Chương 87
Tô Hạnh mở bừng mắt trong sợ hãi, nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Trần nhà quen thuộc mà lại xa lạ hiện ra phía trên, dưới thân là cảm giác mềm mại thoải mái. Cô ngây người mất hai giây, rồi bỗng bật dậy khỏi giường, kinh ngạc nhìn quanh căn phòng rộng chưa đến ba mươi mét vuông trước mặt.
Đây là căn hộ cô thuê trọ.
“Chủ nhật nào cũng như vậy sao? Xem ra về sau chủ nhật tôi không nên ngủ lại nữa thì hơn.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, lúc này cô mới chú ý bên cạnh còn có người khác. Cô quay đầu nhìn, thấy Ôn Như Yểu đang mặc một bộ đồ công sở chỉnh tề, trang điểm tinh tế, đứng bên giường cô, trông cứ như thể chuẩn bị đi làm ngay giây tiếp theo.
Tô Hạnh ngơ ngác nhìn căn phòng trọ nơi mình sống nhiều năm, cạnh đó là gian bếp nhỏ, đối diện là cửa dẫn vào nhà tắm và nhà vệ sinh — kiểu bố trí chật hẹp điển hình của căn hộ đơn thân, toàn bộ một cái liếc mắt là thấy hết. Cái đệm dưới người là thứ cô từng bỏ ra số tiền lớn để mua, từng nằm suốt bao đêm.
Một cảm giác như cách biệt cả đời trào lên — nếu như không có sự xuất hiện của Ôn Như Yểu, người hoàn toàn không thuộc về nơi này.
Tô Hạnh: “Cô… sao cô lại ở đây?”
Cô nhớ rõ mình chưa từng đưa Ôn Như Yểu về nhà, huống chi… không đúng, bản thân cô cũng không nên xuất hiện ở đây.
“Cô và tôi cùng bị rơi vào ảo cảnh do Cây Mẹ tạo ra?” Tô Hạnh cau mày.
Ôn Như Yểu ngẩng lên, nhìn cô im lặng hai giây, rồi bất ngờ cúi người chống tay lên mép giường, vươn tay nâng cằm cô lên.
Mùi nước hoa lạnh nhạt lượn lờ nơi chóp mũi. Tô Hạnh khẽ run hàng mi, nhìn nàng đang kề trán vào trán mình.
“Không sốt mà.” Ôn Như Yểu khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Lần này không cho cô giả bệnh trốn nằm ì nữa đâu. Dậy vào thứ Hai đúng là hơi khó, nhưng vẫn phải đi làm chứ.”
Giọng nói dịu dàng, cưng chiều ấy khiến Tô Hạnh sững người, ngồi ngơ ngác nhìn nàng trên giường.
Ôn Như Yểu khẽ thở dài: “Lại ngẩn người ra rồi, còn không mau đi rửa mặt?”
Tô Hạnh lật chăn bước xuống giường, mơ hồ đi vào phòng tắm, rửa mặt qua loa, rồi phát hiện dưới gương đặt hai chiếc cốc đánh răng giống hệt nhau — không chỉ vậy, còn có cả bàn chải đôi, dép đi trong nhà đôi…
Từ khi nào nhà cô có mấy thứ này? Và bộ còn lại là chuẩn bị cho ai? Lẽ nào là… Ôn Như Yểu?
Cô và Ôn Như Yểu là người yêu?
Tô Hạnh hít sâu một hơi.
Vậy nên, nơi này đúng là thế giới tưởng tượng của cô rồi.
Thu xếp xong, cả hai cùng xuống thang máy rời khỏi chung cư. Dưới lầu, hàng dài người đang chen chúc mua đồ ăn sáng. Bên kia đường xe cộ tấp nập — khung cảnh náo nhiệt thường thấy của một thành phố trong ký ức.
Chỉ có một điều kỳ lạ: rõ ràng giờ cũng đã gần trưa, vậy mà bầu trời phía trên vẫn đen kịt như ban đêm.
Tô Hạnh đứng bên đường ngây người nhìn. Một chiếc xe màu bạc trờ tới dừng ngay trước mặt. Ôn Như Yểu hạ cửa kính xuống: “Còn không mau lên xe?”
Tô Hạnh sững lại một chút, có phần không quen, nhưng vẫn bước lên, mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Nhìn nàng đang chăm chú lái xe bên cạnh, trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Tại sao cô lại sinh ra loại ảo giác này? Một Ôn Như Yểu như thế này… cũng là do cô tưởng tượng ra ư?
Suốt quãng đường im lặng. Khi xe sắp đến dưới toà nhà công ty, dừng lại bên lề đường.
Ôn Như Yểu quay sang hỏi: “Hôm nay vẫn xuống ở chỗ cũ?”
Tô Hạnh liếc nhìn ra ngoài, thầm cảm thấy thế giới trong ảo ảnh này được xây dựng khá tỉ mỉ. Nếu thật sự có quan hệ yêu đương nơi công sở với Ôn Như Yểu, thì đúng là cô sẽ là người biết cách tránh né ánh mắt người khác.
Cô chuẩn bị mở cửa xuống xe, nhưng Ôn Như Yểu lại bất chợt lên tiếng: “Chờ đã.”
Tô Hạnh nghi hoặc quay đầu lại, đối phương chỉ yên lặng nhìn cô.
Hôm nay Ôn Như Yểu đeo một cặp kính không gọng, mái tóc dài được búi gọn gàng ra sau đầu, để lộ chiếc cổ trắng mảnh và thanh tú, cả người toát lên vẻ tinh tế, sắc sảo.
Cô đối mặt với đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của nàng, đợi mãi không thấy nàng nói gì tiếp, bèn ngượng ngùng liếc sang hướng khác, đang định mở lời thì Ôn Như Yểu bất chợt tháo dây an toàn, khẽ mỉm cười: “Hiểu rồi, vậy lần này để tôi làm thay cô.”
Tô Hạnh còn đang hoang mang thì giây tiếp theo, nàng đã nghiêng người lại gần, đôi môi mềm mại áp lên môi cô.
Một nụ hôn ngắn ngủi nhưng đầy vương vấn.
Vài giây sau, Ôn Như Yểu thẳng người dậy, thuận tay lấy ra một thỏi son, thong thả tô lên đôi môi nhợt của mình trước gương.
Tô son xong, nàng quay lại nhìn Tô Hạnh — người vẫn còn ngồi yên tại chỗ, mặt đỏ bừng, tâm trí bay xa — khẽ cong môi hỏi: “Chưa đủ à?”
