Chương 4
Sau cú rung lắc dữ dội, thang máy đứng im không nhúc nhích, không tiếp tục rơi cũng chẳng tiếp tục lên, cánh cửa kim loại trơn láng kiên cố khép chặt, mãi không có dấu hiệu mở ra, con số hiển thị vẫn dừng ở tầng 19.
Tô Hạnh chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày bị kẹt trong thang máy, lại còn là ở tòa nhà công ty, và quan trọng nhất là… bị kẹt chung với vị cấp trên mà cô cực kỳ không ưa.
Cô lại đưa tay thử kéo cánh cửa đã khép chặt kia, không cam lòng mà bấm bừa vài nút tầng — nhưng không có chút phản hồi nào. Lông mày cô nhíu chặt hơn.
Cạnh đó, Ôn Như Yểu đã rút điện thoại ra, gọi cho lễ tân công ty: “CC, thang máy hỏng rồi. Ừ, báo với ban quản lý nhanh chóng sửa chữa…”
Giọng nàng bình thản, như tiếng ngọc vỡ tan trên mặt băng — trong trẻo mà lạnh lẽo, vang bên tai khiến người ta vô thức bị cuốn hút.
Tô Hạnh nghe đến mức suýt chút nữa nghi ngờ người chủ động nắm tay cô ban nãy có khi không phải là nàng mà là ảo giác.
Nhưng nhờ sự điềm tĩnh của đối phương, cô cũng thấy đỡ căng thẳng phần nào. Dù sao không rõ bao lâu nữa thang máy mới được sửa, nhưng có cấp trên trực tiếp ở đây thì đến lúc ra khỏi cũng chẳng cần giải thích gì với hành chính cả.
Hiện tại, điều khiến cô bận tâm hơn lại là cái giọng văng vẳng nãy giờ trong đầu —
“Liếm cẩu”?
Nói ai vậy?
Tô Hạnh từ trước đến nay toàn là người được người khác liếm thôi đấy nhé.
【Chính là nói cô đấy.】
“…!”
Cái cảm giác như có kẻ nào đó đang rình mò nội tâm khiến cô bất giác lùi lại một bước, lưng va phải tay vịn phía sau thang máy.
Có vẻ động tác hơi mạnh, Ôn Như Yểu vừa cúp máy liền liếc sang nhìn cô một cái. Lông mi nàng dài và dày, khuôn mặt lạnh nhạt chuẩn “mỹ nhân băng sơn” nhưng đôi mắt phượng nhẹ nhàng hất lên kia lại như khoác thêm cho gương mặt ấy một tầng phong tình khôn tả.
Nhưng lúc này Tô Hạnh chẳng còn tâm trạng để để ý ánh mắt ấy có bao nhiêu mị lực, trong lòng cô còn đang rối như tơ vò. Ngay cả câu vừa rồi của Ôn Như Yểu cô cũng không nghe rõ.
【Hây dô! Cô làm sao có thể phớt lờ lời thoại của nữ chính được hả!】
Giọng nói bực tức vang lên khiến nét mặt Tô Hạnh từ ngơ ngác chuyển sang… méo mó.
Nữ chính nào?
【Còn ai vào đây nữa, trung tâm của thế giới này, trục luân hồi, chính là nữ chính chân chính — người đang đứng ngay trước mặt cô đó!】
“…”
Biểu cảm Tô Hạnh trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Có lẽ là vì ánh mắt của cô quá mức kỳ quặc và nóng rực, thêm vào đó là tình huống bị nhốt trong không gian kín, Ôn Như Yểu bị nhìn đến mức thấy bất an, nàng ôm tay lùi lại nửa bước, khẽ nhíu mày, đưa tay sờ mặt mình, ánh mắt nhìn Tô Hạnh có chút khó hiểu:
“Trên mặt tôi có gì sao?”
“Khụ.” Tô Hạnh lúc này mới nhận ra mình quá thất lễ, luống cuống quay mặt đi, “Không, không có.”
…Chết tiệt, vừa rồi thất thần quá, có khi nào bị hiểu nhầm là kẻ biến thái rồi không?!
Không gian trong thang máy tĩnh lặng hẳn, không khí dường như đông đặc lại, cả tiếng thở cũng trở nên gượng gạo.
Tô Hạnh nắm chặt tay vịn sau lưng, mặt đơ như tượng, mắt vô hồn. Trong đầu đủ thứ suy nghĩ chạy loạn như dây điện bị chập, rồi rối tung thành một mớ hỗn độn không gỡ nổi.
【Thôi bỏ đi, với tính cách nhân vật của cô thì phải mất chút thời gian mới tiêu hóa nổi đống thông tin này, cũng là hợp lý.】
“…”
Nghe lâu dần, từ kinh hãi ban đầu, Tô Hạnh chuyển thành… phát bực.
【Nè, tôi không cố ý đọc suy nghĩ cô đâu nha, nhưng mà theo thiết lập hệ thống thì cô định nói gì tiếp theo tôi chỉ cần nhắm mắt cũng đoán được rồi. Cô từng đọc tiểu thuyết xuyên sách chưa?】
Tô Hạnh mặt vô cảm: “…”
【Không đọc tiểu thuyết cũng được, vậy mấy giả thuyết khoa học chắc cô từng nghe qua chứ? Nào là vũ trụ song song, thế giới giả lập… Có người từng nói rất đúng: con người chỉ có thể tưởng tượng ra những thứ đã tồn tại trong thế giới này. Nên mà, việc cô được “thức tỉnh” nên cảm thấy tự hào đó nha~】
Tô Hạnh vẫn giữ gương mặt đơ cứng không cảm xúc: “……”
【Hầy, thôi bỏ đi. Cô có muốn rời khỏi chỗ này không?】
Ngẩn người bất động trong chốc lát, Tô Hạnh thầm đáp thử trong lòng: Chẳng lẽ tôi không ra ngoài được sao? Ban quản lý sắp sửa sửa xong thang máy rồi.
【Hừ, bên ngoài đã tận thế đến nơi rồi, còn ai rảnh đến sửa thang máy cho cô nữa hả.】
Giọng nói ấy cười khẩy, đầy vẻ khinh thường.
“……”
Thái dương Tô Hạnh giật giật hai cái, cô cau mày, giơ tay lên xoa trán. Một cơn tức ngực bất chợt kéo tới khiến cô cảm thấy khó thở.
“Ôn tổng, cô có cảm thấy trong thang máy này hơi ngột ngạt không?”
Đúng rồi, chắc chắn là bị nhốt quá lâu nên mới thiếu oxy dẫn đến ảo thính. Nghĩ như vậy, cô càng thấy cổ họng khô rát, khó chịu, nhăn mặt đưa tay kéo mạnh cổ áo ra.
Ôn Như Yểu từ nãy tới giờ vẫn đang dùng ánh mắt khó đoán nhìn cô.
Cũng không trách nàng nghĩ ngợi lung tung — trong thang máy chỉ có hai người, cách đây mười mấy phút, Tô Hạnh mới nhìn nàng bằng ánh mắt quái đản không thể gọi tên, bây giờ lại đứng một mình mà như đang đóng kịch, mặt mày biến sắc, xong rồi lại điên cuồng kéo cổ áo…
“Trong thang máy có hệ thống thông gió, lượng oxy hoàn toàn đủ cho hai người như chúng ta hô hấp. Tổ trưởng Tô, tuy rằng hoàn cảnh hiện tại có hơi đặc biệt…”
Ôn Như Yểu hơi rũ mắt, lông mày lạnh lùng thoáng nhíu, biểu cảm có chút nhẫn nại, ngừng một nhịp mới nói tiếp: “Nhưng ở đây vẫn có gắn camera giám sát. Ban quản lý chắc chắn sẽ nhanh chóng xử lý sự cố. Mong cô chú ý… giữ gìn hình tượng.”
Tô Hạnh khựng lại giữa chừng khi đang kéo cổ áo.
…Cô mới chỉ nới lỏng cổ áo một chút thôi mà, chú ý hình tượng cái gì chứ?
Người này không chỉ lạnh lùng, còn cứng nhắc đến mức khiến người ta phát cáu.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên “rè” một tiếng, rung mạnh làm thần kinh đang căng như dây đàn của Tô Hạnh giật bắn mình. Nhìn thấy là cuộc gọi đến từ Hoàng Thái Tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Alo? Hoàng mập, ông tới công ty chưa?”
Đầu dây bên kia không đáp ngay, thay vào đó là một tràng tiếng thở dốc nặng nề, tiếp theo là những cơn ho dồn dập. Cuối cùng, giọng nói của Hoàng Thái Tử vang lên khàn đặc, khô khốc hơn mọi khi rất nhiều: “Mới tới… Khụ… chỗ bà sao không có ai? Lấy được cái gói hàng chưa?”
Giọng cậu ta nghe hơi là lạ, nhưng Tô Hạnh nhất thời cũng không xác định được lạ chỗ nào. Với lại, lúc này nghe được giọng người quen đã như bám được vào cọng rơm cứu mạng.
“Lấy rồi, nhưng tôi đang bị kẹt trong thang máy, chắc phải đợi thêm một lúc nữa mới ra được.”
“Cái gì? Bà còn đang trong thang máy á? Khụ… khụ khụ khụ——”
Hoàng Thái Tử lại ho sặc sụa, như thể đờm nghẽn tận cổ họng, ho đến mức muốn rách phổi, Tô Hạnh phải giơ điện thoại ra xa một chút.
“Ừ, làm phiền ông chờ tôi tí. À mà tôi nhớ ông từng nói có người quen làm ở khoa thần kinh bệnh viện, giới thiệu cho tôi số liên hệ đi?”
Tô Hạnh hạ giọng xuống, mặt đầy lo lắng.
“Pff—— Khụ, hahaha… Bà sao vậy, phát bệnh tâm thần rồi à? Khụ khụ… ha——”
Tô Hạnh bĩu môi trong lòng, âm thầm lườm đối phương một cái. Nếu không phải bây giờ tâm trạng đang rối loạn, cô đã há miệng mắng cho một trận rồi. Nhưng giọng điệu bên kia càng lúc càng kỳ quái, vừa lộn xộn vừa bất ổn, hoàn toàn không giống kiểu nói chuyện thường ngày của Hoàng Thái Tử — cái giọng luôn uể oải và lười biếng. Một cảm giác rợn tóc gáy dâng lên bất chợt.
“Này… ông không sao chứ?”
“Ha… khụ, khạc khạc… khụ khụ khụ, phụt… òa——”
Nhưng thứ đáp lại cô là âm thanh càng thêm quái đản, giống như người đang nôn thốc nôn tháo, lại như có thứ gì đó không ngừng trào ra từ sâu trong cổ họng. Lẫn trong đó còn có cả âm thanh “sột soạt sột soạt”, nhỏ mà bén như da thịt bị rách toạc ra. Tô Hạnh lập tức nhớ lại cảnh tượng của gã bảo vệ lúc sáng, da đầu cô tê dại, tim lập tức nhảy vọt lên cổ họng.
Cô đột ngột đưa điện thoại ra xa, mắt vẫn dán chặt vào giao diện cuộc gọi còn đang kết nối, môi run run:
“Hoàng… Hoàng mập, ông…”
“GRÀOOOO——”
“Cứu tôi với!”
Một tiếng gầm rống như quái vật vang lên chát chúa, khiến Tô Hạnh giật bắn cả người, theo phản xạ ném luôn điện thoại xuống đất.
“Cứu tôi với!”
Một tiếng hét thất thanh từ phụ nữ vang lên sát bên tai cô — nhưng không phải phát ra từ điện thoại của cô. Tô Hạnh lập tức ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Ôn Như Yểu ở phía đối diện, người kia cũng đang cầm điện thoại.
Gương mặt trang điểm tinh tế của Ôn Như Yểu giờ trắng bệch như tờ giấy, môi dưới bị nàng cắn chặt đến mức phát run, ánh mắt hoảng loạn dõi theo Tô Hạnh, lại như xuyên qua cô nhìn vào nơi nào khác, khẽ lẩm bẩm:
“Không ngờ lại thực sự xảy ra rồi…”
Một câu nói đó như có luồng khí lạnh xộc thẳng vào sau lưng Tô Hạnh.
Tức thì, đủ loại suy đoán như sóng dữ tràn vào đầu.
Cô cúi mắt xuống, nhận ra trong tay Ôn Như Yểu vẫn đang cầm chiếc điện thoại bị vỡ màn hình do cô lỡ giẫm lên tối hôm trước trong thang tàu điện. Mặt kính đã nứt toác vài đường dài, trông xấu xí đến không tưởng, hoàn toàn không hợp với hình ảnh chỉn chu từ đầu đến chân của Ôn Như Yểu. Với kiểu người như nàng, chắc chắn sẽ không dùng điện thoại vỡ màn hình — trừ khi… thứ đó đối với nàng rất quan trọng.
Hơn nữa, giọng nói kỳ quái tối qua cũng chỉ xuất hiện… sau khi cô làm vỡ chiếc điện thoại đó.
Hệ thống, pháo hôi, nữ chính…
Những thứ quái gở kia… chẳng lẽ vốn thuộc về Ôn Như Yểu? Vậy thì chẳng phải mình đã… cướp đồ của người ta rồi sao?
Tô Hạnh đờ người tựa vào tay vịn, mắt nhìn vô hồn. Đúng lúc đó, Ôn Như Yểu lấy lại bình tĩnh trước, nàng quay đầu liếc cô một cái, hít sâu một hơi rồi gắng giữ vẻ trấn tĩnh, bắt đầu dò tìm các khe hở xung quanh, thử dùng tay cạy cửa thang máy.
“Tổ trưởng Tô, nếu điện thoại còn pin thì nên tranh thủ thời gian đọc tin tức bên ngoài một chút. Dù có khó tin đến đâu… tôi e là sẽ không ai quay lại cứu chúng ta đâu. Phải nghĩ cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Giọng nàng trong trẻo, vang lên như làn gió chọc thủng tầng sương mù đang vây lấy Tô Hạnh. Cô giật mình, bật người đứng dậy, cúi xuống nhặt lại chiếc điện thoại mình vừa ném.
#TrờiSáng
#SươngMù
#QuáiVật
#BiếnDị
#TậnThế
Những thẻ hot trend trông như trò đùa ngày Cá Tháng Tư, nhưng Tô Hạnh lại chẳng có lấy một chút nghi ngờ nào, ngón tay run rẩy lần lượt nhấn vào từng mục.
Không một bài viết nào trong các chủ đề đang hot là bài quảng cáo hay do tài khoản tiếp thị đăng tải, toàn bộ đều là bài viết từ cư dân mạng tự phát — và thời gian đăng đều hiện rõ: vừa mới đây.
Bên ngoài dường như đã sáng trong khoảng thời gian họ bị kẹt trong thang máy, nhưng lại xuất hiện một lớp sương mù dày đặc bao trùm. Không ai biết lớp sương trắng tinh và dày đến rợn người đó bắt đầu từ đâu, lúc nhận ra thì toàn bộ cảnh vật xung quanh đã bị nuốt chửng trong làn sương trắng toát, tầm nhìn không quá một mét. Đi ngoài đường, người ta chỉ còn thấy được chính bản thân mình, còn tất cả tòa nhà, kiến trúc xung quanh đều như bị sương xóa sạch – kỳ dị đến rợn người.
【Đừng ra ngoài! Đừng ra ngoài! Đừng ra ngoài!】
【Tầng dưới khu tôi hình như có tiếng động rất lạ… nhưng tôi không thấy gì cả, nó đang tới gần tòa tôi ở! Giờ phải làm sao?!】
【Tôi cứ nghe thấy tiếng gào thét bên nhà hàng xóm, tôi bị ảo giác à? Có nên gọi cảnh sát không?】
【Đệt, đó là cái thứ gì vậy?!】
Tô Hạnh dừng ánh mắt tại một bức ảnh nhỏ — hình như được chụp từ trong phòng hướng ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài lớp kính là… một bàn tay, nhưng hoàn toàn không giống tay người. Nó to hơn tay người thường rất nhiều, màu xanh đen, bề mặt nổi đầy những u bọc ghê tởm như mụn mủ, móng tay thì dài nhọn như răng nanh.
“Bùm!”
Ngay lúc cô đang định xem kỹ hơn thì thang máy lại rung mạnh một cách dữ dội, cô giật mình ngước lên — cánh cửa kim loại trước mặt bị lõm vào một dấu bàn tay to không thể tưởng tượng nổi!
Dường như có gì đó bên ngoài đang đập mạnh vào thang máy, nhưng rõ ràng kích thước bàn tay đó… không phải của con người.
“Bùm bùm!”
Thêm hai cú đập nữa, mạnh đến mức cánh cửa vốn đang đóng chặt liền in hằn thêm hai vết lõm.
Là thứ gì đang ở bên ngoài?!
Tô Hạnh dán chặt lưng vào vách trong cùng, tim đập như trống trận, nỗi sợ làm cô nghẹn lời, không thốt ra được một chữ.
May mà chất liệu cửa thang máy là kim loại dày, ít nhất “thứ đó” vẫn chưa thể phá vào được. Nhưng vốn đang kẹt giữa chừng, thang máy lại càng không chịu nổi mấy cú va đập mạnh như thế, bắt đầu rung lắc dữ dội hơn.
Một âm thanh méo mó, quái đản rít lên — đúng lúc đó, Tô Hạnh cảm thấy sàn thang máy dưới chân đột ngột sụt xuống gần một gang tay. Cô thét lên thất thanh theo phản xạ, hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Ôn Như Yểu đang đứng chếch phía trước.
Khi con người sợ hãi, phản ứng bản năng sẽ là chạy trốn hoặc tìm kiếm đồng loại để nương tựa. Cô cố kìm nén cơn hoảng loạn trong lòng, nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh hỏi:
“Giờ phải… làm sao?”
“Bùm!”
Tiếng đập nữa vang lên, lần này lực mạnh hơn cả mấy lần trước, nắm đấm to tướng suýt nữa đập thẳng vào mặt Ôn Như Yểu qua lớp cửa lõm.
Tô Hạnh theo bản năng vươn tay ra kéo nàng lại — nhưng chưa kịp chạm tới, Ôn Như Yểu đã bất ngờ xoay người nhào vào lòng cô, giọng nói run rẩy:
“Không biết.”
“……”
Khóe miệng Tô Hạnh khựng lại, nhưng cũng không còn thời gian suy nghĩ lung tung. Tiếp theo đó là một loạt tiếng cào cấu ken két — thứ bên ngoài đang cố… bóc cửa thang máy ra!
Ý nghĩ kinh hoàng ấy vừa hiện lên, sắc mặt cô lập tức biến đổi, lập tức ngẩng đầu lên — nhìn thấy một đôi móng tay dài đen sì đang bấu chặt hai mép khe cửa, kéo dần dần ra xa. Một con mắt đỏ lòm khổng lồ lấp ló qua khe cửa đang bị tách rộng, đồng tử đen sì đảo một vòng rồi… dừng lại đúng trên người cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Ờm… để tui bung xõa chút ha.
Còn cái vụ “bị ép làm 1” ấy hả, chính là bị ép thật đó, hiểu theo nghĩa đen á ~