Chương 2
“Cốc cốc.”
“Mời vào.”
Sau khi được cho phép, Tô Hạnh đẩy cửa bước vào văn phòng của giám đốc.
Vừa vào đã thấy Uông gay đang ưỡn mông nằm rạp bên bàn làm việc của Ôn Như Yểu, ngón tay uốn éo kiểu “hoa lan” kẹp một cây son môi quẹt quẹt lên môi mình, vừa tô vừa nói:
“…Nhất là đám vận hành kia, tôi nói cho cô biết, trước mười giờ sáng còn chẳng thấy ai ngồi ở dãy bàn đó đâu, cô phải nhắc nhở họ một chút đi… Ê mà không thể không nói, Yểu Yểu à, con mắt thẩm mỹ của cô đúng là đỉnh, màu này đẹp ghê luôn đó.”
Ôn Như Yểu liếc qua cây son mới chưa kịp bóc tem đã bị anh ta dùng, nhàn nhạt nói: “Vậy à, thích thì tôi tặng luôn cho.”
“Thật á? Cưng đúng là vừa xinh đẹp lại tốt bụng quá đi~”
Uông gay đứng thẳng dậy, cao hơn mét tám mà cứ làm trò yểu điệu, còn gửi cho Ôn Như Yểu một nụ hôn gió cực kỳ lố lăng. Quay đầu lại thì đụng ngay ánh mắt cứng đờ của Tô Hạnh, mặt hắn khựng lại trong giây lát rồi nhướng nửa chân mày liếc cô một cái, lướt qua vai mà đi thẳng ra ngoài.
Tô Hạnh nhìn theo bóng lưng hắn, không khách khí mà đáp lại bằng một cái trợn mắt.
Uông gay — tất nhiên là gay thật, còn là loại số 0 chính hiệu — chuyện này trong công ty gần như ai cũng biết. Tuy chức không to, năng lực thì không có, nhưng là họ hàng gần gũi với sếp lớn. Con người thì keo kiệt, lắm mồm, lại thích mách lẻo. Trước đây chị Mộc vì chuyện thanh toán đã cãi nhau với hắn không ít lần, kéo theo Tô Hạnh cũng chẳng ưa nổi hắn.
Ôn Như Yểu mới đến đã thân thiết với Uông gay, xem ra quả nhiên là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.
Trong đáy mắt Tô Hạnh loé lên một tia ghét bỏ.
Nhưng dù sao đối phương cũng là cấp trên trực tiếp của cô, Tô Hạnh bước đến bên bàn làm việc, hơi cúi đầu, gọi một tiếng: “Ôn tổng.”
Ôn Như Yểu hơi nghiêng người chăm chú nhìn màn hình máy tính, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống vai, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính không gọng mang vẻ tri thức. Khi liếc mắt về phía Tô Hạnh, khoé môi cô khẽ nở một nụ cười công thức mang tính chuyên nghiệp: “Là thế này, liên quan đến dự án hợp tác với công ty Hoa Kính, tôi muốn trao đổi thêm với tổ trưởng Tô một chút.”
Giọng cô trong trẻo, âm cuối trầm nhẹ, ngữ điệu thong thả mà không vội vã, mang theo một chút lười nhác dễ chịu.
Nhưng đồng thời cũng hoàn toàn mang tính công việc.
Tô Hạnh khựng lại một giây, nghĩ ngợi một chút rồi hiểu ra: lần này chị Mộc nghỉ việc khá dứt khoát, chị ấy làm việc ở phòng này đã năm năm, trong thời gian đó rất nhiều dự án hợp tác thương mại đều do một tay chị xử lý từ đầu đến cuối. Sau khi chị rời đi, toàn bộ quá trình giao tiếp và chi tiết trao đổi với đối tác bỗng nhiên bị gián đoạn. Dù chị có để lại tài liệu, nhưng chỉ dựa vào mấy thứ đó để gỡ rối những công việc phức tạp thì đúng là khó khăn. Mà Tô Hạnh là cánh tay đắc lực của chị Mộc, lại đang là tổ trưởng, Ôn tổng mới vừa nhậm chức, tìm cô để hiểu tình hình công việc cũng là điều hợp lý.
“Qua đây ngồi đi.”
Ôn tổng ôm laptop bước sang chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh, Tô Hạnh mím môi, nhấc chân đi theo.
Ban đầu khi ngồi cạnh cấp trên mới, Tô Hạnh vẫn cảm thấy hơi không tự nhiên, nhưng khi bắt đầu nói đến công việc thì cô nhanh chóng tập trung, dù sao cũng là cấp trên trực tiếp, Ôn tổng hỏi gì cô đáp nấy. Trong quá trình trao đổi, cô dần cảm nhận được tư duy mạch lạc và cẩn trọng của đối phương, khác khá nhiều so với hình tượng “bình hoa quan hệ” mà cô tưởng tượng trước đó.
“Hiện tại tiến độ của tất cả các dự án là…”
Khoảng cách giữa hai chiếc ghế rất gần, gần đến mức Tô Hạnh luôn có thể ngửi thấy hương nước hoa phảng phất trong không khí — khá hợp với khí chất của Ôn Như Yểu.
Cô vốn không rành về nước hoa, nếu có biết đôi chút thì cũng là nhờ vào cậu thực tập sinh con nhà giàu cùng phòng ban. Cậu thực tập sinh đó nhận mức lương chỉ vài triệu, vậy mà trên người không có món nào là không thuộc hàng hiệu đắt đỏ. Là con trai mà ngày nào mặt cũng trang điểm nền tỉ mỉ, nước hoa thì thay đổi liên tục không lặp lại. Thế nên mỗi lần đi ăn trong nhà ăn, Tô Hạnh lại bị buộc phải nghe mấy đồng nghiệp tám chuyện rồi tiện thể được “giáo dục” luôn về mấy loại “nước hoa XX”. Cô không biết mùi của Ôn Như Yểu thuộc dòng nào, nhưng ngửi qua đã thấy rất “đắt tiền” – theo mọi nghĩa.
Thật ra nhìn vẻ ngoài, Ôn Như Yểu trông cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng vị trí hiện tại của đối phương lại là thứ mà một nhân viên quèn như cô phải cố gắng cày cuốc nhiều năm trời, thậm chí có cố đến mấy cũng chưa chắc với tới được. Biết đâu người ta giống như cậu thực tập sinh kia, vào công ty chỉ để “trải nghiệm cuộc sống” chơi chơi thôi cũng nên.
Nghĩ tới đây, Tô Hạnh không kìm được thở dài trong lòng vì sự bất công của thế giới, vô thức thất thần mất một giây. Nhưng đúng vào lúc đó, Ôn Như Yểu vừa nói xong liền nghiêng đầu nhìn cô.
“Tổ trưởng Tô.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lẽo vang lên sát bên tai, khiến cô giật mình bừng tỉnh.
Ý thức được mình vừa lơ đễnh trong lúc làm việc và bị bắt quả tang, Tô Hạnh chột dạ quay đầu xin lỗi, ai ngờ vừa quay lại thì gần như mặt đối mặt với gương mặt lãnh đạm của Ôn Như Yểu, suýt nữa đụng luôn vào sống mũi của đối phương. Cô hoảng hồn nghiêng người ngả ra sau theo phản xạ, suýt chút nữa thì cả người lẫn ghế ngã ngửa ra đất.
Ôn Như Yểu nhìn vẻ mặt hoảng loạn luống cuống của Tô Hạnh, chỉ khẽ mỉm cười nhàn nhạt: “Không sao chứ?”
So với sự bình thản của cô ấy, thì cú phản ứng của Tô Hạnh chẳng khác gì một con khỉ diễn xiếc giữa lề đường.
“……”
Không sao mới lạ đó! Làm ơn lần sau đừng bất ngờ lại gần sát vậy được không, dọa người ta hết hồn! Có đẹp đến mấy cũng không được làm thế!
Tất nhiên, những lời đó Tô Hạnh đâu dám nói ra mặt.
May mà đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Ôn Như Yểu cúi mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ ăn trưa liền nói: “Vậy hôm nay đến đây thôi, vất vả rồi.”
Tô Hạnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định đứng dậy thì lại nghe Ôn tổng chậm rãi lên tiếng: “Phải rồi, còn một chuyện nữa muốn nói với tổ trưởng Tô.”
Một tiếng “tổ trưởng Tô”, hai tiếng “tổ trưởng Tô”, khiến Tô Hạnh nghe mà thấy vô cùng khó chịu. Làm ở công ty từng ấy năm, chỉ có mỗi Ôn Như Yểu là gọi cô như thế. Nhưng nói thật là có chuyện thì nói luôn một lần đi, còn úp mở cái gì nữa?
Cô cố nhịn cái bụng đang sôi ùng ục vì đói, hai tay chắp trước bụng đứng nghiêm trang, trên mặt cố gắng giữ nụ cười gượng gạo.
Ôn Như Yểu nhìn cô gái trẻ từ lúc vào phòng đã cố tỏ ra nghiêm túc làm việc, lại nhớ tới cảnh Tô Hạnh ban nãy giả vờ vô tình tô lại son trước mặt mình, bất giác cảm thấy thú vị, khoé môi khẽ cong nhẹ như thể không để lộ cảm xúc: “Tổ trưởng Tô biết mình sắp được thăng chức rồi chứ?”
Tô Hạnh sững người, rõ ràng không ngờ cô sẽ nói vậy.
Không phải chưa từng mong được thăng chức tăng lương. Hồi trước khi chị Mộc có khả năng được đề bạt, Tô Hạnh chính là ứng viên sáng giá nhất để tiếp quản vị trí đó. Tiếc là sau đó chị Mộc nghỉ việc, tình hình thay đổi hoàn toàn.
Cô vốn đã nghĩ chuyện đó coi như xong rồi, ai ngờ…
“Mấy chuyện khác, bên nhân sự sẽ trao đổi kỹ hơn với cô.”
Ra khỏi văn phòng giám đốc, đầu óc Tô Hạnh vẫn còn hơi mơ màng, bụng cũng chẳng thấy đói nữa, chỉ tiện đường ghé căng tin tầng hai ăn đại một chút. Không ngờ buổi chiều vừa mới bắt đầu làm việc, chị nhân sự thật sự tìm đến cô.
Bộ phận cũ của cô, bao gồm cả phòng vận hành, được sáp nhập thành một đơn vị mới gọi là Phòng Nội dung Tổng hợp. Trong đợt điều chỉnh nhân sự lần này, công ty bổ sung thêm một vị trí quản lý dự án mới – người sẽ trực tiếp báo cáo công việc cho Ôn tổng – với mức lương tăng gấp đôi so với trước đây của Tô Hạnh, chưa kể còn có thêm khoản thưởng theo từng dự án.
Tô Hạnh nhìn hàm răng trắng đến chói mắt của chị nhân sự, nhất thời thấy choáng váng. Lúc rời đi còn bị chị ấy lén thì thầm một câu: nghe nói vị trí này lúc họp bàn lựa chọn ứng viên, chính Ôn Như Yểu là người đề cử cô.
“……”
Tô Hạnh lập tức rơi vào trạng thái cảm xúc phức tạp.
Ý gì đây? Mới đến công ty đã vội đề bạt người như vậy, chẳng lẽ Ôn Như Yểu lo lắng lòng người dao động nên muốn kéo phe cánh về trước?
Tô Hạnh lạnh nhạt cười một tiếng – nếu đúng là như vậy thì cô ấy chọn sai người rồi đấy.
Nhưng mà… lương gấp đôi…
Điều đó đồng nghĩa với việc cô có thể thuê một căn hộ lớn hơn, gần công ty hơn, không phải mỗi ngày lê lết hai tiếng đi làm rồi về nhà nữa. Cô còn có thể đạt được “tự do trà sữa”, rước về những món mỹ phẩm mình mơ ước bao lâu mà vẫn chưa nỡ mua…
Dù gì thông báo của phòng nhân sự cũng đã gửi xuống rồi, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối cơ hội được thăng chức chứ?
Có lẽ vì tâm trạng đang tốt, buổi chiều công việc trôi chảy bất ngờ, việc không nhiều, đến bảy giờ rưỡi, lần đầu tiên Tô Hạnh tan làm đúng giờ và quẹt thẻ ra về.
Ra khỏi toà nhà, bầu trời trên đầu đã tối đen, nhưng cô cũng không để tâm lắm — vốn đã quen với việc ra về trong đêm đen.
Thế nhưng hôm nay cô về khá sớm, thời gian này tuy không thể coi là còn sáng, nhưng ít ra… cũng không đến mức tối om như thế chứ?
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, đột nhiên có cảm giác bầu trời lúc này chẳng khác mấy so với sáng nay khi cô thức dậy.
Hôm nay… có từng sáng lên không nhỉ?
Một ý nghĩ ngớ ngẩn bỗng bật ra trong đầu khiến cô buồn cười.
Cả ngày bận rộn giải quyết công việc, lại thêm chuyện được thăng chức tăng lương, hình như cô thật sự chưa từng chú ý đến bên ngoài cửa sổ.
Nhưng mà thôi, kệ đi, trời có sập cũng chẳng liên quan gì.
Hiếm khi tan làm sớm, tối nay cô định mua chút gì ngon ngon để tự thưởng cho bản thân, Tô Hạnh rảo bước nhanh hơn hướng về phía trạm tàu điện ngầm.
Quét mã vào ga, đúng lúc gặp đợt cao điểm đầu tiên sau tan ca, toa tàu vẫn chật kín như mọi khi. Nhưng vì tâm trạng khá tốt, Tô Hạnh nhìn biển người đen kịt trước mặt cũng không thấy chán nản. Cô kéo khẩu trang trên mặt, may mắn tìm được một chỗ đứng ở góc khuất gần cửa bên trong.
Cô vốn cao ráo, cổ cao, dáng người thanh mảnh, so với mấy người đàn ông tầm trung bình còn nhỉnh hơn một chút, trong toa tàu đông đúc lại càng nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Đó cũng là một trong những điều hiếm hoi mà chiều cao mang lại cho cô – không phải hít thở cái thứ không khí chua chua, đôi lúc còn có mùi mồ hôi của đám đông bên dưới – mà có thể hít lấy chút không khí “cao cấp” hơn ở tầng trên.
“Bíp bíp ——”
Cảnh báo đóng cửa vang lên, Tô Hạnh vô thức nhìn ra cửa tàu đối diện, chờ tàu khởi hành. Trong lúc lơ đãng, khoé mắt cô liếc thấy một bóng người trông vô cùng quen thuộc bước vào bên trong vạch vàng. Đối phương bước đi không nhanh không chậm, giày cao gót nhọn gõ từng tiếng đều đặn, đúng lúc cửa sắp đóng thì ung dung bước vào tàu.
Tô Hạnh rõ ràng cảm nhận được không gian xung quanh bị ép chặt thêm, rõ ràng chỉ thêm một người thôi mà đám đông phía trước lại bắt đầu dồn về phía sau. Cô nhướn mày, ngẩng đầu nhìn kỹ lại người “tội đồ” vừa bước vào— vai nhỏ, eo thon, diện bộ đồ cao cấp đặt may không rẻ, trang điểm kỹ lưỡng, khí chất lạnh lùng, môi mím chặt đến chẳng có lấy một độ cong. So với đám dân văn phòng lếch thếch mệt mỏi vừa tan làm xung quanh, cô ấy chẳng khác nào nghệ sĩ sắp bước lên sân khấu – từng lỗ chân lông đều tỏ rõ rằng bản thân không thuộc về cái nơi chen chúc này.
Gặp được Ôn Như Yểu… ngay trên cùng một chuyến tàu điện ngầm?
Tô Hạnh cảm thấy chuyện này đúng là vô lý đến mức khó tin.
Cô ấy… chẳng phải có siêu xe bạc tỷ sao? Không phải nên giống như trong phim truyền hình, kiểu thiên kim tiểu thư trắng trẻo xinh đẹp, đi đâu cũng có xe sang đưa đón, đến cả xe buýt hay tàu điện cũng chưa từng đi qua một lần?
Thôi được rồi, cho dù không đến mức khoa trương như thế, nhưng chị đây sao tự dưng lại đi tàu điện ngầm tan ca vậy?
Tô Hạnh còn đang thắc mắc, chợt nhớ ra điều gì, cúi đầu kéo lại khẩu trang.
Phản ứng thường thấy của một nhân viên quèn khi bất ngờ gặp sếp ở nơi công cộng.
Nhưng rõ ràng cô đã lo xa. Từ lúc lên tàu đến giờ, Ôn Như Yểu vẫn cúi đầu, lông mày khẽ nhíu lại, nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý đến cô – thậm chí có lẽ cũng không để ý đến bất kỳ ai.
Tàu đi qua vài ga lớn, khoang xe vốn chật kín người dần dần trống trải hơn. Tô Hạnh liếc nhìn Ôn Như Yểu – lúc này đang quay lưng lại với cô – giữa hai người đã không còn ai đứng chắn. Chỉ cần đối phương xoay đầu, ánh mắt họ sẽ chạm nhau ngay.
Để tránh tình huống xấu hổ đó, Tô Hạnh dự định bước sang khoang tàu phía trước.
Vừa mới nhấc chân, khoang tàu bỗng rung lắc dữ dội, như thể bị phanh gấp, một lực quán tính mạnh mẽ đẩy cô chúi về phía trước. May mà phản xạ nhanh, cô lập tức bám chặt lấy tay vịn bên cạnh, mới không ngã nhào. Nhưng những người khác thì không được may mắn như vậy – người đàn ông trung niên bên trái cô bị hất văng xuống sàn, cả người lăn vài vòng, suýt nữa đập đầu vào cạnh ghế cứng. Tệ hơn nữa, hệ thống đèn phía trên cũng chớp liên tục rồi nhấp nháy bất ổn, ánh sáng mạnh và bóng tối thay nhau nhá lên khiến ai nấy hoa cả mắt. Cả khoang tàu rơi vào hỗn loạn: tiếng la hét, tiếng trẻ con khóc, tiếng chửi bới vang lên như nổ tung bên tai.
Tô Hạnh ôm chặt tay vịn, đầu óc trống rỗng vì sự cố bất ngờ này. Rõ ràng mới một giây trước thôi tàu vẫn chạy êm ru, đây còn là tuyến tàu mà cô đi đi về về hàng ngày, đã ngồi không biết bao nhiêu lần, thế mà chưa từng gặp chuyện như vậy…
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Giữa khoang tàu hỗn loạn, tiếng thét và khóc nức nở vờn quanh, cô không dám nhúc nhích.
Đột nhiên, có người ngã nhào vào người cô, mùi hương lạnh lạnh quen thuộc thoáng lướt qua chóp mũi. Ánh đèn chập chờn khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt, cô cẩn trọng lên tiếng thăm dò: “Ôn Như Yểu?”
Đáp lại cô là một tiếng rên khẽ vì đau, tuy không thấy rõ, nhưng dựa vào bóng dáng lờ mờ ấy, Tô Hạnh rất nhanh đã xác định được người.
Tình trạng trong khoang tàu vẫn chưa ổn định, lại có một lực giật ngược bất ngờ khác khiến Ôn Như Yểu suýt nữa bị hất văng ra ngoài. Tình huống cấp bách, Tô Hạnh theo phản xạ vươn tay kéo lấy cô ấy lại, nhưng lực hơi mạnh quá, thành ra lại kéo người ta ngã vào lòng mình. Trong lúc hoảng loạn, hình như dưới chân còn giẫm trúng cái gì đó – nhưng giờ cũng chẳng thể để tâm được nữa rồi.
May mắn thay, tàu không gặp thêm sự cố lớn hơn. Sau khoảng nửa phút chao đảo, khoang xe dần lấy lại thăng bằng.
Tô Hạnh nhắm chặt mắt, nỗi sợ bất ngờ khiến tay chân cô tê rần, toàn thân mềm nhũn. Không rõ bao lâu sau, mùi nước hoa lạnh lùng vẫn còn vấn vít trong lồng ngực mới khiến cô dần bình tĩnh trở lại.
Khoan đã… trong lồng ngực?
Cô giật mình mở mắt. Đèn trần đã ổn định trở lại, khoang tàu hỗn độn như một bãi chiến trường, nhưng lúc này cô không còn tâm trí để quan sát xung quanh. Như bị điện giật, cô lập tức buông tay đang ôm Ôn Như Yểu ra.
“Ờ, chuyện đó…”
Dù gì cũng là cô chủ động kéo người ta vào lòng, Tô Hạnh lúng túng né tránh ánh mắt, đang loay hoay tìm từ để nói gì đó thì lại nghe Ôn Như Yểu lạnh nhạt cất lời trước:
“Cô có thể bỏ chân ra được không?”
“Hả?”
Tô Hạnh cúi đầu, lúc này mới phát hiện dưới chân mình đang giẫm lên một vật cứng cứng — là một chiếc điện thoại đã vỡ màn hình nứt toác.
Chưa kịp phản ứng gì, Ôn Như Yểu đã cúi xuống trước, nhặt lấy nó, tay nhấn nút nguồn với vẻ mặt rõ ràng rất lo lắng.
Tô Hạnh ngơ ngác nhìn, lúc này Ôn Như Yểu còn nhếch nhác hơn cả cô — một chiếc cúc áo trên cùng hình như bị ai đó giật đứt trong lúc hỗn loạn, cổ áo lơi lỏng để lộ phần xương quai xanh thanh tú, mái tóc dài xoăn nhẹ cũng rối tung cả lên. Thế nhưng Ôn Như Yểu hoàn toàn không để tâm đến vẻ ngoài của mình, việc đầu tiên là sốt ruột tìm lại điện thoại.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi không để ý nên mới… tôi sẽ đền cho cô theo giá thị trường vậy.”
Tô Hạnh thấy mình cũng hơi oan. Dù gì thì chuyện kiểu này xảy ra trên tàu điện ngầm đúng là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải, với lại cô cũng đâu thể điều khiển được chuyện điện thoại của người ta bay thẳng vào chân mình cơ chứ? Nhưng mà… đúng là lúc phát hiện thì nó đang nằm dưới chân cô thật.
Ôn Như Yểu cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. Mãi đến khi màn hình lóe sáng, hiện lên một logo lạ lạ, cô ấy mới khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không cần đâu. Với lại, cái này không phải cứ muốn đền là đền được.”
“……”
Câu nói nhẹ hều đó chui vào tai Tô Hạnh, không khác gì đang nói trắng ra rằng: “Cô không đủ tiền đền đâu.”
Cô hít sâu một hơi, áp suất máu lập tức tăng vọt.
Chỉ là một cái điện thoại thôi mà? Đúng là có hơi mắc, có thể bằng cả tháng lương của cô thật, nhưng cũng chưa đến mức cô không đền nổi!
Mà vừa nãy còn ra tay cứu giúp nữa đó, đúng là lòng tốt bị chó cắn! Tô Hạnh với Ôn Như Yểu, y chang câu chuyện nông dân và rắn – chó cắn Lữ Động Tân – không biết người tốt là gì!
Từ giờ trở đi, dù trời có sập, Tô Hạnh cũng sẽ không bao giờ giúp Ôn Như Yểu nữa! Trừ phi cô ta biến thành chó!
【Tít —— Ký chủ cũ ngoài ý muốn rời khỏi hệ thống, ký chủ mới đã được liên kết thành công, đang tiến hành kiểm tra độ phù hợp…】
Lời tác giả:
Kích hoạt thẻ “hóa thân thành chó mê sếp” trong một giây ~ 🤭