“?” Tô Hạnh hoàn hồn lại, mặt lập tức đỏ rực, môi lưỡi vấp váp: “Đ-đủ rồi.”
Lời vừa thốt ra xong, mặt cô càng đỏ hơn nữa, hoảng hốt mở cửa xe, loạng choạng bước xuống như chạy trốn.
Suốt dọc đường đi, chân trái dẫm lên chân phải mấy lần, Tô Hạnh cũng không rõ mình vào được toà nhà công ty bằng cách nào. “Đinh”—thang máy báo đến tầng, cô bị đám người xung quanh đẩy vào.
Mười giờ rưỡi sáng thứ Hai, khu làm việc của công ty sáng trưng. Tô Hạnh tìm được chỗ ngồi của mình, với tâm trạng rối bời bật máy tính lên.
“Ê, mọi người không thấy thời tiết hôm nay kỳ quặc à? Như sắp tận thế vậy.”
Một cậu thực tập sinh ngồi ở chỗ gần cửa kính lên tiếng.
“Cậu mới đến S thị đúng không? Chỉ là thời tiết đối lưu mạnh thôi, mưa xong là trời quang ngay.” Một đồng nghiệp khác ngáp một cái, đáp lời.
Tô Hạnh nghe đoạn đối thoại đó, bỗng thấy quen tai kỳ lạ — như thể trước đây từng nghe y chang như vậy rồi.
Hai người trò chuyện đôi câu rồi ai nấy lại chúi đầu vào việc.
Sáng thứ Hai lúc nào cũng khó mà có tinh thần. Gần đến giờ cơm trưa, xung quanh dần vang lên tiếng tán gẫu.
“…Sao băng tử thần á? Cậu cũng tin mấy cái đó hả? Đi ra ngoài đừng nói là đồng nghiệp tôi nha.”
“Đừng xàm nữa, mọi người không thấy mấy hiện tượng lạ lần này xuất hiện hơi đúng lúc à?”
“Đúng lúc thế nào?”
“…Giám đốc đẹp gái mới lên chức được có một tuần nhỉ? Biết đâu điềm báo sự nghiệp chị ấy toàn một màu đen thì sao~”
“Ahahahahaha…”
Tiếng cười rộ lên quanh đó, nhưng Tô Hạnh lại cứng người ngồi tại bàn, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Sao băng… trời tối… sếp mới…
Cô không thể nào không nhớ ra những chuyện này.
Nhưng tại sao — trong ảo cảnh, cô lại quay về thời điểm trước khi tận thế bùng phát?
“Khụ khụ!”
Một đồng nghiệp đối diện bất ngờ ho vài tiếng, đám người xung quanh lập tức im bặt.
Một nhóm người bước ngang qua hành lang bên cạnh phòng in, đi đầu là ông chủ, Tô Hạnh chỉ liếc mắt đã thấy bóng dáng quen thuộc đang được vây quanh đi vào phòng họp.
Bộ vest nữ sáng màu, khí chất ưu nhã, gọn gàng — chính là Ôn Như Yểu vừa hôn cô trên xe ban nãy, với đôi môi đỏ rực ấy.
Cánh cửa phòng họp khép lại. Bên tai lại vang lên tiếng thì thầm bàn tán.
“…Đứng cạnh đám sếp già kia mà Tổng giám đốc Ôn còn trẻ thế, mà chẳng hề lép vế chút nào…”
“Dáng người đỉnh thật.”
“Đúng chuẩn phú bà luôn đó…”
“……”
Mọi người xung quanh thi nhau bàn tán rôm rả, còn Tô Hạnh thì ngồi giữa, cúi đầu im lặng, trông có phần lạc lõng.
“Ê, chị Tô, sao trông như có thù với Tổng giám đốc Ôn vậy?”
Một gói snack cay được đưa tới trước mặt cô, ngẩng lên thì thấy khuôn mặt tròn trĩnh hay cười của Hoàng Thái Tử đang cười toe toét trước mặt.
“Grào—”
Đột nhiên, khuôn mặt tròn trước mắt phồng to bất thường, chớp mắt đã biến thành một con quái vật xấu xí khổng lồ, há cái miệng đầy răng nanh máu me lao thẳng về phía cổ cô!
“Rầm!”
Tô Hạnh phản xạ né sang bên theo bản năng, chiếc ghế xoay dưới mông đổ uỳnh xuống sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Mọi người xung quanh đều ngoái đầu nhìn lại. Tô Hạnh hét lớn: “Chạy mau!”
Thế nhưng đáp lại cô chỉ là một sự im lặng nặng nề.
Hoàng Thái Tử vẫn đang ngồi đó, vẻ mặt sững sờ nhìn cô. Những người khác cũng vậy.
Con quái vật vừa nãy… dường như đã biến mất.
“…”
Tô Hạnh đứng chết trân tại chỗ, hồi lâu sau mới cúi người dựng lại chiếc ghế bị đổ.
“Chậc, có phải sau khi chị Mộc nghỉ rồi, dạo này áp lực công việc đè nặng lên chị quá không đấy?” Hoàng Thái Tử bị cô làm cho giật mình, giờ mới hoàn hồn, cười đùa nói.
Tô Hạnh đưa tay day trán — trong đầu cô bây giờ chỉ còn hình ảnh Hoàng Thái Tử hóa thành quái vật. Giọng hắn nói chuyện khiến cô có cảm giác là lạ.
“Có lẽ vậy.”
Cô khẽ đáp, Hoàng Thái Tử thấy cô không có tinh thần trò chuyện nên cũng thôi, quay lại làm việc.
Giữa âm thanh lạch cạch của những bàn phím gõ không ngừng, Tô Hạnh nhíu mày suy nghĩ.
Lẽ nào con quái vật ban nãy chỉ là ảo giác? Một ảo giác trong ảo giác?
【Đến phòng làm việc của tôi.】
Trên màn hình máy tính trước mặt, khung chat WeChat công ty hiện ra một tin nhắn mới.
Lại là cảm giác quen thuộc như từng trải qua rồi. Tô Hạnh hít sâu một hơi, đứng dậy bước về phía văn phòng của Ôn Như Yểu.
“Mời vào.”
Cô đẩy cửa bước vào, vẫn là dáng vẻ “người bình thường” của Vương Gấu — đang ưỡn mông chồm người lên bàn, cầm cây son tô son môi, vừa tô vừa tán dóc với Ôn Như Yểu. Thấy cô đi vào, hắn lườm một cái, lướt qua vai cô rồi rời đi.
