Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Đế Long Tu Thần
  3. Chương 11 - Giả vờ ta là một con Giao Long
Trước đó
Tiếp theo

☆ Chương 11: Giả vờ ta là một con Giao Long

Đế Long đảo mắt một vòng, lại nhìn Khương Hoài Ưu, nói: “Ngươi nói ngươi muốn giúp ta khôi phục cảnh giới đỉnh phong?”

Khương Hoài Ưu gật đầu.

Đế Long nói: “Vậy ngươi dạy ta tu luyện đi.”

Khương Hoài Ưu ngạc nhiên. Chân Long vốn dĩ là tiên, chắc chắn phải có công pháp tu luyện mạnh mẽ hơn hẳn tu chân giới, tại sao lại nhờ nàng – một kẻ chưa thành tiên – dạy nó cách tu luyện? Nàng hỏi: “Vậy trước đây ngươi tu luyện thế nào?”

Đế Long đáp: “Ta chưa từng tu luyện.”

Khương Hoài Ưu kinh ngạc: “Sinh ra đã là tiên? Từ khi chào đời đã đạt cảnh giới đại viên mãn, không cần bất kỳ tu luyện nào sao?”

Đế Long bĩu môi, phát hiện Khương Hoài Ưu còn nhiều câu hỏi hơn cả nó. Nó không biết giải thích thế nào, đành phải dùng huyễn thuật tái hiện tất cả ký ức từ lúc nó có nhận thức cho đến khi bị truy sát, phải chạy trốn sang thế giới này. Tất cả những gì nó biết đều nằm trong đó, đừng hỏi thêm nữa.

Khương Hoài Ưu sau khi xem xong hình ảnh mà Đế Long hiển thị liền sững sờ và im lặng: Hỏi đạo cầu tiên, thành tiên chỉ là một giấc mộng. Nay tận mắt chứng kiến một thế giới rộng lớn hơn bên ngoài, nàng mới nhận ra thế giới mình đang sống nhỏ bé đến nhường nào. Dẫu có tu luyện đến đỉnh cao nhất trong thế giới này, cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng.

Dù Đế Long sinh ra đã là tiên, nhưng nhìn hình dạng tiểu long khi mới chào đời, ngay cả khi thân xác chưa từng bị hủy hoại, nó cũng cần phải tu luyện và trưởng thành. Thông thường, tu luyện lấy thân thể làm nền tảng, tu luyện nguyên thần chỉ là một phần trong quá trình tu luyện, rất ít người chỉ tu nguyên thần. Trong tu chân giới, có rất nhiều cường giả thân xác bị hủy hoại, nguyên thần trốn thoát. Nhưng nguyên thần rời khỏi cơ thể rất khó tồn tại lâu dài, cần phải dựa vào pháp bảo và linh vật từ bên ngoài để miễn cưỡng duy trì, tránh tiêu tán. Trong hầu hết trường hợp, họ chọn con đường “đoạt xá” – cướp lấy thân thể người khác để làm của mình và tiếp tục tu luyện.

Tuy nhiên, “đoạt xá” mang theo nguy cơ cực kỳ lớn. Đó là việc nguyên thần tiến vào cơ thể của kẻ khác, giao chiến với nguyên thần và ý thức của chủ nhân thân thể ấy để giành quyền kiểm soát. Nếu không thể chế ngự được chủ nhân thân thể đó, nhẹ thì nguyên thần bị tổn hại, từ đó trí óc mờ mịt; nặng thì nguyên thần bị tiêu diệt, từ đó tan biến thành tro bụi.

Rõ ràng, con đường “đoạt xá” không phù hợp với Đế Long. Một là nguyên thần của Đế Long quá mạnh mẽ, không có thân thể nào đủ cường đại để chứa đựng nó. Hai là, “đoạt xá” không phải con đường chính đạo, mà Đế Long có lẽ cũng không nỡ ra tay tiêu diệt hồn phách người khác chỉ để cướp lấy thân thể họ.

