Chương 101: Đan dược
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy cửa phòng đóng lại, không khỏi thở dài một cái.
Nàng xoay người nhin sắc mặt Liễu Nhi lạnh lùng, chỉ cảm thấy như đang đối diện với Tần Diệc Thư.
Thậm chí, Liễu Nhi so với Tần Diệc Thư còn khó đoán hơn.
Ít ra khi các nàng rời nhân gian, Tần Diệc Thư vì thành hôn, cũng đã thay đổi nhân tính hóa đi rất nhiều, có gặp bằng hữu như nàng thỉnh thoảng cũng lộ ra chút tâm tình.
Nhưng mà Liễu Nhi thì khác biệt, đối mặt với nàng và Thẩm Lục Mạn là hai người thân nhất, vẻ mặt cũng ít khi xuất hiện cảm xúc, tựa như phàm trần thế tục đối với nàng là phù vân vậy.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: “Liễu Nhi, lần này con nói quá phận rồi.”
Liễu Nhi lên tiếng nói: “là con nghĩ không chu đáo, mẫu thân đừng giận, Ôn gia gia dù sao cũng là cường giả chân chính, hắn sẽ hiểu cần làm gì, mới tốt cho Ôn Nhuyễn.”
Kinh Ngạo Tuyết đau đầu chính là cái này, nàng hỏi: “nhưng mà trên đời này không phải nói đường tắt ngắn nhất là tốt nhất sao, Ôn Thiết Tân và Thiên Kiếm Tông có thù với nhau, bọn họ không làm được gì Ôn Thiết Tân, không lẽ không làm gì được tiểu cô nương luyện khí kỳ như là Ôn Nhuyễn? cách làm này của con khác gì đưa dê vào miệng cọp?”
Liễu Nhi nghe vậy híp mắt lại nói: “thù hận rồi cũng qua đi, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn là chuyện vô cùng ngu xuẩn, Ôn Thiết Tân năm đó vì thanh danh, làm mất mặt Thiên Kiếm Tông, mới tạo thành cục diện hôm nay, lẽ nào trong lòng hắn không biết, đến Thiên Kiếm Tông, mới là lựa chọn tốt nhất cho Ôn Nhuyễn sao? con nghĩ hắn chắc chắn biết, chỉ là hắn không muốn làm mà thôi.”
“Hơn nữa…” Liễu Nhi đột nhiên cười nói: “người không nói, ta không nói, thiên hạ ai mà biết Ôn Nhuyễn là cháu gái Ôn Thiết Tân? Thiên Kiếm Tông cũng không thể tra ra được địa vị của đối phương.”
Kinh Ngạo Tuyết ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy Liễu Nhi nói cũng đúng.
Nàng bất đắc dĩ đỡ trán, cho đến khi bên ngoài có người mở cửa phòng.
Nàng nhìn về phía cửa, đã thấy Thẩm Lục Mạn ra ngoài dạo quay về.
Không khí trong phòng có chút căng thẳng, Thẩm Lục Mạn nghi hoặc hỏi: “đã xảy ra chuyện gì?”
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra.
Thẩm Lục Mạn ngồi trên ghế, uống một ngụm linh suối nói: “việc này Liễu Nhi làm quá giới hạn rồi, nếu con không muốn làm đệ tử Ôn Thiết Tân thì từ chối là được, cần gì phải kéo Ôn Nhuyễn vào?”
Liễu Nhi đảo trong mắt nói: “nương thân nói có lý, Liễu Nhi sẽ ghi nhớ.”
Kinh Ngạo Tuyết liếc nhìn Liễu Nhi, rồi nhìn Thẩm Lục Mạn, đột nhiên phát hiện mình mới là người ngu xuẩn nhất.
Nàng chống cằm bất đắc dĩ nói: “nếu đặc tội Ôn Thiết Tân, vậy chúng ta cũng không thể ở lại khách điếm này thôi, với lại chúng ta ở lại tiên thành Thanh Cảng này cũng đã làm trễ thời gian lắm rồi, đến lúc nên về nhà chăm sóc linh thảo trong linh điền rồi.”
Thẩm Lục Mạn đồng ý, nàng cũng không thích không khí ở tiên thành Thanh Cảng lắm, vừa rồi muốn giải sầu một chút, Kinh Ngạo Tuyết đòi đi theo, còn bị nàng khuyên ở lại.
Nhưng mà đi dạo tiên thành một chút nàng cảm thấy khó chịu hơn, nên đi vòng về.
Có lẽ nàng không quen chỗ có nhiều tu sĩ, ở nhà cũng không bị đè nén như vậy.