Ôn Như Yểu ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười đứng dậy đi tới gần: “Vẫn chưa tỉnh à? Sao mặt nhợt thế, trưa muốn ăn gì?”
Tô Hạnh đứng trước cửa, nhìn vào đôi mắt nàng — nơi chẳng hề che giấu sự dịu dàng và ấm nóng — lại vô thức dời mắt đi. Cô vẫn chưa thể quen nổi cái “thiết lập người yêu” này giữa mình và Ôn Như Yểu.
Thì ra Ôn Như Yểu khi yêu là như vậy sao?
Không đúng, tất cả những thứ này chỉ là ảo cảnh do cô tưởng tượng ra — kể cả Ôn Như Yểu như thế này, cũng chỉ là một hình ảnh do cô tự xây dựng trong đầu. Việc trở thành người yêu của nàng… cũng chỉ là sự ảo tưởng đơn phương của cô mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tô Hạnh đột nhiên cảm thấy mình như một tên biến thái đang hoang tưởng về người đẹp.
Lén liếc nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo của nàng, cảm giác xấu hổ ấy lại càng mãnh liệt.
Tô Hạnh mím môi, lo lắng hỏi: “Tôi… không thấy đói lắm. Còn cô thì sao?”
“Vậy thì tới quán mỳ dưới lầu mà cô thích nhé, được không?” Ôn Như Yểu vừa nói vừa quay người lấy túi xách, rồi tự nhiên khoác lấy tay cô, ngước mắt mỉm cười: “Tối nay tôi phải tăng ca, có thể không tan làm cùng cô được. Vậy… tối nay sang chỗ tôi nhé?”
“Ờ…”
“Lần đầu yêu” Tô Hạnh há miệng, nhìn xuống bàn tay đang bị nàng khoác lấy, hồi hộp đến mức không biết nên từ chối ra sao: “…Ừ.”
…
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến giờ tan ca. Tô Hạnh đã ở trong thế giới này tròn một ngày.
Bảy giờ rưỡi tối, cô tan làm đúng giờ.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, cô nghe thấy hai bà cụ đang đứng bên đường bàn tán về bầu trời.
“Mùa hè gì mà mới chưa đến tám giờ trời đã tối thui rồi?”
“Ây dà, bà lại lú lẫn rồi, hôm nay cả ngày nào có sáng đâu.”
“Hả? Không phải ban ngày vẫn còn sáng đó sao?”
“Chậc, tôi nói rồi mà, bà đúng là lú thật rồi còn gì nữa?”
Bước chân Tô Hạnh khựng lại.
Trời tối…
Tàu điện ngầm bất thường trong đêm đó, rồi sáng hôm sau là tận thế… Lẽ nào trong thế giới ảo này, cô lại phải trải qua toàn bộ một lần nữa?
Hiện thực, cô vẫn đang ở bên cạnh Cây Mẹ — nơi đó nguy hiểm tột cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Không được, cô nhất định phải tỉnh lại khỏi ảo cảnh này càng sớm càng tốt. Nhưng… phải làm thế nào mới rời khỏi được đây?
Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực, đang trầm ngâm suy nghĩ thì đột nhiên, bầu trời ấy rực sáng. Ánh sáng trắng chói lóa ập đến khiến đôi mắt chưa kịp thích nghi của cô đau nhói, theo phản xạ giơ tay lên che mắt, lùi lại hai bước.
Ai ngờ lại giẫm lên chân của một người đàn ông phía sau.
“Cô đi đứng kiểu gì đấy hả!” Người đàn ông quát lên.
“Xin lỗi.”
“Xui xẻo thật!”
Hắn trừng mắt lườm cô, lầm bầm vài tiếng rồi quay lưng bỏ đi. Tô Hạnh lúc này đã thích nghi với ánh sáng, nhìn quanh một lượt — xung quanh mọi người vẫn hành động bình thường, những người tan ca vẫn vui vẻ đi về như chẳng có gì xảy ra. Cứ như chỉ mỗi cô trải qua cảnh trời tối rồi lại đột ngột sáng rực.
Chợt nhớ đến điều gì đó, Tô Hạnh vội vàng quay lại nhìn hai bà cụ vừa rồi, nhưng bên vệ đường đã trống không — chẳng có ai cả.
Tim cô nảy lên hai nhịp, rồi dần dần bình tĩnh lại.
Lại là… ảo giác?
“Tít… tít…”
Tiếng báo hiệu đóng cửa tàu điện ngầm vang lên bên tai, Tô Hạnh lúc này mới bước chân vào toa tàu chật kín người.
Một khoang tàu chen chúc như bao ngày giờ cao điểm khác. Qua vài trạm lớn, sau khi nhiều người xuống ở ga trung chuyển, bên trong cũng bớt đông hơn, Tô Hạnh bám chặt vào tay nắm.
Tiếp theo… sẽ là sự cố trên tàu điện. Hành khách mất thăng bằng, bị hất văng khỏi vị trí, dẫn đến nhiều người bị thương — thậm chí tử vong. Cuối cùng, vụ việc sẽ trở thành một tai nạn giao thông nghiêm trọng trên hệ thống công cộng…
Nhưng… nếu lần này cũng chỉ là ảo giác thì sao?
Trong tiềm thức, cô biết tất cả chuyện này vốn chỉ là một giấc mộng. Thế nhưng khi chìm sâu vào đó, mọi thứ lại chân thật đến rợn người.
Nói ra thật nực cười, cô gần như chẳng còn phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mộng nữa rồi.
RẦM —
Quả nhiên, vụ tai nạn cô đã dự đoán xảy ra đúng giờ. Toa tàu bất ngờ rung lắc dữ dội, như thể ai đó giật phanh khẩn cấp. Một luồng lực đẩy mạnh đến mức suýt nữa ném cả thân hình cô lên phía trước. Đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Tô Hạnh khoanh tay ôm chặt lấy thanh nắm gần đó, cố gắng giữ thăng bằng. Nhưng những người còn lại thì không được may mắn như vậy.
Cả toa tàu như một món đồ chơi trong tay đứa trẻ nghịch ngợm. Hành khách bị ném tung tóe như rau xào trong chảo, cơ thể người mỏng manh nếu mất trọng lực, va chạm vào bất cứ thứ gì đều có thể dẫn đến thương tích nghiêm trọng. Bên tai lập tức vang lên tiếng hét thất thanh hỗn loạn.
Nhưng… lần này, là thật sao?
Trong ánh sáng chập chờn, một thân hình to lớn mất kiểm soát lao thẳng về phía cô.
Tô Hạnh khẽ nhắm mắt — cô đã trải qua cảnh này hai lần rồi. Nếu đây lại là ảo giác, thì hẳn cô lại đang lặp lại những phản ứng vô nghĩa.
Nhưng khi gương mặt to béo méo mó của người đàn ông kia đột ngột phóng đại trước mắt, nước dãi bắn ra từ cái miệng há to đến mức không thể khép lại — thì cơ thể cô vẫn không khống chế được mà nhanh chóng nghiêng người tránh né.
“Rầm!”
Người đàn ông nặng nề đập xuống sàn toa tàu, phần mặt úp xuống bắt đầu rỉ máu ra từng chút một.
Tô Hạnh hít sâu một hơi — nếu vừa rồi bị tông trúng, chắc chắn không chỉ là đau bình thường.
Sự hỗn loạn vẫn chưa kết thúc. Một chiếc xe nôi lật nghiêng bánh lăn vụt qua trước mặt cô, trong xe còn vang lên tiếng trẻ con khóc thét. Cô thấy thân thể nhỏ bé của đứa trẻ đã bị quăng khỏi xe nôi, liền nghiến răng lao tới, một tay ấn đứa bé trở lại, tay kia nắm lấy tay cầm của xe, hạ thấp người giữ vững trọng tâm.
Khoảng nửa phút sau, toa tàu cuối cùng cũng ổn định trở lại. Tô Hạnh vẫn giữ chặt xe nôi, ánh mắt nhìn đám đông la hét, người ngã vật vã khắp nơi trong toa, trong mắt ánh lên vẻ u ám. Lẽ nào… lần này không phải ảo giác?
“Con tôi! Con của tôi—!”
Một người phụ nữ trẻ máu me đầy đầu loạng choạng chạy tới, vừa thấy con còn trong xe nôi liền khuỵu chân ngã phịch xuống đất, ôm mặt khóc òa nức nở.
Đối mặt với người phụ nữ đang kích động đến phát cuồng, Tô Hạnh cúi người, đặt tay mẹ bé lên cạnh xe nôi, giữ chặt rồi mới buông tay mình ra.
“Cảm… cảm ơn cô…” Người phụ nữ cố kìm nén cơn run, cảm kích nhìn cô.
“Không có gì.” Tô Hạnh khẽ cười, xoay người nhìn quanh.
Cửa tàu vẫn đóng kín, bên trong là một mớ hỗn độn: tiếng hét, tiếng khóc, mùi máu tanh lẫn mồ hôi. Trong tầm mắt, chỉ có mỗi Tô Hạnh là người duy nhất còn đứng vững.
Cô bước đến giữa toa tàu, kéo một bé gái đang khóc nức nở ra khỏi hai người lớn bất tỉnh đè lên người em. Đúng lúc đó, cửa tàu mới từ từ mở ra, nhân viên cứu hộ cuối cùng cũng lao vào từ bên ngoài.
“Các vị, thật sự xin lỗi… do sự cố kỹ thuật bất ngờ, tàu không thể tiếp tục hoạt động… xin hãy xuống tàu trước đã…”
“Sự cố kỹ thuật á? Tôi suýt chết trong này đấy, cô biết không?!”
“Tàu điện ngầm mà cũng xảy ra chuyện thế này, tôi sẽ kiện!”
“Có người chảy máu! Gọi cấp cứu đi!”
“Đừng ồn nữa…”
Giữa đám đông náo loạn, Tô Hạnh mặt không cảm xúc bước ra khỏi toa.
Trước khi rời khỏi ga, cô tiện tay lấy chiếc ô cuối cùng ở kệ ô công cộng.
Gió lạnh lùa tới, mang theo hơi nước ẩm ướt.
Bên ngoài… quả nhiên đang mưa to.
Cô bung dù, bước qua cặp đôi đang cười cợt tình tứ phía trước, lặng lẽ đi vào làn mưa.
Do sự cố tàu điện, cuối cùng cô lại phải bắt taxi. Hơn một tiếng sau mới về đến nhà.
Phải nhập mã mấy lần mới đúng, mở cửa bước vào căn phòng trọ quen thuộc, Tô Hạnh hít một hơi thật sâu.
Đây là cái ổ chó mà cô đã “trú ngụ” suốt mấy năm qua, vẫn như cũ — chật chội, bí bức nhưng khiến người ta cảm thấy an toàn. Trong thế giới này không có quái vật lang thang như ngoài vùng biên, dù chỉ là tạm thời.
Nếu được, mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này… hình như cũng không tệ, dù chỉ là một ảo ảnh giả dối.
Một cơn mệt mỏi vô hình dâng lên từ sâu trong lòng, Tô Hạnh lê từng bước nặng nề đến bên bàn, vừa ngồi xuống thì điện thoại trong túi rung lên hai cái.
Là chiếc điện thoại gần như đã bị cô lãng quên từ lâu.
Mở ra xem, là tin nhắn từ người có tên ghi chú là “Bảo Bối.”
Bảo bối…
Cô chưa bao giờ lưu tên ai bằng cái kiểu sến súa thế này. Dừng lại hai giây, rồi mới sực nhớ ra — bây giờ Ôn Như Yểu đang là “bạn gái” cô.
Bảo Bối: Em tan làm rồi.
Bảo Bối: Chị về nhà mình à?
Lúc này Tô Hạnh mới nhớ ra, lúc trưa nàng có nói buổi tối sẽ đến nhà cô.
Dù biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn dâng lên chút áy náy. Cô nhắn lại:
Xin lỗi, hình như chị quên mất…
Bảo Bối: Dạo này chị không khỏe à?
(ngưng vài giây rồi tiếp)
Bảo Bối: Gần đây… chị có uống thuốc không?
Uống thuốc?
Thuốc gì cơ?
Tô Hạnh sửng sốt — cô vốn dĩ rất khỏe mạnh, quanh năm không bệnh, ngoài cảm cúm thì chẳng khi nào uống thuốc cả.
Bảo Bối: Thôi, chị nghỉ ngơi cho tốt đi. Mai em đến đón chị.
Đặt điện thoại xuống, cơn buồn ngủ liền cuộn đến như thủy triều. Tô Hạnh nghiêng người nằm xuống giường, vừa nhắm mắt… liền thiếp đi.
“Tít tít tít—”
Sáng hôm sau, cô bị tiếng chuông báo thức chói tai đánh thức.
Không ngờ… mình lại ngủ một mạch đến sáng.
Lật chăn bước xuống giường, chân vừa chạm đất thì mắt tối sầm, suýt ngã. Phải mất mấy giây điều chỉnh mới trở lại bình thường.
Dù đã ngủ một giấc, nhưng cô lại cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả hôm qua.
Không đúng… cô không hề thực sự được nghỉ ngơi. Ở trong ảo cảnh càng lâu, cơ thể cô càng bị tiêu hao nhiều hơn.
Tô Hạnh cố nhớ lại những chi tiết trong ảo cảnh — đều là những điều cô từng trải qua. Thứ duy nhất khác biệt là mối quan hệ với Ôn Như Yểu… cùng với những ảo giác khó phân thật – giả xuất hiện rải rác.
Có lẽ… đó chính là điểm đột phá.
Buổi sáng, Ôn Như Yểu đến đón như đã hẹn. Hai người tách nhau ở dưới công ty. Tô Hạnh đi trước vào toà nhà.
Vừa bước vào, trời liền đổ mưa.
Thang máy đưa cô lên tầng 19. Văn phòng vẫn còn trống vắng, quá nửa nhân viên chưa đến.
Tô Hạnh ngồi vào chỗ của mình, không có việc gì làm, chẳng bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ Hoàng Thái Tử, bảo cô xuống lấy giúp bưu phẩm.
Mọi chuyện… cứ như được lên kịch bản sẵn.
Tô Hạnh nheo mắt, hờ hững đáp một tiếng đồng ý.
Tủ nhận hàng ở tầng một. Cô cần đi thang máy xuống, rồi băng qua một hành lang nhỏ bên cạnh khu vực thang hàng.
Đứng ở đầu hành lang lờ mờ ánh sáng ấy, Tô Hạnh dừng lại hai giây.
Chính ở đây… cô sẽ gặp dị thể đầu tiên bị nhiễm sinh vật α, cũng chính là nơi khởi đầu cho tận thế.
Dù hiện tại với thực lực của cô, xử lý nó rất dễ dàng — nhưng việc phải trải nghiệm lại khoảnh khắc khởi phát của thảm họa vẫn khiến người ta khó chịu.
Cô chầm chậm bước vào.
Rất nhanh, cô nhìn thấy chiếc bàn ghi danh đặt cạnh thang hàng — nhưng phía sau chiếc bàn ấy… không có ai.
Không có người bảo vệ kia.
Tô Hạnh đứng trong hành lang một lúc rất lâu, nhưng vẫn không thấy bất kỳ ai có hành động bất thường.
Chuyện này không giống với những gì cô từng trải qua… Tại sao?
Chẳng lẽ… lại là ảo giác?
Nhưng nếu vậy, thì ảo cảnh lần này đã bắt đầu từ khi nào?
Tô Hạnh thấy đầu óc mình rối bời.
Không thấy người bảo vệ bị biến dị, cô lặng lẽ quay lại thang máy.
“Hắt xì…”
“Khụ khụ… Cô cũng cảm rồi à?”
“Ừ, khó chịu muốn chết, sớm biết thì tôi cũng xin nghỉ…”
“Hắt xì… Này, cậu có thấy tin tức tối qua về vụ tàu điện—”
“Khụ khụ khụ—”
Thang máy từ từ đi lên, bên trong có năm người. Theo ký ức của Tô Hạnh, chẳng mấy chốc nó sẽ gặp sự cố, và rồi cô cùng Ôn Như Yểu sẽ bị kẹt trong đó.
Tiếng ho vang lên ngắt quãng, phía sau là ba người đàn ông, hai người mập một người cao, đứng chắn toàn bộ không gian phía sau.
Tô Hạnh mím chặt môi, bàn tay trong túi nắm chặt lại.
Nếu bảo vệ kia không xuất hiện, vậy liệu thang máy này còn gặp sự cố không? Còn phía sau ba người đàn ông kia…
Cô hít một hơi thật sâu, đột ngột xoay người, giơ tay đẩy hai người đàn ông đứng sau sang hai bên, nhìn ra phía sau họ.
Trong thang máy, chỉ có bốn người. Sau lưng ba người đàn ông hoàn toàn trống trơn.
“Cô bị gì đấy? Không biết lịch sự là gì à?!”
Người đàn ông bị đẩy lườm cô đầy bất mãn, nhưng khi nhìn rõ gương mặt cô, ánh mắt chợt thay đổi. Gã rút điện thoại ra, cứ như đang đối chiếu điều gì đó, ánh nhìn liên tục lướt qua giữa cô và màn hình điện thoại.
“Này, trông cô ấy có giống…”
Ánh mắt gã trở nên vi diệu, ghé tai thì thầm với người bên cạnh.
Tô Hạnh hơi sững người — trong khoang thang máy này không có Ôn Như Yểu. Khi nhận ra điều đó, cô liền chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của mấy người xung quanh, không khỏi cau mày.
Thang máy dừng lại ở tầng 18, ba người đàn ông cùng bước ra, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn cô thêm một lần với ánh mắt đầy ngụ ý.
Chỉ còn một tầng nữa. Cánh cửa đóng lại, thang máy tiếp tục từ từ đi lên. Tô Hạnh đứng bất động, mắt chăm chú nhìn con số đỏ chuyển từ 18 sang 19.
“Đinh.”
Cửa mở ra bình thường — lần này không có bất kỳ sự cố nào.
Không có bảo vệ biến dị, không bị kẹt thang máy… Vậy chẳng lẽ, tận thế cũng sẽ không xảy ra?
Tô Hạnh bước ra khỏi thang máy, cô muốn xem xem ảo cảnh này rốt cuộc sẽ đưa cô đi đến đâu.
Không gian xung quanh rất yên tĩnh, quầy lễ tân trống không, trong không khí lan tỏa một mùi lạ khó chịu. Trên tấm thảm gần cửa còn có một vệt kéo dài màu nâu sẫm.
Tô Hạnh đứng ở cửa một lúc, phía sau là khu làm việc rộng lớn của công ty, không nghe thấy một tiếng động nào, nhưng lại thấp thoáng truyền đến tiếng nhai nuốt khe khẽ — xoèn xoẹt, lạo xạo.
Tô Hạnh khẽ cười lạnh.
Cô dường như đã hiểu — cái ảo cảnh này chính là muốn dùng cách đó để làm rối loạn phán đoán của cô, khiến cô mãi mãi lạc lối… cho đến chết.
Cô chậm rãi đi về phía cửa an toàn ở bên trong.
