Chương 8
Sau khi để họ vào, cô nhân viên trẻ của cửa hàng tiện lợi lập tức cẩn thận đóng cửa lại.
“Đi bên này.”
Cô gái cúi người xuống, luồn qua từng dãy kệ hàng, dẫn họ nấp sau quầy thu ngân.
Vừa ngồi xuống, bên ngoài lập tức vang lên tiếng đập cửa dữ dội — người đàn ông vừa hét cứu mạng đã chạy đến trước cửa tiệm, dùng tay đập điên cuồng lên cửa kính. Âm thanh chói tai ấy vang vọng khắp đại sảnh tĩnh lặng, mỗi tiếng vang lên như đánh vào dây thần kinh căng thẳng của người nghe, khiến tim cũng thót lên theo từng nhịp.
Tô Hạnh không nhịn được nhúc nhích một chút, liền bị cô nhân viên giữ lại: “Hắn đã bị phát hiện rồi, không cứu được đâu.”
Vừa dứt lời, tiếng đập cửa ngoài kia đột ngột im bặt. Quầy thu ngân chắn tầm nhìn, nhưng Tô Hạnh nghe rõ mồn một âm thanh thịt bị xuyên thủng — người kia thậm chí không kịp kêu thảm một tiếng, sau đó là tiếng thân thể bị kéo lê đi từng chút một, càng lúc càng xa.
“Con quái vật đó đã hoàn toàn bị thu hút bởi tiếng hét của hắn, hai cô thật may mắn. Nếu trễ thêm chút nữa, tôi đã không dám mở cửa đâu.” Cô nhân viên thở phào.
“Con quái vật đó?” Tô Hạnh cố gắng giữ bình tĩnh, khàn giọng hỏi.
“Ban đầu chỉ là một tên bảo vệ làm loạn thôi. Lúc đó tôi đang rót sữa đậu nành cho khách. Sau đó bỗng nhiên nổi lên một làn sương kỳ quái, có người chạy ra ngoài, có người xông vào, loạn hết cả lên… rồi thì…”
Giọng nói run rẩy của cô gái dừng lại giữa chừng, như thể đang gợi lại ký ức kinh hoàng nào đó, sắc mặt lập tức tái nhợt không còn giọt máu.
Cô ta lấy lại hơi thở, giơ điện thoại ra lắc lắc, giọng có vẻ nhẹ nhõm hơn chút: “Nhưng chính phủ sẽ sớm đến cứu chúng ta thôi. Tôi đã đăng vị trí và tin nhắn cầu cứu lên mạng rồi, vừa nãy tôi còn nghe thấy tiếng súng nữa, chắc họ sắp đến rồi!”
“Cầu cứu… trên mạng á?”
“Đúng vậy, hai cô trốn đến giờ mà không lên mạng xem tin tức à?”
“……”
Tô Hạnh sờ túi áo theo bản năng, mới sực nhớ điện thoại của mình đã bị Ôn Như Yểu ném ra làm mồi nhử ở chỗ cửa an toàn lúc trước.
Quả nhiên, con người không thể rời điện thoại dù chỉ một phút…
Đọc truyện tận thế quá nhiều, chưa chắc là chuyện tốt.
Tô Hạnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài quầy thu ngân — tấm kính nối liền với bên ngoài cửa tiệm vẫn bị sương mù dày đặc phủ kín. Nhìn qua các kệ hàng về phía đại sảnh cũng chỉ thấy mịt mù một màu trắng, tầm nhìn cực kỳ hạn chế.
Thế nhưng đúng vào lúc ấy, cô lại nhìn thấy một tia sáng mờ nhạt chớp lóe, ẩn hiện giữa màn sương…
“Cô chắc chắn lúc nãy đã nghe thấy tiếng súng chứ? Vậy… bọn họ có mang theo thiết bị chiếu sáng nào không, kiểu ánh sáng màu đỏ ấy.” Tô Hạnh nuốt nước bọt hỏi.
“Tôi chắc chắn là có nghe thấy.” Cô nhân viên nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì màu đỏ cơ?”
“……”
Cả ba người đồng loạt nhìn ra ngoài. Ánh sáng đỏ mờ nhạt ấy dần trở nên rõ ràng hơn giữa lớp sương mù, như thể đang tiến lại gần họ. Khi nó xuất hiện ngay trước cửa kính của cửa hàng tiện lợi, cuối cùng họ cũng thấy rõ ràng.
Chắc chắn không phải đèn pin hay thiết bị chiếu sáng gì hết — kích thước tương đương đèn pha phía trước của xe tải hạng nặng, hình bầu dục, con ngươi nằm ngang, không mang bất kỳ vẻ sống động nào của sinh vật sống, chỉ tỏa ra ánh sáng đỏ rực lạnh lẽo.
Đó là một con mắt. Chẳng bao lâu, mắt thứ hai cũng hiện ra.
“Á—!”
Tiếng hét đột ngột của cô nhân viên như nổ tung bên tai Tô Hạnh. Như thể bị âm thanh kích thích, cặp mắt khổng lồ kia “bộp” một tiếng tông thẳng vào mặt ngoài của cửa kính, rồi dán sát vào, trượt sang ngang như đang tìm kiếm mục tiêu — cuối cùng dừng lại ngay trước mặt ba người, trừng trừng nhìn vào trong.
Ngay giây tiếp theo — “choang!” — toàn bộ mặt kính mong manh của cửa tiện lợi vỡ tan tành. Cô nhân viên định quay đầu bỏ chạy, nhưng lập tức bị Tô Hạnh kéo mạnh xuống: “Nằm xuống!”
Lời còn chưa dứt, một viên đạn lạc “vút” qua ngay trên đầu cô, bắn trúng chiếc máy ép nước trái cây cạnh tường, nước cam vàng óng phun ra xối xả, tràn khắp mặt sàn.
Ngay sau đó là tiếng đạn pháo đinh tai nhức óc vang lên.
Kính không phải do quái vật phá, mà là do hỏa lực bắn tới dồn dập.
Tiếng súng nổ vang dội khắp tầng một tòa nhà, súng phun lửa phóng ra những vệt sáng dài như lưỡi rồng, chiếu sáng cả không gian mờ tối như ban ngày. Bên ngoài có người đang chiến đấu với quái vật!
“Là đội cứu trợ của quân đội rồi!” cô nhân viên phấn khích hét lên. Nhưng ngay sau đó “đoàng”, mặt kính của máy nướng xúc xích ngay phía trên đầu cô bị đạn lạc bắn vỡ nát, khiến cô hoảng sợ cúi rạp người xuống ngay lập tức.
Đợt tấn công không kéo dài lâu. Tô Hạnh ngửi thấy một mùi cháy khét nồng nặc, rồi tiếng súng cũng ngừng lại.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng mạnh rọi thẳng vào mặt cô, khiến mắt nhói lên, cô theo phản xạ giơ tay che mắt lại.
“Khu vực ô nhiễm nặng – tầng 1 tòa nhà Thời Sáng, phát hiện ba người sống sót. Dựa theo đặc điểm ngoại hình hiện tại, bước đầu xác nhận là nhân loại.”
Tô Hạnh co người nấp dưới quầy thu ngân, bị ánh sáng mạnh chiếu đến không mở nổi mắt, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến gần lại.
“Tắt đèn.”
Một giọng nữ nghiêm nghị vang lên, luồng sáng chói lóa lập tức mờ đi. Tô Hạnh dụi mắt, dần dần thấy rõ phía trước có một bóng người mặc đồng phục đen, đội mặt nạ.
Loại mặt nạ phòng độc với “mắt kính tròn to đen sì” đầy rợn người — nhìn lướt qua còn tưởng là quái vật.
Người ấy đưa tay ra trước, trước tiên đỡ Ôn Như Yểu đứng dậy, sau đó tháo mặt nạ xuống, để lộ một gương mặt phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp và sắc sảo.
“Cô có bị thương không? Tôi đã lập tức lên tầng 19 tìm cô, nhưng… may là cô vẫn ở đây.” Người phụ nữ mặc đồng phục nắm chặt tay Ôn Như Yểu, giọng nói vừa dịu dàng vừa gấp gáp.
【Wa~o.】
Tô Hạnh vịn vào quầy thu ngân đứng dậy từ từ, vốn dĩ không để tâm gì, nhưng vừa nghe thấy tiếng cảm thán “wa~o” đầy mùi mỉa mai trong đầu, cô không khỏi nhướng mày, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người kia, lặng lẽ nhìn thêm vài lần.
Ôn Như Yểu nhìn người phụ nữ trước mặt thì hơi ngẩn ra, chớp chớp mắt, rồi âm thầm rút tay về một cách kín đáo, giọng vẫn lạnh nhạt như thường: “Tôi không sao, cảm ơn.”
“Khu vực này có chỉ số ô nhiễm cực cao. Sau khi rời khỏi đây, nhất định phải đeo mặt nạ đầy đủ.” Người phụ nữ ra hiệu cho người phía sau phát cho Tô Hạnh và Ôn Như Yểu mỗi người một chiếc mặt nạ, còn bản thân cô ta thì cầm thêm một cái, giơ tay định đeo giúp Ôn Như Yểu — nhưng bị khéo léo từ chối.
Cô ta không lấy đó làm phiền lòng, chỉ mỉm cười, quay người hạ lệnh: “Rút lui ngay! Đưa họ về trạm tàu điện ngầm.”