Kinh Ngạo Tuyết nắm tay nàng, các nàng cũng không thể về liền, nên ở lại khách điếm chờ.
Tối đến, Ôn Thiết Tân và Ôn Nhuyễn không quay lại, nhưng tiểu nhị lại tới.
Tiểu nhị nói vài câu, ý là muốn đuổi người.
Vì Ôn Thiết Tân đã mang cháu gái rời đi rồi, đây là đi mà không tạm biệt, các nàng vốn là khách Ôn Thiết Tân mời đến, trừ phi mỗi ngày trả một khối linh thạch thượng phẩm, nếu không khách điếm cũng không có rảnh từ thiện, đến lúc sẽ đuổi người.
Kinh Ngạo Tuyết cũng bó tay, nàng sờ mũi một cái nói: “được rồi, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, đoàn người dọn dẹp rời khách điếm.
Trên đường đi, Liễu Nhi nói: “sau này con hành sẽ khôn khéo hơn một chút.”
Kinh Ngạo Tuyết vỗ vai nàng nói: “con lớn rồi, có suy nghĩ của con, tự mình quyết định đi, ta và nương con định về nhà, con muốn theo chúng ta về hay ở lại tiên thành đi đấu trường, tiếp tục thực chiến?”
Liễu Nhi à một tiếng nói: “mẫu thân, con về với mẫu thân trước đi, trước đó người nói chuyện luyện đan không thể gác lại, mẫu thân về nhà còn phải chuẩn bị luyện đan, con sẽ ở bên cạnh quan sát học tập.”
Kinh Ngạo Tuyết có chút bất ngờ với quyết định của nàng, nhưng cũng không nói gì nhiều, đoàn người rời tiên thành Thanh Cảng, về đảo nhỏ.
Trên đường về nhà, Kinh Ngạo Tuyết để ý tới linh thảo trong linh điền của mình, tuy mọc không tệ nhưng chờ lớn lên cũng cần một thời gian.
Bất quá linh thao trong không gian nhanh hơn gấp đôi, linh thảo chắc là đã lớn rồi.
Nàng đứng cạnh linh điền dùng phép hóa mưa, rồi về nhà.
Kinh Ngạo Tuyết thấy Thẩm Lục Mạn híp mắt, nhìn bộ dạng có vẻ buồn ngủ, liền để nàng về phòng nghỉ ngơi.
Nàng và Liễu Nhi vào Thanh Mộc Đỉnh.
Linh thảo trong không gian đã trưởng thành xong, nàng và Liễu Nhi đi gắt lấy, gắt xong đả tọa một chút nghỉ ngơi, rồi vào phòng luyện đan bắt đầu luyện đan.
Mặc dù trước đó Kinh Ngạo Tuyết đã được khảo hạch trong Thanh Mộc Đỉnh, nhưng thực sự dùng linh thảo luyện đan thì là lần đầu.
Liễu Nhi đứng bên cạnh hỏi: “mẫu thân, không biết người định luyện chế đan dược nào?”
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “trên bàn bày chính là linh thảo ta cần để luyện chế đan dược, Liễu Nhi đã đọc không ít sách dược, vậy có đoán được ta muốn luyện đan dược gì không?”
Liễu Nhi đi vòng quanh bàn, suy nghĩ một chút nói: “linh thảo này chủng loại không quá phong phú, có thể luyện được mười mấy loại đan dược, đơn giản quá thì không thể kiếm tiền, phải là loại đan dược cung không đủ cầu trên thị trường.”
Nàng suy luận một chút nói: “chắc là dưỡng nhan đan, trú nhan đanm còn có hoàn nguyên đan và huyền linh đan.”
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “không sai, xem ra đọc sách không uổng công, đúng là có ba loại đầu, còn loại thứ tư, trên thị trường cũng không đủ cầu, nhưng tu sĩ cần lại không nhiều, cho nên huyền linh đan con đoán sai rồi, ta định luyện chế hoàng linh đan.”
Huyền linh đan và hoàng linh đan đều cho tu sĩ ngự thú dùng, và thú cưỡi dùng.
Dựa theo cấp bậc thiên địa huyền hoàng, công hiệu huyền linh đan chắc chắn mạnh hơn hoàng linh đan.
Nhưng thực tế muốn luyện hai loại đan này cũng cần linh thảo như nhau.
Bất quá cách luyện khác nhau mà thôi.
Huyền linh đan so với hoàng linh đan khó luyện chế hơn, đương nhiên luyện chế được giá càng đắt hơn.
Nhưng mà luyện chế huyền linh đan lại có lời hơn, nếu tu sĩ ngự thú có năng lực mạnh sẽ không cần huyền linh đan, nhưng mà yếu quá cũng không mua nổi huyền linh đan.