“…Cứu tôi…”
Bàn làm việc cạnh cửa an toàn, nhân viên lễ tân CC ngã ngửa trên ghế với tư thế vặn vẹo, đầu lủng lẳng qua lưng ghế, gương mặt bê bết máu, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Tô Hạnh. Một sinh vật dị dạng đang gặm nhấm thân thể cô ta.
Tô Hạnh mặt không cảm xúc nhìn cảnh đó.
Tất cả những thứ này, chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Con quái vật mình dây lập tức phát hiện ra cô, há cái miệng đầy răng nanh gào lên một tiếng, vứt bỏ phần thịt máu trong miệng, lao thẳng về phía cô.
Tô Hạnh đứng yên bất động, để mặc cho hàm răng sắc nhọn của nó xé rách phần hông bên người cô, tham lam cắn xé.
Thế nhưng — dù biết rõ là giả — cơn đau khi da thịt bị xé rách lại chân thật đến mức khiến cô cảm giác như mình thật sự sắp chết đến nơi.
Không được… nhỡ đâu đây là cái bẫy, chết trong ảo giác… thì chính là chết thật?
Trong lòng vừa dâng lên cảm giác cảnh giác, Tô Hạnh cúi đầu thật mạnh, tức khắc hất con quái vật đang gặm nhấm người cô bay ra xa.
“Bốp!” Một tiếng trầm đục vang lên, nắm đấm của Tô Hạnh giáng mạnh xuống đầu con quái vật vừa ngã xuống, rồi tiếp tục là cú thứ hai, cú thứ ba — dưới sức mạnh áp đảo của cô, con quái vật chẳng thể phản kháng.
Cái đầu của nó dường như rất yếu, chỉ vài cú đấm đã bắt đầu chảy máu.
Khoan đã… máu?
Trong lúc còn đang nghi ngờ, con quái vật bỗng hét lên một tiếng — là tiếng người — gào thảm thiết như bị đánh chết.
“Đánh người rồi! Đánh người ta đến chết luôn rồi!!”
“Giữ cô ta lại! Gọi 113 mau lên!”
Khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi. Tô Hạnh chớp mắt — phát hiện xung quanh mình đã đứng đầy người. Mà dưới chân cô… không phải con quái vật nào cả, mà là Uông gay đang nằm trên đất kêu rên như lợn bị chọc tiết.
Thấy cô dừng tay, lập tức có người định lao đến kéo cô ra. Cô né nhanh, trông thấy vẻ mặt kinh hoàng của người đó.
“Gọi 113 đi! Cảnh sát đâu rồi? Mau bắt con điên này lại!” Uông gay ôm lấy khuôn mặt sưng vù tím bầm bò dậy khỏi sàn, vừa sợ vừa tức. Hắn hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra — rõ ràng chỉ là đi ngang qua Tô Hạnh, vậy mà cô ta đột nhiên lao vào đánh hắn?
Tô Hạnh nheo mắt, nhìn đám người vây quanh đang chỉ trỏ, thì thầm, có người còn giơ điện thoại quay phim.
Giống như đang vây xem… một kẻ tâm thần.
“Còn đứng đây làm gì? Mọi người làm xong hết việc rồi à?”
Một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy lực vang lên từ xa, không gian xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Không ít người cụp đầu tản ra.
Ôn Như Yểu bước từ cửa vào, ánh mắt đầu tiên dừng lại trên gương mặt đờ đẫn của Tô Hạnh, sau đó chuyển sang nhìn Uông gay đang nằm dưới đất.
“Cô ta đánh tôi trước! Hoàn toàn không có lý do gì cả, tự dưng lao vào đấm tôi thành thế này! Tôi muốn báo cảnh sát!” Uông gay giận dữ chỉ vào Tô Hạnh gào lên.
Ôn Như Yểu nhíu mày, nhìn hắn rồi lạnh giọng nói: “Anh còn thấy mấy chuyện gần đây chưa đủ rắc rối à? Muốn gọi cảnh sát đến công ty để ngày mai lên thẳng top tin tức, làm sếp không vui sao?”
“Nhưng cô ta…” Uông gay vẫn tức tối không chịu bỏ qua.
Ôn Như Yểu cúi người đỡ hắn dậy, nhẹ giọng nói: “Đi bệnh viện trước đã, tôi đã gọi xe rồi. Về chuyện bồi thường và xin lỗi, để tôi lo.”
Uông gay hừ lạnh một tiếng, trước khi đi còn trừng mắt lườm nàng đầy căm hận.
Hắn vừa đi, đám đông vây xem cũng dần tản ra. Ôn Như Yểu kéo Tô Hạnh vào phòng làm việc của mình.
“Có bị thương không? Có đau đầu không?” Vừa đóng cửa lại, nàng đã lo lắng nhìn cô, cẩn thận kéo tay cô lên kiểm tra.
Không ngờ điều nàng hỏi đầu tiên lại là vậy, Tô Hạnh hơi sững người, rút tay lại: “Tôi không sao, đây đều là máu của hắn.”
Dừng một nhịp, cô lên tiếng: “Cô không muốn hỏi tôi vì sao lại ra tay như thế à?”
Ôn Như Yểu im lặng một lúc, sau đó tiến lại gần, khẽ đặt cằm lên vai cô: “Hiếm thấy cô chủ động kể. Vậy lần này thì sao? Cô lại nhìn thấy quái vật à?”
Câu hỏi ấy khiến Tô Hạnh thoáng cứng mặt, kinh ngạc: “Tôi từng nói với cô chuyện đó sao?”
Không… thời gian cô rơi vào ảo cảnh này chưa lâu, ký ức vẫn còn rõ ràng. Cô chưa từng nói với nàng bất kỳ điều gì liên quan đến mấy chuyện đó.
Tâm trí hỗn loạn, một ý nghĩ vụt qua. Tô Hạnh cúi đầu cười khẽ, rồi bất ngờ đưa tay đẩy Ôn Như Yểu ra khỏi vòng tay mình: “Phải rồi, dù sao cô cũng chỉ là một phần của ảo giác trong đầu tôi. Biết được suy nghĩ của tôi cũng chẳng có gì lạ.”
Ôn Như Yểu bị cô đẩy ra, khẽ thở dài: “Lại cho rằng tôi chỉ là ảo giác sao… Lần này, trong thế giới tận thế đó, cô đã đi đến bước nào rồi?”
“…”
Tô Hạnh lùi lại nửa bước, cau chặt mày.
“Cô nghĩ tôi là giả, vì trong nhận thức của cô thì xã hội thật sự đã diệt vong, thành phố tràn ngập quái vật, mà nơi này chỉ là một giấc mộng – toàn bộ đều là giả. Nhưng Tô Hạnh…”
Ôn Như Yểu dừng lại một chút, dường như đang cố đè nén cảm xúc: “Đừng từ bỏ được không? Bác sĩ nói chỉ cần cô kiên trì uống thuốc, bệnh sẽ có chuyển biến. Chúng ta thử một lần, được không?”
Tô Hạnh nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, chậm rãi rút tay mình khỏi tay nàng.
“Bác sĩ?” Cô cười khẽ, “Là bác sĩ tâm thần à?”
Cúi đầu, ánh mắt cô bắt đầu quan sát kỹ “Ôn Như Yểu” trong thế giới này.
Gương mặt kia vẫn đẹp không thể bắt bẻ, nhưng đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt nay lại hoe đỏ, trong đáy mắt là quyến luyến xen lẫn khổ đau.
Tô Hạnh nhíu mày: “Tiếc là… người thật sẽ không như vậy.”
Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm vào cô, trong không khí lại vang lên tiếng thở dài khẽ khàng: “Vậy trong tưởng tượng của cô, tôi là kiểu người thế nào?”
“…”
Tô Hạnh tránh sang một bên, bước tới gần cửa sổ, kéo rèm lên nhìn ra bên ngoài. Vẫn là khung cảnh đô thị bình thường, xe cộ tấp nập. Cô không muốn tiếp tục trò chuyện vô nghĩa với “Ôn Như Yểu” giả tưởng này nữa.
“Cô nói tôi sinh ra những ảo giác này là do bệnh. Vậy… tôi đã bị bệnh bao lâu rồi?”
“Lần đầu tiên cô bắt đầu nói nhảm là từ nửa năm trước. Bệnh tình lúc tốt lúc xấu.”
“Vậy à?”
Ôn Như Yểu quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của cô, khẽ mím môi, đặt điện thoại xuống bàn trước mặt cô: “Nhưng lần này… bệnh trạng của cô hình như nặng hơn những lần trước.”
Âm thanh nhiễu loạn lập tức vang lên từ điện thoại. Tô Hạnh nhìn vào màn hình, thấy bên trong đang phát một đoạn video.
Bối cảnh là trong một toa tàu điện ngầm, không nhiều hành khách. Ở phần giữa trống trải của toa, có một người phụ nữ cao gầy với biểu hiện bất thường đang đứng đó.
Ánh mắt Tô Hạnh chợt trở nên sắc lạnh — người phụ nữ đó chính là cô.
Trong video, cô đứng giữa toa tàu đang chạy bình thường, lại ôm chặt lấy thanh vịn ở giữa, cơ thể nghiêng ngả về phía sau trong một tư thế kỳ quái, sau đó lại đột ngột xoay người sang phải, giơ tay cào loạn trong không khí, cuối cùng còn cúi thấp người, lẩm bẩm với… khoảng không vô hình trước mặt.
Chuỗi hành động kỳ lạ ấy hiện lên rõ ràng giữa không gian yên tĩnh của toa tàu, cực kỳ chói mắt. Cảnh quay chuyển tiếp, là cảnh người quay đuổi theo cô định bắt chuyện, nhưng bị cô phớt lờ như không khí, tiếp đó là hình ảnh cô lấy một chiếc ô từ giá ô công cộng và mở ra bước khỏi trạm — trong khi bên ngoài trời hoàn toàn không mưa.
Tô Hạnh im lặng xem hết video, liếc mắt nhìn lượt xem — con số đã rất cao. Cô chợt nhớ đến ánh mắt soi mói của mấy người đàn ông trong thang máy ban nãy.
Ôn Như Yểu thu lại điện thoại, mở ngăn kéo dưới bàn, lấy ra một lọ thuốc màu trắng, cầm trong tay do dự hồi lâu rồi lên tiếng: “Cô… đã bao lâu không uống thuốc rồi?”
Tô Hạnh liếc nhìn lọ thuốc trong tay nàng: “Uống cái này rồi tôi sẽ tỉnh lại, không còn thấy ảo giác nữa à?”
“Không… thuốc cần uống lâu dài mới có hiệu quả, nhưng…” Nàng cụp mắt, biểu cảm khó đoán: “Lúc cô phát bệnh nặng nhất, từng dùng một cách để tỉnh lại.”
“Cách gì?”
Ôn Như Yểu nâng tay cô đặt lên cổ mình, nói: “Giết tôi.”
Dưới đầu ngón tay là làn da trắng mịn, chỉ cách một lớp da mỏng có thể cảm nhận rõ mạch máu đang đập. Chiếc cổ mảnh mai đó chỉ cần một tay là đủ nắm trọn, tựa như một cành lau mềm yếu, chỉ cần siết nhẹ là gãy.
Nhìn gương mặt ấy, Tô Hạnh theo bản năng muốn buông tay, ngón tay khẽ động, cuối cùng tay trái vẫn giữ ở cổ nàng.
“Lúc đó cô rất vui, còn nói cuối cùng cũng tìm được chìa khóa để phá giải ảo giác này… chính là tôi.” Ôn Như Yểu khẽ nói.
Tô Hạnh nhìn sâu vào mắt nàng: “Nhưng tôi đã không làm được, đúng chứ?”
“Có lẽ chỉ cần thực sự quyết tâm. Khi ấy tôi thật sự cảm thấy mình sắp chết, rồi cô liền tỉnh lại.”
“…”
Tô Hạnh trầm mặc, nét mặt phức tạp.
Có lẽ nàng nói đúng. Dù sao cũng chỉ là ảo giác. Không ra được thì cũng là chết. Vậy thử một lần thì sao?
Năm ngón tay từ từ siết chặt, vùng da trắng mịn lập tức hằn lên dấu đỏ. Cô thấy gương mặt Ôn Như Yểu thoáng hiện vẻ đau đớn, và tim cô cũng đau theo — cô không xuống tay được.
Dù biết đây chỉ là giả… nhưng đó vẫn là gương mặt của Ôn Như Yểu.
Tô Hạnh vẫn buông tay.
Gương mặt trắng bệch của nàng đỏ bừng lên vì thiếu oxy, nàng thở dốc, phổi co thắt lại vì nghẹn.
“Cô nói đây là ảo giác mà, tại sao lại không thể xuống tay?” Ôn Như Yểu dựa vào mép bàn, thở gấp, tay cầm lấy chiếc khăn lụa treo bên bàn: “Vậy thì để tôi tự làm.”
Nàng nói xong, liền siết chặt khăn lụa quanh cổ, dùng sức kéo mạnh —
“Cô điên rồi à?!”
Tô Hạnh không kịp suy nghĩ gì, lập tức lao đến giữ lấy tay nàng.
“Haha… cô chẳng nói nếu tôi không chết, cô sớm muộn gì cũng chết trong ảo cảnh này sao? Vậy để tôi giúp cô một tay.” Sắc đỏ hồng lan từ má nàng lên đến đuôi mắt, nàng bỗng nở nụ cười, đôi mắt nhìn cô như phát sáng: “Là vì không nỡ để tôi chết đúng không? Lần này cô… dường như yêu tôi hơn mọi lần trước. Tôi thật sự rất vui.”
Lông mày Tô Hạnh nhíu chặt, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt dần trở nên đỏ như máu kia, toàn thân chợt căng cứng lại. Cô cảnh giác hỏi: “Cô là thứ gì?”
“Hahaha, tôi tất nhiên là người cô yêu nhất rồi.” Miệng Ôn Như Yểu hé mở, nhưng giọng nói phát ra lại hoàn toàn xa lạ. Những đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt nàng trở nên chói mắt, đẹp đến mức kỳ dị: “Nhanh vậy đã quên tôi sao? Các người chẳng phải đã tốn công tiếp cận tôi, chỉ để lấy mẫu vật của tôi à?”
Tô Hạnh toàn thân căng cứng: “Cô là… Cây Mẹ?”
Quả nhiên — chính sau khi đến gần nó, cô mới bị cuốn vào ảo cảnh này.
Ôn Như Yểu nhếch môi cười: “Tôi còn ban cho cô ‘bàn tay vàng’ để bảo mệnh cơ mà, không nhớ sao?”
【Đồ vô ơn.】
Tiếng hệ thống bất chợt vang lên trong đầu như luồng điện giật xuyên qua toàn thân. Tô Hạnh đứng sững tại chỗ, như bị sét đánh giữa trời quang.
“Hệ thống… sao lại là…”
“Chỉ là một cái vỏ bọc khiến các người dễ chấp nhận hơn thôi. Một cái cớ để cô tin vào ‘nhiệm vụ’, vào ‘cơ hội sống sót’. Dù sao thì, trên hành tinh này, mọi dị thể, bao gồm cả những gì các người gọi là tiến hóa giả — đều bắt nguồn từ tôi, đúng không?”
“Ôn Như Yểu” – hay đúng hơn là Cây Mẹ – đắc ý nói: “Tôi ban cho thế giới này cơ hội lựa chọn và tiến hóa lại từ đầu. Tôi kết nối ý thức của mọi sinh vật sống, và rồi nhận ra… sinh vật nơi hành tinh này thật đặc biệt. Mỗi cá thể lại có một ý thức riêng biệt. Đặc biệt là loài người — những sinh vật đơn lẻ ấy lại có thể sinh ra thứ cảm xúc phong phú và phức tạp đến vậy. Khiến tôi không nỡ… đồng hóa các người.”
“Vì thế, tôi tạo ra vài biến số… để quan sát và nghiên cứu. Các người là nhóm duy nhất đi đến được bước này.”
“Có điều, tôi đúng là đã đánh giá thấp khả năng gây rối của nhân loại. Căn cứ kia gây chút phiền phức, nhưng như cô thấy đấy… lại càng làm mọi chuyện thú vị hơn thôi.”
“…”
Một lúc lâu sau, Tô Hạnh mới khó nhọc cất lời: “Ngươi… rốt cuộc muốn gì? Chỉ để đùa giỡn bọn ta sao?”
Cô thậm chí không biết mình đang đối mặt với sinh vật loại gì, càng không biết nên dùng cảm xúc gì để đối diện với nó.
“Ha ha ha—” Nó bỗng bật cười lớn: “Ngươi – ta? Chúng ta sớm đã là một thể rồi. Cô lại quên rồi sao?”
Thình thịch. Thình thịch.
Toàn bộ máu trong người Tô Hạnh dường như đông cứng lại. Một luồng cảm giác ghê tởm và sợ hãi vô hình tràn khắp thân thể, như thể cô bị lột trần, bị mổ xẻ da thịt, đặt lên thớt mổ giữa ánh đèn chói mắt, không có nơi nào để trốn.
“Vậy… tất cả những chuyện đó… cũng là ngươi dựng lên?”
Tô Hạnh đột nhiên cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ ngốc bị lột sạch rồi lôi ra giữa phố xá, bị chế giễu giữa đám đông.
Pháo hôi? Vai chính? Tất cả chỉ là một trò hề.
“Ôn Như Yểu” khẽ nhếch môi, ánh mắt nàng đã mô phỏng đến mức giống hệt con người. Nhưng Tô Hạnh nhìn vào vẫn thấy rợn người.
“Cô nghĩ… toàn bộ ảo cảnh này, thực sự chỉ là giả sao?”
Đôi mắt Tô Hạnh khẽ rung lên, nhìn nàng chằm chằm.
“Ôn Như Yểu” mỉm cười nói: “Ta cải tạo cơ thể cô đâu chỉ để cho dị năng. Còn điều chỉnh cả những mặt khác nữa. Cô không phát hiện sao? Ở thế giới bên ngoài, cô đã rất lâu rồi không gặp lại ảo giác.”
Tô Hạnh cảm giác như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng cô, khiến cô không thể thở.
“Chậc… lại đến rồi.”
Nó bỗng quay đầu nhìn về một hướng, trên gương mặt hiện lên chút bực bội: “Cô ta là kẻ thành công nhất, cũng là người hoà vào ta sâu nhất… Nhưng ý thức của cô ta lại quá mạnh mẽ. Có lẽ vì cô ta chấp niệm với cô vượt xa mọi thứ mà ta có thể hiểu, cho nên…”
Chưa nói hết câu, cơ thể “Ôn Như Yểu” bắt đầu trở nên trong suốt. Cánh tay Tô Hạnh đang nắm cũng dần biến mất, cho đến khi toàn bộ thân thể nàng hoàn toàn tiêu tán trước mắt cô.
“Thú vị đấy.”
Trong văn phòng trống rỗng, vang vọng lại câu nói cuối cùng của nó.
Cô ta…
Đầu Tô Hạnh nhói lên dữ dội, như có gì đó bị kéo ra khỏi cơ thể. Mọi thứ trước mắt bắt đầu vặn vẹo mãnh liệt, cuối cùng hóa thành vô số bọt nước bay tán loạn trong không trung rồi nổ tung, tan rã.