Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. CẤP TRÊN LÀ NỮ CHÍNH MỸ NHÂN THỤ MẠT THẾ
  3. Chương 6
Trước đó
Tiếp theo

Chương 6

“Khặc khặc khặc……”

Khuôn mặt xanh lè gớm ghiếc trước mắt đang nghiến răng với cô, con ngươi ngang đục ngầu ánh lên tia đỏ đầy bạo loạn và hung tợn.

Tay của Tô Hạnh vừa đau vừa tê, nhưng cô không dám lơi lỏng dù chỉ một chút, cứ như dính chặt vào tay nắm cửa, thế nhưng cô biết mình không thể trụ được bao lâu nữa.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn là cái lưỡi của con quái vật đó không dài, nếu không với khoảng cách gần thế này, nó đã có thể quất thẳng vào mặt cô. Nhưng tuy lưỡi không dài, cổ của con quái vật lại vừa dài vừa nhỏ, trên da mọc một lớp sừng như vảy cá, cứng và trơn bóng. Bị cửa kẹp nên không thể vươn tới lui, nó bắt đầu lắc lên xuống, những chiếc răng nhọn chi chít và hôi thối chuyển sang phía cánh tay đang kéo cửa của Tô Hạnh.

Tim Tô Hạnh thót mạnh một cái, tình thế đang rơi vào bế tắc. Ngay khi cô định buông tay quay đầu bỏ chạy thì nghe thấy tiếng Ôn Như Yểu hỏi phía sau: “Điện thoại của cô còn không?”

“Còn… còn ở túi áo khoác.” Tiếng tim đập lớn hơn cả giọng nói của chính mình, nói xong cô cảm giác Ôn Như Yểu thò tay vào túi áo cô lấy điện thoại ra. Tô Hạnh cắn răng kéo cửa: “Tới nước này rồi, mau chạy đi, tôi sắp buông tay rồi!”

“Cố thêm chút nữa.”

“…” Tô Hạnh hít một hơi. Nói cố là cố được chắc?! Đúng là đứng nói chuyện thì nhẹ tênh, đổi lại là cô xem sao!

“Này, tôi nói thật đó, tôi cản nó không nổi nữa rồi—” Tô Hạnh vừa gấp vừa giận, mũi chân chống chặt vào góc tường, thân người bị con quái vật kéo dần về phía trước, đồng thời còn nghe tiếng bấm phím cảm ứng mặc định từ điện thoại của mình.

Không hiểu nổi hành động kỳ quặc của đối phương, Tô Hạnh nghiến chặt răng, đang định cảnh báo lần cuối thì thấy Ôn Như Yểu bất ngờ đưa tay ra, đưa điện thoại đặt ngay trước mắt con quái vật.

Lực kéo cửa từ bên ngoài đột ngột biến mất, Tô Hạnh kinh ngạc trừng lớn mắt.

Ánh sáng xanh của màn hình chiếu lên khuôn mặt sần sùi như vỏ cây, khiến nó càng thêm đáng sợ. Con ngươi ngang đục ngầu xoay lên nhìn màn hình, cơ thể quái vật vốn đang vặn vẹo dữ dội bên ngoài bỗng nhiên khựng lại một cách khó hiểu.

Ôn Như Yểu khẽ lắc lắc chiếc điện thoại, khuôn mặt của con quái vật thân tre cũng di chuyển theo.

Tô Hạnh nghe thấy tiếng thở căng thẳng của Ôn Như Yểu, ngay giây tiếp theo, cổ tay trắng trẻo ấy đột ngột dùng lực mạnh, ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài qua khe cửa đang hé mở.

Cái đầu của con quái vật đông cứng lại như bị đóng băng trong hai giây, rồi “vèo” một tiếng, nó rút khỏi khe cửa.

Tô Hạnh lập tức nắm thời cơ đóng sầm cửa lại, khóa chốt từ bên trong. Sau khi xác nhận cửa đã khóa kỹ, hai chân cô bủn rủn, dựa lưng vào cửa rồi trượt ngồi xuống đất, chỉ còn sức để thở dốc.

Sắc mặt của Ôn Như Yểu cũng chẳng khá hơn là bao, vừa rồi hoàn toàn nhờ vào ý chí mạnh mẽ mới giữ được bình tĩnh. Căng thẳng đến mức gần như cận kề cái chết, nay dây thần kinh buông lỏng thì mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy người.

Phòng thang hàng nhỏ hẹp, đèn chưa bật, chỉ có ánh sáng lờ mờ truyền qua ô cửa kính mờ mịt trên tường. Bên trái là một thùng rác siêu to màu xanh đặt sát tường, bên phải là thang máy chở hàng, bên cạnh thang máy là cửa thoát hiểm dẫn ra cầu thang bộ.

Hiện tại tất cả các cửa đều đóng kín, không gian bị bịt kín hoàn toàn. Chỉ cần không ra ngoài, ít nhất lúc này họ vẫn tạm thời an toàn.

“Vừa rồi… cô cho nó xem cái gì vậy?” Tô Hạnh nghỉ ngơi một lúc, đợi hơi thở ổn định mới có sức lên tiếng hỏi.

Chiếc thùng rác gần đó chất đầy hộp cơm đồng nghiệp vứt lại, trên sàn luôn có nước súp vương vãi, Ôn Như Yểu đi chân trần, nhíu mày nhìn sàn nhà bẩn thỉu, ngập ngừng một chút rồi nói: “Ảnh khỏa thân nửa người của trai cơ bắp.”

Tô Hạnh: “…”

“Thật ra tôi chỉ đánh cược một phen thôi.” Ôn Như Yểu lùi lại nửa bước, miễn cưỡng tìm một chỗ sàn sạch sẽ, khoanh tay nhìn cô: “Vừa rồi con quái vật đó… mặc quần áo của Vương Vũ, cô chắc cũng nhận ra rồi.”

Tô Hạnh gật đầu. Thứ đầu tiên cô để ý chính là cái áo đó, dù sao cũng từng chê bai biết bao nhiêu lần cái áo sơ mi màu hường chói mắt ấy của gã gay Vương kia rồi…

Nhưng, tại sao mọi người lại đột ngột biến thành hình dạng quỷ dị thế này? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tận thế? Là do thời tiết bất thường và cơn mưa kỳ quái kia sao?

“Khi bị kẹt trong thang máy tôi có nghe cuộc điện thoại của cô, cộng thêm việc con quái vật đó cực kỳ ám ảnh với cái thùng giao hàng…” Ôn Như Yểu cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, tiếp tục nói: “Nếu có một thứ gì đó đang can thiệp, làm thay đổi gen của cô, cướp đi ý chí thuộc về loài người, thì có lẽ… dục vọng và sợ hãi chính là phòng tuyến cuối cùng giúp con người giữ lại bản ngã, đồng thời cũng là bước cuối cùng để hoàn tất việc đồng hóa.”

“Đồng hóa? Đồng hóa với cái gì cơ…?” Tô Hạnh ngẩng đầu chạm vào ánh mắt trầm mặc của Ôn Như Yểu, trong lòng khẽ run. Cô luôn cảm thấy người đối diện đã biết nhiều hơn những gì mình đang nói.

“Vậy… sau khi hoàn toàn bị đồng hóa, có phải sẽ càng khó đối phó hơn, không còn điểm yếu nữa đúng không?”

Ôn Như Yểu khẽ hé môi, cuối cùng chỉ cụp mắt xuống: “Tôi cũng không biết.”

“…”

Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ đối diện, ngoài một mảng trắng mờ chẳng thấy gì cả. Cô bỗng nổi hết da gà.

Hiện tại họ đang ở tầng 19, toàn bộ tòa nhà văn phòng này có hơn ba mươi tầng, xung quanh còn có rất nhiều tòa nhà thương mại đông người. Đây là trung tâm tài chính thương mại của thành phố S, hơn nữa lại đang là giờ cao điểm ban ngày… nếu tất cả những người từng bị dính mưa đều sẽ biến dị…

Tô Hạnh không biết hai người họ phải làm thế nào mới rời khỏi được tòa nhà này. Hơn nữa, cho dù có thể ra ngoài, thì bên ngoài cũng chỉ là một biển sương mù dày đặc, tất cả các con đường dẫn đến đây chắc chắn đã bị kẹt xe đến mức nước không lọt, xe cứu hộ căn bản không thể nào tiến vào. Chẳng lẽ cô phải dùng đôi chân của mình để tự đi bộ về nhà sao?

Không, có lẽ cô… đã không còn nhà để về nữa.

Liếc nhìn cửa thang máy và cửa thoát hiểm, Tô Hạnh từ từ đứng dậy: “Vậy bây giờ chúng ta—”

Lời còn chưa dứt, cô đột ngột dừng lại, như thể bị ai đó bóp nghẹt cổ họng.

Vì cô đã nghe thấy một âm thanh — một tiếng trượt chậm rãi, mơ hồ phát ra từ phía sau cánh cửa.

Âm thanh ấy rất khẽ, nếu không đứng sát cạnh cửa thì hầu như chẳng thể nghe được. Nó đang tiến gần đến cánh cửa, và khi chạm tới khoảng cách gần nhất, bỗng dừng lại.

“Gì…” Ôn Như Yểu đang định hỏi thì thấy Tô Hạnh đột nhiên trừng to mắt, sải bước dài tiến đến, vươn tay bịt chặt miệng cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

Ôn Như Yểu theo phản xạ giật nhẹ người, nhưng nhận ra hành động của cô không bình thường, nên lập tức trấn tĩnh lại, ngoan ngoãn tựa vào lòng cô ấy.

Cả quá trình gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tiếng trượt kia dừng lại rất lâu, lâu đến mức Tô Hạnh suýt tưởng mình nghe nhầm, lúc này mới từ từ tách người ra khỏi cửa sát mặt đất.

Tấm lưng của Tô Hạnh ướt đẫm mồ hôi, mãi đến khi Ôn Như Yểu chạm nhẹ vào cánh tay cô thì cô mới giật mình buông tay ra.

Ôn Như Yểu xoa xoa cổ bị siết đau, khẽ nhướng mày: “Lần sau cô không cần phải kích động như vậy, ra hiệu bằng ánh mắt là được rồi.”

“Tôi…” Tô Hạnh ậm ừ một tiếng, chưa kịp giải thích thì đã đưa tay nhấn nút thang máy bên cạnh: “Nơi này không an toàn! Chúng ta nên rời đi càng sớm càng tốt.”

Cánh cửa thoát hiểm phía sau rất có thể không chịu nổi một cú va đập toàn lực của con quái vật, mà không biết trong khu làm việc bên ngoài đã có bao nhiêu người bị biến dị rồi. Chỉ nghĩ đến tiếng trượt rợn người vừa rồi thôi đã khiến Tô Hạnh nghẹt thở. Cô có cảm giác đó là một thứ gì đó như xúc tu, không chừng sẽ chui qua khe cửa bất cứ lúc nào…

“Đợi đã.”

Ôn Như Yểu kéo tay cô lại, lên tiếng ngăn cản, nhưng đã muộn, nút bấm với mũi tên hướng xuống đã sáng đèn.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Hạnh bị vẻ mặt nghiêm túc bất ngờ của cô làm cho hoảng hốt.

Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm vào tầng hiển thị trên bảng điều khiển, vẫn đang dừng ở tầng 1, khẽ thở dài: “Chúng ta hoàn toàn không biết tình trạng của tòa nhà, không thể đoán được khi cửa thang mở ra thì bên ngoài sẽ là gì. Nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, trong thang máy thì cả hai ta chắc chắn không sống nổi.”

Nhận ra tính nguy hiểm của việc dùng thang máy, Tô Hạnh hít một hơi: “Vậy… đi cầu thang bộ xuống? Vừa rồi tôi nghe thấy ngoài cửa có âm thanh rất kỳ lạ, nơi này không an toàn đâu.”

“Xem ra chỉ còn cách đó.” Ôn Như Yểu ra hiệu cho cô nhìn vào bảng điều khiển của thang máy — sau ngần ấy thời gian, con số hiển thị vẫn là tầng 1.

“Cả thang hàng cũng hỏng sao?” Tô Hạnh cau mày. Cho dù là ngày thường, thang hàng cũng không đến mức bị chiếm dụng lâu như vậy.

Ôn Như Yểu: “Hy vọng là vậy. Cũng có thể là cửa bị thứ gì đó chặn lại rồi.”

“…” Tô Hạnh bất giác rùng mình, đột nhiên nhớ đến tên bảo vệ ở tầng trệt.

“Nơi này không đủ an toàn, nhưng trước khi xuống dưới, tôi nghĩ có một việc rất cần phải đề phòng.”

Thấy Ôn Như Yểu nghiêng đầu nhìn về phía ô cửa sổ “màu trắng” bên cạnh, Tô Hạnh cũng vô thức quay đầu nhìn theo.

“Cô nghĩ… đó là sương mù sao?”

“…Mặc dù làn sương này trông có vẻ kỳ lạ thật, nhưng nếu không phải sương thì còn là gì được nữa?”

Ôn Như Yểu mím chặt môi, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ hắt lên đường nét gương mặt nghiêng của cô, càng tôn lên vẻ lạnh lùng cao quý.

Thấy cô ấy im lặng hồi lâu không nói gì, cổ họng Tô Hạnh bất giác khô khốc.

Không lẽ… thứ sương đó cũng giống như cơn mưa lúc trước, chạm phải là sẽ biến dị hoặc chết ngay? Nếu thế thì cô còn có thể chạy thoát kiểu gì? Chỉ riêng việc rời khỏi tòa nhà này thôi đã là một lần vào sinh ra tử rồi, mà thử thách đầu game nào lại khó đến vậy chứ? Chẳng lẽ là vì cô không phải nhân vật chính, hoặc căn bản chỉ là vật hi sinh chết ở màn đầu để làm nền cho nữ chính?

【Khá lắm, cuối cùng cô cũng ngộ ra rồi.】

“……”

Bình tĩnh lại một chút, Tô Hạnh bắt đầu phẫn nộ với số phận “vật hi sinh” của mình — nhưng mà, hiện tại cô nhặt được hệ thống, chẳng phải chính là cơ hội nghịch thiên cải mệnh hay sao? Lẽ nào không thể nỗ lực leo lên làm nữ chính?

【Cô đang mơ giữa ban ngày đấy à.】

“……”

【Tôi sinh ra là hệ thống của nữ chính, chết đi rồi qua tuần hoàn tiếp theo vẫn là hệ thống của nữ chính. Nếu cách xa nữ chính quá, tôi còn chẳng thể khởi động được, đồ ngốc.】

“……”

【Vả lại tôi không chỉ đường cho cô rồi sao? Cứ ngoan ngoãn đi theo thiết lập “liếm cẩu”* của mình là được rồi.】

*Tạm hiểu: người mê muội, quỵ lụy vì tình yêu một cách mù quáng.

Tô Hạnh hít sâu một hơi lạnh.

Ý nó là… thiết lập nhân vật của cô chính là “liếm cẩu” bám theo Ôn Như Yểu ư?? Đùa gì thế, ban đầu cô vốn thấy Ôn Như Yểu cực kỳ ngứa mắt mà!

【Như vậy mới tôn lên sức hút của nhân vật chính thụ chứ còn gì, truyện bách hợp không phải đều như thế sao? Hơn nữa, sau này còn có công 1 công 2 công 3… lần lượt ra sân nữa cơ.】

“……”

“Tô Hạnh.”

Đúng lúc này, cô cảm giác tay áo bị kéo nhẹ xuống, Ôn Như Yểu ở bên cạnh đột ngột vươn tay, nắm lấy tay áo cô.

【Tít — đã sạc được 30%】

Tô Hạnh cúi đầu, không thể tin nổi nhìn tay Ôn Như Yểu đang khẽ móc lấy tay áo mình.

“Vừa rồi chúng ta xác nhận rằng, cái thang máy này có vấn đề, đúng không?” Ôn Như Yểu không để ý đến phản ứng của cô, vẫn đang căng thẳng dõi mắt nhìn về phía bảng điều khiển thang máy.

“Đúng vậy, chẳng phải cô bảo là nó có thể bị kẹt…”

Tô Hạnh quay đầu nhìn màn hình — không biết từ lúc nào, khi cả hai đang mải chú ý đến bên ngoài cửa sổ, chiếc thang máy kia đã âm thầm khởi động, và giờ nó đã… lên tới tầng 10!

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
hoan hỉ oan gia, khoa học viễn tưởng, mạt thế xuyên thư

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây