Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. CẤP TRÊN LÀ NỮ CHÍNH MỸ NHÂN THỤ MẠT THẾ
  3. Chương 20
Trước đó
Thông tin tiểu thuyết

Chương 20

“Có người ở đây!”
“Cứu chúng tôi với!”
“Ở đây, ở đây!”
“…”

Không chỉ có nhóm của họ, những người sống sót khác trong khu dân cư cũng nghe thấy tiếng động, không ít người sống sót đang bị mắc kẹt trong nhà liền mở cửa sổ ra, hét lớn về phía chiếc trực thăng đang bay trên trời.

Thế nhưng chiếc trực thăng ấy không hề có ý định dừng lại, cứ thế bay lướt qua bầu trời khu dân cư.

“Có người sống ở đây mà!”
“Tại sao không cứu chúng tôi?”
“Sao lại bay đi rồi!”

Hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi thảm họa không rõ nguyên nhân này xảy ra. Rõ ràng, phần lớn mọi người đều không giống như nhóm của Tô Hạnh – những người đã chuẩn bị sẵn đủ nước và lương thực. Dù có thể trốn trong nhà để tránh bị đám quái vật phát hiện, thì cũng không thể cầm cự được lâu mà không bị chết đói.

Nhìn thấy trực thăng ngay trước mắt rồi lại bay mất, tâm trạng của mọi người hoàn toàn sụp đổ.

Trên ban công cùng tầng với chỗ nhóm của Tô Hạnh ở tòa nhà đối diện, một người đàn ông trẻ tầm hai mươi tuổi đang đứng chống tay trên khung cửa sổ. Môi anh ta đã nứt nẻ vì lâu ngày không uống nước. Anh treo một tấm ga trải giường ra ngoài cửa sổ, trên đó dùng sơn đỏ tươi viết to chữ “SOS”. Khi máy bay lướt qua, anh ta ra sức vẫy tấm ga và hét lớn, cho đến khi trơ mắt nhìn trực thăng chẳng có phản ứng gì rồi bay đi, anh mới kiệt sức hoàn toàn. Tay anh trượt khỏi mép cửa, tấm ga trắng như tuyết rơi thẳng từ tầng 15 xuống.

“Đệch!” – người thanh niên chửi một tiếng, nằm rạp trên bệ cửa sổ nhìn chằm chằm vào “tín hiệu cầu cứu” vừa rơi xuống đất.

Ngay lúc anh ta đang cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ lên đầu mình. Người thanh niên sững người. Trong nhà chỉ có một mình anh ta, hơn nữa đầu anh lúc này đang thò ra ngoài cửa sổ… Cơ thể anh lập tức cứng đờ.

Chỉ dừng lại trong hai giây, anh ta lập tức rụt đầu lại, định đóng cửa sổ. Nhưng trước mắt anh chợt tối sầm lại, thứ cuối cùng mà anh nhìn thấy là một cái miệng đầy răng nhọn đang ngoác ra như chậu máu.

Cái xác không đầu của người đàn ông rơi thẳng xuống đất. Còn ở bên khung cửa nơi anh ta vừa đứng, một sinh vật kỳ dị có bốn cánh tay, giống như một con tắc kè bám ngược trên tường ngoài cửa sổ. Nó dán sát người vào tường, đuổi theo thi thể từ tầng 15 lao thẳng xuống dưới. Những người vừa mở cửa sổ gọi trực thăng liền trông thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy, lập tức hoảng hốt đóng cửa sổ lại trốn vào trong.

Tô Hạnh lập tức kéo rèm cửa lại.

Tưởng rằng ở tầng cao sẽ an toàn hơn một chút, nhưng giờ xem ra — từ loài côn trùng khổng lồ biết bay cho đến mấy con quái vật bám tường như thằn lằn — trong thế giới như thế này, con người yếu ớt không có sức chống cự, cho dù trốn ở đâu cũng không thể an toàn.

Tô Hạnh ôm đầu gối, cuộn mình trong tấm chăn dưới chân ghế sofa, nuốt nước bọt, sau một hồi im lặng mới thì thầm hỏi: “Chúng ta… còn có thể chờ được cứu viện không?”

Ôn Như Yểu ngồi co chân trên ghế sofa sát cạnh cô, sắc mặt cũng không mấy khá hơn: “Có khi chiếc trực thăng lúc nãy vốn không phải đến để cứu viện.”

Tô Hạnh chớp mắt, đúng là hướng đi của mấy chiếc trực thăng đó trông rất rõ ràng…

Chẳng lẽ là để trinh sát những cột sương mù kỳ lạ kia?

“Rầm ——”

Đột nhiên, sàn nhà dưới chân… không, là cả căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội. Đèn trần trên đầu và kính cửa sổ đều phát ra những tiếng va đập mạnh mẽ. Tô Hạnh theo phản xạ muốn bật dậy, nhưng tiếng nổ quá lớn khiến não cô ong ong, choáng váng đến mức không thể điều khiển nổi cơ thể.

Động đất ư?

Ý nghĩ ấy còn chưa kịp thốt ra, thì tiếng nổ chấn động màng nhĩ đã ập đến.

Tiếng bom rơi, súng nổ vang trời xuất hiện dồn dập, tưởng chừng như rất xa, lại như đang ngay sát bên tai. Tất cả kính trong phòng rung lên liên hồi, phát ra những tiếng lanh canh chói tai, đặc biệt là cửa sổ – như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ vỡ vụn thành bụi.

Tiếng nổ quá lớn khiến con người sinh ra bản năng sợ hãi, Tô Hạnh ôm đầu rúc vào một góc, đầu óc trống rỗng. Không biết đã qua bao lâu, âm thanh của loạt bom mới dần lắng xuống.

Cô mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu. Trên bàn trà trước mặt là một chiếc cốc thủy tinh, toàn thân cốc chi chít những vết rạn nứt dài. “Rắc” một tiếng, nó vỡ tan.

Tiếng bom vừa rồi… Khi hoàn hồn lại, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đồng loạt nhìn về phía cửa sổ.

Xung quanh những cột sương mù cao chót vót là khói đen cuồn cuộn, lờ mờ thấy ánh lửa phía dưới. Trên không trung có rất nhiều chiến đấu cơ đang lơ lửng – xem ra cuộc oanh tạc vừa rồi chính là nhắm vào những thứ kia.

Khung cảnh phía xa dường như đóng băng, sau đợt tấn công, ngoại trừ khói đen mù mịt bốc lên từ mặt đất, những cột sương mù xám trắng kia gần như không hề thay đổi.

Rốt cuộc bên trong đó là cái gì?

Tô Hạnh chăm chú nhìn, giây tiếp theo liền tận mắt thấy vô số “nhánh cây” mảnh dài, không rõ màu sắc đột nhiên vươn ra từ màn sương như tia chớp, trong nháy mắt đã cuốn lấy tất cả chiến đấu cơ xung quanh, lóe lên ánh sáng chói lóa – dễ dàng hủy diệt toàn bộ.

Mấy chiếc trực thăng còn lại ở xa lập tức quay đầu rút lui. Những “nhánh cây” ấy sau khi đánh rơi toàn bộ máy bay liền không tiếp tục truy đuổi, mà từ từ rút trở lại vào trong sương mù.

“……”

Tô Hạnh khó tin thu ánh nhìn về, cùng lúc bắt gặp ánh mắt của Ôn Như Yểu – người cũng tận mắt chứng kiến tất cả, không ai nói nổi một lời giải thích nào.

Sau cuộc tấn công thất bại, suốt nửa ngày tiếp theo không còn động tĩnh nào trên bầu trời. Chỉ có điều, ở nơi xa xôi nào đó trong thành phố, dường như vẫn vang lên lác đác tiếng súng mơ hồ.

Tô Hạnh và Ôn Như Yểu vẫn ở trong phòng. Lương thực và nước uống đủ để hai người dùng trong thời gian dài. Sau khi sương mù tan đi, thỉnh thoảng họ nhìn thấy có vài người không chịu nổi đã liều mạng xuống tầng tìm đồ tiếp tế – nhưng không phải ai cũng sống sót trở về.

Miễn là không phát ra tiếng động, thì ở trong nhà vẫn là lựa chọn an toàn nhất hiện tại. Chỉ có điều, đợt oanh tạc vừa rồi đã khiến một cửa sổ trong phòng khách bị vỡ.

Kính chống đạn mà Ôn Như Yểu lắp đặt quả thực có tác dụng, chỉ có một khung cửa bị vỡ, trong khi phần lớn cửa sổ nhà các hộ xung quanh đều bị sóng xung kích làm nát vụn.

Nhưng trong tình hình hiện giờ, dù chỉ vỡ một cánh cửa sổ, cũng cực kỳ nguy hiểm.

Hai người kéo tủ đến che kín khung cửa vỡ, khóa chặt cửa phòng khách, sau đó di chuyển tất cả đồ nội thất nặng có thể dùng được để chặn thêm ở cửa – làm xong hết thảy mới tạm thời yên tâm phần nào.

Hai giờ chiều, họ ngồi vào bàn ăn trưa. Không biết trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu nữa. Dù sao lương thực cũng có hạn, nên hiện tại họ chỉ ăn hai bữa mỗi ngày – một bữa sáng và một bữa chiều. Sáng nay bận chặn cửa nên chưa ăn, bây giờ mới là bữa đầu tiên.

Tô Hạnh đói đến mức bụng réo ầm ầm, vừa cầm đũa liền cúi đầu ăn ngấu nghiến. Còn Ôn Như Yểu vốn ăn không nhiều, thêm vào đó cô không quen với trạng thái giàu oxy hiện tại, thỉnh thoảng còn phải dùng máy trợ thở để điều chỉnh, khiến cô càng không có cảm giác thèm ăn.

Cô cầm chiếc thìa nhỏ, từ tốn múc từng hạt ngô trong lon, phần lớn thời gian chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt trên bàn.

“Cô xem tấm bản đồ này đi.” Ôn Như Yểu đẩy chiếc máy từng hiển thị bản đồ thành phố S với các ký hiệu đặc biệt ra giữa bàn. Nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy đối diện Tô Hạnh đang ăn ngấu nghiến, ánh mắt hơi khựng lại.

“Hả?” Tô Hạnh đang cắm đầu ăn vội vàng thì khựng lại, hơi ngơ ngác ngẩng lên, khóe miệng vẫn còn dính một chút vụn thịt nguội.

“…” Ôn Như Yểu nhìn cô một cái, khẽ cong môi cười: “Cô lúc nào cũng ăn khỏe như vậy sao?”

“Ờ…” Tô Hạnh bị sặc một chút, ho khan hai tiếng: “A ha ha… tôi mà hồi hộp là ăn uống không kiểm soát được.”

Nếu không phải do tác dụng phụ sau khi tăng sức mạnh thì cô đã chẳng ăn như vậy.

Tô Hạnh lén liếc sang phần ăn trưa của Ôn Như Yểu — một hộp ngô đóng hộp, một gói bánh quy ép và một chai nước. Rồi lại nhìn phần mình — ba hộp thịt hộp, ba gói bánh quy ép và một chai nước, gần như gấp ba lần phần của nàng.

Thực ra ban đầu vì thấy Tô Hạnh “to con”, Ôn Như Yểu đã chia cho cô gấp đôi khẩu phần. Có lẽ hôm nay thấy cô là người khuân vác đồ đạc nhiều nhất nên mới chia thêm chút nữa.

Nói thật, ăn nhiều của Ôn Như Yểu như vậy khiến Tô Hạnh cũng hơi áy náy. Nhưng… không còn cách nào. Cô cũng không muốn mỗi bữa đều ăn như thể chết đói đầu thai. Thôi thì sau này ráng giúp nàng làm nhiều việc hơn để bù lại.

Ôn Như Yểu khẽ cười, ánh mắt lướt qua vai cô: “Vậy à… cũng tốt thôi.”

“…” Tô Hạnh đặt đũa xuống, rụt vai lại, cảm thấy ánh mắt của Ôn Như Yểu nhìn mình có chút kỳ lạ khó diễn tả.

“Cái này là lúc ở ga tàu điện ngầm, Tần Mặc đưa cho tôi. Cô ấy…” Ôn Như Yểu dừng lại một chút: “Công việc của cô ấy khá đặc biệt, chắc cô cũng đoán được phần nào. Trong tình hình hiện tại, những thứ cô ấy đưa chắc chắn có ích với chúng ta.”

Thì ra cô thanh mai trúc mã nhỏ kia tên là Tần Mặc.

Tô Hạnh lặng lẽ buôn chuyện trong đầu, nhưng không hỏi gì thêm, chỉ nghiêng người ghé lại gần nhìn vào màn hình chiếc máy màu đen trông như điện thoại. Cô đã nhận ra đó là bản đồ thành phố S từ trước, giờ nhìn kỹ thì đúng là vậy thật.

“Cô nhìn mấy ký hiệu này đi, dù không ghi rõ, nhưng ý nghĩa khá dễ đoán.”

Tô Hạnh nhìn theo ngón tay nàng, thấy các ký hiệu như dao nĩa, giọt nước, hộp thuốc có dấu thập đỏ… Trời ạ, người từng chơi game nhìn phát là hiểu ngay.

Ngoài một số hình thù đặc biệt, đa phần đều là vị trí chứa vật tư tiếp tế cả!

“Cô nhìn chỗ này, gần quảng trường Vạn Thịnh, cách đây cũng không quá xa.”

Ôn Như Yểu phóng to bản đồ, chỉ ngón tay vào một biểu tượng hình khẩu súng. Tô Hạnh nhìn theo, lập tức ngẩn người.

“Hiện tại chúng ta không thiếu đồ ăn thức uống, nhưng muốn sống sót rời khỏi đây thì cần có vũ khí đủ mạnh để phòng thân.” Ôn Như Yểu chậm rãi nói.

“Ý cô là… chúng ta định rời khỏi đây sao?” Tô Hạnh hỏi.

Thật ra cô cũng không xem nơi này là chỗ trú ẩn lâu dài. Chưa nói đến chuyện cửa sổ phòng khách đã vỡ, nếu sinh vật biến dị xông vào thì cánh cửa mỏng manh kia cũng chẳng chịu nổi. Dù là cửa sổ còn nguyên vẹn, gặp phải mấy con quái vật kia cũng chỉ như miếng giấy.

Vấn đề là, nếu họ lao ra ngoài thì sẽ phải đối mặt với vô số nguy hiểm không biết trước. Có khi còn chưa kịp tìm được kho vũ khí thì đã mất mạng.

Ôn Như Yểu lắc đầu: “Không. Hiện giờ ở yên tại đây đợi quân đội cứu viện vẫn là lựa chọn an toàn nhất. Nhưng nếu có tình huống bất ngờ, thì phải có một kế hoạch dự phòng có thể thực hiện ngay lập tức.”

Có vẻ cơ thể lại bắt đầu khó chịu, Ôn Như Yểu cầm mặt nạ dưỡng khí lên đeo, nhẹ giọng nói: “Còn một chuyện cũng đáng lo. Việc nồng độ oxy tăng cao không chỉ khiến cơ thể khó thích nghi, mà nó còn là khí hỗ trợ cháy. Nếu tỷ lệ quá cao thì rất dễ bùng phát hỏa hoạn. Mà chúng ta đang ở tầng 15, nếu xảy ra cháy…”

Nàng không nói hết, nhưng Tô Hạnh đã lạnh cả sống lưng. Nghe nói có giả thuyết cho rằng sự kiện tuyệt chủng sinh vật thời kỳ Carbon liên quan đến việc oxy trong khí quyển tăng cao, dẫn đến cháy rừng không thể dập tắt.

“Hy vọng vẫn còn người đến cứu.” Nhìn thấy thứ bị bao phủ trong sương mù kia miễn nhiễm với vũ khí hiện đại, còn dễ dàng tiêu diệt chiến đấu cơ, trong lòng Tô Hạnh không khỏi cảm thấy bất an.

“Có thể đợi thêm hai ngày.” Ôn Như Yểu nhìn điện thoại, nhíu mày: “Nhưng gần đây tín hiệu càng lúc càng yếu, e là điện cũng không trụ được bao lâu nữa…” Nàng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Hạnh phát hiện sắc mặt nàng không đúng, lập tức hỏi.

“… Có thông tin mới gửi đến.”

Tô Hạnh khựng lại, rồi ngay sau đó nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng phát thanh mơ hồ, như thể đang phát từ trên không. Cô trừng mắt, lập tức áp sát vào cửa sổ cố nghe cho rõ —

“Thành phố S… những người sống sót… tập trung tại sân vận động… hộ tống… di tản…”

 

Trước đó
Thông tin tiểu thuyết

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
hoan hỉ oan gia, khoa học viễn tưởng, mạt thế xuyên thư

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây