Chương 9
Tô Hạnh cúi đầu đeo mặt nạ cẩn thận. Đội vũ trang đến cứu viện đã mở cửa chính cửa hàng tiện lợi, bao vây ba người họ — những thường dân còn sống sót — vào giữa đội hình và nhanh chóng, có trật tự rút khỏi tòa nhà.
Nhìn lớp sương mù kỳ quái đang trôi lững lờ bên ngoài, Tô Hạnh hít sâu một hơi, bước theo sau một người mặc đồ đen vũ trang đầy đủ, tiến vào vùng sương đặc quánh trắng xóa như hư vô.
Họ di chuyển chậm rãi theo lối đi dành cho người đi bộ. Bên cạnh là đại lộ nhiều làn xe rộng thênh thang — lúc sương mù nổi lên cũng chính là giờ cao điểm buổi sáng, theo lý thì đường phố đã phải kẹt cứng. Nhưng hiện tại, mọi thứ xung quanh đều bị sương nuốt trọn — xe cộ không thấy, đèn đường cũng chẳng rõ, tầm nhìn không đến nửa mét.
Mọi người đều đi rất sát nhau. Cô nhân viên cửa hàng tiện lợi đi bên phải Tô Hạnh, còn Ôn Như Yểu ở phía trước, được người phụ nữ chỉ huy lúc nãy che chắn sau lưng. Họ bị bao quanh bởi các binh sĩ mặc đồ đen cầm súng. Nhóm vũ trang này khoảng bảy, tám người, đồng phục đen không có bất kỳ ký hiệu nào nhận dạng. Nhưng với người dân thường như Tô Hạnh — người mà trước giờ còn chưa từng nhìn thấy súng thật — thì trong khoảnh khắc này, cô hoàn toàn ngầm hiểu rằng họ chính là quân đội chính phủ đến cứu viện.
Con đường thường ngày vốn náo nhiệt bởi tiếng còi xe, tiếng người qua lại, nay lại lặng ngắt như tờ. Tầm nhìn bốn phía đều là màn sương trắng mênh mông. Tô Hạnh thậm chí còn không chắc mình đã thật sự rời khỏi tòa nhà hay chưa — mãi đến khi đội hình phía trước hơi thay đổi, ánh sáng mờ mờ từ đèn tín hiệu người đi bộ phía chéo trước mặt mới hiện ra, cô mới xác định được họ đã đến ngã tư phía tây của tòa nhà. Qua được ngã tư này là đến ga tàu điện ngầm, nơi cô vẫn đi làm mỗi ngày.
Đội ngũ bắt đầu băng qua đường.
Trên đường, các xe ô tô nối đuôi nhau kẹt cứng, khoảng cách giữa các xe rất hẹp, Tô Hạnh phải nghiêng người mới lách qua được. Một chiếc xe nhỏ phía trước cô đâm vào đuôi xe tải lớn phía trước, mui xe móp méo nghiêm trọng — nhìn qua là biết đã xảy ra va chạm cực kỳ nghiêm trọng. Bên ngoài cửa kính chỗ ghế lái, một cánh tay người thõng xuống ngoài cửa, mềm oặt không còn sinh khí. Vệt máu loang lổ đã khô lại, kéo dài đến tay nắm cửa. Lại gần hơn một chút, cô thấy phần da tay lộ ra ngoài ống tay áo tái nhợt khác thường, làn da như phủ một lớp màng gì đó, nhưng do sương quá dày nên không thể nhìn rõ chi tiết.
Những người đi phía trước bước rất nhanh. Nếu không theo sát, rất dễ bị lạc trong sương. Tô Hạnh chỉ liếc qua một cái, rồi nín thở rảo bước đuổi theo.
Không còn nghi ngờ gì nữa — hiện tại họ đang đi trên một con đường lớn hai chiều tám làn xe, toàn bộ ngã tư đã bị hàng trăm chiếc xe chắn kín, xe nối xe, không còn lối thoát. Thế nhưng, không có tiếng động nào vang lên, cả con đường như bị thời gian đóng băng — không một tiếng người.
Mọi người… đã trốn đi hết rồi sao?
Thật không thể ngờ — chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cả thành phố nhộn nhịp này đã hoàn toàn biến đổi.
“Người phía sau, đi sát vào!”
Tiếng thúc giục vang lên từ phía trước, Tô Hạnh lập tức thu hồi ánh nhìn, tăng tốc bước đi. Khi băng qua phần đuôi chiếc xe con bị móp méo, trong khóe mắt cô như thấy có gì đó khẽ động giữa màn sương trắng mịt mùng.
Cô lập tức mở to mắt, quay đầu nhìn lại cánh tay thõng ra từ ghế lái, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Có lẽ… là do mình quá căng thẳng thôi.
Rất nhanh sau đó, đội hình đã tiến đến giữa ngã tư lớn.
Khu vực này ít xe hơn hai bên đường, đội hình có thể tụ lại gần nhau. Tô Hạnh đi giữa hàng, xung quanh toàn người là người, hơn nữa từ nãy đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, nên tâm trạng vốn luôn căng như dây đàn cũng hơi thả lỏng.
“Bộp.”
Đúng lúc đang bước đi, bỗng cô cảm thấy nặng đầu, như thể có vật gì rơi xuống nón bảo hộ.
Chiếc mặt nạ phòng độc vốn đã nặng, nay có thêm thứ gì đó đè lên khiến cổ cô nghiêng về phía trước, theo phản xạ cô vươn tay lên sờ.
“Đừng nhúc nhích!”
Một tiếng quát lạnh từ phía sau vang lên, khiến cô đứng khựng tại chỗ.
“Đoàng—!”
Tiếng súng nổ lớn gần như vang thẳng vào bên thái dương cô, khiến tai Tô Hạnh ong ong như bị thủng màng nhĩ, cả người lảo đảo ngồi thụp xuống.
Tiếp đó là cả tràng súng rít lên phía trước — nhắm thẳng về phía cô! Chân Tô Hạnh nhũn ra, cô lập tức cuộn người xuống thấp, rúc vào sát mặt đất.
“Phát hiện vật thể lây nhiễm! Hình thái côn trùng nhỏ — loài chân đốt, tốc độ nhảy cao, khó bắn trúng, mọi người chú ý phòng ngự!”
“Dùng súng bắt sống!”
Tô Hạnh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì tiếng súng từ bốn phương tám hướng đã đồng loạt vang lên, cô chỉ biết nằm sát đất, không dám nhúc nhích — sợ bị trúng đạn lạc.
Không biết là do tổ tác chiến này quá thành thục, hay do vận cô còn chưa đến lúc tận, mà những phát đạn bắn sát ngay bên chân cô không chạm vào người, trong khi xung quanh lần lượt vang lên tiếng thét đau đớn.
Cơn ù tai mỗi lúc một rõ, rồi đột nhiên, mọi thứ xung quanh trở nên im ắng. Ngay cả tiếng súng cũng biến mất.
Cả thế giới lúc này chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và nặng nề của chính mình. Tô Hạnh dán mắt vào mặt đất, đếm thầm đến năm, rồi thử từ từ ngẩng đầu lên.
Người gần cô nhất chính là cô nhân viên cửa hàng tiện lợi luôn đi bên cạnh — nên người đầu tiên lọt vào tầm mắt của cô, cũng chính là bóng dáng cao gầy quen thuộc ấy.
Cô nhân viên nấp sau một chiếc SUV, vẫn giữ tư thế lom khom như đang ẩn nấp, hoàn toàn bất động.
“Phụt.”
Một tiếng động nhỏ — nhưng rợn người đến tột độ — vang lên, Tô Hạnh trừng mắt nhìn, thấy một vật thể đen mảnh như lông cứng từ giữa ngực cô gái ấy chọc thẳng ra. Ngay sau đó là cái thứ hai, thứ ba… rồi đến cái thứ tám.
Từng chiếc “lông cứng” uốn éo một chút, rồi cùng lúc xòe ra, kéo mạnh sang hai bên.
Lớp áo trắng trên ngực bị xé toạc, để lộ bên trong là… một cái đầu tròn nhỏ bé, đang bò ra từ trong lồng ngực bị xẻ toạc của cô nhân viên.
“Bắn!”
Tiếng quát chưa dứt, loạt đạn dày đặc lập tức nổ vang, xé nát thân thể của cô nhân viên, bắn cả phần đầu sinh vật ghê rợn kia thành từng mảnh.
“Rút lui ngay!”
Người phụ nữ chỉ huy không chần chừ, nắm tay Ôn Như Yểu kéo chạy về phía cửa ga tàu điện ngầm phía trước. Những người còn lại cũng đồng loạt chạy về phía bên kia đường.
Tô Hạnh từ tư thế ngồi vật dậy như lò xo, lảo đảo theo sát sau đội hình, bước thấp bước cao mà lao thẳng về phía trạm tàu.
Chỉ vỏn vẹn một hai trăm mét thôi, vậy mà Tô Hạnh lại cảm thấy còn dài hơn cả hai mươi mấy năm cuộc đời cô từng sống.
Cô thậm chí không nhớ nổi mình đã vượt qua hàng cảnh sát đặc nhiệm cầm khiên chống bạo động thế nào, chỉ biết khi lao được vào lối vào ga tàu điện ngầm, hai chân cô như không còn là của mình nữa.
Bên trong ga đèn đuốc sáng trưng, hai lớp cửa chặn hoàn toàn sương mù bên ngoài, xung quanh là các lớp bảo vệ quân đội canh gác nghiêm ngặt. Dù biến cố mới chỉ xảy ra chưa đầy một ngày, nhưng Tô Hạnh lại có cảm giác như vừa được trở về văn minh loài người, sống sót sau thảm họa.
“Các cô vào trước đi, bên trong sẽ có người phụ trách kiểm tra gen. Xong kiểm tra thì đợi thông báo, chuyến tàu tiếp theo chắc sẽ tới nhanh thôi.”
Người phụ nữ chỉ huy quay sang nhìn Ôn Như Yểu, ánh mắt dịu lại, mỉm cười nói: “Hẹn gặp cô trên tàu.”
Nói xong, cô ta quay người rời đi ngay.
【Tsk, cô không có gì muốn nói à?】
Tô Hạnh tựa lưng vào tường thở dốc, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi những pha sinh tử vừa rồi. Cô thở hắt ra một hơi dài: sống sót trong cái bối cảnh tận thế này đúng là quá khó, không thể cho tôi cái “gian lận cấp cao” nào à?
【……】
【Tôi đang nói, người lúc nãy là thanh mai trúc mã của nữ chính đấy, cô không thấy lo à? Không có chút câu hỏi nào à?】
Tô Hạnh sực tỉnh.
Ồ, thì ra là thanh mai trúc mã hả? Bảo sao nhìn thân quá trời.
Nhưng mà Ôn Như Yểu còn lạnh nhạt với thanh mai trúc mã như vậy, chứng tỏ thật sự không phải kiểu người mà cô ấy thích đi.
【……】
Hệ thống lại im ru như thường lệ.
Tô Hạnh chớp mắt ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh nhìn từ phía Ôn Như Yểu.
“Cô không sao chứ?”
Ánh mắt của Ôn Như Yểu lướt qua gương mặt cô, giọng nói ẩn chứa một chút quan tâm.
Tô Hạnh xoa gương mặt trắng bệch như tờ giấy của mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, gượng cười: “Không sao, cảm ơn cô đã quan tâm.”
Ôn Như Yểu nhìn khuôn mặt lịch sự, xa cách và đầy công thức ấy của Tô Hạnh vài giây, cũng khẽ cong môi đáp lại một nụ cười khách sáo, rồi nhấc chân đi tiếp: “Vậy chúng ta vào thôi.”
Đi thêm một đoạn nữa, trước mắt là một cánh cửa lớn làm bằng vật liệu “trong suốt” đặc biệt, trông có phần khác thường. Trước cửa có những người mặc đồng phục đen đứng gác, trên tay lăm lăm súng. Hai người họ được gọi vào một căn phòng nhỏ bên cạnh để kiểm tra.
Người bên trong kiểm tra mắt, miệng và tai họ, cuối cùng còn lấy một ít máu để xét nghiệm.
“Độ thuần gen: một trăm phần trăm. Cầm lấy thẻ số, các cô có thể vào trong.”
Tô Hạnh nhận lấy một thẻ tròn nhỏ, cầm lên thấy như kim loại, bề mặt ánh lên màu vàng u ám. Trên mặt kim loại khắc dãy số: 0108.
“Cô nói xem, cái máy này thật sự chính xác à? Từ nãy tới giờ, ai đo cũng là độ thuần một trăm phần trăm.”
“Thì vì ai bị thương là không được đưa tới đây rồi. Không có vết thương thì đương nhiên không nhiễm.”
“Nhưng mà…”
Khi quay người rời khỏi căn phòng nhỏ, Tô Hạnh vẫn còn nghe lỏm được đoạn đối thoại mơ hồ từ phía sau, phần còn lại thì bị âm thanh xung quanh nuốt mất.
Cô cùng Ôn Như Yểu giơ thẻ tròn ra, mới được phép đi qua cánh cửa “trong suốt” kia.
Bên trong ga tàu có nhiều người hơn Tô Hạnh tưởng rất nhiều.
Phóng tầm mắt nhìn quanh, ngoại trừ một số ít là người già và trẻ nhỏ, phần lớn đều là thanh niên. Điều này cũng không có gì bất ngờ, bởi khu vực xung quanh toàn là cao ốc văn phòng, người làm việc ở đây đa số cũng đều là người trẻ.
Mọi người đều đứng phía ngoài khu vực kiểm tra an ninh, khi thấy có người mới vào, không ít ánh mắt hướng về phía Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, nhưng cũng chỉ là vô thức liếc nhìn vài cái. Dù gì thì những ai có thể đến được đây, chắc chắn đều đã trải qua cơn ác mộng kinh hoàng ở bên ngoài. Trên khuôn mặt ai nấy đều mang vẻ tuyệt vọng, xung quanh vang vọng tiếng trẻ con khóc nức nở, xen lẫn những tiếng thút thít đầy lo lắng.
Thế nhưng đối với Tô Hạnh, chỉ cần còn sống đã là quá may mắn. Không khí đông đúc nơi đây khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Cô bước thêm vài bước vào trong, ngạc nhiên khi thấy cửa hàng tiện lợi bên trong ga tàu vẫn còn mở cửa.
Từ lúc chạy ra khỏi thang máy cho đến khi một đường trốn chạy khốn khổ đến được nơi này, cô không biết đã qua bao lâu, giờ là buổi trưa hay chiều cô cũng chẳng rõ nữa. Giây phút căng thẳng được thả lỏng, cơn đói như triều cường đổ ập đến, khiến cô không chịu nổi nữa.
Ôm lấy cái bụng lép kẹp, Tô Hạnh quay sang hỏi: “Cô Ôn, điện thoại của cô… còn dùng được không?”
Thật ra cô cũng chỉ hỏi vậy thôi. Dù sao thì lúc trước Ôn Như Yểu còn mượn điện thoại cô để dụ quái vật, chắc chắn cái máy đó cũng đã đi đời rồi.
Nhưng không ngờ, Ôn Như Yểu lại từ tốn thò tay vào túi áo, rút ra chiếc điện thoại vỡ màn hình, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy đưa cho cô, giọng bình thản: “Còn, cô cần dùng à?”
“……”
Tô Hạnh hít sâu một hơi.
Quả nhiên là ghi thù đấy mà. Vì giẫm nát điện thoại của cô ấy hôm qua nên hôm nay mới cố tình ném điện thoại của cô ra để “trả đũa” chứ gì.
…Tính toán chi li vậy, đúng là dáng dấp “thụ chính” tiêu chuẩn.
Dù trong lòng thì thầm càm ràm vậy, nhưng Tô Hạnh vẫn nhận lấy chiếc điện thoại. Cô liếc nhìn màn hình: đã năm giờ chiều. Từ sáng đến giờ ngoài một cái bánh bao và cốc sữa đậu, cô chưa nuốt thêm thứ gì vào bụng.
“Ờm… cô Ôn, sáng nay cô có ăn gì không?” Câu hỏi có hơi khó nói, nhưng với tình trạng hiện tại, Tô Hạnh tay trắng, đành phải hạ mình vay tiền mua đồ ăn, nếu cửa hàng tiện lợi này vẫn còn thanh toán được qua mã quét.
Ôn Như Yểu nhướng mày liếc nhìn Tô Hạnh, thấy vẻ mặt cô đầy lúng túng, ánh mắt hơi chuyển, rồi nhìn thẳng về phía cửa hàng tiện lợi.
Khóe môi cong nhẹ, cô xoay người bước lên trước: “Đi thôi.”
Tô Hạnh ngẩn người một chút, thấy cô ấy đã bước vào trong cửa hàng, liền vội vàng đi theo.
“Chào chị, ở đây còn quét mã thanh toán được không?”
Cô nhân viên đứng sau quầy vốn đang thất thần, nghe tiếng bèn hoàn hồn, ngước mắt nhìn người phụ nữ khí chất xuất trần đứng trước mặt, hơi khựng lại rồi mới đáp: “Dạ… còn ạ.”
Cô ta từ sáng đến giờ chưa rời khỏi cửa hàng, Ôn Như Yểu là người dân đầu tiên đến mua đồ sau khi quân đội đóng chốt. Vốn dĩ cô còn định đóng cửa nghỉ, vì khi chuyến tàu tiếp theo đến là cô cũng phải lên tàu sơ tán.
“Vậy phiền chị đưa thêm mấy cái túi, tôi lấy hết chỗ đồ ở đây.”
“……”
Tô Hạnh vừa bước vào đã nghe thấy câu ấy, há hốc miệng sững sờ.
Đây chính là… phong cách mua sắm của người có tiền đấy sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra chị đẹp nhà giàu chỉ là đang tích trữ lương thực thôi đó~
Sau này truyện sẽ được cập nhật vào khoảng từ 10 giờ đến trước 11 giờ đêm nha~