Chương 7
Tô Hạnh và Ôn Như Yểu liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nín thở.
Không khí chật chội trong phòng thang hàng như bị đông cứng lại, chỉ còn con số tầng đỏ rực trên màn hình thang máy nhảy lên không tiếng động, trong nháy mắt lại tăng thêm một tầng.
Là người ư? Lúc này còn chọn đi thang máy lên tận hơn chục tầng… Hơn nữa, tại sao lúc nãy lại dừng lại lâu đến vậy?
Thứ gì đó sắp xuất hiện sau cánh cửa thang máy trước mặt họ — đối với cả hai, hoàn toàn là một mối đe dọa chưa thể đoán định. Trong khi đó, lối thoát hiểm ở bên cạnh, ít nhất hiện tại có thể chắc chắn là vẫn an toàn.
Chỉ có hai lựa chọn, mà ở lại thì chẳng khác gì đánh cược mạng sống.
Khi thang máy đã leo đến tầng 15, Tô Hạnh siết chặt tay, chộp lấy tay Ôn Như Yểu, hai người gần như cùng lúc đẩy cửa thoát hiểm mở ra.
Cầu thang rất yên tĩnh, tất cả các cánh cửa đều bị khóa từ bên trong. Qua cửa sổ hẹp, ánh sáng trắng bệch lọt vào chiếu lờ mờ lối đi. Tô Hạnh đi trước, bước từng bước thật thận trọng xuống các bậc thang.
Mỗi lần xuống thêm một tầng, cô đều phải dừng lại quan sát kỹ càng, chắc chắn không có gì bất thường mới tiếp tục đi tiếp. Vì vậy mà suốt hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, họ mới xuống được tới tầng 10.
May mắn là trên đường không gặp phải sinh vật sống nào. Có lẽ vì lối thoát hiểm này vốn dĩ ít được sử dụng, kể từ khi tòa nhà đi vào hoạt động, trừ trường hợp khẩn cấp thì chẳng mấy ai đi qua. Mọi người đã quen dùng thang máy chính, nên mới không có ai ở đây.
Cũng có thể là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chưa ai kịp chạy trốn vào lối thoát hiểm này.
Các bậc thang được xây khá dốc, dù tốc độ đi không nhanh nhưng Tô Hạnh — vốn đã quen đi thang máy — cũng chẳng nhớ nổi lần cuối cùng tự leo cầu thang là khi nào. Bắp chân bắt đầu ê ẩm, khiến cô phải chậm lại, quay đầu nhìn về phía Ôn Như Yểu ở sau lưng.
Đối phương bị cô bỏ lại một đoạn ngắn, vẫn đang đi chân trần, từng bước chậm rãi đặt chân xuống bậc thang kế tiếp. Những ngón chân trắng trẻo ban đầu đã bị phủ đầy bụi mịn, cổ chân trắng nõn có một mảng đỏ bầm lớn, không biết là bị thương từ lúc né quái vật hay vì điều gì khác. Gấu quần vốn sạch sẽ giờ cũng bị dính bẩn một mảng.
Ôn Như Yểu chống tay vào lan can để xuống cầu thang, bàn chân bị thương rõ ràng có dấu hiệu không bình thường, vết thương chắc chắn đã ảnh hưởng đến việc đi lại.
Tô Hạnh nhìn dáng vẻ lấm lem ấy, đột nhiên có chút ngỡ ngàng. Trong ấn tượng của cô, Ôn Như Yểu luôn là kiểu người bề ngoài xinh đẹp, tiểu thư nhà giàu được “thả dù” vào chức vụ cao khi tuổi đời còn trẻ — một “bình hoa di động”. Không ngờ chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, người phụ nữ đó lại có thể vì sinh tồn mà liều mạng như thế.
Mà bản thân cô cũng chẳng khá hơn gì, chỉ hơn người ta một đôi giày vừa chân. Đáng lẽ lúc này cô nên ngồi trong văn phòng sạch sẽ, thoải mái gõ bàn phím, vậy mà lại rơi vào chế độ “chạy trốn tận thế” một cách khó hiểu — hơn nữa còn là đi cùng một cấp trên mà trước giờ chẳng mấy khi trò chuyện.