Cho nên huyền linh đan trở thành đan dược khó xử trên thị trường, sau khi tiểu nhị ở Bách Thảo Đường nói cho biết mới hiểu được chuyện này.
Liễu Nhi liền hiểu ra, tiếp thu thêm kiến thức.
Hiện tại lò luyện đan và linh thảo đã chuẩn bị xong, linh khí trong người Kinh Ngạo Tuyết cũng còn nhiều, tiếp theo là luyện đan dược.
Kinh Ngạo Tuyết lấu linh thảo ra, cho vào lò luyện đan.
Thật ra cách tốt nhất là dùng mộc hệ dị năng làm sạch tạp chất trong linh thảo, nhưng Kinh Ngạo Tuyết định dùng đan dược này đem ra ngoài bán, luyện đan dược không thể không có tạp chất, nếu không sẽ khó kiếm tiền còn kéo phiền toái đến cho mình.
Nàng đem linh thảo dựa theo trình tự cho vào lò luyện đan, lò luyện đan vốn đã có địa hỏa, cộng thêm Kinh Ngạo Tuyết dùng Ly Mộc Phần Hỏa khống chế.
Mặc dù là lần đầu thực hành luyện chế, nhưng động tác lại rất là thành thạo, tựa như đã từng luyện chế trăm ngàn lần rồi.
Liễu Nhi ở bên cạnh nhìn không chóp mắt, chờ cho tất cả linh thảo vào lò luyện đan, nàng mới để ý trên đầu Kinh Ngạo Tuyết ra mồ hôi.
Nàng ddauw tay lau mồ hôi giúp Kinh Ngạo Tuyết, chờ một lát sau, thì nghe trong lò luyện đan truyền đến tiếng ầm ầm, sau đó hương đan nồng nạc xộc vào mũi.
Kinh Ngạo Tuyết khống chế hỏa lò cho tất đi, Ly Mộc Phần Hỏa cũng chủ động rút về đan điền của nàng, nàng đứng dậy tới cạnh lò luyện đan kiểm tra, bên trong có hơn năm mươi viên thành hình, còn có một chút luyện chế thất bại.
Nhưng tỉ lệ thành đan này là rất cao.
Nếu đổi thành luyện đan sư khác, chắc chỉ được hai mươi viên, cũng coi như là bậc thầy luyện đan rồi.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết mừng rõ, nhưng không dám đắc ý, vì nàng biết rõ, tỉ lệ thành đan cao, là đa phần dựa vào Thanh Mộc Đỉnh.
Cũng khó trách Thanh Mộc Chân Quân mấy ngàn năm trước đột nhiên vang danh tu tiên giới.
Vì Thanh Mộc Đỉnh là tiên khí thực sự, có thể nâng cao tỉ lệ thành đan cực lớn.
Nàng lấy đan dược ra khỏi lô đỉnh, Liễu Nhi không cần phân phó tự đi lấy lọ sứ trắng đến.
Kinh Ngạo Đem đan dược cho vào bình sứ, cầm hai viên đưa cho Liễu Nhi một viên nói: “đây là dưỡng nhan đan ta luyện chế, mặc dù hiện tai con còn nhỏ tuổi, nhưng dùng cũng sẽ có chút công hiệu, con ném thử một viên đi.”
Liễu Nhi cầm đan dược trên tay thưởng thức, nghe vậy đáp lời, cho đan dược vào miệng nuốt.
Kinh Ngạo Tuyết để ý gò má nàng, dùng đan dược xong, khuôn mặt Liễu Nhi cũng rạng rỡ hơn, da mặt so với trước càng nhẵn hơn, thần sắc cũng trong trẻo, nhìn ngũ quan không có gì thay đổi nhưng cả người sinh động hoạt bát vài phần.
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng nói: “xem ra luyện chế đan dược thành công rồi, con còn nhỏ nên biểu hiện không rõ ràng, nếu tu sĩ có tuổi ăn vào hiệu quả nhất định sẽ rất rõ ràng.”
Nàng nói rồi ăn một viên.
Ánh mắt Liễu Nhi nhìn khuôn mặt Kinh Ngạo Tuyết, chỉ cảm thấy mẫu thân đẹp hơn xưa.
Liễu Nhi không khỏi ngây ra, lại nhớ đến Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi nàng…
Bộ dạng Tiểu Hôi so với mẫu thân còn đẹp hơn nhiều, bá đạo sắc bén không ai so nổi…
Nhưng nàng vì mình mà chết rồi.
Nháy mắt Liễu Nhi siết chặt tay, cắn chặt răng, nhưng phản ứng chỉ một chút liền hoãn xuống.
Nàng thản nhiên nói: “mẫu thân, còn phải luyện đan tiếp sao?”
Kinh Ngạo Tuyết đóng nắp bình lại nói: “ta luyện xong một lần rồi, lúc này đến con thử xem.”
Liễu Nhi ngẩn ra, rồi lên tiếng.
Nàng nhớ rõ quá trình luyện đan, thậm chí vừa rồi còn thấy mẫu thân làm một lần.
Nhưng đổi lại nàng luyện chế, mặc dù phương pháp không đổi, nhưng mà thành quả…
Chỉ có bốn viên thành đan, còn lại thành bột phấn, màu xanh đan dược cũng khác với Kinh Ngạo Tuyết luyện chế trước đó.
Kinh Ngạo Tuyết bóp đan dược, đan dược mềm nhũn, dùng sức liền bể ra.
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy kỳ quái, nàng tận mắt nhìn Liễu Nhi luyện đan, quá trình dùng linh khí không có gì sai, trước đó nàng cũng không có dùng mộc hệ dị năng.
Nhưng mà kết quả luyện đan này lại kếm đi nhiều.
Liễu Nhi cười nói: “mẫu thân, xem ra con không có thiên phú luyện đan rồi, con cũng không phải chủ nhân Thanh Mộc Đỉnh, bản thân lại không có hỏa linh khí, cho nên luyện ra đa dược không tốt, con sẽ cố gắng học biết luyện đan, còn lại có mẫu thân bên cạnh rồi, con sẽ không thiếu đan dược.”
Dứt lời nàng nhớ đến dự định của mình, nói tiếp: “nếu con đến Thiên Kiếm Tông, mẫu thân sẽ mang đan dược đến cho con hay là con mang hết một lần luôn?”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy thì cười, búng trán nàng một cái nói: “được rồi, ta không có ép, việc luyện đan ta cần con hiểu được quá trình và nguyên lý thôi, còn mất thứ khác cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Liễu Nhi lên tiếng, sau đó Kinh Ngạo Tuyết lại luyện đan, nàng vẫn đứng bên cạnh trông coi.
Linh khí trong cơ thể Kinh Ngạo Tuyết hữu hạn, luyện đan nhiều thân thể chịu không nổi.
Lúc này nàng phải dùng mộc hệ dị năng chữa trị kinh mạch dùng linh khí quá độ, rồi tự mình luyện chế thêm hoàn nguyên đan, cái này dùng cho tu sĩ bị khô kiệt linh khí, để tăng lại linh khí.
Đây là đan dược tu sĩ thường dùng khi thi đấu, so với dưỡng nhan đan, trú nhanh đan nữ tu thích dùng cũng không kém gì, luôn ở trong trạng thái cung không đủ cầu.
Nàng nhớ rõ không lâu nữa bí cảnh Thiên Nguyên sẽ mở ra, tiên thành Thanh Cảng sẽ chọn ra tu sĩ luyện khí kỳ và trúc cơ kỳ.
Nàng nghĩ vậy đem hết linh thảo luyện thành đan dược, rồi dẫn Liễu Nhi ra ngoài không gian.
Nàng cảm thấy mệt mỏi, nói với Liễu Nhi muốn nghỉ ngơi vài ngày, rồi đi tiên thành Thanh Cảng, Liễu Nhi không biết chuyện bí cảnh Thiên Nguyên sẽ mở ra, nghe lời gật đầu.
Thật ra Kinh Ngạo Tuyết cũng tận dụng, nàng đến phòng tu luyện, dùng lịch thạch làm tụ linh trận, dùng linh khí sung túc bổ sung cho kinh mạch và đan điền khô kiệt như vùng đất khô cần bầu trời hạ mưa.
Không biết tu luyện bao lâu, nàng cũng đã điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất.
Nàng thở dài một hơi, mở mắt đứng dậy, nghe trên người truyền đến mùi hôi thối.
Nàng vội dùng thanh khiết chú, lúc trước ở nhân gian, sau khi dùng linh khí khô kiệt rồi thì lại tiếp tục tu luyện, bình thường cũng là tu vi tăng lên một chút.
Lúc này cũng như thế, nhưng mà chỗ này là tu tiên giới, vô số nguy hiểm rình mò, nếu tiêu haoheste linh khí trong người, đây mới là hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Trong lòng nàng nghĩ: sắp tới không thể như vậy.
Nàng mở cửa phòng, lúc này bên ngoài đã khuya, nàng nhìn bầu trời, đột nhiên nhớ mấy năm trước, lần đầu nàng biết đến Thẩm Lục Mạn là bán yêu.
