Chương 63
Khu rừng rậm rạp và ẩm ướt, mặt đất bị bao phủ bởi những rễ cây đan xen chằng chịt. Con đường thành phố vốn bằng phẳng nay đã hoàn toàn biến dạng. Những rễ cây tưởng chừng mềm mại ấy xuyên thủng lớp bê tông và đá lát vốn được tạo ra để con người dễ dàng di chuyển, không ngừng phát triển và phình to.
Trước mắt là một biển “thực vật” kỳ quái kéo dài không thấy điểm dừng. Những thân cây đâm thẳng lên trời, thoạt nhìn giống cây thông thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra những điểm bất thường: trên thân cây to khỏe quấn đầy dây leo màu xanh nâu tỏa ra ánh sáng âm u, màu sắc đậm nhạt khác nhau, sợi thì to, sợi thì nhỏ, như từng bó rắn cuộn lại, chiếm cứ mặt đất tối tăm quanh gốc cây.
Một cơn gió nóng ẩm thổi qua, khiến những bụi hoa mọc điên cuồng trên mặt đất khẽ đung đưa. Một chiếc lá đỏ rực to bản bỗng uốn cong thân rễ, mặt lá rơi xuống một con côn trùng to bằng nắm tay, thân màu nâu đen, có hai chân sau chắc khỏe, miệng nhọn sắc như cưa, thân thể được bao bọc bởi lớp giáp mỏng, không có cánh, di chuyển bằng cách nhảy.
Chỉ dừng lại chốc lát, khi con côn trùng dùng chân sau để bật nhảy lần nữa, chiếc lá bất ngờ cuộn lại, nuốt trọn lấy nó rồi từ từ co rút xuống đất. Dây leo quanh gốc cây bỗng phình lên như mạch máu đập mạnh. Giây sau, chiếc lá lại từ từ mở ra, khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Trong khu rừng thành phố âm u và kỳ quái này, cảnh tượng ấy cứ như chưa từng xảy ra.
“CMN, hôm qua con đường này vẫn còn mà!”
Một đoàn xe được trang bị đầy đủ dừng lại giữa đường, phía trước bị dây leo dày đặc chắn ngang không thể đi tiếp. Một người đàn ông thò đầu ra từ cửa sổ xe bọc thép đầu hàng, vừa mở miệng đã là một tràng chửi rủa.
Toàn thân hắn được bao bọc trong bộ chiến phục đặc chế màu đen, trừ khuôn mặt ra thì không lộ chút da thịt nào. Trên ngực trái còn đeo huân chương thể hiện địa vị của hắn trong đội ngũ.
“Xe số 3, số 4 chú ý, khởi động cơ giáp, chuẩn bị dọn chướng ngại.” Người ngồi ở ghế lái cạnh bên – Triệu Húc – thì lại không nổi nóng, mà thận trọng hơn trước sự rậm rạp quá mức của đám thực vật xung quanh. Sau khi ra lệnh, hắn ngắt bộ đàm, nói: “Với tốc độ sinh trưởng điên cuồng của đám cây cỏ này, phía trước e là càng đi càng tắc. Ta nghĩ tốt nhất nên chuẩn bị phương án đổi đường sớm.”
“Đổi đường? Giờ đi đường bộ đã đủ nguy hiểm rồi, muốn tới mỏ ở thành phố X phải băng qua mấy thành phố, mà đi đường vòng thì ai biết giữa đường sẽ gặp cái gì. Lần này là đi lấy vật tư chứ có phải đi nộp mạng đâu!” Gã đàn ông sờ vào huy hiệu trên đồng phục, nhìn chằm chằm đám cỏ dại mọc cao đến ngang người ngoài cửa sổ, mặt mày âm trầm: “Không, việc trèo đèo lội suối chở hàng tiếp tế vốn dĩ đã là chuyện mười phần chết chín. Tên họ Tần vừa lên chức đã muốn tống cổ ta ra ngoài, hừ, đúng là đồ khốn!”
Triệu Húc vốn đã chẳng ưa gì vị đội trưởng lâm thời từ tổ điều tra khẩn cấp này, giờ lại thấy hắn tỏ rõ thái độ tiêu cực với nhiệm vụ, càng thêm cau mày.
Hắn trầm ngâm rồi nói: “Căn cứ đã nhiều ngày không nhận được tín hiệu phản hồi từ mỏ phía Bắc. Hiện tại số máy bay vận tải lớn còn dùng được rất hạn chế. Chuyến chở vật tư gần nhất bị bầy côn trùng tập kích, thiệt hại hơn phân nửa. Dù đường bộ nguy hiểm, nhưng giờ không còn lựa chọn nào khác. Việc chúng ta có thể làm chỉ là liều mạng đưa vật tư về căn cứ.”
Gã đàn ông cười lạnh: “Đó là trách nhiệm của tổ điều tra các ngươi, không phải của ta. Nếu không phải vì tên khốn đó, ta đã về căn cứ trung tâm từ lâu.” Hắn dừng lại vài giây, rút từ túi ra một hộp thuốc lá, lắc nhẹ số còn lại ít ỏi bên trong, do dự một chút rồi rút ra một điếu. Hắn quay sang phía Triệu Húc, gượng gạo nặn ra chút cười, chìa điếu thuốc ra: “Ngươi nhìn xem ngoài kia đi, toàn quái vật ăn thịt người. Mấy người may mắn sống sót như chúng ta chẳng qua chỉ là cố sống sót trong tuyệt cảnh. Sống được ngày nào hay ngày đó, cần gì phải liều mạng vì cái gọi là nhiệm vụ? Ngươi nói có đúng không?”
Triệu Húc liếc nhìn điếu thuốc – thứ này giờ là “hàng quý không thể tái sinh”, hút một điếu là mất một điếu. Hắn liếm môi, ánh mắt lướt qua một tia khinh thường, nghiêng đầu không nhận, cười cười: “Nhưng vật tư lần này thực sự rất quan trọng với căn cứ.”
Thấy hắn không nhận, gã kia hừ lạnh, tự bật lửa hút lấy: “Nếu thật sự quan trọng vậy, thì với hành trình dài thế này, lại là đường chưa từng đi, sao chỉ cử mấy người ít ỏi như chúng ta đi chết?”
Triệu Húc nhìn bộ cơ giáp đang tiến tới dọn dẹp chướng ngại phía trước xe, thong thả nói: “Cho nên đại tá Tần mới đặc biệt sắp xếp hai người có năng lực xuất sắc hỗ trợ cho chúng ta.”
“Hai con dị chủng kia?” Gã kia nghiến răng dập tắt điếu thuốc: “Ngươi chắc bọn chúng là trợ lực, chứ không phải hai quả bom hẹn giờ à?”
…
Ở chiếc xe tải lớn cuối đoàn, Tô Hạnh ngồi xếp bằng trong khoang hàng không có mui, xung quanh được bao phủ bởi một mạng lưới tơ nấm dày đặc đến mức mắt thường gần như không thể phát hiện, được dùng để chặn lại những loài côn trùng biến dị không rõ nguồn gốc thỉnh thoảng nhảy ra từ rừng suốt chặng đường.
Cô chưa từng nghĩ năng lực của mình lại có thể dùng được trong tình huống thế này. Dù sao, lần gần nhất cô ngồi trong thùng xe tải kiểu này là khi còn bé, cùng bà ngoại ra chợ quê.
Tô Hạnh xoa lưng bị thành sắt ép đến ê ẩm, ngẩng đầu nhìn khoang xe trống trải bốn bề lộng gió, rồi nói với Ôn Như Yểu: “Cô nói xem, Tần Mặc thật sự là thanh mai trúc mã của cô à? Mồm thì nói hết lòng vì cô, quay đầu lại liền sai cô đi mạo hiểm trên mặt đất thế này, đây mà là đãi ngộ của người quen sao?”
Nếu dọc đường lại gặp phải sinh vật biến dị nguy hiểm, người đầu tiên bị tấn công chắc chắn sẽ là họ – những người không có lấy một chỗ để trốn.
Ôn Như Yểu đang nhắm mắt dưỡng thần thì khẽ mở mắt ra, đôi mắt dài hơi chuyển động, khẽ mím môi: “Thanh mai trúc mã? Cũng có thể xem là vậy. Cô để tâm chuyện này lắm à?”
“…Hả?” Tô Hạnh nghẹn lời, vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó đâu.”
Đoàn xe đã dừng lại một lúc, hai người họ ngồi ở cuối đoàn nên không rõ phía trước xảy ra chuyện gì. Nhưng khi thấy mấy cỗ máy giáp trên các xe chở hàng ở giữa khởi động rồi tiến về đầu đoàn, chắc hẳn là đi dọn chướng ngại vật.
Bọn họ rời khỏi căn cứ đã ba ngày, vẫn chưa ra khỏi thành phố S. Hiện phần lớn các con đường trong thành phố đều bị cây cối mọc lan chiếm cứ, đoàn xe chỉ có thể mở lối đi tạm qua những khoảng trống giữa đám cỏ dại cao ngang người.
Chỗ hiện tại họ đang dừng lại có vẻ từng là một con phố thương mại sầm uất, giờ chỉ còn lại cảnh hoang tàn. Cây cối khổng lồ mọc xuyên qua mặt đất và công trình, cách đó không xa, một thân cây nghiêng ngả treo lủng lẳng một tấm bảng hiệu méo mó, chữ trên đó đã bong tróc gần hết, chỉ lờ mờ nhận ra mấy chữ “siêu thị XX”.
Một nhóm binh sĩ mang vũ khí từ những chiếc xe phía trước bước xuống, cảnh giác tiến về phía dãy cửa hàng ven đường.
Tô Hạnh nhìn xuống từ vị trí cao, quét mắt hai lượt rồi thu hồi tầm nhìn.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên họ nhận được sau khi được căn cứ chấp nhận. Nếu hoàn thành, sẽ nhận được một lượng lớn điểm cống hiến – ít nhất cũng đủ để cô được ăn thịt nóng hổi vài bữa và tắm bằng nước sạch.
Sự sụp đổ của nền văn minh đã xóa nhòa ranh giới mong manh giữa con người và dã thú. Huống chi, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu – những người từ góc độ sinh lý học đã không còn được coi là “con người” nữa – thì việc giữ được khát vọng sống và khao khát trật tự chính là danh giới cuối cùng của lòng tự trọng nhân loại.
Ban đầu Tô Hạnh từng nghi ngờ khi thấy Ôn Như Yểu rõ ràng chán ghét Tần Mặc mà vẫn dứt khoát nhận nhiệm vụ nguy hiểm này. Nhưng đến giờ, chút nghi ngờ ấy đã hoàn toàn tan biến. Dù trong đoàn không ai xem họ là người bình thường, thậm chí còn e ngại đến mức không muốn ngồi cùng xe.
“Đám tơ nấm này hoạt động mạnh thật đấy. Có vẻ tâm trạng cô bây giờ… không tệ?” Ôn Như Yểu co gối ngồi xuống bên cạnh Tô Hạnh, nghiêng người lại gần, chạm nhẹ ngón tay lên lớp mạng tơ đang bao phủ quanh họ.
Tô Hạnh nghe vậy, vừa xoa lưng vừa cau mày phản bác: “Bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm, chúng ta đã lăn lộn suốt ba ngày nay, tôi lấy đâu ra tâm trạng tốt chứ?”
Ôn Như Yểu ngẩng đầu, cánh mũi khẽ động, nhẹ nhàng hít vào luồng không khí ẩm thấp quanh đây: “Vậy chắc là do tơ nấm trong cơ thể cô đang vui vẻ đấy.”
“…Hả?”
Ôn Như Yểu nâng tay, từ từ nhắm mắt lại, giống như đang cảm nhận điều gì đó, rồi nói: “Ở đây ẩm thấp, không bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng, đất lại ướt, rất thích hợp để nấm sinh trưởng.”
Tô Hạnh cau mày: “Nấm?”
“Là thể quả của tơ nấm, dạng tiến hóa tạm thời của nấm sợi.” Ôn Như Yểu vừa nói vừa khẽ chạm vào mạng tơ.
“…”
Tô Hạnh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ lúc vào khu rừng kỳ dị này, cô thật sự có cảm giác đám tơ trong cơ thể như trở nên đầy đặn hơn.
Nếu như một người bị sinh vật biến dị nào đó lây nhiễm thì sẽ biến thành gì? Hoặc có thể sở hữu những đặc điểm của cơ thể bị lây? Nói theo lý, nếu lúc đầu Ôn Như Yểu bị lây từ loài ong biến dị, thì cô ấy chỉ có thể thu được năng lực từ côn trùng loại ong thôi mới đúng. Nhưng rất rõ ràng, cô ấy không giống thế. Điều biến dị ở cô ấy là khả năng cảm nhận.
“Nếu như những lời Tần Mặc nói là thật, tất cả những người bị nhiễm cuối cùng đều sẽ trở thành quái vật mất đi ý thức… Nếu một ngày nào đó tôi bị dị hóa trước, cô có thể giúp tôi một tay được không? Sống như thế… xấu xí lắm.” Ôn Như Yểu khẽ mím môi, hàng mi dài buông xuống, bóng râm mờ nhạt phủ lên gương mặt.
Bầu không khí đột ngột trầm lắng khiến Tô Hạnh hơi ngẩn ra – trong ấn tượng của cô, Ôn Như Yểu luôn lạnh lùng điềm tĩnh, chưa từng nói chuyện bằng giọng như thế.
Tô Hạnh đáp: “Tôi không biết những người khác thế nào, nhưng cô thì sẽ không đâu.”
Ôn Như Yểu bỗng mỉm cười, đôi môi đỏ rực cong lên, gương mặt nghiêng hoàn mỹ khiến người ta không rời mắt nổi. Cô quay đầu nhìn Tô Hạnh, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: “Vậy còn cô thì sao?”
“Tôi…” Tô Hạnh hơi chột dạ, ánh mắt lảng đi: “Tôi cũng vậy thôi.”
“Có lúc cô rất chắc chắn với một vài chuyện, khiến tôi có cảm giác… như thể cô đã biết trước kết quả từ lâu rồi.”
Bị Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm, Tô Hạnh càng thấy không tự nhiên, nuốt nước bọt rồi nói: “Đó… chắc là ảo giác của cô thôi. Tôi làm gì có khả năng tiên đoán chứ. Chỉ là… đã lâu vậy rồi, cơ thể cô và tôi đều không xảy ra thay đổi lớn gì. Có khi cô thật sự là cá thể đặc biệt – không phải bị nhiễm biến dị, mà là đang tiến hóa.”
Ôn Như Yểu cúi đầu, khóe môi cong lên đầy giễu cợt: “Câu này Tần Mặc cũng từng nói.”
Tô Hạnh nhướn mày: “Tôi và cô ta sao có thể giống nhau được.” Cô ta nói vậy chỉ để lấy lòng cô, vẽ vời bánh vẽ. Còn tôi, tôi nói là sự thật. Loại người giả tạo như thế sao có tư cách đem ra so sánh.
Ôn Như Yểu chớp mắt, mỉm cười: “Khác ở đâu chứ?”
“Chỗ nào mà chẳng──” Tô Hạnh khựng lại. Không biết có phải ảo giác không, nhưng từ đáy mắt phượng dài hẹp kia, cô dường như thấy một tia trêu chọc lướt qua rồi biến mất?
“Đương nhiên là khác hoàn toàn rồi.” Tô Hạnh hắng giọng, nghiêng đầu sang chỗ khác nói.
“Ê! Hai người các cô ở trên đó nhàn nhã quá nhỉ, xuống làm việc đi!”
Dưới thùng xe chợt vang lên một giọng nói thô lỗ. Một gã đàn ông cầm súng đứng dưới nhìn lên họ, vẻ mặt lộ rõ sự đề phòng xen lẫn kiêng dè.
Tô Hạnh hỏi: “Làm việc gì?”
“Làm cái gì à.” Hắn tỏ vẻ bực bội: “Hai người không phải biến chủng sao? Giữa đám biến chủng có cảm ứng lẫn nhau. Đưa hai người đi cùng là để tận dụng điều đó. Thấy cái cây to đùng bên cạnh chưa? Chỉ cần phát hiện bất cứ thứ gì khả nghi tới gần, phải lập tức cảnh báo. Rõ chưa?”
Nhìn theo tay hắn, một thân cây cao đến mức không thấy đỉnh lọt vào tầm mắt. Tô Hạnh cạn lời bĩu môi – chẳng lẽ hắn định bắt họ leo lên đó làm lính gác như khỉ sao? Thật sự là từ trong ra ngoài không coi họ là người.
Cô hừ lạnh một tiếng, đúng lúc nghe Ôn Như Yểu lên tiếng, giọng lạnh như băng: “Đã vậy thì tôi khuyên các người đừng lại gần dãy nhà bên đường nữa. Những căn nhà bỏ hoang, tối tăm và khép kín rất thích hợp để một số loài côn trùng biến dị làm tổ.”