Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. CẤP TRÊN LÀ NỮ CHÍNH MỸ NHÂN THỤ MẠT THẾ
  3. Chương 86
Trước đó
Tiếp theo

Chương 86

“Chúng tôi chỉ muốn thiết bị định vị tọa độ.” Ánh mắt của Ôn Như Yểu lướt qua đám người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người gã đàn ông cụt tay đứng đầu.

Để ngăn họ dùng vũ khí nhiệt khiến lũ dây leo bên dưới kích hoạt, cô đã sớm dùng tinh thần lực phong tỏa toàn bộ.

Người đàn ông run rẩy ngay trước mắt cô, dù là tinh thần hay thể xác, thậm chí cả cơn đau dữ dội do bị chặt đứt cánh tay cũng không sánh được với nỗi rùng rợn đang gặm nhấm sâu trong tâm trí hắn.

“Thi… thiết bị định vị gì cơ?” Hắn đánh lập cập răng, cố gắng hết sức mới thốt ra được một câu.

“Chính là tọa độ điểm đến tiếp theo của các người.”

Sắc mặt người đàn ông tái nhợt như sáp: “Cô… các cô là người của Từ Vi phải không?”

Đơn Minh Hâm mất kiên nhẫn, nhấc con dao xương trắng bệch trong tay lên: “Đừng lải nhải với hắn nữa, xử luôn rồi lục soát.”

Người đàn ông hốt hoảng giơ tay lên: “Đừng… đừng ra tay! Tôi sẽ đưa cho các cô.”

Nói xong, hắn gắng sức dùng cánh tay còn lại lục trong ba lô, lôi ra một chiếc hộp đen.

Lấy được món đồ rồi, nhóm của Tô Hạnh chuẩn bị quay lưng rời đi.

“Cho tôi hỏi một câu, cô là Ôn Như Yểu phải không?” Trước lúc rời đi, gã đàn ông cụt tay bất ngờ hỏi người đang đi cuối cùng.

Ôn Như Yểu quay đầu lại liếc hắn một cái.

Ánh mắt ấy khiến hắn càng thêm chắc chắn, đột nhiên lên tiếng: “Vân tay của cô có thể mở được lối vào khu cấm ở đó.”

“…” Ôn Như Yểu khẽ cau mày, lại nhìn chằm chằm hắn hai giây, nhưng cuối cùng không đáp gì, chỉ dừng chân hai giây rồi tiếp tục bước đi, theo kịp những người đi trước.

Đợi đến khi họ đi xa, một đám người đổ gục trong tuyết cuối cùng cũng cảm nhận được áp lực vô hình trên người dần tan biến, đồng loạt thở hồng hộc.

Gã đàn ông cụt tay kiệt sức ngã ngửa ra tuyết, mắt trân trối nhìn bầu trời xám xịt.

Không biết bao lâu sau, từ trên cao vang lên tiếng cánh quạt trực thăng.

“Là trực thăng của căn cứ! Họ… họ vẫn chưa bỏ rơi chúng ta…” Bên cạnh truyền đến tiếng nức nở khe khẽ.

“Đội trưởng, nhiệm vụ của chúng ta… cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?”

Người đàn ông ngẩng lên nhìn trời, thở phào nhẹ nhõm.

“Két…”

Đế giày dày nện lên lớp tuyết sâu không rõ, phát ra âm thanh sột soạt. Bốn người cùng một dị thể biết bay, trên cánh đồng tuyết mênh mông chỉ là những chấm đen nhỏ bé không đáng kể.

Cánh đồng tuyết thuần trắng kết thúc ở phía trước không xa, tiếp nối là một vùng bụi rậm đen kịt trải dài bất tận, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Các cô đã rất gần với “Cây Mẹ”, ở một mức độ nào đó, những thực vật khô héo màu đen này trông như phần rễ của nó, lan rộng vô tận trên mặt đất, quấn lấy nhau thành mạng.

Đơn Minh Hâm dừng lại, cầm thiết bị định vị tọa độ nhìn những người còn lại, nói: “Phía trước là ngã rẽ rồi. Quẹo phải là đến thẳng căn cứ ngầm kia, còn đi thẳng… thì không biết còn phải mất bao lâu nữa mới tiếp cận được bản thể của Cây Mẹ. Toàn bộ bề mặt sẽ bị đóng băng trong khoảng 36 tiếng nữa, các người vẫn còn thời gian cân nhắc. Đây là cơ hội lựa chọn cuối cùng đấy.”

Cô ta đứng đó, nửa cười nửa không, như thể là một kẻ ngoài cuộc không liên quan.

Tô Hạnh nhướng mày: “Cô tính tự tách mình ra khỏi bọn tôi đấy à?”

“Tôi á?” Đơn Minh Hâm bật cười: “Đã đi đến nước này, tất nhiên là phải đi tiếp rồi. Huống hồ, ai lại nằm chờ chết trong cái ‘quan tài’ ở căn cứ loài người chứ? Tình hình phía trước vẫn chưa rõ ràng, cái gì mới là cọng rơm cứu mạng cuối cùng thì ai biết được.”

Tô Hạnh: “Vậy thì còn hỏi gì nữa.”

Đơn Minh Hâm tặc lưỡi: “Biết đâu có người không nghĩ giống cô? Tôi không như cô, biết tôn trọng sự lựa chọn của từng thành viên trong đội. Lúc này đa số người ta sẽ chọn phương án an toàn hơn, chẳng phải sao?”

Vừa nói cô ta vừa quay sang nhìn Vương Tung, người đang đứng ở rìa, vẻ mặt do dự.

Bị cô ta nhìn như vậy, Vương Tung lập tức chột dạ, vội vàng đứng thẳng người: “Tôi… tôi nghe theo quyết định của cả đội.”

Đơn Minh Hâm cười, bước tới vỗ mạnh một cái lên lưng hắn: “Thật ra cũng chẳng cần miễn cưỡng đâu, cậu đi hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao trong tụi mình người dễ chết nhất chính là cậu.”

“…” Mặt Vương Tung cứng lại, nuốt nước bọt cái ực.

“Vậy thì để cậu ta rút lui đi.” Ôn Như Yểu bất ngờ lên tiếng.

“Hả?” Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô.

“Nếu như cậu ta đi hay không đi đều không ảnh hưởng đến chúng ta, thì cứ để cậu ấy tự chọn.” Ôn Như Yểu cầm lấy thiết bị định vị trong tay Đơn Minh Hâm, đi tới trước mặt Vương Tung, nhìn chằm chằm vào con mắt thứ ba giữa trán hắn, nói: “Cậu nhớ được tọa độ đúng không?”

Vương Tung liếc nhìn thiết bị, cắn môi gật đầu.

Ôn Như Yểu: “Con mắt này có thể quét sạch chướng ngại, giúp cậu nhìn rõ hơn, đi đi, tìm lối vào căn cứ ngầm, nếu cần thì hỗ trợ bọn tôi sau.”

Không ngờ cô thực sự để hắn đi trước, Vương Tung mừng rỡ đến điên cuồng, vội vàng gật đầu, ánh mắt lướt qua vẻ mặt khác nhau của Đơn Minh Hâm và Tô Hạnh ở phía sau, rồi quay đầu lại chạy như thỏ về phía cánh đồng tuyết bên phải, sợ chậm một giây là họ sẽ đổi ý.

Đơn Minh Hâm khoanh tay nhìn bóng lưng hắn chạy hùng hục, hừ nhẹ: “Cô không sợ hắn chiếm luôn chỗ đó à?”

“…Nếu hắn vào được thì cứ để hắn giữ.” Ôn Như Yểu mặt không cảm xúc bước qua bên cạnh cô ta, tiến vào rừng bụi rậm đen ngòm trước mắt.

Đơn Minh Hâm bĩu môi, quay sang Tô Hạnh như để tìm kiếm sự đồng tình, nhưng đối phương không phản đối gì, thậm chí chẳng quay đầu lại mà lặng lẽ đi theo sau Ôn Như Yểu.

“…”

Ồ, suýt nữa thì quên mất. Hai người kia là “cùng một phe”, giờ ở đây chỉ còn cô là “người ngoài”.

Rõ ràng ánh sáng tự nhiên đã bị che khuất, nhưng sâu bên trong lại không tối như dự đoán. Tô Hạnh trèo qua một đám bụi rậm khô héo, dưới chân toàn là rễ cây chằng chịt quấn lấy nhau, rất khó để bước đi bình thường.

Đột nhiên, cô cảm thấy một luồng ánh sáng u ám vụt qua trước mắt, tim khẽ giật thót, lập tức dừng bước. Sau vài giây, ánh sáng ấy lại lóe lên lần nữa. Đến lần thứ hai, Tô Hạnh mới nhận ra: những luồng sáng có nhịp độ này phát ra từ sâu trong khu rừng.

Ánh sáng âm u xuyên qua tuyết và tán cây, cuối cùng tan vào bóng tối phía xa, giống như làn sóng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, mỗi lần ánh sáng ấy lóe lên, nàng đều cảm thấy có gì đó trong cơ thể mình đang từ từ rò rỉ ra ngoài.

“Chắc chúng ta sắp đến rồi.” Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu là lớp dây leo dày đặc đến mức che khuất cả bầu trời — điều đó chứng tỏ các cô đã rất gần thân chính của Cây Mẹ.

Chỉ là dọc đường yên tĩnh đến kỳ lạ, họ không gặp bất kỳ dị thể nào, thậm chí đến xác bị đông cứng cũng không có.

Qua những kẽ hở giữa các dây leo khô héo cao đến đầu người, mơ hồ có thể thấy phía trước là một khu đất trống rộng lớn.

Tô Hạnh vượt qua một đống dây leo khô đan chéo lộn xộn như ổ rắn, vừa đứng vững dậy thì phát hiện phía trước không còn đường đi nữa. Mặt đất đột ngột lõm xuống vài trăm mét như thể bị cắt đứt, khiến hai chân nàng mềm nhũn, bản năng phải bám chặt vào dây leo bên cạnh mới giữ được thăng bằng.

“Trời ạ, bảo sao dọc đường chẳng gặp con nào, thì ra là tụ tập ở đây họp đại hội à?” Đơn Minh Hâm đứng cạnh nàng, nhìn xuống bầy quái vật dày đặc bên dưới, không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Vùng đất sụt xuống phía dưới rộng đến mức có thể xếp chồng nhiều nhà thi đấu lên nhau. Ở chính giữa là một thân cây khổng lồ hình trụ vươn thẳng lên trời, lấy đó làm trung tâm, vô số dị thể hình thù kỳ quái xếp thành từng vòng từng lớp san sát nhau, tất cả đều đứng yên không nhúc nhích, đồng loạt quay mặt về phía thân cây như đang thực hiện một nghi thức thờ phụng nào đó, trông vừa kỳ lạ vừa rợn người.

Tô Hạnh chợt nhớ lại những lần gặp đàn thú tấn công trên đường đi.

Chẳng lẽ điểm đến cuối cùng của chúng là đây? Nhưng rốt cuộc là thứ gì đang triệu hồi tất cả đến đây?

“Bùm!”

Bất thình lình, tim Tô Hạnh như bị bóp chặt một cái, một luồng ánh sáng xanh lục chói lòa bùng lên. Lần này, nàng cuối cùng cũng thấy rõ hướng di chuyển của ánh sáng ấy — nó đến từ bốn phương tám hướng, lướt qua người nàng, lướt qua từng hàng dị thể bên dưới, rồi hội tụ vào thân cây khổng lồ kia.

Tô Hạnh cảm thấy ngực mình như bị đè nặng, cảm giác bị rút cạn thứ gì đó trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng — như thể có một sức mạnh nào đó đang hút lấy năng lượng từ chính cơ thể nàng.

Đơn Minh Hâm kinh ngạc nói: “Thứ ở giữa kia đang rút năng lượng của chúng?”

Ôn Như Yểu cũng đã nhận ra những bất thường trong cơ thể mình, trầm giọng nói: “Cảnh giác cao lên, xuống dưới xem thử.”

Các cô băng qua hàng hàng lớp lớp dị thể bất động như tượng đá, từng bước tiến gần về phía gốc của Cây Mẹ.

Dây leo trên đầu dày đặc đến mức che lấp cả ánh sáng tự nhiên, nhưng Tô Hạnh lại cảm thấy nơi này sáng sủa lạ thường, thậm chí không còn lạnh lẽo. Gò má nàng như được làn gió xuân dịu dàng vuốt ve, ấm áp và dễ chịu.

Nàng cứ thế đi tới, rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn — bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng Ôn Như Yểu và Đơn Minh Hâm đâu cả. Hai người đứng cách đó khá xa, như thể hồn bay khỏi xác, ngơ ngẩn dừng tại chỗ.

Quá kỳ lạ! Sắc mặt Tô Hạnh lập tức thay đổi, vội vàng quay lại.

Hai người kia mắt vô hồn, nhìn trân trối vào thân cây khổng lồ, cơ thể cứng đờ như tượng, mặc cho Tô Hạnh làm gì cũng không hề có phản ứng.

Nơi này thực sự quá tà môn.

Từng phút từng giây trôi qua, trong lúc Tô Hạnh sốt ruột nghĩ cách thì ngay trước mắt nàng, Ôn Như Yểu — người vừa nãy còn bất động như tượng — bỗng khẽ động cánh tay.

“Cô…” Tô Hạnh còn chưa kịp thở phào, thì đã thấy đối phương tháo mặt nạ ra, rồi bắt đầu cởi bộ đồ bảo hộ trên người.

Bộ đồ đó là loại liền thân, có khóa kéo phía trước để dễ tháo mặc. Trong lúc Tô Hạnh còn ngỡ ngàng, Ôn Như Yểu đã cởi được một nửa, để lộ lớp áo lót mỏng manh hoàn toàn không có tác dụng giữ ấm, phơi ra giữa không khí lạnh buốt.

Dù hiện tại không còn cảm giác lạnh, nhưng con số hiện trên góc phải mặt nạ vẫn nhắc nhở Tô Hạnh rằng nhiệt độ thực sự bên ngoài vẫn thấp đến mức có thể khiến người ta chết cóng. Nếu mất đi sự bảo vệ của bộ đồ, Ôn Như Yểu sẽ sớm bị tổn thương, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Không rõ tại sao hai người họ lại trở nên kỳ lạ như vậy, hiện tại Tô Hạnh chỉ có thể đưa tay giữ lấy cánh tay của cô, định cưỡng chế ngăn cản. Nhưng đối phương cứ như đã biến thành người khác, ánh mắt trống rỗng, động tác vô thức mà sức mạnh lại mạnh mẽ bất thường.

Mấy lần bị cô vùng ra, Tô Hạnh đành phải tăng thêm lực tay, không ngờ đối phương đột nhiên ra sức hơn, trong lúc giằng co bất ngờ hất văng chiếc mặt nạ trên mặt nàng.

Một cơn đau buốt như kim châm xẹt qua má, Tô Hạnh theo phản xạ đưa tay sờ lên — đầu ngón tay ẩm ướt, mang theo mùi máu nhè nhẹ.

Dường như bị mùi máu hấp dẫn, Ôn Như Yểu ngừng động tác, đôi mắt mơ màng khép hờ, nghiêng người tiến lại gần nàng, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên vết thương trên má.

Tô Hạnh sững sờ, cảm giác tê rần nơi gò má khiến nàng hoàn toàn bất ngờ, ngây người đứng tại chỗ.

Dường như vẫn chưa đủ, động tác liếm nhẹ của cô biến thành sự tham lam mút chặt, từng đợt tê dại khiến người nghẹt thở từ vết thương lan dần xuống tận tim ngực. Tô Hạnh khẽ hé miệng thở dốc một tiếng, cố gắng níu lấy cánh tay đang quấn quanh cổ mình.

Cho đến khi vết thương bị răng cắn xé, cơn đau khiến Tô Hạnh rít mạnh một hơi, các ngón tay siết chặt cánh tay Ôn Như Yểu.

Đối phương dừng lại một nhịp, rồi từ từ buông tay nàng ra.

Tô Hạnh ngẩn ngơ nhìn vào mắt cô, thấy ánh mắt Ôn Như Yểu dần trở nên rõ ràng.

Ánh mắt ấy mang theo vài giây hoang mang, rồi nhanh chóng bị cái lạnh đánh thức. Cô cúi đầu nhìn xuống, khẽ ôm lấy cơ thể mình, toàn thân lạnh buốt.

“Lúc nãy… cô…”

Không cần ai nhắc, dường như Ôn Như Yểu đã nhớ ra hành vi kỳ quái vừa rồi của mình, nhíu mày nhìn về phía Cây Mẹ ở xa, trầm giọng nói: “Tôi bị nó mê hoặc rồi.”

Tô Hạnh há miệng định nói gì đó, nhưng bên cạnh chợt vang lên một tiếng “phịch” nhẹ. Đơn Minh Hâm đã lột sạch quần áo, hai tay chắp lại, quỳ gối trong tư thế thành kính giữa nền tuyết trắng xóa.

“Này, tỉnh lại đi!”

Cứ như thế cô ta sẽ chết cóng mất! Tô Hạnh bước vội đến gần, định đánh thức cô ta nhưng lại không biết phải động vào đâu, do dự chớp mắt mấy lần, đành vươn tay ôm lấy cơ thể trần trụi trắng hếu dưới đất, rồi vung tay tát thẳng vào mặt Đơn Minh Hâm.

Lo cô ta không tỉnh, cú tát này lực không hề nhẹ — “bốp” một tiếng vang dội, má cô ta đỏ bừng lên vì lạnh, khóe miệng rỉ máu, hòa tan lớp băng mỏng đọng trên môi, thấm vào nụ cười kỳ dị hé ra giữa đôi môi khô lạnh. Vài giây sau, gương mặt cứng đờ của cô ta run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

“Không muốn chết cóng thì mặc đồ vào ngay.”

Trước khi đối phương cúi đầu nhìn cơ thể trần truồng của mình, rồi trừng mắt sững sờ nhìn nàng, Tô Hạnh đã lên tiếng trước, ném một câu xong liền quay đi.

“…”

Không lâu sau, Đơn Minh Hâm mặc lại bộ đồ bảo hộ đi tới, liếc nhìn Ôn Như Yểu, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Tô Hạnh: “Lạ nhỉ, sao cô lại không bị gì hết?”

Tô Hạnh khó hiểu: “Tôi cũng không rõ, tại sao hai người lại trở nên như vậy?”

“Lúc đó cô không cảm thấy gì à? Như thể rơi vào một ảo cảnh chân thật đến mức không thể phân biệt?”

Tô Hạnh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi chỉ thấy ở đây rất ấm áp, rất dễ chịu.”

Ôn Như Yểu nhìn nàng trầm ngâm hai giây, nói: “Xem ra mê hoặc của nó không tác động được đến cô.”

Tô Hạnh cũng không rõ vì sao chỉ có mình là bình thường. Có lẽ… là phản ứng phụ bị hệ thống loại bỏ khi trước? Khi hệ thống loại bỏ biến dị, nó cũng đồng thời khiến nàng miễn nhiễm với loại ảnh hưởng tinh thần này?

“Vậy thì nhiệm vụ cuối cùng này, chỉ có thể để cô làm thôi.” Đơn Minh Hâm liếc nhìn Cây Mẹ ở phía xa, cúi người lục trong ba lô, lấy ra một thiết bị kim loại hình ống — đầu nhọn như kim tiêm.

“Dùng cái này để hút mẫu thân cây Cây Mẹ mang về, vậy là nhiệm vụ lần này hoàn thành.” Cô ta đưa thứ đó cho Tô Hạnh.

“Một mình tôi đi à?”

Tô Hạnh cầm lấy ống kim loại, nhìn nó mấy lượt, rồi quay đầu, ánh mắt xuyên qua hàng loạt dị thể kỳ dị phía trước, nhìn thẳng về phía thân cây to lớn đang tỏa ra ánh sáng xanh u ám.

“Ai bảo cô đặc biệt làm gì, sao nào, không dám đi một mình à?” Đơn Minh Hâm cười hề hề trêu chọc.

Tô Hạnh lườm cô ta một cái, cầm thiết bị xoay người bước về phía Cây Mẹ.

Quãng đường này không dài, nhưng Tô Hạnh lại đi rất lâu.

Càng tiến gần đến Cây Mẹ, cảm giác mệt mỏi càng rõ rệt. Đôi chân cô như bị đổ chì, mỗi bước đi đều nặng nề như gánh đá tảng. Khi đến được gốc cây, toàn thân Tô Hạnh đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô lau mồ hôi chảy vào mắt, ngẩng đầu nhìn “thực vật” khổng lồ trước mặt.

Chỉ là một nhánh rễ to chia nhánh ra, mà đường kính đã lớn đến mức ba người ôm không xuể. Tô Hạnh đứng dưới gốc rễ ấy, như một con kiến nhỏ bé dưới chân người khổng lồ, trong tầm mắt hạn hẹp của mình chỉ nhìn thấy được một góc rất nhỏ.

Trong khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi vô tận đối với vật thể khổng lồ trào dâng từ tận sâu linh hồn, khiến cô run rẩy, đầu óc trống rỗng, đến cả suy nghĩ cũng không nổi.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại chút lý trí, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đến đây. Tô Hạnh siết chặt thiết bị lấy mẫu trong tay, bắt đầu leo lên phần rễ cây khổng lồ trước mặt.

Đứng trên rễ cây, cô chậm rãi tiến về phía trước. Càng đi, Tô Hạnh càng có cảm giác phần gốc dưới chân mình ngày càng rộng ra, giống như đang bước đi trên một ngọn núi khổng lồ có những vân rãnh kỳ lạ. Cô quay đầu nhìn lại, chẳng còn thấy ranh giới của “ngọn núi” ấy đâu cả, mặc dù rõ ràng cô không đi được bao xa.

Chuyện này không bình thường.

Tô Hạnh đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, rồi vẫn tiếp tục bước tới.

Dù sao cũng đến đây rồi, cô nhất định phải lấy được mẫu vật.

Cứ thế đi một đoạn không biết là lâu hay nhanh, cuối cùng cô cũng đến được phần thân chính dựng thẳng của Cây Mẹ.

Bề mặt nghiêng gần như 90 độ cũng bị phủ đầy những rãnh nứt gồ ghề, nhưng còn xuất hiện thêm vô số mảng gồ lên hình bầu dục ngược, chen chúc sát rạt từng hàng từng lớp, nếu nhìn kỹ sẽ khiến người ta nổi da gà.

Tô Hạnh cụp mắt, cố gắng tránh nhìn vào chúng. Cảm thấy đã đến vị trí thích hợp, cô giơ thiết bị trong tay lên, mạnh tay đâm đầu kim vào lớp vỏ cây đen sẫm cứng như thép trước mặt.

Lớp vỏ cây vô cùng cứng rắn, dù sở hữu sức mạnh phi thường, Tô Hạnh cũng phải dồn toàn lực mới có thể đâm thiết bị vào được. Không lâu sau, chất lỏng màu xanh lục từ từ chảy vào bên trong ống chứa trong suốt.

Tốc độ thu mẫu rất chậm, Tô Hạnh nheo mắt chờ đợi trong thấp thỏm, cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Chỉ sinh vật có mắt mới mang đến cảm giác bị dòm ngó. Cô không nhịn được liếc nhìn đám u bướu hình bầu dục kia, cảm thấy chúng giống như những nhãn cầu khổng lồ.

Cô chớp mắt — và rồi, những khối u ấy bắt đầu run rẩy, như thể đang lật mí mắt lên, để lộ vô số con ngươi đen trắng rõ ràng bên trong, tất cả đều đang nhìn cô.

Tô Hạnh giật nảy mình. Nhưng khi cô chớp mắt lần nữa, những đôi mắt đó lại biến mất — trước mặt chỉ còn những khối bầu dục chen chúc, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cô nuốt khan, ép nhịp tim đang loạn nhịp của mình bình tĩnh lại, cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Khi mẫu đã được thu xong, Tô Hạnh lập tức cất thiết bị, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cộp” — trán cô đột nhiên đập vào vật gì đó cứng ngắc.

Ngẩng đầu nhìn lên, cô kinh hoảng phát hiện ra… mình vẫn đang đối mặt với thân cây.

Nhưng rõ ràng… cô vừa mới quay người lại mà?

Tô Hạnh hít sâu một hơi, xoay người thêm lần nữa — thân cây vẫn chặn ngay trước mặt.

Sao có thể như vậy…

Tim đập ngày càng nhanh, Tô Hạnh dù không muốn, cũng đành đối diện với bề mặt phủ đầy những u bướu hình bầu dục ấy. Và rồi, cô lại thấy những khối nhỏ ấy bắt đầu run lên lần nữa.

Vô số nhãn cầu chen chúc trên thân cây khổng lồ, nhìn chằm chằm vào Tô Hạnh — người đang nhỏ bé đứng dưới gốc rễ, chẳng khác nào một con kiến lọt vào tầm mắt của quái vật.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
hoan hỉ oan gia, khoa học viễn tưởng, mạt thế xuyên thư

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây