Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. CẤP TRÊN LÀ NỮ CHÍNH MỸ NHÂN THỤ MẠT THẾ
  3. Chương 83
Trước đó
Tiếp theo

Chương 83

“Thình, thình—”

Xuyên qua màn tuyết dày đặc như tấm màn mành buông xuống, lờ mờ có thể thấy những sinh vật khổng lồ không rõ hình dạng đang di chuyển xuyên qua bão tuyết, đi ngang qua tòa nhà nơi họ đang trú ẩn.

Họ đang ở tầng giữa của cao ốc, chí ít cũng cách mặt đất hơn mười tầng, không thể nhìn thấy bao nhiêu dị thể bên dưới, nhưng từ tần suất chấn động dồn dập như động đất lúc này, có thể đoán số lượng khủng khiếp đến mức nào.

May mà trong lúc thú triều di chuyển tập thể, dường như chúng chịu ảnh hưởng bởi tín hiệu nào đó. Chỉ cần không gây ra quá nhiều tiếng động, chúng dường như sẽ không chủ động tấn công.

Sự rung chuyển dữ dội khiến bụi trên trần rơi lả tả xuống, đống lửa vang lên những tiếng nổ tí tách. Bốn người ngồi yên bất động, trong đó sắc mặt Vương Tung là căng thẳng nhất.

“Này, tôi nói này.” Đơn Minh Hâm đứng dậy, khom người với tay về phía Tô Hạnh: “Cô ta không cần thì đưa tôi đi, để đó chẳng may dẫn mấy thứ khác tới thì phiền, với cả cũng đừng lãng phí—”

Tay cô ta vừa vươn ra thì cái cốc đã vào tay Ôn Như Yểu, cô ngửa đầu uống cạn, liếc cô ta một cái rất nhạt.

Đơn Minh Hâm bật cười “hừ” một tiếng, khoanh tay ngồi lại chỗ cũ.

Lần này, bầy thú đi qua mất nhiều thời gian hơn cả lần trước. Đến khi đống sách Tô Hạnh gom về đã cháy gần hết, ánh lửa lụi dần, thì bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu yên ắng lại.

“Đi kiếm thêm đồ gì đó để đốt.”

Đơn Minh Hâm quay đầu nhìn Vương Tung. Hắn ngẩn ra, do dự nhìn quanh xác nhận không có điều gì bất thường rồi mới đứng dậy rời đi.

Chỉ là lần này hắn đi rồi… mãi vẫn không quay lại.

Ánh lửa mỗi lúc một yếu. Ngay khi Đơn Minh Hâm bắt đầu thấy khó chịu, ở xa bỗng vang lên tiếng động lạ.

Là tiếng hét thất thanh của Vương Tung, rồi sau đó là tiếng chạy loạng choạng về phía họ.

“Tch, tên đàn ông này lại gào cái gì nữa thế?” Đơn Minh Hâm nhướng mày đứng dậy, vừa quay người thì thấy Vương Tung hoảng loạn lao ra từ góc khuất, phía sau hắn là mấy sinh vật hình dạng kỳ quái đuổi theo… trông như cá đuối?

Chúng có thân hình dẹt, dang rộng như cánh lướt gió, hình dáng thoáng giống cá đuối – nhưng cá làm sao có thể bay lơ lửng giữa không trung? Có lẽ là dị thể mang gen lai từ sinh vật biển.

Ngay cả Tô Hạnh – người đã gặp vô số quái vật – cũng phải sững người. Chỉ trong thoáng ngẩn ngơ, một con đã đuổi kịp Vương Tung, cái đầu bẹt đột nhiên xé ra thành một cái miệng đỏ ngầu đầy răng nhọn, lao tới cắn vai hắn.

Vai trái lập tức bị xé toạc, mất cả một mảng thịt, máu tứa ra từng vệt. Vương Tung gào lên đau đớn, một tay ôm vết thương cố gắng chạy về phía nhóm Tô Hạnh, ba con “cá đuối” phía sau đuổi theo không dứt, trong chớp mắt đã áp sát cả nhóm.

“Má!” Đơn Minh Hâm rủa một câu, rút ngay một con dao xương dài sắc bén, bổ thẳng xuống con quái lao đến đầu tiên. Theo lực đạo và góc độ, một nhát đó đủ để chẻ nó làm đôi. Thế nhưng khi lưỡi dao chạm vào da con vật, lại vang lên tiếng “keng” như đập vào kim loại – lớp da tưởng mềm của nó trong nháy mắt cứng lại, phản lực mạnh đến nỗi khiến tay cô ta tê rần, suýt nữa làm rơi dao.

Quái vật thì chẳng hề hấn gì, chỉ bị đập văng xuống sàn.

Hai con còn lại lao như sấm sét về phía Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, nhưng chưa kịp chạm vào, một chùm sợi nấm trắng không biết từ đâu bắn ra, quấn chặt chúng trong nháy mắt, trói gọn thành kén rơi uỵch xuống đất, không nhúc nhích nổi.

“Keng keng—”

Ở phía bên kia, Đơn Minh Hâm giẫm lên lưng con quái, giơ búa xương khổng lồ ra giã túi bụi. Dưới những cú đập đơn giản mà dã man, con vật bị nện sâu vào mặt sàn, đến khi không còn động đậy.

“Hừ…” Cô ta vác cây búa lên vai, xoay người nói: “Đám này đúng là đao thương bất nhập. Phương pháp của cô xử lý lại có hiệu quả đấy.”

Nhìn xác con quái đã bị cô ta đập bẹp dí như bùn, Ôn Như Yểu nhíu mày: “Bạo lực quá.”

Đơn Minh Hâm nhướng mày: “Thế chẳng lẽ chờ nó cắn tôi à?”

Ôn Như Yểu nhìn ra sau lưng cô ta: “Ý tôi là, như vậy chỉ càng thu hút thêm.”

Quả nhiên, từ hướng mà Vương Tung vừa chạy về, từng bầy sinh vật giống hệt ba con cá đuối ban nãy đang lũ lượt kéo tới. Chúng lơ lửng trên không như đàn chim lạc vào trong nhà, di chuyển hỗn loạn. Có lẽ vì nghe thấy tiếng động, chúng đã bắt đầu tụ lại về hướng này.

Có vẻ thị lực của chúng không quá tốt, chỉ nhờ âm thanh để xác định mục tiêu.

“Cái đệt, sao đột nhiên lũ này tràn vào nhiều vậy?!” Đơn Minh Hâm túm lấy Vương Tung đang co rúm sau lưng, đen mặt quát: “Ngươi lôi mấy thứ quỷ này từ đâu ra hả?!”

“Tôi… tôi cũng không biết! Chúng chui vào từ cửa sổ bên kia bị vỡ!”

Thấy đám “cá đuối” kia ngày càng áp sát, Ôn Như Yểu lạnh giọng cắt ngang: “Đừng ồn, đừng dẫn thú triều bên ngoài tới. Tránh chúng trước đã.”

Tình hình cấp bách, cả bốn người lập tức bắt đầu di chuyển.

Tầng văn phòng này khá rộng, hầu hết không gian được thiết kế mở, có thể nhìn thấy những dị thể hình dẹt đang lượn lờ trong bóng tối phía xa.

Tô Hạnh hạ thấp bước chân, men theo tường mà đi. Ở một góc khuất, cô phát hiện ra một cánh cửa hẹp chỉ còn một nửa, tạm dừng vài giây rồi nghiêng người lách vào trong.

Đó là một phòng vệ sinh hẹp. Trên bức tường đối diện từng có một ô cửa sổ nhỏ, giờ đã bị rễ cây bên ngoài tòa nhà xâm nhập, dây leo xanh đen bò vào từ khung cửa, chằng chịt như xúc tu, phủ kín cả bức tường và trần nhà.

