Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. CẤP TRÊN LÀ NỮ CHÍNH MỸ NHÂN THỤ MẠT THẾ
  3. Chương 64
Trước đó
Tiếp theo

Chương 64

Nơi này vốn là một khu phố cũ kỹ, hai bên đường toàn là những công trình thấp tầng. Tường nhà bong tróc, loang lổ, đầy rêu phong và dây leo quấn quanh. Rõ ràng chỉ mới vài tháng trước đây còn là khu dân cư nhộn nhịp khói bếp, vậy mà giờ đây vẻ đổ nát của nó khiến người ta ngỡ như đang đứng trước một tàn tích hàng nghìn năm tuổi.

Sau khi dọn sạch lớp dây leo và cỏ dại phủ kín mặt đường, cánh cửa kính tự động nơi lối vào hiện rõ trước mắt – đã nứt vỡ gần như toàn bộ, chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ vụn. Mảnh kính rơi xuống kéo theo một đợt bụi mờ tung lên. Đội thám hiểm vừa bước xuống từ xe nhanh chóng tiến vào bên trong tòa nhà tối tăm ấy.

Bên trong cửa hàng tiện lợi bỏ hoang, cảnh tượng vô cùng hỗn độn. Trên tường, dưới sàn và cả kệ hàng đều có vết máu đen đỏ đã khô quánh, như thể nơi này từng xảy ra một cuộc thảm sát kinh hoàng. Kỳ lạ là dưới đất lại không thấy bất kỳ thi thể nào. Không khí nơi đây phảng phất mùi chua nồng mục nát của xác thịt phân hủy.

Cả nhóm gồm năm người, ai nấy đều mặc áo khoác da dày dặn, đầu đội mũ chống độc có tích hợp thiết bị nhìn đêm hỗ trợ thích nghi với bóng tối. Lần xuất hành này, họ được trang bị những vũ khí tối tân nhất căn cứ, số lượng nhân sự thậm chí còn gấp đôi so với các nhiệm vụ cấp S nguy hiểm nhất.

“Nơi này chẳng có gì cả.” Một gã đàn ông thấp người trong nhóm quét mắt nhìn mấy kệ hàng trống rỗng, ánh mắt dừng lại nơi vết dấu bàn tay đầy máu dính trên tường trắng, cổ họng hắn siết lại, bất an nói: “Hơn nữa máu ở khắp nơi, tôi thấy nên rút lui thì hơn.”

Nhưng người đi đầu vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong, không ai buồn để ý đến lời hắn.

Kẻ phía sau đẩy vai hắn: “Ngây ra đó làm gì, đi tiếp đi.”

Hắn nuốt nước bọt, đành phải tiếp tục cất bước.

“Cậu quên rồi à? Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, còn phải thu thập mẫu vật dọc đường nữa.” Kẻ phía sau nhắc.

“Nơi như thế này thì có thể có mẫu vật gì giá trị chứ…” Gã thấp người làu bàu, nhìn về phía sâu hun hút phía trước với vẻ chùn bước, lặng lẽ tụt lại phía sau, lảng vảng gần lối ra, không dám đi xa.

Tách.

Lúc hắn đang đứng cạnh một dãy kệ trống, làm bộ như đang kiểm tra, thì bất chợt cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt nhỏ lên mặt. Đưa tay quệt thử, đúng là có thứ gì đó rơi xuống – không màu không mùi, nhưng hơi dính và phảng phất một mùi lạ nhè nhẹ.

Hắn đứng sững một giây, định ngẩng đầu lên thì phía trước bỗng truyền đến tiếng động──

“Hình như phía kia có người.”

“Là xác à?”

“Không… là nguyên vẹn một thi thể.”

“Cảnh giác toàn bộ! Số 3, tiến lên kiểm tra!”

“Khoan đã, hắn hình như chưa chết, hắn… hắn động đậy rồi! A──!”

Tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên giữa không gian tối om như một quả bom nổ thẳng vào màng nhĩ từng người trong nhóm. Nhiều chùm sáng đèn chiếu dồn về phía phát ra âm thanh, xuyên qua bụi mù dày đặc, chiếu rõ hai bóng người đang quấn lấy nhau nằm trên sàn.

Người vừa gào thét – số 3 – đang giãy giụa dữ dội. Đè lên hắn chính là cái xác được gọi là “nguyên vẹn” lúc nãy – một thi thể trương phình, không rõ tuổi tác, đầu trọc, là đàn ông, da toàn thân xám xịt như vôi đá, bốc lên mùi hôi thối của xác thối rữa.

Cái xác ấy mở trừng mắt, đôi con ngươi phình to đến ghê rợn, khuôn mặt xám trắng mang biểu cảm méo mó vì hoảng loạn. Hắn ghì chặt lấy số 3, áp hắn xuống đất không thể nhúc nhích.

“Không… không có nhiệt độ cơ thể, hắn chết rồi! Cứu tôi với!”

Từng thấy nhiều loài sinh vật biến dị, nhưng xác người bị biến dị thế này thì đúng là lần đầu. Cảnh tượng như xác sống hồi sinh khiến cả nhóm chiến sĩ khựng lại trong chốc lát. Nhưng ngay sau đó, tiếng súng đồng loạt vang lên, thi thể phình to đè lên người số 3 lập tức bị bắn tung tóe như hoa nở.

Dịch vàng sánh đặc trào ra, mãi đến khi viên đạn xuyên thẳng đầu, cái xác mới gục xuống, cổ ngoẹo sang một bên, đôi mắt cuối cùng cũng khép lại.

“Chết tiệt.” Số 3 rít lên một tiếng, cả người run rẩy như lá rụng, cuối cùng cũng thở phào. Hắn hất mạnh cái xác nặng gấp đôi mình ra, không muốn ở lại nơi ghê tởm này thêm một giây nào nữa.

Nhưng hắn còn chưa kịp chui ra thì bất chợt nghe thấy một tràng âm thanh sột soạt khiến người nghẹt thở.

Từng con nhện to bằng nắm tay từ thân thể trương phình của cái xác kia chui ra. Như những đứa trẻ sơ sinh lần đầu tiếp xúc thế giới, đám sinh vật vừa phá xác mà sinh kia, từng con một, lần lượt chui ra từ lớp da mục nát. Đôi mắt tròn màu tím đỏ lốm đốm dày đặc đến rợn người, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một số lượng khiến ai nhìn cũng phải nổi da gà. Theo bản năng sinh tồn, chúng vung vẩy hàng chục cái chân khớp nối, sau khi dừng lại vài giây thì đồng loạt lao về phía đám người phía trước.

Tiếng súng nổ dồn dập vang lên, át đi tiếng hét thảm thứ hai của số 3. Tiếng hét đầu tiên là vì hoảng sợ, tiếng hét thứ hai là vì đau đớn thuần túy – viên đạn không mắt bay sượt qua con nhện đang bò đến bên tai hắn, rồi mở một lỗ máu ngay giữa trán.

Nhưng mục tiêu di chuyển quá nhanh, số lượng lại quá đông. Đám sinh vật đen tuyền nhỏ bé gần như chỉ trong tích tắc đã phá tan làn hỏa lực bao vây, chớp mắt đã bò tới bên chân những binh sĩ ở tuyến đầu.

“Rút lui!”

Hai chữ dứt khoát như lệnh bắn truyền ra từ phía trước. Gã đàn ông thấp người như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, lập tức quay đầu bỏ chạy về hướng lối ra.

Hắn vừa xoay người, thì cảm giác má bên trái ngưa ngứa, như có lông cứng mềm mềm chạm vào da. Còn chưa kịp phản ứng thì đã đối diện một đôi mắt đỏ sẫm khổng lồ.

Một con nhện khổng lồ không biết từ lúc nào đã treo ngược mình phía sau hắn, đầu nó đối diện ngay mặt, cặp răng nanh to tướng và sắc nhọn chỉ cách cổ họng hắn chưa tới một đốt tay.

…Một giây, hai giây.

Gã đàn ông đứng chết trân tại chỗ, hai chân run rẩy không kiểm soát nổi vì sợ hãi đến cực độ. Giây kế tiếp, cặp răng nanh sắc bén rạch toạc cổ, xuyên thẳng khí quản của hắn.

Chiếc xe mà Tô Hạnh và Ôn Như Yểu ngồi ở gần khu nhà kia nhất. Ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên, họ đã nhận ra bên trong có biến. Rất nhanh, âm thanh hỗn loạn từ tòa nhà cũng khiến những người canh gác bên ngoài cảnh giác. Còi báo động vang lên, toàn bộ đoàn xe lập tức chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Một gã đàn ông toàn thân đẫm máu là người đầu tiên lao ra khỏi lối vào. Hắn bị đứt một tay, mù một mắt, miệng hét loạn xạ không rõ lời, chỉ biết dốc toàn lực mà chạy về phía trước. Bám sát sau hắn là một con nhện khổng lồ cao hơn một mét.

Biến cố đột ngột khiến toàn bộ những người bên ngoài sững người trong thoáng chốc.

Con nhện đen tuyền toàn thân, phần bụng có hoa văn, tám cái chân dài thẳng tắp phủ đầy gai ngược sắc bén, chậm rãi nhưng đầy uy hiếp bò về phía đám người, nhắm đúng kẻ vừa trốn ra.

“Cứu mạng! Cứu tôi…”

Thấy được đội lính đóng quân ngoài kia, đồng tử đã đục của hắn lóe lên tia hy vọng. Phần lý trí ít ỏi còn sót lại khiến hắn dốc toàn lực lao về phía họ. Chân hắn vừa đạp mạnh vào đất, còn chưa kịp nhấc lên thì loạng choạng một cái, ngã sấp xuống đất. Cẳng chân đã bị thứ gì đó quấn chặt, kéo giật hắn lại phía sau──

Một sợi tơ trắng được bắn ra từ lỗ tròn dưới bụng con nhện, quấn lấy đôi chân đang chạy trốn của hắn. Nó giống như một kẻ săn mồi điển hình, liên tục phun thêm nhiều tơ, rất nhanh đã cuốn hắn thành một cái “kén”.

Con nhện còn định hành động tiếp, nhưng bị loạt đạn dồn dập từ bốn phương tám hướng bắn tới ngăn lại.

Dù vậy, hỏa lực dày đặc ấy cũng không tạo ra bao nhiêu thương tổn thực tế cho nó. Lớp da trên thân nó cứng đến kỳ quái, như được bọc trong giáp đồng vững chắc. Nhưng do hỏa lực không ngừng gia tăng, con nhện khổng lồ dần bị ép lui vài bước, phát ra thứ âm thanh rít gầm khó tả.

“Đệch cụ… từ khi nào loài nhện biến dị lại trâu bò đến mức này, chịu nổi cả loạt đạn như mưa nữa chứ?” Một binh sĩ ở tuyến đầu thay băng đạn, nhìn chằm chằm con nhện vẫn đứng vững trong màn đạn, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.

“Có thể là giống mới đấy. Nhìn kỹ phần đầu và bụng của nó đi.”

“Má… thứ này… lại tiến hóa ra cả lớp giáp nữa á?!”

“Cái gì? Không thể nào──”

Chưa kịp nói hết câu, tiếng gầm trầm khàn kỳ quái của con nhện khổng lồ bất chợt tăng tốc. Nó dừng lùi, bốn đôi chân ép xuống đất, toàn thân bất ngờ bật lên cao, nhảy vượt qua khoảng cách bắn. Khi binh sĩ phía trước vừa kịp nhận ra thì đã bị chân nhện đầy gai xuyên thẳng qua ngực. Cùng lúc đó, bụng con nhện phun ra một lượng lớn tơ trắng, thứ tơ có tính ăn mòn, vừa chạm da người là khiến da bị tan rữa.

Tiếng gào thảm thiết vang lên không dứt, hàng phòng thủ bị xuyên thủng từ giữa, đội hình lập tức hỗn loạn.

Ngay lúc đó, bên trong tòa nhà lại truyền ra tiếng kính vỡ. Vài con nhện biến dị có kích thước tương đương con nhện khổng lồ kia trườn ra, kéo theo vô số nhện nhỏ rậm rạp dưới chân, như một trận hồng thủy tràn về phía đoàn xe.

“Không ổn, mục tiêu quá nhiều, mau… mau lên xe, rút lui!”

“Nhưng đường phía trước còn chưa dọn xong, xe không di chuyển được!”

“Khốn kiếp, biến ra chỗ khác hết đi! Đừng lại gần nữa──”

Tiếng hét xé cổ họng càng khiến nỗi hoảng loạn lan rộng. Mảnh xác người vương vãi khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc lan ra trong không khí. Nhiều người không chịu nổi áp lực sợ hãi, vứt bỏ cả vũ khí quay lại chui vào xe. Nhưng vì đường hẹp, xe phía trước bị kẹt, dù có leo được lên xe thì cũng vẫn bị mắc kẹt tại chỗ, không nhích được chút nào.

Vài con nhện khổng lồ đã đủ để khiến cả đoàn xe tan tác như rắn mất đầu.

Hỏa lực yếu đi, bầy nhện đen đặc càng thêm vô tội vạ tràn về phía bên này.

Vì khoảng cách gần, chiếc xe nơi Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đang ngồi là nơi đầu tiên bị bầy nhện nhỏ bao vây. Chỉ trong vài nhịp thở, xung quanh thùng xe đã bị bao phủ kín mít bởi đám nhện đen sì, chen chúc chằng chịt.

Một cơn tuyệt vọng nghẹt thở như kéo người ta xuống hầm băng, chưa kịp bàn bạc đối sách thì đường lui đã bị chặn hoàn toàn.

Ngay khi con nhện đầu tiên bò lên xe, Tô Hạnh theo bản năng phóng ra nhiều tơ nấm hơn, gia cố thêm lớp “lá chắn” bằng tơ vốn đang bao bọc cô và Ôn Như Yểu.

Lớp bảo vệ này cực kỳ chắc chắn, bầy nhện biến dị bên ngoài nhất thời không thể phá vỡ. Nhưng số lượng nhện càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc, bên ngoài lớp tơ đã bị phủ kín bởi một tầng nhện dày đặc, còn đang tiếp tục dày thêm.

“Tiếp tục thế này không ổn, bên ngoài còn nhiều người khác. Chúng ta phải nghĩ cách giúp đoàn xe thoát khỏi đây thì mới có đường đi.” Tình hình vô cùng bất lợi, Ôn Như Yểu cau mày, quay đầu nhìn Tô Hạnh.

Chỉ thấy sắc mặt Tô Hạnh tái nhợt như tờ giấy, cơ thể khẽ run lên, đồng tử tản mát, tinh thần dường như không ổn định.

Ôn Như Yểu thử gọi một tiếng, nhưng Tô Hạnh vẫn không đáp, chỉ lặng lẽ căng thẳng phóng ra lượng lớn tơ nấm, lặp đi lặp lại việc gia cố tấm chắn phía trên đầu.

“Cô bình tĩnh một chút, chúng ta thử nghĩ cách khác…”

“Không được! Bên ngoài toàn là đám côn trùng kinh tởm đó, không thể lơi lỏng cảnh giác.”

Chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ bị đám nhện bâu đầy người, thậm chí bị biến thành vật chủ để đẻ trứng trong cơ thể – chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó thôi là Tô Hạnh đã nổi hết cả da gà. Huống chi, bầy nhện hiện tại đang trùm kín đầu họ, âm thanh rít rít nhai nuốt, tiếng chân bò loẹt xoẹt trên thùng xe, cộng thêm thứ âm thanh “mi mi” kỳ dị ghê rợn cứ vờn quanh tai khiến tim cô đập dồn dập, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ tỉnh táo.

Ngay khi cô đang thở gấp đến khó chịu vì quá căng thẳng, đột nhiên cảm thấy eo mình mềm đi, mũi ngửi thấy mùi hương lạnh dịu quen thuộc – Ôn Như Yểu từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói khẽ khàng vang lên: “Không sao đâu. Chúng ta có thể xử lý đám bên ngoài, nhưng tôi cần cô giúp, được không?”

Lời thì thầm dịu nhẹ ấy lập tức khiến thần trí Tô Hạnh dần ổn định lại, luồng cảm xúc tràn vào ý thức cô – trong đó có cả suy nghĩ của Ôn Như Yểu.

Cùng lúc đó, bên ngoài, đoàn xe gần như đã mất khả năng phòng thủ. Một nửa dãy xe phía sau bị bầy nhện nhấn chìm.

Không xa đó, một chiếc xe bọc thép hạng nhẹ đang đỗ lại. Kính xe được cải tạo đặc biệt, rất chắc chắn. Bốn gã đàn ông bị đàn nhện truy đuổi, luống cuống chạy đến trước xe. Ba người phía trước kéo cửa chui tọt vào, kẻ cuối cùng – một tên bị nhện cắn rách bắp chân – tập tễnh chạy tới thì cửa xe đã đóng sầm lại. Bầy nhện phía sau đuổi tới sát gót, hắn ra sức đập cửa trong tuyệt vọng, nhưng cánh cửa khóa chết không hề nhúc nhích.

Một sợi tơ trắng cứng bất ngờ lao tới, cuốn chặt lấy chân hắn. Chiếc quần nhuốm máu lập tức bị cắt rách toạc, tơ nhện siết chặt vào tận da thịt, máu chảy ròng ròng.

Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ cái chết ập xuống. Nhưng hai giây trôi qua… lực kéo như lôi hắn xuống địa ngục bỗng nhiên dừng lại.

Hắn ngơ ngác mở mắt ra, rồi kinh ngạc phát hiện: con nhện khổng lồ cách hắn chưa đầy nửa mét – đang đứng bất động, không hề nhúc nhích.

Không chỉ một con. Trong tầm mắt của hắn, toàn bộ lũ nhện đều giống như bị đóng băng, quái dị mà cứng đờ tại chỗ.

Ngay sau đó, từ dưới lớp đất bỗng mọc lên hàng loạt tơ nấm trắng muốt, như vô số xúc tu lan khắp mặt đất, quấn chặt lấy đàn nhện.

Trái đất dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc đó. Gã đàn ông bị thương nằm đơ ra trên mặt đất, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi tiếng động cơ vang rền kéo hắn về thực tại.

“Đường thông rồi! Lên xe, mau lên!”

Chớp lấy cơ hội, các xe đầu đoàn cuối cùng cũng khởi động được. Cửa chiếc xe bọc thép bật mở, một cánh tay rắn rỏi vươn ra kéo tên bị thương ngây dại kia lên xe. Xe lắc lư đuổi theo các xe cuối đoàn, tăng tốc rời khỏi vùng đất chết ngập tràn nhện và máu ấy.

…

Chiếc xe tải phía dưới đang lao băng băng về phía trước, thùng hàng phía sau rung lắc dữ dội. Tô Hạnh theo phản xạ nắm chặt lấy thanh chắn bên cạnh mới giữ được thăng bằng.

Việc giải phóng lượng lớn tơ nấm đã tiêu hao quá nhiều thể lực của cô, cô cũng không rõ lớp tơ đó có thể trói giữ bầy nhện được bao lâu. May mắn là từ phía sau xe chưa thấy bóng dáng của nhện khổng lồ đuổi tới, tạm thời đoàn xe đã thoát khỏi hiểm cảnh.

Tô Hạnh khẽ thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, lúc này mới phát hiện ra cánh tay thon dài kia vẫn còn vòng qua eo cô.

Lúc nãy tình hình nguy cấp nên cô không để tâm. Giờ đây khi cảm nhận rõ sự mềm mại sát lưng mình, nhiệt độ cơ thể đối phương xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến, khiến tim cô bất chợt loạn nhịp.

Tư thế này… thật sự quá mức thân mật rồi. Cô hơi cử động một chút, còn chưa kịp mở miệng, thì một giọng nói trong trẻo quen thuộc đã áp sát bên tai vang lên──

“Đừng động… để tôi dựa thêm một chút.”

Hơi thở nóng ấm phả lên gáy, luồng nhiệt kia càng trở nên vô cùng ngang ngược. Bộ não Tô Hạnh nhận được chỉ thị “đừng động”, liền thật sự nghe lời mà đứng im không nhúc nhích.

Ôn Như Yểu lặng lẽ tựa lên vai cô, ánh mắt dừng lại trên vành tai đỏ ửng kia, khẽ nheo mắt lại.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
hoan hỉ oan gia, khoa học viễn tưởng, mạt thế xuyên thư

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây