Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. CẤP TRÊN LÀ NỮ CHÍNH MỸ NHÂN THỤ MẠT THẾ
  3. Chương 31
Trước đó
Tiếp theo

Chương 31

Con đường lớn vắng lặng, hai bên đường là khung cảnh đổ nát tiêu điều, bầu trời xám xanh bốc lên những làn khói mù mịt do vụ nổ để lại. Chỉ trong hơn một tuần ngắn ngủi, thành phố đại đô thị từng là biểu tượng cho sự hội tụ đỉnh cao của nền văn minh nhân loại này đã trở nên rách nát tả tơi, chẳng khác gì một tàn tích sau chiến tranh – một thành phố chết bị hủy hoại bởi lửa đạn.

Tô Hạnh đứng bất động tại chỗ, giữa thành phố rộng lớn giờ đã biến dạng hoàn toàn và đầy rẫy hiểm nguy, cô trông nhỏ bé như một hạt cát. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn, bỗng dưng trống rỗng đến kỳ lạ, như thể đã mất hết khả năng cảm nhận sợ hãi hay vui mừng, ánh mắt vô hồn.

Cô từng tưởng rằng chỉ cần đến được sân vận động là sẽ an toàn, ai mà ngờ chỉ qua một đêm, toàn bộ khu trú ẩn đã thất thủ. Đó là nơi an toàn duy nhất mà họ biết, nơi từng có quân đội đóng trú. Giờ như vậy rồi, cũng không biết trong toàn thành phố S còn chỗ nào có thể gọi là an toàn nữa không. Trong phút chốc, Tô Hạnh cảm thấy mất phương hướng, rơi vào mờ mịt.

“Con mẹ nó! Biết quân đội yếu như vậy thì ngay từ đầu ông đây nên theo lão đại rồi, giờ thì…” – tên mặt sẹo vừa chửi rủa vừa đảo mắt nhìn quanh. Trong phạm vi hơn mười mét quanh họ, chẳng có lấy một bóng người động đậy, đến cả không khí cũng như bị đóng băng. Trốn quái vật lâu ngày, bây giờ lại tay không đứng giữa nơi trống trải, xung quanh chẳng có chỗ nào để nấp, nếu có thứ gì biến dị bất ngờ lao ra thì chỉ có nước chết.

Hắn nuốt nước bọt, lập tức móc trong túi quần ra một chiếc điện thoại chỉ còn một vạch pin đỏ chót, bấm loạn vài cái, chưa đầy vài giây đã tức tối ném mạnh điện thoại xuống đất: “Má nó, mất sóng hoàn toàn rồi!”

“Chúng ta… giờ không đi tìm anh Hải sao?” – tên mặt phổ thông đứng sau lưng hắn cẩn trọng hỏi.

“Nói nhảm! Mày tưởng tao không muốn à?” – mặt sẹo liếc hắn một cái, mắt đảo quanh rồi đổi giọng cười cười: “Này, Tiểu Trương à, tao cũng muốn lập tức chạy tới chỗ của lão đại lắm chứ, đến đó thì an toàn rồi. Nhưng mà chỗ đó lão lần trước nói xa lắm, không có xe, tụi mình đi bộ thì không biết đến đời nào mới tới.”

Mặt phổ thông gật đầu ngây ngô, chờ đến khi mặt sẹo quay đi thì ánh mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Mặt sẹo vừa nói xong liền híp mắt cảnh giác nhìn quanh một vòng. Khi ánh mắt dừng lại phía Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, thì thấy hai người họ đã rời khỏi vị trí cũ, đang men theo con đường lớn mà đi. Hắn trừng mắt, lập tức bước theo.

“Lão đại, giờ chúng ta đi theo họ luôn sao?” – mặt phổ thông hỏi tiếp.

“Trùng đường thôi, tụi mình cũng đi hướng đó.” – mặt sẹo tặc lưỡi, ra hiệu hắn nhanh chân lên, “Mày cũng thấy rồi đó, hai người này không đơn giản, chắc chắn biết chỗ nào an toàn hơn.”

“Vậy không tìm anh Hải nữa à?”

“Sao mày cứ nhắc đến hắn hoài vậy hả.” – mặt sẹo bắt đầu thấy phiền. Nếu không phải thằng này gần đây đột nhiên khỏe hơn hẳn, giữ lại còn có ích, thì hắn đã mặc xác rồi. “Đã nói rồi mà, muốn tìm thì cứ đi theo họ, thuận đường thì đến thôi.”

