Chương 77
Đứng trước lối vào hoang mạc sương mù, trước mắt Hoa Miên Thần là một vùng sương trắng, đột nhiên không biết chính mình có nên đi vào hay không. Hoang mạc sương mù này so với mình nghĩ còn nghiêm trọng hơn! đây là một hoang mạc không thể thấy được xung quanh, chỏ dù là uy hiếp nhỏ cũng khiến mình gặp nguy hiểm!
Nhưng mà, đến đây rồi…. Hoa Miên Thần nhìn bùn đất dính trên đệm thịt của mình, quay đầu nhìn thoáng qua dấu chân mình đi đầm lầy, không cam lòng quay về như vậy. Nếu không, có thể tìm xung quanh đây một chút, nếu không ổn thì đi về.
Nghĩ vậy, Hoa Miên Thần cẩn thận từng bước đi vào sương mù.
Hoa Miên Thần đi vài bước, cũng cảm nhận được tiếng gió rít truyền đến. Có ma thú đột kích! Hoa Miên Thần vội lăn về một bên, chờ hồi lâu, nhưng chỉ có tiếng gió rít, lần này Hoa Miên Thần vung lên lợi trảo, ngồi tại chỗ đợi một lúc, nhưng cũng không thấy con ma thú nào, nhưng tiếng gió rít vẫn vang vọng quanh nàng, rõ ràng là có ma thú khác đột kích.
Mợ nó! đụng phải một đám ma thú thần kinh a! công kích không công kích, cứ vậy lao về phía mình sao!
Hoa Miên Thần đang lầm bầm, đột nhiên tròng mắt híp lại, trợn mắt một vùng trắng xóa phía trước. Khoan đã, nếu nói không thấy được ma thú, vậy thì mấy con ma thú kia nhất định là không thấy được mình. Mấy con ma thú nhào đến cũng không ngờ đối tượng công kích lại là cục bông nhỏ như mình, cho nên công kích bị sai. Có lẽ những ma thú này chuyên mai phục ngay lối vào hoang mạc sương mù này để giết những người mạo hiểm đi vào hoang mạc. Mà thôi, bọn chúng có kinh nghiệm đi săn, căn bản sẽ không dòm ngó đến một cái tiểu triệu hoán thú a! dù sao thì, thú hình của mình hiện tại cũng có thể sánh bằng một con thỏ miệng rộng nhỏ rồi a.
Đã như vậy….
Hoa Miên Thần đắc ý nhếch miệng, hoang mạc sương mù này đối với mình cũng không quá bất lợi a!
Vì muốn thí nghiệm ma thú chỉ có thể nghe theo âm thành tìm vị trí của mình, Hoa Miên Thần cố ý tạo tường băng thật dày trước người mình.
“Rầm –”
“Grừ –”
Qủa nhiên, có âm thanh vật nặng đánh vào tường băng, sau đó là tiếng gầm của ma thú, tiếng vang phát ra, Hoa Miên Thần nghe rõ tường bằng của mình bị công kích dữ dội.
Nhân lúc này, Hoa Miên Thần dùng kinh nghiệm khi còn là đội viên đặc chủng, dựa theo âm thanh truyền đến thì nhanh chóng ước lượng số ma thú, hình thể…. và vị trí hiện tại của chúng.
“Vèo vèo vèo — ” nháy mắt, có 6 cái trụ băng xoay xuyên qua sương mù nhanh chóng, vài tiếng rên vang lên sau đó thì không còn âm thanh.
Nhiều lần vì sơ suất mà bị thương, Hoa Miên Thần lúc này cũng không dám thả lỏng cảnh giác, nàng im lặng lùi về sau vài bước, sau đó vội phóng một cái cầu về phía tường băng trước mặt. Hỏa cầu lớn nổi bồng bềnh dưới sự khống chế của Hoa Miên Thần, duy trì sự cháy, không lâu sau sương mù tiêu tán. Không có sương che, Hoa Miên Thần thấy 5 cái xác ma thú nằm trên đất, gần đúng với số lượng mình tính.
Lợi dụng đặc tính không gian không thể nhốt vật sống, Hoa Miên Thần liền đem mấy cái xác cho vào không gian. Mấy cái xác nằm trên đất giờ chỉ còn lại một vũng máu, Hoa Miên Thần thỏa mãn gật đầu.
Hiện tại, đã có tự tin tiếp tục thám hiểm hoang mạc sương mù này rồi a. Dù sao thì, ma thú trong hoang mạc sương mù đều là trung giai trở lên, đối với những ma thú lớn thì hình thể của mình lại chiếm ưu thế hơn!
Lại đi thêm một đoạn, Hoa Miên Thần lại đụng thêm mấy nhóm ma thú. Đúng như nàng suy đoán, những ma thú này công kích trực tiếp hay dùng ma pháp công kích thì đều không trúng mình. Dùng ưu thế này, Hoa Miên Thần lần nữa thu hoạch được thêm nhiều xác ma thú, ân…. nếu đụng phải cái xác chưa chết đưa vào không gian thì dùng băng trùy giã mấy cái rồi đem vào cất a. Hoa Miên Thần cảm thấy lại có thể dùng không gian theo cách mới, để phân biệt ma thú giả chết thật hay không.
Hiện tại đối với ma thú không còn là vấn đề lớn, cho dù là ma thú cao giai cũng vậy, Hoa Miên Thần vì tiết kiệm ma lực, không muốn dùng pháp thuật cao cấp, nên chỉ lợi dụng sương mà và hình thể nhỏ nhắn của mình, chậm rãi dày vò ma thú cao giai đến chết. Bất quá đường đi của Hoa Miên Thần chỉ đụng phải có 4 con ma thú bảy giai. Nàng biết, chỉ khi đến gần bí cảnh, mới có nhiều ma thú cao giai đang chờ mình. Nhưng quan trọng là, làm sao tìm được nơi dấu bí cảnh a?
Hoa Miên Thần giết chết một con ma thú nữa xong, thì dừng lại nhìn xung quanh, tìm một khối đá lớn, leo lên đó đứng, nàng phóng ra hỏa cầu lớn, xua đi sương mù, sau đó lấy bản đồ ra kiểm tra. Khối đá lớn mình đứng cũng được vẽ trong bản đồ, từ khối đá này đi thêm chừng 10 thước, là một cây đại thụ, nhưng Hoa Miên Thần lại thấy chỉ là một gốc cây khô. Có lẽ qua mấy chục năm rồi, chỗ này đến cả cây khô cũng không còn. Vì sao Hoa Miên Thần có thể nhận ra gốc cây khô này, là vì khối đá nơi nàng đứng được vẽ quá sinh động. Khối đá nơi nàng đứng này, nếu mang về thế giới cũ nàng từng sống, nhất định sẽ trở thành một nơi du lịch nổi tiếng, đặt thêm cái tên đá ếch hay là sò đá các kiểu. Khối đá trải qua thời gian bào mòn của năm tháng vẫn duy trì hình dáng cũ.
Có thể nói người vẽ bản đồ này đúng là thần a, làm sao hắn có thể vẽ rõ ràng mọi chi tiết có trong hoang mạc sương mù này được? cho dù là tiểu đội đi cùng, có người phụ trách phòng ngự, có người đốt đuốc dẫn đường, thì ở chỗ nguy hiểm như vậy, bọn họ vẫn là con mồi cho ma thú công kích a? tấm bản đồ này, nhất định là hy sinh rất nhiều mạng người. Hoa Miên Thần suy đoán, cuối cùng họ chỉ có thể đánh dấu nơi đến bí cảnh đại khái, chứ không hề biết vị trí cụ thể, cũng vì bọn họ không thể chịu được hy sinh như vậy. Hơn nữa, có thăm dò tiếp thì sẽ chết càng nhiều hơn!
Trong lòng im lặng cảm tạ người vẽ bản đồ, Hoa Miên Thần vung tiểu trảo dập tắt hỏa cầu. Chỉ mới dừng một chút, nàng đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân chạy nhanh.
Dừng một chút, đi một chút, hơn nữa không ngừng săn giết ma thú, thời gian qua vài ngày, thức ăn trong không gian của Hoa Miên Thần tiêu hết 1/3 đồng thời xác ma thú cũng hơn trăm cái. Càng đến gần đích, số lương ma thú càng nhiều, ma thú cao giai cũng không còn hiếm, Hoa Miên Thần có chút lo lắng, tuy hạt châu trong cơ thể vẫn là màu tím đen, nhưng lỡ không đủ dùng, thì mình phải làm sao?
Làm sao a? phải tự mình ra tay nấu ăn a! đối chiếu bản đồ, vòng qua ốc đảo nhỏ, thì tiến vào nơi nguy hiểm có bí cảnh, Hoa Miên Thần quyết định trước tìm một nơi tăng lên ma lực trong cơ thể. Hoa Miên Thần cảm giác, thức ăn trong không gian mình dự trữ cũng không thể ăn hết được.
Trên một phiến đá tương đối phẳng, Hoa Miên Thần hài lòng dạo một vòng. Vị trí này tốt, địa thế cao, có thể thấy được nguy hiểm từ xa, hơn nữa độ cao vừa đủ, ma thú cũng không thể nhào lên. Quan trọng là, chỗ này cao đủ để mình nấu ăn!
Tiểu chân ngắn vung lên, trên phiến đá liền xuất hiện cái nồi lớn một đống lọ gia vị. Mấy thứ này đều vơ vét từ Đổng gia, hiện tại cũng tiện cho Hoa Miên Thần dùng. Với hình cầu hiện tại của Hoa Miên Thần, muốn nướng thịt thì hơi khó, nhưng nàng có thể nấu thịt a! nhóm chút lửa dưới đáy nồi, thả một cái băng trùy vào nồi chờ hóa thành nước, Hoa Miên Thần để bên cạnh một cái ván gỗ, chờ nước trong nồi sôi lên, nàng bước lên ván gỗ thêm chút gia vị vào nồi.
Dùng cái muôi dài múc canh đã nấu xong cho vào chén nhỏ, Hoa Miên Thần nếm thử cảm thấy mùi vị không tệ, lại dùng cái muôi dài đảo thịt ma thú đã được mình cắt gọn thành từng khúc nhỏ, múc vào một cái tô lớn để cạnh nồi. Hỏi nàng làm sao múc? tay nàng ngắn, nhưng cái muôi múc thịt không có ngắn a! tự mình dùng hai tay ngắn để ôm muôi múc ra a! tự mình nấu xong một bữa ăn, khiến Hoa Miên Thần cảm giác mình đã thành công.
Dùng hết một tuần, Hoa Miên Thần cảm giác hạt châu đã đen hơn. Dựa theo cách tính của Hoa Miên Thần, nhiều ma lực như vậy dùng ba lần cấm thuật cũng không vấn đề gì. Trong một tuần này, Hoa Miên Thần đổi món làm thịt thái mỏng, biết thời gian tốt nhất để thái thịt. Bao nhiêu lâu thì thịt giữ được vị tươi, bao nhiêu thì thịt bị dai. Ăn thịt thái mỏng chán rồi, thì hầm canh thịt ma thú với rau củ, dù sao thì gia vị mang từ Đổng gia đến còn rất nhiều. Mặc dù Hoa Miên Thần ăn điên cuồng nhưng trong không gian của nàng vẫn còn hơn trăm cái xác ma thú, dường như không giảm xuống được. Đây cũng là nguyên nhân nhiều ma thú nghe mùi thức ăn mò đến bị đánh chết không ngừng. Ngoại trừ dự trữ được nhiều ma lực, Hoa Miên Thần phát hiện ăn thịt các loại ma thú, thì ma thú cao giai bổ sủng nhiều ma lực nhất. Ăn một con ma thú cao giai, bằng ăn mấy chục con ma thú trung giai. Dù sao cũng là thịt am thú, chênh lệch cũng không khoa trương như là ma hạch.
Không biết ăn thịt ma thú tám giai so với ma thú bảy giai thì thế nào a? Hoa Miên Thần đột nhiên thấy tiếc hổ Bạo Viêm lần trước bị mình đánh nát.
Nhưng đến khi Hoa Miên Thần đi vào khu vực có bí cảnh, thì nàng sẽ không còn tiếc hổ Bạo Viêm nữa. Bởi vì, chỗ này a con mợ nó ma thú cấp tám nhiều quá a! một đường thăm dò vào trong, như là đi vào ô ma thú cao giai, mười giai đi lại nhan nhản trên đất, tám giai nhiều như cẩu! nếu không phải mình nhỏ, thì chắc xương cốt đã sớm không còn.
Miễn cưỡng giết 2 con ma thú tám giai, 6 con ma thú bảy giai vội vàng cho vào không gian, Hoa Miên Thần cũng không dám hăng chiến, một mình chạy như điên, xung quanh là sương mù che lấp. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nàng cũng không dám thả tiểu hỏa cầu. Thảo nào bản đồ chỉ khái quát quang vùng này, nếu có thể vẽ ra chi tiết thì bọn họ cần gì truyền lại qua mỗi đời làm gì? cứ vậy chạy vào bí cảnh lấy kho báu về gặp được kỳ ngộ trở thành cao thủ tuyệt thế rồi a! con cháu đời đời chỉ cần hưởng phúc là đủ! cần gì bị Đổng gia tính kế a?
Trong lúc Hoa Miên Thần ngẩn ngơ, trước mặt liền có hỏa cầu lao đến, khiến cục bông nhỏ Hoa Miên Thần bại lộ trước mắt.
Xía, ma thú hỏa hệ, thật phiền a!
Nhanh nhẹn tránh được một cái công kích, Hoa Miên Thần nhanh chóng tiến vào sương mù.