Ôn Như Yểu đã vượt lên trước mặt. Thấy cô dừng lại, nàng cảnh giác nhìn xuống dưới: “Có tiếng động sao?”
“…Không.” Tô Hạnh liếc xuống dưới, ngừng một lúc mới hỏi: “Cô… chân không sao chứ?” Dù gì cũng vừa cùng nhau trải qua một phen sinh tử, Tô Hạnh đối với cô ấy đã không còn bài xích như trước.
Ôn Như Yểu đứng yên, chống tay vào lan can, khẽ ngẩng mắt lên. Hàng mi dài và dày phủ bóng dưới đôi mắt nhạt màu, ánh nhìn thì lạnh lùng, nhưng khi kết hợp với đuôi mắt hơi xếch, lại toát ra nét quyến rũ đầy mê hoặc. Khiến người ta say đắm trước dung nhan ấy, nhưng vì khí chất thanh lãnh mà chẳng dám mạo phạm.
“Không sao.” Ôn Như Yểu khẽ cười với cô rồi xoay người bước đi: “Những tầng tiếp theo để tôi đi trước.”
“À? Cái đó…” Tô Hạnh hơi sững người, nhìn bóng lưng cô ấy đi trước, định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng, lặng lẽ theo sau.
Dù sao nãy giờ cũng toàn là cô tự mình lao lên trước, chẳng biết chốc nữa có thứ gì đáng sợ xuất hiện tiếp hay không — trái tim nhỏ bé của cô thật sự không chịu nổi thêm cú sốc nào nữa. Nếu Ôn Như Yểu muốn đi đầu thì cứ để cô ấy đi.
【Tsk, nhìn cô đi, đây mà là suy nghĩ nên có của một “liếm cẩu”* à?】
*Tạm hiểu là người si tình một cách hèn mọn, mê muội chạy theo người mình thích.
“……”
Tô Hạnh trợn trắng trong lòng, khó chịu tột độ với cái việc bị gán mác “liếm cẩu”. Dù cô đúng là thích con gái thật, nhưng kiểu người như Ôn Như Yểu đâu phải gu của cô. Từ bé đến lớn có biết bao nhiêu người — cả nam lẫn nữ — tỏ tình với cô, đều là người ta dây dưa theo đuổi, chứ Tô Hạnh cô chưa từng làm “liếm cẩu” vì ai cả.
【Hừ.】
“……”
Hệ thống khịt mũi một tiếng rồi “ngắt kết nối” luôn, không thèm nói thêm lời nào, càng khiến Tô Hạnh chột dạ khó hiểu.
Cô bước từng bậc theo sau Ôn Như Yểu, cầu thang mờ tối yên ắng đến kỳ lạ, ngoài tiếng bước chân cố gắng nén nhẹ của cả hai thì chẳng còn bất kỳ âm thanh nào khác. Cảm giác như cả thế giới giờ chỉ còn lại hai người họ là còn sống.
Tô Hạnh bất giác rùng mình.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng thế giới hiện tại đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cô. Nếu Ôn Như Yểu xảy ra chuyện, thì liệu bản thân cô có bị kéo theo mà “chết” luôn không? Bây giờ vẫn chưa rời khỏi tòa nhà này, ra được bên ngoài rồi còn phải đối mặt với tình huống gì? Liệu có hàng tá quái vật còn đáng sợ hơn cả hai con dị biến lúc trước đang rình rập ngoài kia?
Tô Hạnh cắn chặt môi dưới, ngước mắt nhìn bóng lưng mảnh mai của Ôn Như Yểu phía trước, cùng với bước chân hơi khập khiễng của cô ấy. Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh: lỡ như ở tầng kế tiếp đột nhiên có quái vật xông ra, cắn chết cô ấy một cái thì sao?
Nếu đối phương chết thật, có thể sau này cô sẽ buồn bã vài ngày. Nhưng nếu kéo theo cả mình thì…
Cô thở dài, định bước nhanh lên để vượt lên đi đầu mở đường. Nhưng đúng lúc ấy — choang! — một âm thanh kính vỡ vang lên ở tầng dưới!
“A——!”
Một tiếng hét thê lương rợn óc vang dội, vọng lên từ cầu thang ngay dưới chân họ, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn hoảng loạn chạy về hướng tầng dưới!
Tô Hạnh theo phản xạ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng cầu thang đột ngột bị thứ gì đó từ dưới đánh mạnh lên, lực va chạm mạnh đến mức suýt chút nữa khiến cả khối cầu thang gãy lìa. Cô trượt chân ngã lăn xuống các bậc thang, còn Ôn Như Yểu vì không thể chạy nhanh, chỉ kịp dựa sát vào tường giữ thăng bằng, rồi từ từ ngồi bệt xuống cạnh cô.
Một khối đen sì giống như “cành cây” bất ngờ phình ra từ tầng dưới, trong chớp mắt đã phủ kín toàn bộ cầu thang tầng bên dưới họ. Những đầu nhọn sắc như kim đâm thẳng vào tường, rồi dọc theo tường mà leo lên. Bức tường trắng xóa rất nhanh đã bị những “cành cây” ấy bò lên chi chít.
Mặt Tô Hạnh quay thẳng về phía bức tường đó — đó đâu phải là “cành cây” gì chứ, rõ ràng là những chiếc xúc tu còn đang ngoằn ngoèo trườn bò và vặn vẹo!
Trên các xúc tu mọc đầy những ụ nổi hình tròn, nhìn kỹ mới phát hiện đó là từng chiếc miệng nhỏ đang mở ra khép vào như hút lấy thứ gì đó — trông y hệt như một đám giác hút, phủ đầy trên bề mặt.
Tô Hạnh bị hội chứng sợ lỗ tròn, dạ dày cô lập tức co thắt lại. Nhưng lúc này cô chỉ dám bịt chặt miệng mình, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả sức để bò dậy cũng không còn.
Những chiếc xúc tu giao nhau chằng chịt bò lên với tốc độ kinh hoàng. Chỉ trong vài giây, chúng đã bò đến đoạn cầu thang cách họ chỉ khoảng bốn, năm bậc. Sau khi chiếm trọn tầng dưới mà không cảm nhận được sự sống, phần lớn xúc tu dừng lại tại chỗ, chỉ còn vài sợi nhỏ ở đầu ngọn vẫn còn đang rụt rè vươn lên thử thăm dò…
Hai ba chiếc xúc tu ở đầu đang từ từ dựng lên, như đang dò xét lãnh thổ, chậm rãi bò lên phía trên — mà chỉ một bậc thang phía trên thôi, chính là chỗ Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đang ẩn nấp.
Xúc tu vẫn đang leo lên, chỉ một chút nữa thôi là chạm vào chân cô rồi. Tim Tô Hạnh đập thình thịch như trống trận, cô không nhịn được rụt chân lên theo phản xạ.
Ngay lập tức, mấy chiếc xúc tu dừng lại, rồi đột ngột dựng thẳng lên cao, như thể đang ngửi mùi gì đó trong không khí.
Tô Hạnh bịt chặt miệng, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng thở nào, nhưng xúc tu đã bắt đầu di chuyển về phía cô, mục tiêu rất rõ ràng.
Cơ thể cô không tự chủ được rút lên trên, xúc tu lại càng tăng tốc!
Chỉ còn một chút nữa thôi — bản năng khiến Tô Hạnh định lật người bỏ chạy, thì đột nhiên có một bàn tay trắng nõn giữ chặt lấy chân cô.
Cô khựng lại, xúc tu cũng ngừng lại. Cảnh tượng y như bị đóng băng trong vài giây, rồi trong tiếng động loạt xoạt khiến người ta nổi da gà, những xúc tu đen ngòm đó đồng loạt rút lui xuống dưới, cuộn trào đuổi theo những tiếng bước chân hoảng loạn vừa vang lên lúc nãy.
Sợi xúc tu cuối cùng khuất dạng khỏi tầm mắt, cầu thang trở lại sự tĩnh lặng chết chóc như cũ. Những xúc tu này đến nhanh mà rút lui cũng nhanh, toàn bộ quá trình chỉ kéo dài vài giây, nhưng với Tô Hạnh, cảm giác như cô vừa chết một lần.
Không biết qua bao lâu, hai chân cô mới từ từ khôi phục cảm giác. Khi Tô Hạnh cố gắng đứng dậy, mới phát hiện bàn tay kia vẫn còn đang giữ chặt lấy chân mình.
Ôn Như Yểu một tay nắm lấy cô, tay còn lại ôm đầu gối cuộn mình trong góc, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ vẻ biểu cảm.
Ánh mắt Tô Hạnh thoáng phức tạp. Tính từ lúc còn trong thang máy đến giờ, đã ba lần cô thoát nạn là nhờ có Ôn Như Yểu. Rõ ràng đối phương cũng rất sợ hãi, vậy mà cứ đến thời khắc mấu chốt lại vô cùng bình tĩnh.
Chẳng lẽ đây là hào quang nữ chính?
【Rõ ràng là do IQ vượt trội.】
Tô Hạnh: “……”
Câm miệng.
Ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn trên tường, họ đã xuống đến tầng 5. Mấy xúc tu ban nãy rõ ràng đã lao xuống dưới. Liệu dưới đó có còn nguy hiểm không thì cô không chắc, nhưng nếu quay lại tầng trên thì cũng chẳng an toàn — ai biết giờ ở tầng 19 còn thứ gì đang chờ?
“Giờ phải làm sao?” Tô Hạnh ngập ngừng hỏi nhỏ. Hiện tại cô đã quyết định: vô điều kiện nghe theo “nữ chính”.
Ôn Như Yểu nhẹ nhàng buông tay khỏi ống quần cô, ngập ngừng một lát rồi mở miệng: “Quay lại hay tiếp tục xuống dưới, đều có khả năng chết. Nhưng tôi vẫn muốn liều thử một lần nữa.”
Nói xong, cô ngẩng mắt nhìn sang Tô Hạnh, hơi do dự: “Tôi không dám chắc quyết định mình đưa ra là đúng. Sau khi xuống dưới, chúng ta có thể chết nhanh hơn nữa. Cô… thật sự muốn nghe theo tôi sao?”
Tô Hạnh vịn lan can đứng lên, kiên định nói: “Nghe theo cô. Dù gì thì lựa chọn của cô chắc chắn là đúng.”
Không nghe theo cô cũng không được… bởi vì chỉ có đi cùng cô thì mới có hy vọng sống sót.
“……”
Ôn Như Yểu nhìn vẻ mặt đầy quyết tâm của Tô Hạnh, còn nhướng nhẹ một bên mày, đôi mắt đen lấp lánh dán thẳng vào mặt cô — dáng vẻ này thật không giống như bình thường, khiến người ta thấy thú vị. Cô khẽ mím môi, khóe miệng như có như không nhếch lên, để che đi nụ cười vừa lướt qua, cô đứng dậy theo rồi nghiêng đầu nói: “Vậy đi tiếp thôi.”
Vừa rồi cửa sổ ở cầu thang tầng 4 đã bị đập vỡ, kính bị phá từ bên ngoài, các mảnh thủy tinh sắc nhọn văng tung tóe đầy sàn cầu thang. Từ lỗ vỡ đó, sương mù màu trắng sữa đang chậm rãi tràn vào, như bọt khí dạng khói, tụ lại từng lớp ở các bậc thang, rồi dần dần trườn xuống phía dưới.
Lần đầu tiên Tô Hạnh thấy “sương mù” dày đặc đến mức này — đến nỗi có thể nhìn thấy rõ ràng cả bên trong tòa nhà. Cô không khỏi nhíu mày dừng lại, nhìn chằm chằm thêm vài lần.
Lại gần mới phát hiện, thứ “sương mù” kia thực chất là những sợi mảnh như tơ nhện đan xen, có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường các hạt nhỏ li ti, thậm chí còn mang theo một mùi gì đó rất kỳ lạ, khó diễn tả. Có lẽ suy đoán của Ôn Như Yểu là đúng, thứ này căn bản không phải là sương mù thông thường.
Tô Hạnh đứng yên tại chỗ, không bước tiếp. Hiện giờ bên ngoài đã bị thứ này bao trùm kín mít, mà trong thứ “sương” đó… thật sự có thể thở được không? Lỡ như nó có độc thì sao…
Ôn Như Yểu đặt hai tay lên lan can cầu thang, cúi đầu quan sát vài tầng phía dưới, rồi lại nghiêng đầu đánh giá tốc độ sương tràn vào qua cửa sổ vỡ, nói: “Tầng dưới vẫn chưa thấy có dấu hiệu có sương. Dựa vào thời gian nó bắt đầu lan ra, thì sảnh tầng một chắc vẫn chưa bị phủ quá nhiều.”
Tô Hạnh nhíu mày: “Nhưng xuống rồi thì sao, chúng ta đâu có ra ngoài được.”
Ôn Như Yểu trầm ngâm một lúc, ánh mắt lóe lên tia sáng: “Đi tới cửa hàng tiện lợi tầng một, ít ra ở đó còn có thức ăn, mà cũng dễ nhìn thấy đội cứu trợ nếu họ đến.”
“Cứu trợ…” Tô Hạnh khẽ lẩm bẩm, nhưng cũng cảm thấy đây là lựa chọn duy nhất vào lúc này.
Thế nhưng Ôn Như Yểu mới đi xuống hai bậc thì lại dừng lại.
“Sao vậy?” Tô Hạnh vừa hỏi vừa nhìn xuống, lập tức thấy ngay đống thủy tinh vỡ đủ kích cỡ rải đầy bậc thang. Cô cúi đầu liếc sang đôi chân trần của Ôn Như Yểu, lập tức hiểu ra lý do khiến đối phương ngần ngại. Đôi giày cao gót ban đầu của cô ấy đã bị bỏ lại trong lúc chạy trốn tầng trên.
【Cơ hội tốt thế này mà cô cũng không tranh thủ kiếm điểm à?】
Tô Hạnh cau mày. Cơ hội tốt gì chứ?
【Thì… cõng cô ấy qua đó chứ còn gì, đồ ngốc!】
Ai cõng?
【Ở đây ngoài cô ra còn có người thứ ba chắc?】
Tô Hạnh không kìm được mà nhướng mày. Cái gì vậy, lại muốn cô đi cõng người ta à? Với cái thân hình nhỏ bé này của cô thì cõng nổi người trưởng thành chắc? Mà tại sao không phải là đổi giày cho nhau, để Ôn Như Yểu cõng cô?
【……】
【Hệ thống đã rút lui】
Đứng trên bậc thang một lúc, Tô Hạnh nghe thấy Ôn Như Yểu khẽ thở dài một hơi, nhíu mày nhìn đống thủy tinh vỡ, rồi giơ chân chuẩn bị bước xuống.
“Này… chờ chút.” Tô Hạnh cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng gọi cô lại, ngập ngừng nói: “Hay là… để tôi cõng cô qua nhé, cô đi chân trần như vậy bất tiện lắm.”
“Vậy thì cảm ơn Tổ trưởng Tô.” Ôn Như Yểu lập tức rút chân về, mỉm cười quay người đáp lại.
“……”
Không ngờ chẳng từ chối lấy một câu… Tô Hạnh mang tâm trạng như thể mình vừa bị lỗ to, cúi người xuống.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô cõng người khác, không ngờ người đó lại chính là Ôn Như Yểu, trong lòng cảm xúc thật lạ lùng khó nói thành lời.
May mà Ôn Như Yểu không hề nặng, khi áp người lên lưng cô thì rất nhẹ nhàng, hai tay vòng qua cổ Tô Hạnh. Tô Hạnh nhấc chân, cẩn thận bước qua đống kính vỡ đầy cầu thang.
【Tít, giá trị liếm +1】
“……”
Cõng người mà chỉ được cộng có 1 điểm thôi á?
Cả hai nhanh chóng đến tầng một.
Trước khi xuống, Tô Hạnh đã đặc biệt quan sát kỹ một lúc, lo sợ tên bảo vệ bị biến dị kia vẫn còn quanh quẩn ở cửa thang máy. Nhưng sau khi xuống đến nơi, lại không thấy gì cả — khu vực cửa thang hàng ở tầng một trống trơn, cánh cửa nhỏ bên cạnh tủ giao nhận phía tây cũng không biết đã bị ai đóng lại, ngăn không cho sương mù từ bên ngoài tràn vào.
Chuyện này thật sự quá kỳ lạ.
Trong lòng Tô Hạnh dấy lên nghi ngờ, nhưng hiện tại việc cấp thiết nhất vẫn là nhanh chóng chuyển sang bên trong cửa hàng tiện lợi.
Không hiểu vì lý do gì, toàn bộ hệ thống đèn ở tầng một — vốn vẫn sáng vào buổi sáng — nay đã tắt hết. Ánh sáng trắng mờ nhạt chiếu qua cửa kính lớn phía chính diện không đủ để soi sáng cả đại sảnh rộng lớn. Bầu không khí u ám mờ mịt, chỉ lờ mờ nhìn thấy từng vạt sương trắng mông lung đang “tràn” vào từ cánh cửa kính mở hé. Mặt sàn trong sảnh dường như đã bị phủ kín bởi một lớp “sương” dày đặc — từ vị trí cửa phòng thang hàng nơi họ đang đứng, sương đã dâng lên đến tận đầu gối. Càng tiến gần cửa chính, sương càng dày, tạo cảm giác như thể họ đang bước đi trên mây ở lưng chừng núi. Chỉ tiếc là không khí lúc này không hề dễ chịu như vậy, mà lạnh lẽo và rợn người đến mức da gà nổi khắp người.
Bên trong đại sảnh yên tĩnh đến rợn ngợp. Xác định được cửa hàng tiện lợi nằm phía sau cánh cửa nhỏ bên tay phải, cả hai nhìn qua lớp kính đã bị phủ một nửa bởi lớp sương mù, xác nhận bên trong không có gì dị thường, liền không dừng lại nữa mà nhanh chóng tiến tới.
Càng đi về phía trước, lớp sương càng dày. Giữa chừng, sương đã lan đến ngang hông. Cúi đầu xuống thì gần như không thể thấy gì — không biết mình đang giẫm lên thứ gì, cũng chẳng biết liệu có va vào vật thể nào hay không.
Tô Hạnh vừa đi trước vừa lo ngay ngáy, sợ dưới chân có thứ gì đó quái dị bất thình lình trồi lên.
Còn chưa đến vài mét nữa là đến cánh cửa nhỏ, đột nhiên Ôn Như Yểu phía sau kéo tay cô lại. Tô Hạnh giật bắn mình: “Gì, gì vậy?!”
Ôn Như Yểu cứng đờ, đứng im tại chỗ: “Tôi hình như… giẫm phải cái gì đó.”
Câu sau cô ấy không nói tiếp, nhưng khi Tô Hạnh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như giấy của Ôn Như Yểu, tim cô lập tức thắt lại, như bị bóp nghẹn đến tận cổ họng.
“Chạy mau!”
Bị đẩy một cái, Tô Hạnh không quay đầu lại mà lao thẳng về phía trước.
Cửa hàng tiện lợi chỉ còn cách một bước, cô vươn tay đẩy cửa — nhưng đẩy không ra!
“Chết tiệt, hình như… có người khóa từ bên trong rồi!”
Ôn Như Yểu cùng cô dùng sức đập cửa hai lần, nhưng cánh cửa kính không hề nhúc nhích.
“Cứu mạng với!”
Đúng lúc này, một tiếng hét bén nhọn vang lên — gần y hệt với tiếng hét ở tầng bốn trước đó. Lần này cũng là giọng nam cao vút, phát ra từ phía trước bên trái, cách họ không xa.
Sau tiếng hét là tiếng “phịch” như ai đó ngã xuống đất, rồi nhanh chóng lồm cồm bò dậy. Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, rõ ràng đang chạy về phía họ!
Tô Hạnh lập tức xoay người, nhưng tầm mắt cô chỉ nhìn thấy một màn trắng xóa — xa hơn chút là hoàn toàn mù mịt, chẳng thấy gì hết. Cô ép sát người vào cửa kính, không dám thở mạnh.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Và rồi — cô nghe thấy một âm thanh khác.
“Xoạt xoạt.”
“Két——”
Một âm thanh rất khẽ vang lên, sau lưng Tô Hạnh đột nhiên trống không — cửa cửa hàng tiện lợi phía sau cô đột ngột mở ra từ bên trong.
“Suỵt! Đừng lên tiếng, mau vào đây!”