“Ờ…” – mặt phổ thông gật đầu, lẽo đẽo đi sau mặt sẹo, giữ khoảng cách không gần không xa với Tô Hạnh và Ôn Như Yểu.

Phía trước, Ôn Như Yểu đưa cho Tô Hạnh một chiếc điện thoại hình dáng khá kỳ lạ: “Cô còn nhớ kế hoạch dự phòng mà tôi từng nói không?”

Tô Hạnh đương nhiên nhớ. Lúc còn ở nhà Ôn Như Yểu, họ đã từng bàn đến việc đi đến các điểm tiếp tế được đánh dấu trên bản đồ. Bây giờ sân vận động đã bị phá hủy, trên người họ đừng nói là vũ khí, đến chút đồ ăn cũng không có, phải nhanh chóng tìm một nơi vừa có thể trú thân, vừa có thể lấy được vật tư.

Cô cúi đầu nhìn vào màn hình. Trên bản đồ hiện lên một chấm tròn màu xanh lá cây – từ vị trí đại khái thì đúng là nơi họ đang đứng. Từ chấm tròn này kéo ra một đường kẻ nối đến điểm tiếp tế gần nhất, tuyến đường ngắn nhất đã được phần mềm thông minh tính toán sẵn.

Tô Hạnh nhìn con số trên bản đồ, khẽ cau mày: “Mười lăm cây số?”

“Chức năng mới phát hiện, tuy hơi xa một chút, nhưng hiện tại vẫn là điểm tiếp tế gần chúng ta nhất.” Ôn Như Yểu thu lại điện thoại, ngẩng mắt nhìn về phía trước, khẽ nói: “Tôi vừa ước lượng sơ tuyến đường này, phát hiện trùng với đường di chuyển của bầy kiến ở nhiều đoạn. Những nơi từng bị bầy kiến càn quét, cơ bản không còn sinh vật sống nào, ngược lại lại cung cấp cho chúng ta một lối đi an toàn.”

Tô Hạnh nghiêng đầu, ngẩn người nhìn gương mặt nghiêng phía trước — khuôn mặt không hề trang điểm, thậm chí có chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Cô tuy không biết Ôn Như Yểu tính toán thế nào, nhưng hoàn toàn không có ý nghi ngờ. Bình thường, pháo hôi mà bị cắn thì chắc chắn biến dị rồi chết, còn nữ chính bị cắn thì phần nhiều là đại nạn không chết, chắc chắn có hậu phúc, thậm chí mở ra giai đoạn “bàn tay vàng” bắt đầu. Nghĩ như vậy, thì có vẻ như Ôn Như Yểu đã mở khóa được một năng lực mới.

Tô Hạnh gật đầu: “Được, vậy trước tiên chúng ta cứ đến điểm đánh dấu, rồi sau đó mới tính tiếp.”

Thật ra như vậy ngược lại khiến Tô Hạnh thở phào nhẹ nhõm. Cái hệ thống kia trong đầu khiến cô rất phản cảm, cô vốn chẳng có ý định giữ nó, chẳng qua chỉ là vô tình nhặt được. Nhưng dẫu sao nó vốn thuộc về Ôn Như Yểu, lại còn là vật quan trọng, trong lòng cô vẫn thấy hơi áy náy. Bây giờ nhìn lại, nữ chính có hào quang bảo hộ, vốn chẳng thiếu cơ hội được “mở khóa”, khiến cho cảm giác tội lỗi trong cô cũng vơi đi vài phần.

Nhưng dù sao cũng là 15 cây số, đi bộ thì ít nhất cũng phải mất nửa ngày, lại còn rất tốn sức. Nếu có một chiếc xe kín gió, tốc độ nhanh một chút để di chuyển thì còn đỡ, đáng tiếc, dọc đường đi tuy xe nhiều nhưng gần như đều đã bị hư hại, thân xe méo mó biến dạng, không cách nào khởi động được.

Đi được khoảng nửa chặng đường, quả nhiên giống như Ôn Như Yểu nói, họ không gặp bất kỳ con quái nào. Cũng tương tự, không thấy một sinh vật sống nào. Trung tâm thành phố rộng lớn, đường phố ngập tràn máu khô và rác rưởi, chẳng khác gì một thành phố ma đổ nát.

Ôn Như Yểu ôm bụng, bước chân ngày càng chậm. Tô Hạnh nhận ra sự khác thường, liền dừng lại: “Hay là nghỉ một lát đi, nhìn trời thì chắc cũng sắp trưa rồi.”

Từ sáng tới giờ họ chưa ăn gì, bản thân Tô Hạnh cũng đã đói đến mức khó chịu, huống chi là Ôn Như Yểu – người từ hôm qua đến nay gần như chưa ăn gì vì sức khỏe không tốt.

“Được được, nghỉ chút đi! Bên đường có cửa hàng tiện lợi kìa, chúng ta vào xem thử có còn gì ăn không, mỹ nhân?” – tên mặt sẹo đi theo phía sau họ từ nãy giờ vừa mệt vừa đói, thấy họ rốt cuộc cũng chịu dừng lại, lập tức chỉ vào tiệm nhỏ bên cạnh mà nói đầy hớn hở.

Nghe vậy, Tô Hạnh hơi nghiêng đầu, trong mắt thoáng hiện tia chán ghét.

Ngay từ đầu cô đã để ý đến hai kẻ đi theo phía sau. Đối phương luôn miệng nói là “thuận đường”, nhưng không cần đoán cũng biết đang tính toán điều gì. Nhưng Ôn Như Yểu chỉ liếc mắt nhìn mặt sẹo với vẻ mặt lạnh nhạt, dường như chẳng mấy để tâm, chỉ nói bọn họ không tạo thành uy hiếp lớn.

“Chẳng lẽ cứ để họ theo chúng ta đến tận điểm tiếp tế?”

“Còn phải xem họ có sống được đến đó không.” Ôn Như Yểu đưa tay sờ bên hông Tô Hạnh, “Súng của cô vẫn còn chứ?”

Tô Hạnh gật đầu: “Còn ba viên đạn.”

Ôn Như Yểu bình thản đáp: “Đủ rồi. Đến lúc cần thiết, cứ xử lý họ là được.”

Tô Hạnh sững người: “Xử… xử lý? Xử lý thế nào?”

Ôn Như Yểu nhướng mày: “Không phải cô đã biết dùng súng rồi sao.”

“Cô nói là… giết… giết họ à?” Sắc mặt Tô Hạnh thay đổi, khó mà tưởng tượng nổi Ôn Như Yểu có thể nói chuyện giết người nhẹ như không có gì.

“Tôi tưởng cô đã thích nghi rồi.” Ôn Như Yểu hơi nhướng mày, nhẹ nhàng tiến sát thêm nửa bước, nhìn thẳng vào mắt cô: “Bây giờ không còn là thế giới hòa bình trước kia nữa, với những kẻ ôm lòng ác ý, chúng ta không cần phải nhân từ dư thừa.”

“…Ừ.” Tô Hạnh bỗng thấy vai mình nặng trĩu, một áp lực vô hình khiến cô chớp mắt, không nhịn được mà tránh ánh mắt của đối phương.

Nhưng mà… gì vậy chứ, rõ ràng bây giờ giữa họ đâu còn quan hệ cấp trên – cấp dưới gì nữa, tại sao khi đứng trước mặt Ôn Như Yểu, cô vẫn cứ… yếu thế đến vậy?

Vì thế, cô ho nhẹ một tiếng, thẳng lưng lại rồi khẽ khàng hắng giọng một cái — “Cô nói đúng.”

Cửa hàng tiện lợi cách họ không xa, cửa là loại cảm ứng tự động. Hiếm thấy thay, bên trong vẫn còn đầy hàng hóa, các kệ chất đầy đủ loại thực phẩm, chưa bị cướp phá.

Sau khi xác nhận trong cửa hàng không có nguy hiểm, tên mặt sẹo và tên mặt phổ thông lập tức bước vào, bóc gói đồ ăn ra và bắt đầu ăn luôn. Ôn Như Yểu liếc nhìn qua một lượt bên trong, rồi xoa xoa đôi chân đang tê dại, trước khi ngồi xuống nghỉ tại bàn cạnh cửa sổ.

Tô Hạnh đi qua khu đồ ăn vặt, cầm lấy vài ổ bánh mì, sau đó nhìn Ôn Như Yểu vẫn đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lại cầm thêm vài chai sữa và nước, rồi mang đến chia cho nàng.

“Ăn tạm cái gì đi. Không ăn gì lát nữa cô sẽ không đi nổi đâu.”

“Cảm ơn.” Ôn Như Yểu nhận lấy thức ăn, mở hộp sữa ra.

Vì đây chỉ là lần dừng lại nghỉ tạm thời, trong khung cảnh tĩnh mịch đến mức khiến da đầu tê dại này, việc ăn uống vốn dĩ chẳng thể mang lại niềm vui gì. Không khí chỉ tràn ngập âm thanh của những tiếng nhai nuốt vội vã.

Tô Hạnh nhét miếng bánh mì vào miệng. Bên kia, Ôn Như Yểu đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cô có nghe thấy gì không?”

“?” Tô Hạnh nghi hoặc lắc đầu: “Không nghe thấy gì cả.”

“……”

Nhưng sự im lặng cứng đờ của Ôn Như Yểu sau đó khiến tim Tô Hạnh treo lên tận cổ. Cô nuốt khan một cái, khẽ hỏi: “Cô… nghe thấy gì rồi sao?”

Ôn Như Yểu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi cứng ngắc, tay cầm hộp sữa lơ lửng giữa không trung, nét mặt không hề biến đổi. Cảnh đó khiến nhịp tim Tô Hạnh dồn dập không ngừng.

“Trốn ngay!”

Nàng đột ngột đứng bật dậy, lao nhanh vào sâu bên trong cửa hàng. Tô Hạnh sững lại một giây, rồi cũng vứt vội miếng bánh đang cầm, chạy theo sau nàng, trốn sau dãy kệ ở trong cùng.

Hai tên mặt sẹo và mặt phổ thông thấy phản ứng kỳ lạ của hai cô gái cũng lập tức cảnh giác, ngã nhào vào bên trong, rúc vào một góc.

Tô Hạnh nín thở, tận dụng chiều cao của các kệ hàng để che chắn thân hình, lặng lẽ nhìn ra ngoài qua tấm kính lớn. Chờ đợi gần một đến hai phút, cuối cùng cô cũng nhìn thấy — trên con đường nhỏ phía trước cửa tiệm, xuất hiện một bàn chân đỏ rực.

Là một bàn chân giống con người, có đủ năm ngón, cổ chân thon dài — nhưng màu da và kích cỡ thì hoàn toàn sai lệch. Kích thước của nó tương đương cả một chiếc xe địa hình. Vì tấm kính phía trước chỉ đủ rộng, nên Tô Hạnh chỉ thấy được đúng một bên chân.

Nhưng điều khiến người ta rợn tóc gáy là ở chỗ: một bàn chân lớn như vậy, bước chân trần trên mặt đất lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào mà tai người có thể nghe thấy. Đầu ngón chân chạm đất trước, rồi đến gót chân — hệt như người đang nhón chân lén bước đi, cố tình không muốn phát ra tiếng động.

Thế nhưng… trong trường hợp nào thì “người” lại phải cố ý đi nhẹ như vậy? Rõ ràng, thứ ở ngoài kia không phải là con người.

Tim Tô Hạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô chỉ biết trân trân nhìn bàn chân khổng lồ ấy lặng lẽ đi ngang qua cửa hàng tiện lợi. Cô không dám thở mạnh, không dám nhúc nhích. Lại chờ thêm một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, cô đang định âm thầm thở phào, thì — ngay giây tiếp theo, bàn chân đỏ rực đó lại lùi trở lại, dừng ngay trước cửa hàng.

Và sau đó, cô nhìn thấy một khuôn mặt.

Vẫn là màu đỏ rực như máu, cúi xuống theo một tư thế vặn vẹo dị dạng, không thấy thân thể đâu, nhưng ngay phần đầu ấy lại chỉ có đúng một con mắt khổng lồ — đang lặng lẽ nhìn vào bên trong cửa hàng tiện lợi.

Con ngươi đỏ thẫm đảo một vòng bốn phía, như thể đang tìm kiếm con mồi.

Từng chuyển động của nó đều khiến người ta lạnh sống lưng.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
hoan hỉ oan gia, khoa học viễn tưởng, mạt thế xuyên thư

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây