Chương 1: Lang băm
Trước khi gặp bác sĩ Dương, tôi luôn nghĩ xu hướng tình cảm của mình hoàn toàn “chuẩn chỉnh”. Tôi đích thị là một cô gái thẳng chính hiệu, mê trai đẹp không lối về, yêu đàn ông đến mức chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Cho đến khi gặp cô ấy, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra…
Thì ra tôi nông cạn.
Tôi không thật sự yêu trai – tôi chỉ mê cái đẹp.
Tôi… có lẽ… là… song tính.
Ca trực đêm ở khoa cấp cứu hôm nay ban đầu là của lão Hứa, nhưng tên già đó đột nhiên có việc, đổi ca cho bác sĩ Dương.
Thật ra tôi hiểu mà. Hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa có bạn gái, tóc thì lưa thưa, nhà lại hối như giặc, nên mấy vụ xem mắt kiểu truyền thống làm sao mà bỏ được.
Không đi thì về nhà xác định bị “sấm sét vang trời”, bà mẹ ở nhà phải hóa thân thành Vương Mẫu nương nương đập nát Thiên cung luôn ấy chứ.
Hiểu thì hiểu, nhưng tôi vẫn tức.
Lần sau mà gặp lại, tôi nhất định phải trêu chọc ông ấy cho bõ ghét.
Tại ông ấy mà giờ tôi phải một mình trơ trọi trong căn phòng lạnh, thay vì đang được ôm ấp trong vòng tay của bác sĩ Dương, được cô ấy hôn lên chóp mũi và đôi môi, còn tôi thì rì rầm mấy lời mặn mòi mà cô ấy thích nghe, chọc cô ấy đỏ mặt, nóng người như cái lò sưởi biết di động.
Thay vì thế, tôi đang nằm ôm gối của cô ấy, một mình viết hồi ký tình yêu, như thể là nhân vật chính trong bộ phim ngôn tình sến súa của chính đời mình.
Theo ngôn ngữ của mấy đứa “giang hồ mạng”, thì đây là lúc nên “kính cạn một ly cho chuyện cũ”, tưởng niệm thanh xuân đã khuất, thêm vài ký hiệu ngôi sao và mũi tên cho đúng “chất”… là chuẩn bài.
Mà nói đúng hơn, không phải “chúng tôi” có thanh xuân ấy, mà là tôi thôi.
Năm tôi mười tám thì bác sĩ Dương đã hai mươi tám.
Mười tám tuổi — chỉ cần nghĩ đến là thấy máu nóng dồn lên tim, là độ tuổi tươi tắn nhất, rực rỡ nhất, như cá vừa vớt lên từ biển, như mật ngọt, như cánh đồng hoa rực rỡ, như ngọn gió biển còn vương mùi tanh mặn, như chiếc tháp nước sọc đỏ trắng giữa nắng hè.
Và đương nhiên, có cả cái thứ “đáng chết” gọi là lớp 12.
Ai mà chẳng thế — cứ bước vào năm cuối cấp là tìm mọi lý do để xin nghỉ, từ sổ mũi cho đến nhức đầu. Miễn sao trốn được khỏi chuỗi khổ hình mang tên: bài kiểm tra tuần, bài kiểm tra tháng, thi giữa kỳ, thi học kỳ, thi thử, thi thật…
Tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp cô ấy là vào một tối thứ Năm. Hôm đó trời vừa dứt cơn mưa lớn, không khí đậm mùi đất ẩm, mà chẳng hiểu sao tôi lại thích cái mùi ấy đến lạ.
Mẹ dẫn tôi đi khám vì chóng mặt.
Đầu óc tôi quay như chong chóng, có cảm giác đầu và chân bị đảo lộn, như thể thế giới này không còn thật nữa.
Giờ nghĩ lại, có khi cơn chóng mặt đó là dấu hiệu… “Người sẽ khiến đời mày đảo lộn đang đến đấy, chuẩn bị đi là vừa.”
Và đúng thế — tôi đã xong đời.
Khi đó, bác sĩ Dương chỉ để lộ đôi mắt.
Đôi mắt lạnh nhạt, kiêu kỳ, xa cách.
Từng sợi tóc của cô ấy đều được buộc gọn gàng, bàn tay dài gõ bàn phím thành thạo, móng tay sạch sẽ, mắt cá chân trắng muốt.
Tôi nhìn cô ấy từ đầu đến chân, chẳng khác nào tên biến thái, nếu đầu tôi có cảnh sát, chắc tôi đã bị bắt ít nhất năm lần vì “suy nghĩ đen tối”.
Khi đó tôi chưa biết thế là thích.
Vì trong đầu tôi, yêu người cùng giới là chuyện không thể.
Tôi chỉ muốn lại gần cô ấy, nghe cô ấy nói chuyện, biết cô ấy sống ra sao ngoài đời.
“Gần đây có bị cảm lạnh không?” — Đó là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi, sau khi nghe mẹ tôi kể bệnh tình.
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, lắc đầu.
Ai ngờ vừa lắc xong thì chóng mặt hơn, suýt ngã.
“Chóng mặt lắm… bác sĩ ơi, em chóng mặt thật… Em vừa lắc đầu đã thấy choáng rồi.”
Cái đầu quay cuồng khiến tôi từ bỏ luôn cái gọi là “trưởng thành” hay “chín chắn”.
Bệnh quan trọng hơn.
Cô cho tôi đi chụp CT đầu và xét nghiệm máu và kết quả thì: không có gì bất thường.
Cô nhìn kết quả, lại nhìn tôi.
Ánh mắt hai người giao nhau, chỉ vỏn vẹn hai giây, mà tôi cảm thấy như vừa chạy xong 800m.
Cô khẽ cười, rồi quay sang nói với mẹ tôi: “Không có gì nghiêm trọng đâu, có thể do áp lực lớp 12, nên để cháu thư giãn chút là được.”
Thế là… không thuốc men, không chẩn đoán thêm, không lưu lại.
Tôi nhìn chằm chằm tấm thẻ tên trên ngực áo cô rất lâu, âm thầm ghi nhớ: Dương Mẫn.
Mẫn như “mẫn cảm”, “nhanh nhẹn”, “tinh ý”, “nhạy bén” — toàn là từ mang nghĩa tích cực.
Tôi ngồi trên xe mẹ về nhà, ngẩn ngơ nhớ lại.
Mẹ thì vừa lái xe vừa than “tốn 300 nghìn để đổi lấy từ yên tâm”.
Mà tôi chẳng nghe lọt chữ nào.
Thật ra còn một chữ nữa: quá mẫn (dị ứng).
Trong y học gọi là phản ứng miễn dịch bất thường.
Người bình thường nghe đến “dị ứng” thì nghĩ đến ngứa, nổi mẩn, nhức đầu, chảy nước mũi… nói chung là mấy thứ phiền toái, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng không hiểu sao, với mọi thứ liên quan đến bác sĩ Dương, tôi lại thấy nó rất lãng mạn, như được phủ thêm hai lớp filter lung linh.
Thật ra dị ứng cũng là một kiểu tự vệ — thà liều mạng phản ứng còn hơn nằm im chịu đựng.
Kiểu “thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành”.
Sau này khi đã ở bên nhau, có lần tôi hỏi cô ấy về lần đầu gặp nhau ấy.
Không ngờ cô ấy còn nhớ và còn cắn răng khẳng định tôi giả vờ chóng mặt.
Tôi nằm ườn trên sofa xem show giải trí, ép cô ấy ra tận mép ghế, trong khi cô ấy vừa ôm laptop làm luận văn vừa bị tôi đá lia lịa vì tôi cười không kiểm soát.
“Em không giả vờ! Lúc đó em chóng mặt thật!”
Trời đất chứng giám, tôi đau thật, không phải cố tình trốn cái bài thi mô phỏng đâu!
“Ừm.” — Cô ấy chẳng thèm ngẩng đầu.
Tôi hậm hực tắt TV, bò dậy nghiêm túc hỏi: “Chị không tin em hả?”
Cô ấy liếc tôi, đẩy gọng kính:
“Không đáng tin.”
“Chị, chị… đồ lang băm!”
Tôi bực mình không nghĩ ra từ gì, chỉ biết gọi cô là lang băm, rồi còn kể lể: “Chị không khám ra bệnh em. Hôm đó về nhà em vẫn còn chóng mặt, mãi mới ngủ được!”
Nói đến cuối giọng tôi yếu dần, lại bắt đầu xích lại gần cô ấy để nũng nịu.
Cô ấy không chịu nổi kiểu mè nheo này, đành cười bất lực, gập laptop lại.
Ngay lập tức, tôi lao vào lòng cô ấy.
Tôi gỡ kính cô ấy ra, hôn nhẹ lên lông mi đang run run của cô ấy.
Rồi hôn cả lên mũi nữa.
Người này, chỉ cần tôi “mồi” chút là bốc lửa ngay.
Đôi mắt lạnh lùng kia bỗng trở nên mờ đục, đôi bàn tay không an phận lặng lẽ luồn vào áo ngủ của tôi, vuốt ve từng đốt sống lưng và vòng eo.
“Đồ tiểu lừa đảo… lỗi của chị… là do học thuật chưa đến nơi đến chốn…” Cô ấy khẽ cắn và thì thầm bên tai tôi, hơi thở nóng rực.