Những người khác cũng nối gót theo sau. Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, ai nấy đều có chút ngỡ ngàng, nhưng tình hình bên ngoài quá nguy hiểm – nơi này tạm thời là chỗ trốn kín đáo nhất.

Tô Hạnh nín thở, tựa sát vào tường bên cạnh cánh cửa gỗ bị gãy một nửa. Trong bóng tối, cô nghe thấy một âm thanh nào đó đang tiến đến gần.

“Gù…”

Nghe như tiếng cá voi sâu thẳm từ đáy đại dương vọng lên – cổ xưa, sâu xa, vô lý. Nhưng âm thanh ấy đang thật sự vang lên giữa không khí, dày đặc và quái dị – và cô thật sự cảm nhận được: không khí đang rung lên.

“Gù…”

Tiếng đó lại gần hơn. Ngay bên ngoài cửa.

Hiển nhiên, người khác cũng nghe thấy.

Trong ba người còn lại, Vương Tung là kẻ có tâm lý yếu nhất. Vết thương sâu hoắm trên vai khiến hắn đau đớn không chịu nổi, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân căng như dây đàn.

Dù không nhìn thấy gì, hắn vẫn không thể ngăn được luồng không khí ma sát qua da, chui thẳng vào tai.

“Gù——”

Lần này tiếng vang lên ngay sát trán hắn, đến mức hắn cảm nhận rõ một khối thịt trơn lạnh như sinh vật mềm áp sát lướt qua mặt.

Hắn không kìm được mà mở choàng mắt.

Một con “cá đuối” đã lẻn vào. Phòng vệ sinh chật chội không chứa nổi thân thể phẳng dài của nó, hai cánh uốn lượn quét qua mặt Vương Tung, phần rìa thân bỗng bắt đầu co giật.

Vương Tung sợ đến thất thần. Hắn thấy ánh mắt Tô Hạnh đang nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi. Ngay sau đó, phần rìa thân sinh vật kia bất ngờ xé toạc ra một cái miệng đầy răng sắc như dao – đỏ rực và đẫm máu.

Xong rồi.

Hắn sắp chết rồi. Cái đầu của hắn sắp bị xé nát bởi đám răng gớm ghiếc kia.

Không hiểu sao, vào khoảnh khắc đó, trong đầu hắn không còn ý nghĩ phản kháng hay cầu sống. Cả người chỉ còn nỗi sợ tuyệt đối, đầu gối khuỵu xuống, chỉ biết run rẩy chờ chết.

“Ục.”

Trong phòng vệ sinh tối om vang lên một tiếng nuốt cực kỳ rõ ràng.

Không có cảm giác đau đớn do bị xé xác như hắn tưởng tượng. Vương Tung run rẩy mở mắt – con quái kia đã biến mất. Thay vào đó, trước mắt hắn là một dây leo đen khổng lồ.

Phần gốc dây leo kéo dài từ bên trong buồng vệ sinh, đầu dây phình ra như con trăn vừa nuốt mồi, bên trong khối phồng ấy vẫn còn đang giãy giụa, làm dây leo lắc lư theo từng nhịp.

“Ục.”

Âm thanh nuốt tiếp theo vang lên rõ ràng hơn, khối thịt đang vùng vẫy bị kéo tụt thẳng xuống, biến mất, như bị tiêu hóa.

Tô Hạnh thu mình ở góc tường, toàn thân căng cứng, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.

Cảnh tượng trước mắt quá sức kinh dị. Nhưng điều xảy ra sau đó còn khiến cô kinh hoàng hơn.

Từ trần phòng vệ sinh, vô số dây leo đen thẫm tiếp tục trồi ra, như lũ rắn đen lao nhanh về phía cửa – nhưng lạ lùng thay, chúng không hề tấn công những người đang trốn trong đây, mà vượt qua họ như thể không nhìn thấy, lao ra ngoài như bầy thú đi săn, lũ lượt tấn công mục tiêu bên ngoài.

Mọi chuyện diễn ra vượt khỏi dự đoán của Tô Hạnh, cô chỉ có thể ngồi im trong góc, nhìn đám dây leo kia như cổ họng người, liên tục nuốt từng “con mồi” vào sâu trong buồng vệ sinh.

Không biết đã bao lâu trôi qua. Căng thẳng khiến đầu óc cô choáng váng, tứ chi mất cảm giác. Không còn nghe thấy âm thanh hỗn loạn ngoài kia, không còn nghe tiếng “cá đuối” lượn quanh – chỉ còn tiếng “ục, ục”, nuốt từng đợt, từng đợt không ngừng.

Cuối cùng, đám dây leo đen cũng dừng lại. Chúng bắt đầu thu mình lại, trườn ngược vào trong gian buồng tối.

Phù…

Tô Hạnh thở ra một hơi dài, lau lớp mồ hôi lạnh trên mặt, ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện – thấy Vương Tung đã dựa lưng vào tường, người liên tục trượt xuống.

Chân hắn run lẩy bẩy từ nãy, giờ thì hoàn toàn sụp đổ. Cảm xúc buông lỏng khiến hắn “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống sàn.

Ngay lúc ấy, sợi dây leo trước mặt hắn đang thu lại bỗng khựng lại, phần đầu lơ lửng trước mắt hắn, từ từ chuyển hướng, chĩa thẳng vào mặt hắn.

Vương Tung gần như ngừng thở.

Nếu như vừa nãy hắn chưa kịp nhìn rõ mấy thứ này làm cách nào nuốt trọn con dị thể kia – thì giờ đây, hắn thấy rõ từng chi tiết.

Đầu dây leo nhọn hoắt tách ra làm bốn, bên trong lộ ra lớp thịt đỏ tươi, răng móc mọc thành hàng sắc như dao, lớp “cổ họng” linh hoạt co giãn theo kích thước con mồi – muốn nuốt trọn cả người hắn cũng chẳng khó chút nào.

Nhưng…

Nhưng tại sao… lại là hắn nữa chứ?!

Tô Hạnh cũng lần đầu tiên nhìn thấy rõ cách dây leo đen tấn công. Cái miệng tách thành bốn cánh của nó giống như hàm cá sấu đang há ra, một cái miệng máu đầy răng nanh đủ sức cắn nát cơ thể con người chỉ trong nháy mắt.

Thấy Vương Tung lần này thực sự khó lòng thoát khỏi, Tô Hạnh lập tức mở bàn tay, ngay khoảnh khắc trước khi cái miệng khổng lồ kia ngoạm trúng đầu hắn, cô điều khiển sợi nấm quấn chặt lấy bốn cánh miệng đang mở to của nó, sau đó siết mạnh, cưỡng ép khép lại cái miệng đang há ngoác.

Thế nhưng, gần như cùng lúc cô vừa khống chế được thì dây leo ấy đột ngột co rút dữ dội, cô còn chưa kịp cắt sợi nấm trong tay thì đã bị kéo ngược lại. Cả người cô bị giật mạnh, vẽ thành một đường vòng cung rồi bị quăng thẳng vào gian buồng phía sau.

Mọi thứ xoay vòng trong chốc lát, Tô Hạnh cảm thấy mình rơi trúng một thứ gì đó mềm mềm, căng phồng như da thuộc.

Cô nhanh chóng chống tay ngồi dậy. Dưới lòng bàn tay, thứ đó vẫn đang đập từng nhịp đều đặn – như nhịp tim.

Tô Hạnh chợt nhận ra: cô đang đặt tay lên… một trái tim đang đập.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
hoan hỉ oan gia, khoa học viễn tưởng, mạt thế xuyên thư

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây