Chương 69
Hoa Miên Thần che chở tiểu đội 5 người này, khẩn cản mạn cản, rốt cuộc ra khỏi rừng Ám Thương chừng một ngày thì tiến giai thành công. Hoa Miên Thần tiến giai vào buổi tối, bốn người chạy mệt khi đó ngủ say, để lại Phạm Dũng ôm bao lớn ngồi bên đóng lửa gật gù, nói chung không ai để ý đến Hoa Miên Thần tiến giai thân mình phát sáng.
Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng, Hoa Miên Thần tỉnh lại, thì thấy Hạ Nghênh Lâm vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình chằm chằm.
Sao…. sao vậy a? tiểu nha đầu này sao lại nhìn mình như vậy? Hoa Miên Thần còn đang nghi hoặc, thì nghe Hạ Nghênh Lâm nói: “tiểu gia hỏa, sau này ngươi không nên ăn lung tung quá nhiều a, ngươi xem mỗi ngày ngươi đều ăn một lượng lớn đồ ăn, lúc đầu ta còn lo lắng ngươi có bị béo lên không? không ngờ hôm nay lại thành sự thật rồi a…..”
Ta béo lên rồi? Hoa Miên Thần nghe Hạ Nghênh Lâm nói xong, nghĩ đến lần trước mình tiến giai, bản thân cũng lớn thêm một chút, so với….. mập lên, thì hiện tại chắc mình cũng đã tiến giai rồi? nghĩ vậy, Hoa Miên Thần cẩn thận kiểm ma lực hạt châu trong cơ thể. Qủa nhiên, hạt châu màu tím đậm đã lớn gấp đôi so với trước, màu có vẻ nhạt đi một chút. Cái này thì Hoa Miên Thần hiểu được, hạt châu chứa ma lực đang tăng dung tích, nhưng ma lực mình tồn trữ lại không nhiều, cho nên màu sắc hạt châu mới nhạt như vậy cũng là bình thường.
Hạ Nghênh Lâm khi nhìn thấy bộ dạng Hoa Miên Thần nghe nàng mình béo thì nghiêng đầu nhỏ đờ ra, dáng vẻ khả ái khiến nàng ngứa tay. Nhưng nghĩ đến sức chiến đấu của Hoa Miên Thần, Hạ Nghênh Lâm vội nhéo tay mình, để bản thân tỉnh táo lại, không được để bề ngoài mềm mại đáng yêu của tiểu gia hỏa mê hoặc, mình nên nghĩ đến hậu quả khi tiểu ma thú như nó mập lên!
“Tiểu gia hỏa có hiểu không? sau này nếu ngươi không kiềm chế ăn uống, liền sẽ càng mập lên, ngươi xem hôm nay ngượi mập như vậy rồi, sau này sẽ thành đại cầu mập a! Ngươi biết heo hai sừng không? nó không chỉ thân hình lớn mà nó còn là ma thú mà loài người chúng ta thích ăn nhất! vì chúng dễ ăn, do chúng quá mập nên ảnh hưởng đến hoạt động của chúng, chỉ cần con người có sức chiến mạnh hơn một chút, cầm thêm một cây đao thì đủ để săn nó rồi! nếu không phải vì heo hai sừng sinh sản nhiều, thì mấy trăm năm qua, nó đã bị con người ăn đến tuyệt chủng rồi!”
Nói nhiều như vậy, Hạ Nghênh Lâm thấy Hoa Miên Thần vẫn còn ngây người, có chút bất đắc dĩ cao giọng, nhấn mạnh với Hoa Miên Thần: “tiểu gia hỏa, nếu sau này ngươi không muốn bị chém giết như là heo hai sừng, thì nhất định phải giảm cân! ngươi xem, mới qua một đêm mà ngươi đã mập lên nhiều như vậy, sau này hành động sẽ bị ảnh hưởng a!”
Giảm béo? giảm béo muội ngươi a! Hoa Miên Thần còn đắm chìm trong vui sướng vì thăng cấp, rốt cuộc bị hai chữ “giảm béo” của Hạ Nghênh Lâm làm tỉnh hồn, vừa nghe nàng nói, thì mới hiểu là do hình thể khiến mình hành động bất tiện? không thể nào? vì chứng minh cho dù có mập thì đi lại vẫn còn nhanh nhẹn, Hoa Miên Thần ở trước mặt Hạ Nghênh Lâm lộn 5 vòng, lần cuối cùng còn bật thật cao, ở trên không xoay còng 720 độ lớn, sau đó nhẹ nhàng đáp đất.
Nhìn đi a, hình thể hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động của lão nương! Hoa Miên Thần đắc ý nhìn Hạ Nghênh Lâm hất mặt.
“….” dù là đại cầu thì vẫn có thể di chuyển được, Hạ Nghênh Lâm không hiểu cảm giác ảo diệu bên trong, thật lợi hại a! “được rồi, nếu tiểu gia hỏa hành động không bị ảnh hưởng, vậy thì sau này cứ tiếp tục ăn đi a.”
Trong lúc nàng nói chuyện với Hoa Miên Thần đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng kéo đến.
“Đại gia…. đoàn tử đại gia! có ma thú cao giai đến!!!”
Hoa Miên Thần và Hạ Nghênh Lâm cùng nhau quay đầu, nhìn thấy bốn người Bùi Chấn Sơn đang chuẩn bị đồ nấu ăn hoảng hốt chạy đến.
Ma thú cao giai? vậy sao bọn họ còn mạng chạy đến? Hoa Miên Thần có chút kỳ quái. Bất quá khi nàng nhìn thấy báo Bạch Dương chậm rãi tản bộ sau lưng họ, liền hiểu ra. Bọn họ sao mà chạy thoát được miệng ma thú cao giai a, nhưng con ma thú bảy giai này đang cố ý đùa giỡn bọn họ, hẳn là thả mồi để bắt được nhiều mồi hơn.
Nhưng mà, ma thú này có tự tin như vậy, không sợ con mồi chạy trốn sao ta?”
Hoa Miên Thần tiến lên một bước, hộ tống 5 người sau lưng, sau đó nhạy bén phát hiện gần đây còn có một con ma thú đang rình.
Khó trách, hai con ma thú cao giai liên thủ, người bình thường cũng khó trốn được a, huống chi….
Hoa Miên Thần giơ tiểu thịt trảo lên, vài cái tiểu băng trùy mất dạng sau bụi cây.
Nhóm người Hạ Nghênh Lâm còn đang nghi ngờ có phải Hoa Miên Thần bị ma thú cao giai dọa sợ không, nên công kích nhầm, nhưng đột nhiên lại thấy trong bụi cỏ có một con ma thú chui ra.
“Tám….. hổ Bạo Viêm tám giai!”
Nhóm người trẻ tuổi, khi nhìn thấy ma thú tám giai trong truyền thuyết nháy mắt chân tây liền mềm xuống, hai vị nữ triệu hoán sư Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư liền ngồi bệt xuống. Cảnh Phi cố gắng đứng nghiêm, quay đầu hỏi Bùi Chấn Sơn: “Chấn Sơn….. làm, sao đây a?”
“Ma thú tám giai, hôm nay lão tử có chết ở đây không…..” Phạm Dũng bình thường ở trong nhóm luôn khó tính, nhưng hôm nay hai mắt cũng phải đỏ lên, “lão tử còn chưa mang thể tử về ra mắt mẫu thân a…..”
“Bình…. bình tĩnh…” Bùi Chấn Sơn run rẩy nói: “mọi người nắm chặt vũ khí, triệu hoán sư gọi triệu hoán thú ra, chúng ta…. cho dù thế nào thì cũng phải giúp tiểu gia hỏa giữ chân một con ma thú lại…..”
Mặc dù bọn họ biết, với sức của họ đối đầu với bất kỳ con ma thú nào cũng chỉ có chết, nhưng bọn họ vẫn nghe theo Bùi Chấn Sơn, Phạm Dũng năm chặt vũ khí trong tay, Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư cùng đứng dậy, dưới chân Cảnh Phi bắt đầu xuất hiện ma pháp trận.
Lúc này, hai con ma thú cũng không công kích mà hứng thú nhìn mọi người. Trong mắt hai con ma thú, đám người kia cố gắng phản kháng đối với chúng chỉ là vô ích mà thôi.
“Ngao –” Hoa Miên Thần im lặng đột nhiên nãi thanh nãi khí kêu lớn, đối với thời khắc nguy hiểm như vậy, đám người Hạ Nghênh Lâm cũng không bỏ lại mình bỏ chạy, hay lợi dụng mình cản ma thú lại để chạy trước, Hoa Miên Thần biểu thị: đúng là khờ khạo a! Cho nên, không thể nhìn nổi, Hoa Miên Thân vung tiểu vuốt với bọn họ, để bọn họ ra xa một chút, tự mình chậm rãi đến gần hai con ma thú kia.
Hai con ma thú nghe thấy tiếng, lúc này mới chú ý đến cục bông nhỏ chúng nó bỏ quên.
Ah, một cục bông nhỏ không đủ nhét kẽ răng, chưa từng thấy ma thú cao giai sao? còn dám đến gần chúng?
Hổ Bạo Viêm tám giai thở ra một hơi, há to miệng gầm lớn, muốn dọa chết cục bông nhỏ không biết trời cao đất dày này. Báo Bạch Dương bảy giai gầm theo, sau đó hai con ma thú thả uy áp tấn công, ba con triệu hóa thú sau lưng Hoa Miên Thần bị ép quỳ trên đất, cả người run rẩy không ngừng.
Đám người Hạ Nghênh Lâm hoảng sợ hét lên một tiếng, cắn chặt răng không hề lùi bước.
“Ngao –” Hoa Miên Thần thấy vậy, lại lên tiếng kêu bọn họ lùi xa một chút.
Hạ Nghênh Lâm nghe không hiểu ý Hoa Miên Thần, nhưng nàng thấy được sự chán ghét trong mắt kia.
“…. có phải tiểu gia hỏa chê chúng ta vướng chân vướng tay, nên kêu chúng ta đi xa một chút?”
“Ta thấy hình như là vậy….” Phạm Dũng cũng hiểu được, “hay là, chúng ta nghe theo yêu cầu của đoàn tử đại gia, trước tránh đi xem tình huống, dù sao…. đoàn tử đại gia đối mặt với uy áp lớn như vậy còn không sợ, có thể nó thực sự là ma thú siêu cao giai đó!”
Sắc mặt Bùi Chấn Sơn phức tạp nhìn cục bông trắng ngăn trước mặt bọn họ, lúc này vung tay lên, nói với mọi người: “thu hồi triệu hoán thú, chúng ta lùi xa một chút, đừng ảnh hưởng đến tiểu gia hỏa. Nếu như…. không ổn, chúng ta xông đến giúp.”
Ba người Hạ Nghênh Lâm đem triệu hoán thú sợ đến không dám nhích cho vào không gian, mọi người chậm rãi lui lại, hổ Bạo Viêm gầm lên một tiếng.
Đám mồi này không chấp nhận hiện thực làm đồ ăn cho chúng? hổ Bạo Viêm cảm thấy tôn nghiêm của mình bị đám người này chà đạp, cho nên há to miệng, lửa liền phun về phía mọi người.
Bùi Chấn Sơn thấy vậy, chỉ huy mọi người xoay người không quay đầu, bước chân nhanh hơn. Không phải bọn họ không muốn nhìn kẻ địch tức giận sau lưng mình, mà bọn họ tin tưởng cục bông nhỏ che chở trước mặt bọn họ.
Qủa nhiên, hỏa khí hung ác sắp đến gần bọn họ liền bị chặn lại.
Hả? xảy ra chuyện gì vậy? hổ Bạo Viêm nghiêng đầu, nhưng mà hành động này của nó trong mắt Hoa Miên Thần không manh cái mọe gì hết!
“Grừ –” báo Bạch Dương bên cạnh hổ Bạo Viêm thấy đám người kia chạy xa, nhịn không được vung vuốt lên, năm cái vuốt lớn lao về phía mọi người. Bất quá, lại bị cản lại.
“Rầm rầm rầm –” liên tục vài tiếng nổ, hai con ma thú mới thấy rõ, thì ra ở đó có một cái tường băng dày chặn lại.
Kỳ quái, tường băng này ở đâu ra? hai con ma thú cũng không nghĩ đến tường băng liên quan đến cục bông nhỏ trước mắt. Nhưng mà mặc kệ tường băng dày, trong mắt chúng nó đây chính là chướng ngại.
Hoa Miên Thần mắt lạnh nhìn hai con ma thú đi lướt qua mình, điên cuồng thả pháp thuât công kích tường băng mình làm, chậm rãi giơ tiểu thịt trảo lên, ma lực toàn thân từ từ nổi lên.
Học ma pháp cấm thuật của Hồ lão đầu lâu rồi, nàng còn chưa thử qua a! Hiện tại, có hai con ma thú cao giai này để thử một chút a!
Trong sách ma pháp có nói, nếu muốn dùng cấm thuật, trước tiên ma lực phải dồi dào, thứ hai người làm phép đẳng cấp phải cao. Nhưng đẳng cấp phải cao bao nhiêu thì Hoa Miên Thần còn chưa biết, nhưng ma lực….. nàng cảm thấy mình đã đủ rồi. Đã có vài lần kinh nghiêm dùng ma pháp cao cấp, cho nên Hoa Miên Thần muốn đảm bảo an toàn cho mình hiện tại, không định mang cấm thuật dùng hết.
Nâng tiểu móng vuốt trắng lên, lam quang càng lúc càng mạnh, chờ hai con ma thú phá tường băng xong, thì mới cảm thấy có thứ còn mang uy áp mạnh hơn chúng.
Còn có ma thú cao cấp hơn chúng sao? chúng nó nghi ngờ tìm thân ảnh ma thú kia, thì phát hiện uy áp khiến chúng sợ hãi chính là, cục bông nhỏ này giờ chúng khinh thường!
“Grừ ~ ” hai con ma thú dựng thẳng lông, hai cặp mắt xanh nhìn chằm chằm cục bông có thể một ngụm chúng nuốt chửng.
Bây giờ mới chịu nhìn ta rồi hả? đáng tiếc, không kịp nữa rồi. Hoa Miên Thần cong lên nụ cười lạnh, phía sau nàng liền xuất hiện 5 cái băng trụ xoay tròn đột nhiên mọc lên từ dưới đất. Trên mỗi cái băng trụ đang xoay tròn chằng chịt gai ngọn.
Vĩnh biệt nha! ma thú cao giai! Hoa Miên Thần vung tiểu chân ngắn lên, 5 cái băng trùy khí thế như lôi, đánh về phía hai con ma thú đang sững sờ.