Khương Hoài Ưu suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng nói: “Xét theo tình trạng hiện tại của ngươi, chỉ có con đường tu luyện nguyên thần để đạt được đạo quả. Nhưng con đường này vô cùng gian nan, người thành công trong vạn người chỉ có một. Nguyên thần mất đi sự bảo vệ của thân thể thì cực kỳ yếu ớt. Tuy vậy, ngươi không cần quá lo lắng. Nếu sau này tìm được tài liệu tiên gia thích hợp, luyện chế pháp bảo dung hợp với nguyên thần của ngươi, từ đó luyện thành pháp thân vô thượng, cũng không phải là không thể.”

Nói đến đây, nàng lại nhíu mày: “Người khác tu luyện nguyên thần đã khó, Đế Long chỉ e càng khó hơn. Nghĩ xem, bao nhiêu kỳ trân dị bảo trong tiểu thế giới của ta đều bị ngươi ăn sạch. Nếu là người khác, tu vi đã sớm tiến triển vượt bậc không biết bao nhiêu, vậy mà nhìn ngươi chẳng có phản ứng gì, ăn vào cũng như không.”

Nàng hỏi Đế Long: “Ngươi ăn nhiều linh dược linh quả như vậy, có tiến triển gì không?”

Đế Long nghiêng đầu suy nghĩ, hình như không có tiến triển gì. Nghe Khương Hoài Ưu hỏi, nó liền biến trở lại hình dạng rồng, cẩn thận kiểm tra cơ thể.

Hóa thành một con rồng khổng lồ bay lượn trên không trung, Đế Long cúi đầu nhìn phía sau, giơ móng vuốt sờ lên cặp sừng rồng. Nó bất ngờ vui mừng reo lên: “Có tiến bộ, sừng rồng của ta đã dài ra một chút!”

Nó co hai ngón vuốt lại ước lượng: “Chắc dài khoảng thế này.”

Một con rồng dài mười mấy trượng, cặp sừng gần một mét chỉ dài thêm chưa đến một tấc? Thật uổng phí biết bao nhiêu linh vật!

Khương Hoài Ưu nhận ra mình không nuôi nổi con rồng này, bắt nó tu luyện quá hao tổn, đặt trong tu chân giới cũng chẳng ai có thể gánh nổi. Sau một thoáng suy tư, nàng quyết định: “Thả con ăn nhiều này ra ngoài tự kiếm ăn!”

Nàng nói với Đế Long: “Ngươi vốn sinh ra là tiên, trong tu chân giới không có công pháp nào thích hợp cho ngươi tu luyện. Nhưng ngươi có thể hấp thụ linh khí thiên địa, tinh luyện nguyên thần để cường hóa bản thân. Tuy nhiên, linh khí trôi nổi trong thiên địa quá mỏng manh, khó có tác dụng với ngươi. Ngươi hãy tìm kiếm linh thạch – thứ tinh hoa linh khí ngưng tụ từ thiên địa, có lẽ sẽ bổ trợ được cho ngươi.”

Đế Long hỏi: “Tìm linh thạch bằng cách nào?”

Khương Hoài Ưu giải thích: “Dưới lòng đất có các mạch khoáng linh thạch, linh thạch trong tu chân giới đều được khai thác từ các mạch khoáng này. Mỗi môn phái lớn đều dự trữ linh thạch. Linh thạch là nền tảng của các môn phái tu chân. Đệ tử tu hành cần linh thạch, pháp trận bảo vệ sơn môn vận hành cũng cần linh thạch, luyện chế pháp bảo hay đan dược đều cần linh thạch làm phụ liệu bổ sung nguyên khí cho tu chân giả.”

Nàng cẩn thận giảng giải cho Đế Long về vị trí các mỏ linh khoáng đã biết và nhiều vấn đề thường thức trong tu chân giới. Sau khi nói xong, nàng còn tặng Đế Long một pháp bảo trữ vật và một khối ngọc bài.

Đế Long nhận lấy bình ngọc trữ vật, đeo lên eo, rồi cầm ngọc bài trên tay hỏi: “Ngọc bài này dùng để làm gì?”

Khương Hoài Ưu đáp: “Nếu ngươi gặp nguy hiểm chí mạng, ngọc bài này có thể cứu mạng ngươi một lần. Nhưng nó chỉ dùng được một lần duy nhất.”

Đế Long, vốn quen bị truy sát, vui vẻ nhận lấy ngọc bài, lại hỏi: “Ngươi có thể cho ta thêm vài khối không?”

Ngươi tưởng đây là cải trắng chắc!

Khương Hoài Ưu nói: “Nếu một khối không cứu được ngươi, thì dù có một trăm khối cũng vô dụng.”

*******************************************************

Khương Hoài Ưu mở sơn môn, để Đế Long rời đi.

Đế Long vừa bước ra khỏi sơn môn liền lấy bình ngọc ra, chuyển toàn bộ vật phẩm từ nhẫn trữ vật và túi trữ vật vào trong bình, sau đó vứt nhẫn và túi đi. Nó lập tức bay thẳng đến Thánh địa Thiên Nguyên gần nhất. Thánh địa Thiên Nguyên là một thế lực lớn sản xuất linh thạch, Khương Hoài Ưu từng nói rằng một nửa số linh thạch trong thiên hạ đều xuất phát từ các mạch khoáng nằm trong phạm vi thế lực này.

Là một kẻ bị cả thiên hạ truy sát, Đế Long đương nhiên không dám quá phô trương. Nó hóa thân thành một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi với gương mặt thanh tú, lặng lẽ bay với tốc độ bình thường như một tu chân giả thông thường, hướng về thành chính của Thánh địa Thiên Nguyên.

Trên đường, nó nhìn thấy vô số động thực vật hóa thành nhân hình, cũng đang bay về cùng một hướng với nó.

Bất chợt, một đạo nhân mặc áo choàng đen đuổi theo Đế Long, hỏi: “Tiểu hữu cũng đang đến Thiên Nguyên Thành bái kiến Yêu Thần sao?”

Đế Long ngạc nhiên chớp mắt nhìn đạo sĩ lão niên trước mặt, nhận ra đây chính là một con giao long đen hóa thành. Nó giật mình: “Yêu Thần ở Thiên Nguyên Thành?”

Nhưng rất nhanh, nó phản ứng lại, thuận theo lời của lão giao long, đáp: “Đúng vậy, tôn giá cũng biết Yêu Thần đang ở Thiên Nguyên Thành sao?”

Hắc bào đạo nhân cười lớn: “Yêu Thần tái hiện nhân gian, triệu tập chúng ta đến Thiên Nguyên Thành để yết kiến. Đã đến lúc yêu tộc chúng ta được ngẩng cao đầu rồi! Tiểu hữu, đi thôi, chúng ta cùng đi.”

Đế Long chớp chớp mắt, nhận ra thái độ của lão giao long rõ ràng là xem nó như một yêu tộc. Nó hỏi: “Ta tự nhận hóa thân thuật của mình hơn người, tôn giá làm sao nhận ra ta không phải nhân tộc?”

Hắc bào đạo nhân lại bật cười ha hả: “Lão phu vốn là giao long đắc đạo, trong cơ thể chảy dòng máu long tộc, lại tu luyện suốt ba nghìn năm, trải qua hơn bảy mươi đại kiếp lớn nhỏ, đã bắt đầu tụ thành long khí, nên vô cùng nhạy cảm với khí tức của long tộc. Tiểu hữu, long khí trên người ngươi có thể che giấu người khác, nhưng không qua được mắt ta đâu!”

Hắn cười híp mắt, hỏi thêm: “Nếu lão phu đoán không sai, ngươi cũng là một chi của giao long tộc phải không?”

Đế Long toát mồ hôi, đành gật đầu thừa nhận.

Hắc bào đạo nhân lại hỏi: “Không biết tiểu hữu tu luyện ở đâu? Trong tộc, số người tu luyện đến đại thành tụ long khí không nhiều, người có long khí đậm đặc như tiểu hữu lẽ ra sớm đã chấn động yêu tộc mới phải.”

Đế Long cắn răng, đáp: “Ta luôn ẩn thế tu hành, mấy ngày gần đây mới xuất thế. Nơi ở của ta nghèo nàn, chẳng đáng để nhắc tới.”

Hắc bào đạo nhân chợt nhớ đến một chuyện, thở dài nói: “Nhân tộc thực sự ức hiếp quá đáng. Gần đây, một tộc nhân của chúng ta ẩn cư tu luyện trong rừng Hoang Hồng đã bị tu chân giả nhân tộc hạ độc thủ.”

Đế Long cũng thở dài: “Đáng tiếc, ta nghe động tĩnh chạy tới thì đã muộn một bước. Hơn nữa, khi ấy các chủ nhân của mấy thánh địa xuất hiện, ta liền rời đi. Nghe nói sau đó nguyên thần của Chân Long xuất hiện?”

“Thiên hạ vạn tộc đều đang tìm kiếm nó, thần long thấy đầu không thấy đuôi, khó mà lần ra tung tích.”

Một rồng một giao long vừa trò chuyện vừa bay, tốc độ càng lúc càng nhanh. Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến cổng thành Thiên Nguyên.

Thiên Nguyên Thành là một thành trọng yếu của Thánh địa Thiên Nguyên thuộc nhân tộc. Hiện tại, toàn bộ yêu tộc khắp thiên hạ đang tụ hội tại đây, khiến Thánh địa Thiên Nguyên phải mở pháp trận hộ thành, cấm bất kỳ ai bay vào từ trên trời. Tất cả việc ra vào đều phải hạ cánh và đi bộ qua cổng thành.

Hắc bào đạo nhân cùng Đế Long bước vào thành, ngay lập tức có một đại yêu tiến đến chào hỏi hắc bào đạo nhân, sau đó cung kính mời ông ta vào một tửu lâu lớn trong thành.

Tửu lâu này không khác gì một cung điện, giữa tửu lâu có một hồ nước nhỏ, trên hồ dựng hành lang điêu khắc, đậu đầy các thuyền hoa. Tiếng tơ trúc, ca múa và những cuộc đối thoại sôi nổi vang lên từ khắp nơi, không khí náo nhiệt vô cùng. Ven hồ là những tòa lầu độc lập được xây dựng bao quanh, mỗi tòa lầu đều được bảo vệ bởi pháp trận, lấp lánh vàng son, trông vô cùng phi phàm.

Đế Long tò mò ngó quanh, hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”

Hắc bào đạo nhân đáp: “Túy Tiên Lâu! Một nơi phong nguyệt do Bích Tiêu Cung điều hành. Lần tụ hội yêu tộc này được tổ chức tại đây, Yêu Thần cũng đang ở trong lâu này.”

Đế Long suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Bích Tiêu Cung? Là Bích Tiêu Cung của Tử Thiên Quân sao?”

“Đúng vậy!”

Con đại xà yêu đang tiếp đón hắc bào đạo nhân liếc mắt nhìn Đế Long, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu hữu mà lại không biết đến Túy Tiên Lâu sao?”

Hắc bào đạo nhân mỉm cười đáp: “Đây là hậu bối trong tộc của ta, trước giờ luôn ẩn thế, tất nhiên không rành những chốn phong nguyệt của tục trần. Tu đạo mà dính đến phong nguyệt chi địa thì cũng không hay.”

Đại xà yêu gật đầu: “Đúng, đúng, đạo trưởng nói rất phải. Mời đi lối này.”

Hắn dẫn hắc bào đạo nhân đến trước một tòa lầu nhỏ, nói: “Đây là nơi tụ họp của các đại năng thuộc giao long nhất tộc.”

Hắc bào đạo nhân dẫn Đế Long vào trong, trực tiếp bước lên lầu hai.

Vừa đến cửa lầu hai, Đế Long đứng sững lại, thầm kêu lên: “Nhiều giao quá! Nhiều màu sắc quá!”

Nó đưa tay chỉ vào từng con giao quanh chiếc bàn dài trong phòng, đếm lớn tiếng: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười một…”

Đếm xong, nó lại chỉ vào hắc bào đạo nhân bên cạnh, tròn mắt kéo dài giọng nói: “Mười hai con giao! Nhiều giao quá!”

Các giao long đang ngồi quanh bàn đều cau mày nhìn Đế Long. Thấy dáng vẻ quê mùa, chưa từng thấy qua thế sự của nó, lại vì đi cùng hắc bào đạo nhân nên không ai lập tức làm khó, nhưng sắc mặt của chúng đều trầm xuống.

Một người trong số đó đứng lên, định quát mắng, nhưng bị tiếng cười lớn của hắc bào đạo nhân cắt ngang: “Tiểu hữu, sai rồi, phải là mười ba con. Ngươi quên đếm chính mình rồi.”

Đế Long đưa móng vuốt lên vỗ trán, ngượng ngùng kêu một tiếng: “À…”

Con hồng giao vừa đứng lên liền hỏi: “Đại ca, đây là đứa nhà quê nào mà đến cả danh hào của mười hai đại yêu giao long tộc ta cũng không biết?”

Hắc bào đạo nhân vội giải thích: “Tứ đệ đừng trách. Tiểu hữu này trước giờ ẩn cư tu luyện trong rừng Hoang Hồng, chưa từng xuất thế. Gần đây vì đồng tộc trong rừng bị nhân tộc hạ độc thủ nên mới kinh động mà rời khỏi đó.”

Hồng giao nghe vậy, gật đầu: “Thì ra là vậy! Đã là đồng tộc, lại cùng đại ca đến đây, ta không so đo với nàng nữa.”

Con hoa giao ngồi ở cuối bàn liếc nhìn Đế Long, nhếch mép nói: “Tộc ta từ trước đến nay dương thịnh âm suy, hiếm khi gặp được một con giao cái. Tiểu giao hữu quả là dị số hiếm thấy. Nào, hóa bản thể cho các huynh xem thử xem ngươi thuộc loài giao nào?”

Đế Long chớp mắt nhìn sang hắc bào đạo nhân. Thấy ông ta nhẹ nhàng gật đầu, nó lại nhìn quanh các giao khác trong phòng. Tất cả đều chăm chú nhìn nó, ánh mắt đầy mong chờ.

Nó chu môi, giơ tay lên, ngay lập tức hóa thành một con giao long khổng lồ toàn thân rực rỡ ánh vàng, trông chẳng khác nào Chân Long giáng thế, nhưng trên đầu lại có một chiếc sừng vàng độc nhất. Nó gầm lên một tiếng “Gr-ừ—” giống như long ngâm, nhưng vì thân thể quá lớn, cả tòa lầu nhỏ bị chèn ép, phát ra những tiếng rạn nứt đau đớn. Pháp trận bảo vệ lầu bị phá, mái nhà cũng bị cặp sừng của nó đâm thủng.

Tất cả mười hai con giao trong phòng bị ép rơi xuống tầng một, bị sàn nhà tầng hai đè trúng, kêu lên oai oái.

Đế Long thu nhỏ lại, hóa về hình người, đứng ở góc duy nhất còn nguyên vẹn của tầng hai, cúi đầu nhìn xuống đám giao long đang ngồi bệt dưới tầng một, hỏi: “Thấy rõ chưa? Có cần ta biến lại lần nữa không? Chỗ này chật quá, hay để ta ra ngoài biến lại cho các huynh xem?”

Nó tỏ ra rất tự tin với thuật biến hóa của mình, cho rằng hóa thành giao sẽ không bị phát hiện.

“Khụ! Không cần đâu, không cần!”

Hắc bào đạo nhân chật vật bò dậy từ đống đổ nát, phủi bụi trên người, nói: “Ngươi sắp hóa long rồi phải không?”

Đế Long chu môi, uất ức nói: “Không được, sừng trên đầu ta mãi không hóa thành sừng của rồng.”

Hắc bào đạo nhân thở dài, đáp: “Đến khi chiếc sừng ấy hóa thành sừng rồng, ngươi sẽ thành long phi tiên. Nhưng trong thế gian này, muốn bước qua ngưỡng ấy thực sự quá khó.”

Hoa giao cũng lồm cồm bò dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm: “Đệt, nữ hài trông nhỏ tuổi vậy mà tu vi lại cao thế!”

Nói xong, hắn chợt nhớ ra cảnh giới của Đế Long còn vượt xa mình, lập tức thu lại thái độ, hành lễ, chắp tay nói: “Vừa rồi ta có nhiều điều thất lễ, mong tiểu hữu rộng lượng bỏ qua.”

Đế Long ngơ ngác nhìn hoa giao, thắc mắc hỏi: “Ngươi vừa rồi thất lễ với ta lúc nào?”

Mười hai con giao cùng im lặng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Con giao này chưa từng ra ngoài thấy thế giới, ngốc đến mức bị trêu chọc cũng không biết!”

Hoa giao đột nhiên rùng mình, thầm kêu lên: “Không ổn rồi! Con giao cái này mà ngốc như vậy, nếu ra ngoài bị yêu tộc khác trêu chọc, thì mặt mũi giao long tộc chúng ta còn để đâu nữa? Nếu chỉ là một con giao nhỏ thì không sao, nhưng đằng này lại là một con giao đã tu luyện đến cảnh giới này mà vẫn bị trêu chọc, chúng ta – những đại yêu của giao long tộc – chẳng còn mặt mũi mà gặp ai!”

Nó lập tức truyền âm nỗi lo lắng của mình đến các huynh đệ. Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đồng lòng: “Nhất định không thể để nàng ra ngoài, tránh để yêu tộc khác làm trò cười.”

Bạch giao lên tiếng: “Tiểu hữu, đã tu luyện đến cảnh giới này, ngươi xứng đáng gia nhập hàng ngũ đại yêu của giao long tộc. Không biết ngươi có sẵn lòng kết bái cùng chúng ta, lấy tình huynh muội mà xưng hô?”

Lời của Bạch giao vừa dứt, đám giao trong phòng lập tức biến sắc, lại dùng nguyên thần truyền âm với nhau:

Hồng giao: “Yêu tộc chúng ta phân chia tôn ti theo thực lực. Nếu xét theo thực lực, lẽ ra chúng ta phải gọi nàng là lão đại. Nhưng nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch đó, gọi nàng là lão đại không hợp lý chút nào.”

Hoa giao: “Không sao, nàng ngốc mà. Cứ để nàng làm lão ấu đi, vị trí giao mười ba dành cho nàng là được.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Thế nhưng, Đế Long vốn là Chân Long xuất thân. Nguyên thần truyền âm của đám giao này trước mặt nàng chẳng khác nào mấy sợi chỉ mỏng trôi lơ lửng, nàng không muốn nghe cũng khó.

Nghe thấy đám giao khinh thường mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức trầm xuống, giận dữ nói lớn: “Ta không ngốc! Các ngươi đừng hòng liên kết lại hại ta! Xét về thực lực, ta phải làm lão đại, các ngươi đều phải gọi ta là lão đại!”

Hắc bào đạo nhân nghe vậy, sắc mặt liền sa sầm, nói: “Vẫn theo quy tắc cũ, so tài một trận để định ngôi thứ.”

Hắn thầm nghĩ: “Con giao nhỏ này ngây thơ như vậy, rõ ràng không quen đánh nhau với người khác, chiến lực chắc không mạnh lắm. Ta vẫn tự tin giành được vị trí lão đại, giữ vững uy danh của mình.”

 

 

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
Hài hước, linh dị thần quái, tiên hiệp, tu chân

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây