Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Bước Ngoặt
  3. Chương 1: Vượt rào
Tiếp theo

Chương 1: Vượt rào

Biệt Chi đứng bên ngoài cửa, ánh mắt rũ xuống nhìn tay nắm, lặng lẽ đứng yên.

Sau một hồi lâu, ngón tay cái của cô khẽ miết miệng ly thủy tinh, mặt nước gần miệng ly khẽ gợn lên.

Cô khẽ khàng gõ cửa.

“Cốc!”

“Cốc!”

Biệt Chi đẩy cửa tiến vào.

“Chị ơi…” Cô nhìn người phụ nữ đã tỉnh lại và đang yếu ớt nằm trên giường, dịu dàng cất tiếng gọi.

“Chị thấy thế nào, có ổn không?” Biệt Chi đặt ly nước ấm lên chiếc tủ đầu giường rồi bật đèn ngủ lên, ánh sáng ấm áp trong veo phủ lên tay cô, vệt sáng ấy cũng lọt vào mắt Khúc Kinh Ý.

Biệt Chi khẽ cúi người ngồi xuống mép giường. Cô vươn tay lấy mấy chiếc gối ôm trên giường, đứng ở đầu giường sắp xếp chúng một hồi, có lẽ cảm thấy đủ thoải mái nên cô mới tựa vào người phụ nữ.

“Chị ơi.” Cô choàng tay qua hông người phụ nữ rồi ôm cô ấy vào lòng, một tay đỡ gáy người phụ nữ, khéo léo dùng sức nhẹ nhàng đỡ cô ấy ngồi dậy tựa vào chồng gối.

Khúc Kinh Ý mặc cho cô chăm sóc.

Sửa soạn cho người phụ nữ xong, Biệt Chi ngồi thẳng dậy, đôi mắt hạnh ngấn nước long lanh, ngoan ngoãn cười với cô ấy: “Chị giận em sao?”

Người phụ nữ nhìn cô khẽ cười một tiếng, tiếng cười kia cũng thật yếu ớt: “Biệt Chi, dù thế nào chị cũng chưa từng nghĩ… em sẽ làm như vậy.” Âm cuối của cô ấy tan thành một tiếng thở dài.

Biệt Chi không đáp lại, cô nghiêng đầu, quay sang cầm ly nước lên đưa tới trước mặt người phụ nữ, nhẹ nhàng hỏi: “Chị có muốn uống nước không, chị à?”

Người phụ nữ vẫn nhìn cô, chậm rãi chớp mắt hai lần nhưng không nói gì.

Biệt Chi mỉm cười rồi đưa ly nước lên môi mình, cô cúi đầu áp miệng vào thành ly, nghiêng ly uống một ngụm. Sau đó cô ngước mắt nhìn người phụ nữ, đầu lưỡi vươn ra, liếm đi vệt nước bên khóe môi…

Biệt Chi lại đưa ly nước qua một lần nữa, giọng nói mềm mại hỏi lại lần thứ hai: “Chị ơi, chị muốn uống chút nước không, hửm?” Cô khẽ lắc chiếc ly khiến nước trong đó khẽ gợn sóng.

Lưng người phụ nữ tựa vào chồng gối, yên lặng cựa mình. Cổ họng cố nén chuyển động, cô ấy gật đầu.

Biệt Chi cười, cô nghiêng người sát lại gần cô ấy, ngay khi ly nước sắp chạm đến môi của người phụ nữ, động tác của cô khựng lại một giây gần như không thể nhận ra, rồi sau đó bàn tay phải đang đỡ cốc của cô khẽ lơ đãng xoay nhẹ cổ tay.

Biệt Chi cúi mắt, tầm mắt nhẹ nhàng rơi xuống đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở đang chạm vào miệng ly của cô ấy. Cô nhớ rõ…

Đó là vị trí miệng ly mà cô vừa chạm vào.

Biệt Chi cẩn thận đút từng chút nước trong ly cho người phụ nữ.

Đút đủ rồi, Biệt Chi dừng lại rồi đặt ly nước về chỗ cũ. Nhìn thấy khóe môi trong veo ẩm ướt của người phụ nữ, trong lòng cô mềm nhũn, cong môi cười, không kìm được đưa tay lên, ngay lúc bàn tay sắp chạm vào, Khúc Kinh Ý nghiêng mặt đi, cằm cô ấy khẽ lướt qua đầu ngón tay cô, nụ cười của Biệt Chi cứng đờ.

Cô hạ tay phải xuống, im lặng một lát rồi lại tìm đến tay trái của người phụ nữ, nắm lấy, cố tình lờ đi sự kháng cự yếu ớt của người phụ nữ, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

“Chị đang giận… giận em, phải không.” Biệt Chi không biết lấy tủi thân từ đâu ra, ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay người phụ nữ, giọng nói ai oán: “Chị ơi, em…” Cô nghẹn lời. “Em không nỡ xa chị.”

Khúc Kinh Ý nhíu mày, quay mặt lại liếc cô một cái.

Giọt lệ của Biệt Chi vỡ tan trên cổ tay cô ấy.

Bàn tay người phụ dứt khoát rút ra khỏi lòng bàn tay cô. Cô sững người, trợn mắt nhìn lòng bàn tay trống không.

“Biệt Chi, thả chị ra đi.” Người phụ nữ mệt mỏi lên tiếng.

Nghe thấy vậy, Biệt Chi còn chưa kịp ngẩng đầu lên, trái tim nơi ngực trái đã nhói lên một cái, gắng gượng qua cơn đau sắc nhọn, một cơn nhức mỏi âm ỉ chướng lên từ lồng ngực ép cô phải gập người lại. Biệt Chi nhíu mày, hít một ngụm khí lạnh, một tiếng rên khẽ bật ra từ cổ họng.

Cô khẽ khép mi, chớp đi hơi nước trong mắt. Nhìn về phía người phụ nữ, cô nuốt họng, vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Chị, chị vẫn muốn rời xa em…”

“Tại sao chứ?”

“Chị không muốn ở bên em.”

“Chị không thích em sao?”

Sau mỗi một câu hỏi, cô càng ép sát vào người phụ nữ hơn: “Chị, chị nhất định phải đi, đúng không?” Biệt Chi dừng lại, hơi thở trong trẻo phả nhẹ lên cổ cô ấy, cô nhìn thẳng vào mắt của cô ấy từ dưới lên, nhỏ giọng thầm thì.

Khúc Kinh Ý không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, một ánh nhìn vừa bất lực vừa bao dung, lại vừa mềm mại.

Đáy lòng Biệt Chi bị ánh mắt tựa như lông vũ ấy cào vào, vừa đau vừa ngứa.

Cô khẽ cười, chị thấy không, chính là như vậy, chị lúc nào cũng như vậy.

Vậy nên làm sao Biệt Chi nỡ buông tay chị được.

Cô thở dài, vươn tay vuốt mái tóc người phụ nữ, sau đó rúc vào lòng ôm chặt lấy cô ấy.

“Chị ơi, chị biết mà, em không bao giờ từ chối chị được.”

Cô đặt một nụ hôn lên gò má trắng mềm của người phụ nữ.

***

Biệt Chi cảm thấy mình quả thật bị điên rồi.

Vừa giằng xé vừa tỉnh táo giữa cơn bứt rứt và sự kìm nén, cô cần phải khống chế bản thân từng chút một.

Cô giam cầm cô ấy, khao khát cô ấy, cháy bỏng vì cô ấy, linh hồn cũng đang rên rỉ trong đau đớn.

Vậy mà chỉ dám cẩn thận hôn lên khóe môi cô ấy.

… Đây là sự vượt rào lớn nhất của cô.

Trước khi được cho phép, cô không thể mạo phạm thêm bất kỳ tấc da tấc thịt nào trên người cô ấy.

Biệt Chi cúi mắt, cố tình tránh đi ánh nhìn trong trẻo, bất đắc dĩ mà mệt mỏi của người phụ nữ, mặc cho bản thân mình xấu xa điên loạn, nhưng lại vô cùng tỉnh táo lý trí, lột bỏ từng món, từng món, lại từng món đồ trên người.

Cho đến cuối cùng, chỉ còn duy nhất một chiếc áo trong vắt vẻo trên vai, sắc xuân khẽ lộ, eo thon lả lướt, không mảnh vải che thân, trong khi người bị cô đè dưới thân vẫn luôn đoan trang, thanh nhã và đúng mực.

Biệt Chi áp sát vào Khúc Kinh Ý từng tấc một, cô khẽ nhìn cô ấy nhưng chỉ có thể cảm nhận được sự hèn hạ và hư hỏng của chính mình trong ánh nhìn mệt mỏi, thờ ơ của cô ấy.

Trái tim đau thắt lại.

Vì thế cô mỉm cười, mi mắt cụp xuống, đầu ngón tay run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay người phụ nữ đặt lên cổ mình, dẫn dắt bàn tay cô ấy từng chút, từng chút một lướt trên cơ thể mình rồi đi dần xuống phía dưới.

Cô nằm trên người cô ấy, toàn thân nóng bừng, sự run rẩy khẽ khàng, sự kích động gần như bệnh hoạn cùng với nỗi bi thương trĩu nặng.

Khóe mắt Biệt Chi đỏ hoe, long lanh, đôi mắt đẹp ướt át đến mức như sắp nhỏ lệ.

Nắm chặt ngón tay người phụ nữ, trước khi tiến vào, cô lại hạ mình xuống thấp hơn nữa, vô cùng thân mật, dịu dàng cọ xát hõm cổ người phụ nữ, khi đến bên tai, cô không kìm được nhắm mắt lại, một giọt nước mắt ngưng đọng.

Biệt Chi khẽ cười: “Chị ơi, em xin lỗi.” Giọng cô vừa ấm áp vừa mềm mại, cô nuốt xuống giọt lệ mặn chát này.

Buộc cô ấy tiến vào, dứt khoát, gọn gàng.

Một tiếng rên khe khẽ.

Nước mắt từng giọt lăn dài, khoái cảm ngập tràn nhưng trong bụng lại chất đầy tủi thân, Biệt Chi nức nở vùi mình vào lòng người phụ nữ, vô thức ghì lấy ngón tay cô ấy, tự mình vẫy vùng.

Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây

Thận trọng với người xem dưới tuổi

Bước Ngoặt

chứa chủ đề hoặc cảnh có thể không phù hợp với độc giả rất nhỏ tuổi, do đó sẽ bị chặn để bảo vệ họ.

Bạn đã trên 18 tuổi chưa?