiên quyết không để ma hạch của cục bông nhỏ mê hoặc, cục bông nhỏ lại dùng bạo lực uy hiếp bọn họ! ngươi có thể tưởng tượng được không? cục bông nhỏ bằng bàn tay, dùng con ngươi đen âm trầm nhìn chằm chằm ngươi, sau đó tiểu thịt trảo giơ lên, trên không liền hiện lên băng thứ chằng chịt đối diện với bọn họ, tựa như chỉ cần bọ họ nhích một bước, giây tiếp theo sẽ bị đâm thành tổ ong.
“Đại gia a ~ ngài muốn thịt nướng khẩu vị thế nào, tiểu nhân sẽ nướng cho ngài ~”
Phạm Dũng không cốt khí là người đầu tiên đầu hàng, cố gắng nịnh hót lấy lòng đoàn tử đại gia đang dùng bạo lực, những người còn lại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người nhìn thấy Hoa Miên Thần giết hai con ma thú xong thì mặt liền tái đi.