Chương 76
Khi Hạ Nghênh Lâm nhìn Hạ Xương Huy gọi hạ nhân đến, gỡ hai tỷ đệ mặt dày trên tường xuống, đưa lên xe ngựa xong quay lại phòng Đổng Khôn Húc, cục bông nhỏ vốn ngồi trên bàn đã không thấy, mà tấm bản đồ Hạ Nghênh Lâm mang cho Hoa Miên Thần cũng không thấy đâu.
“Tiểu gia hỏa đi đâu rồi?” chớp mắt một cái, đã chạy mất tích rồi? tuy Hạ gia đã mang hai người mặt dày nhất ra ngoài rồi, nhưng cũng không thể đảm bảo trong nhà còn những kẻ phản bội nào, còn có bản đồ vừa biến mất…. điều này lại khiến Hạ Nghênh Lâm lo lắng.
“Ta nghĩ, chắc nó đã rời đi tìm chủ nhân của mình rồi.” Hạ Xương Huy khiếp sợ nhìn trên bàn đột nhiên có thêm một viên ma hạch, Hạ Nghênh Lâm hồi lâu sau mới trả lời, “ngươi xem, tiểu gia hỏa để lại lễ vật cho ngươi kìa.”
“Ah! viên ma hạch này!” Hạ Nghênh Lâm nhớ rõ, cái này ở trong rừng Ám Thương, đây là viên ma hạch cuối cùng tiểu gia hỏa mang cất, vì đây là lần đầu nàng nhìn thấy ma hạch bát giai, cho nên cũng nhớ rất rõ, “phụ thân, ma hạch này lấy được từ hổ Bạo Viêm tám giai đã công kích chúng ta trong rừng Ám Thương. Khi tiểu đội chúng ta nhìn thấy viên ma hạch này cũng suýt rơi cả tròng mắt ra ngoài, tiểu gia hỏa cũng không định chia cho mọi người, không chút do dự thu vào cái túi của nó. Không ngờ, bây giờ lại….” Hạ Nghênh lâm mang chìa khóa cho Hoa Miên Thần là vì báo đáp nàng hộ tống mình an toàn về nhà coi như là trả ân, kết quả nàng lại cho mình thêm một đại lễ. Hạ Nghênh Lâm biết, đối với Hạ gia mà nói, viên ma hạch bát giai này, so với chìa khóa kia còn hữu dụng hơn nhiều!
“Hổ Bạo Viêm tám giai sao?” Hạ Xương Huy cẩn thân cầm viên ma hạch đặt trong lòng bàn tay, “bản lĩnh của tiểu gia hỏa so với ta nghĩ còn mạnh hơn nhiều, Lâm Nhi ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, tiểu gia hỏa nguyện ý tặng cho ngươi, ngươi cứ yên tâm cất giữ đi.”
Hạ Nghênh Lâm đẩy về tay Hạ Xương Huy lại, nghiêm túc nói: “viên ma hạch bát giai này phụ thân cần nó hơn ta! người cũng biết, Hạ gia chúng ta hiện tại đang phải đối mặt với sự uy hiếp của Đổng gia và Phùng gia, chỉ có phụ thân cường đại hơn thì Hạ gia chúng ta mới có thể an toàn hơn!”
Nghe Hạ Nghênh Lâm nói, Hạ Xương Huy cũng không khách khí nữa, cẩn thận đem viên ma hạch trân quý này cất đi, “lần sau nếu có cơ hội gặp lại tiểu gia hỏa kia, ta nhất định mời nó một bữa cơm no đủ. Tiểu ma thú có linh tính lại đẹp như vậy, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy đâu! tuy ở cùng nó không đến một ngày, nhưng hiện tại nó đi rồi, ta cũng cảm thấy nhớ….”
“Phải a, hiện tại ta cũng đã thấy nhớ tiểu gia hỏa kia rồi…..” Hạ Xương Huy thấy cảm xúc Hạ Nghênh Lâm có chút xuống, sờ cằm một cái cười nói với nàng: “hiện tại ta cảm thấy nuôi trong nhà một con tiểu ma thú đáng yêu cũng được, hay là chúng ta nuôi một con thỏ miệng rộng đi a!”
“Không cần!” Hạ Nghênh Lâm bĩu môi, “xấu hoắc” sau khi thấy qua tiểu gia hỏa, Hạ Nghênh Lâm hiện tại cũng không muốn xem thỏ miệng rộng nữa…. hình dạng có khác, dù thỏ miệng rộng có thể mê hoặc được người thường, nhưng tính ra vẫn thua xa tiểu gia hỏa rất nhiều.
“Ha ha ha! không biết lúc nhỏ là ai đòi nuôi thỏ miệng rộng a? còn nói là khả ái a?”
“Ai nói a? chắc là tiểu muội a!!”
Hai người chọc ghẹo lẫn nhau, không ngờ rằng tiểu gia hỏa bọn họ nhớ nhưng, đang định tặng họ một đại lễ lớn.
Xe ngựa từ Hạ gia đến Đổng gia, hai tỷ đệ mặt dày bị đông cứng rốt cuộc cũng khôi phục ý thức.
“Cái này…. đây là đâu?” Đổng Diệp Đình cứng ngắc quay đầu, hỏi Đổng Không Húc bên cạnh nàng không ngừng chà xát tay.
“Xe ngựa.” Đổng Khôn Húc tiếp tục xoa tay của mình, không ngẩng đầu trả lời. Từ tối qua đến giờ, cái lạnh trên người hắn vẫn chưa tan, vừa trả lời xong hắn lại hắt xì hai cái.
“Xe ngựa! tại sao chúng ta lại ở trên xe ngựa?” Đổng Diệp Đình cũng hắt xì hai cái, vội vàng đứng dậy, kéo rèm xe lên, hỏi hai vị phu xe: “sư phụ, các ngươi định đưa chúng ta đi đâu a?”
“Đi đâu? ha ha….” hai vị phu xe cũng đã nghe được âm mưu của Đổng gia từ Hạ Xương Huy, đối với hai tỷ đệ này cũng tức giận! “về Đổng gia các ngươi a! phải rồi, lão gia còn nhờ chúng ta chuyển cáo đến các ngươi một câu, quỷ kế của Đổng gia các ngươi đã bại lội, Hạ gia chúng ta cũng không thể mặt dày như các ngươi, không thể coi như không có gì mà nuôi hai tỷ đệ các ngươi!”
Qủy kế đã bại lộ! Đổng Diệp Đình cảm thấy sét đánh ngang tai, sau đó toàn thân mất lực ngồi bệt xuống. Sao lại như vậy? kế hoạch Đổng gia bọn họ bố trí nhiều năm như vậy? cứ vậy là bại lộ hết sao? vậy bọn họ làm sao đối mặt với Đổng gia đây? làm sao đối mặt với mẫu thân mỗi ngày luôn khóc lóc kể lể với bọn họ đây?
Hai tỷ đệ mơ màng, hoàn toàn không để ý đến, dưới ghế bọn họ ngồi còn có cục bông trắng nhỏ. Bọn họ cũng không biết, lần này quay về Đổng gia, bọn họ còn mang đến cho Đổng gia tai họa lớn.
“Phế vật! phế vật! chúng ta cực khổ, bỏ bao nhiêu tâm huyết, chỉ chút nữa kế hoạch đã thành công rồi, bây giờ lại hủy hết trên tay các ngươi! Ah! còn bản đồ đâu? chìa khóa cũng không mang về được, bản đồ cũng mất luôn? ta nuôi các ngươi được lợi ích gì? cút cho ta! cút a!”
Đổng Hãn Văn gia chủ Đổng gia, rít gào một trận, đuổi tỷ đệ Đổng Diệp Đình ra khỏi thư phòng, chính mình ngồi một hồi, sau đó tức giận hất đổ bàn.
Tất cả tâm huyết của hắn, đểu đổ sông đổ biển rồi!
Tối hôm đó, Đổng Hãn Văn lăn lội một hồi, trong lòng lại tiếc nuối vì tấm bản đồ trộm được, sau đó lại sầu khổ vì kế hoạch bị lộ, rồi lại sợ bị Hạ gia trả thù. Lăn lộn nhiều lần đến nửa đêm, hắn mới ngủ say.
Đổng Hãn Văn ngủ chưa được lâu, tàng thư các lớn nhất của Đổng gia đột nhiên cháy, khi Đổng Hãn Văn tỉnh lại đi kiểm tra, thì những chỗ xung quanh tàng thư các đều đã cháy hết. Cuối cùng, đến cả nhà chính của Đổng Hãn Văn cũng không thoát được lửa lan.
“Không thể — trời muốn giết ta a –”
Đổng Hãn Văn đứng trước ngọn lửa lớn, quỳ xuống. Trong tàng thư các Đổng gia cất nhiều đồ trân quý, còn có mật thất chứa nhiều bảo bối của hắn, toàn bộ đều mất hết…..
Hoa Miên Thân thu hoạch được một đống lớn mang đi, vui vẻ rời khỏi Đổng gia, nàng chỉ có thể giúp đến đây, còn lại thì để cho Hạ gia từ trả thù a!
Rời khỏi Đổng gia, Hoa Miên Thần tìm một cái miếu hoang gần đó, vượt qua nửa đêm. Chờ trời sáng, nàng lấy tấm bản đồ trong không gian Hạ Nghênh Lâm cho mình, cẩn thận nghiên cứu.
Hoang mạc sương mù? căn cứ theo địa điểm trên bản đồ, thì nó nằm ở ngoại thành phía tây Kim Hổ thành, xuyên qua đầm lầy, là đến.
Hoa Miên Thần nhớ đến lời Hạ Nghênh Lâm nhắc nhở mình, hoang mạc sương mù, tên như nghĩa, là nơi tràn ngập sương mù dày đặc, có nhiều tiểu đội đã mạo hiểm, bước vào hoang mạc sương mù này không thể thấy được nguy hiểm phía sau mà bỏ mạng lại nơi hoang vu nàng.
Hơn nữa, trong hoang mạc sương mù còn có ma thú cao giai, số lượng nhiều hơn cả rừng Ám Thương, trên bản đồ cũng ghi rõ bí cảnh nằm ở chỗ đó, nơi mà ma thú cao giai qua lại thành đàn. Toàn bộ tin tức Hạ Xương Huy nói đều do gia nhân trong nhà hắn truyền xuống nhiều đời, cái này cũng là đề phòng hậu thế không biết trời cao đất dày mà xông vào hoang mạc sương mù.
Mặc kệ tin thật hay giả, Hoa Miên Thần cảm thấy mình cũng nên chuẩn bị thật tốt để đi hoang mạc sương mù, ít nhất thì…. nên chuẩn bị chút thức ăn.
Đổng gia còn đang đau lòng bảo bối, nhưng không ngờ rằng, thứ họ tổn thất nhiều nhất chính là nhà bếp và kho lương thực của bọn họ ở phía sau.
Đáng tiếc không biết Phùng gia ở đâu, nếu không mình cũng sẽ ghé thăm một chút a. Hoa Miên Thần thở dài một hơi, lấy một cái bánh thịt lớn trong không gian ra, giải quyết xong bữa sáng.
Mấy ngày sau đó, Hoa Miên Thần ban ngày lảnh trốn, ban đêm tiểu chân ngắn lại đi từng nhà lấy đồ ăn. Đương nhiên, mỗi lần đi đều mang về một đống lớn thức ăn, nàng sẽ để lại ma hạch, hoặc tiền, hạt châu làm thù lao. Điều này khiến Kim Hổ thành có thêm truyền thuyết về đạo hiệp. Truyền thuyết kể rằng, có một đạo hiệp ái mỹ thực, buối tối thích ghé đến những gia đình hoặc gia tộc nấu ăn ngon, trộm đi thức ăn ngon, cùng lúc đó hắn sẽ để lại thù lao lớn.
Truyền thuyết càng đồn càng xa, cuối cùng nhiều nhà trong Kim Hổ thành cho rằng thức ăn nhà mình được hiệp đạo mang đi là vinh hạnh. Bọn họ cảm thấy, điều này chứng minh đồ ăn nhà mình làm ngon, nên được thù lao lớn, cho dù là điểm nào thì đối với bọn họ không thiệt.
Vì vậy, muốn để hiệp đạo ghé nhà mình lấy mỹ thực, nhiều người trong Kim Hổ thành bắt đầu thao tác chế biến nhiều loại món ăn ngon, như vậy lại càng thuận lợi cho “hiệp đạo” Hoa Miên Thần hơn.
Trong lúc Hoa Miên Thần mỹ tư tư đi lấy thức ăn ngon, thì Đổng gia và Phùng gia ở Kim Hổ thành dần dần thất thế. Đổng gia và Phùng gia mặc dù kém hơn tứ đại gia tộc một chút, nhưng mấy năm qua bọn họ phát triển cũng rất mạnh, cứ tưởng bọn họ sẽ trở thành gia tộc lớn thứ năm thứ sáu trong Kim Hổ thành, nhưng không ngờ bọn họ lại lụi bại thành như vậy.
Chờ thức ăn trong không gian Hoa Miên Thần chuẩn bị vừa đủ, nàng liền xuất phát đến hoang mạc sương mù.
Trong thời gian đi thu đồ ăn, Hoa Miên Thần cũng không quên ăn để tăng giai, như vậy đến hoang mạc sương mù mới được bảo đảm. Đáng tiếc, cho dù nàng ăn thế nào, cũng chỉ tăng ma lực, còn tiến giai, một chút cảm giác cũng không có.
Có phải mỗi lần mình tiến giai sẽ liên quan đến việc mình dùng ma pháp tiêu hao thật nhiều ma lực? như vậy mới thăng cấp được sao?
Hoa Miên Thần biết, trong thế giới này, cho dù là triệu hoán thú hay ma thú, thăng giai càng cao thì càng khó, có nhiều triệu hoán thú và ma thú vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở trung giai.
Đây cũng là nguyên nhân Hoa Miên Thần thu thật nhiều đồ ăn, trước khi đi đến hoang mạc sương mù. Nàng cảm thấy, muốn thăng giai thì phải chiến đấu thật nhiều. Cũng phải, nếu chỉ cần ăn mà thăng giai, thì quá lợi cho mình rồi.
Ngoại trừ chiến đấu, còn có kỳ ngộ.
Chỉ hy vọng, lần này ở trong bí cảnh, có thể tìm được bảo bối khiến mình hóa hình.
Hoa Miên Thần trong lòng im lặng chờ mong, một bên nhanh chóng chạy đến hoang mạc sương mù.