Khi đó, trên trời trăng tròn to như lúc này vậy.
Nghĩ lại, cứ như chuyện đã xảy ra kiếp trước.
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu cười, múc nước đi tắm rồi về phòng.
Thẩm Lục Mạn nằm trên giường ngủ say, Kinh Ngạo Tuyết bò lên giường, ôm thân thể nàng từ phía sau.
Thẩm Lục Mạn ú ớ gì đó, Kinh NgạoTuyết nghe không hiểu, chỉ trấn an vỗ lưng nàng nói: “ngủ đi, cùng ngủ.”
Thẩm Lục Mạn hé mắt nhìn, tựa như con mèo đáng yêu mê người, nhìn nàng một cái cọ cọ vai nàng rồi tiếp tục ngủ.
Còn nàng thì phải cố gắng áp chế dục vọng của mình xuống.
Tu hành tới tu vi của nàng rồi thì không cần lo ăn ngủ nữa, nhưng nàng vẫn thích kiểu của phàm nhân, cho nên nàng nhắm mắt lại, cảm giác được khí tức ấm áp của Thẩm Lục Mạn, chốc lát liền ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Lục Mạn dậy sớm làm đồ ăn, Liễu Nhi chỉ nếm một chút liền dừng đũa.
Chờ Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn ăn xong, Liễu Nhi hỏi: “mẫu thân, trước đó người nói muốn đến tiên thành Thanh Cảng, là muốn mang đan dược luyện chế đi bán sao?”
Kinh Ngạo Tuyết uống một ngụm trà nói: “không chỉ vậy, ta còn có một việc không nói cho hai người biết.”
Nàng đem tin tức về bí cảnh Thiên Nguyên lần trước nghe được ở cửa thành kể lại.
Thẩm Lục Mạn nghe vậy sắc mặt trầm trọng nói: “bí cảnh Thiên Nguyên lại mở ra vào lúc này a.”
Nàng hiễu rõ tu tiên giới hơn là Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi, tính thời gian thì bí cảnh sẽ mở ra trong mấy tháng này.
Nên trước đó nàng đi dạo ở tiên thành cảm thấy tu sĩ nhiều lên thì ra là vì chuyện này.
Nàng thở dài một hơi nói: “đây đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, đúng là một cơ hội tốt, vì trong bí cảnh Thiên Nguyên có nhiều cơ duyên, yêu thú tu vi cũng không quá cao thâm, nhưng mà…”
Nàng nhìn thoáng qua Liễu Nhi nói: “tu sĩ khi đã vào bí cảnh Thiên Nguyên rồi thì sẽ phải ở trong đó một tháng, cho đến khi bí cảnh Thiên Nguyên mở ra lần hai, còn nếu bở lỡ thời gian mở ra lúc này, chờ đến khi bí cảnh mở ra lần nữa thì những người lại trong đó… cho đến giờ cũng không còn tung tích gì nữa.”
“Đây là phương diện một người trong đó, quan trọng nhất các ngươi phải nhớ kỹ, uy hiếp lớn nhất ở bí cảnh không phải đến từ trong bí cảnh, mà là đến từ các tu sĩ cũng vào bí cảnh với các ngươi.”
“Lần trước lúc bí cảnh Thiên Nguyên mở ra, đi vào bí cảnh có 300 người, cuối cùng đi ra chỉ còn hơn một trăm người, không chỉ lần trước, mỗi lần đi vào rồi ra cũng như thế, tuy còn nhiều tinh anh, nhưng mà giữa các tu sĩ trước giờ hay có cạnh tranh người chết ta sống, cho nên…”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: “giữa các tu sĩ có nội đấu nghiêm trọng, tu sĩ luyện khí kỳ và trúc cơ kỳ cùng đi vào trong, đến khi đó sẽ có đánh lén, tu sĩ luyện khí kỳ không phải là đồ ăn cho tu sĩ trúc cơ kỳ sao?”
“Cái gì?” Thẩm Lục Mạn nghe không hiểu ý nàng.
Kinh Ngạo Tuyết khoát tay nói: “không có gì, nói chung cái này không khoa học a.”
Thẩm Lục Mạn không để ý nói: “ba đại thế lực ở tu tiên giới cũng đã làm ra quy ước, cấm lạm sát, nhưng hiểu quả không cao, cái này còn xem vận khí từng người, dù là như vậy, Liễu Nhi con vẫn muốn đi vào sao?”
Liễu Nhi gật đầu nói: “cầu phú quý trong nguy hiểm, con nghe mẫu thân nói đến bí cảnh cũng cảm thấy hứng thú, cơ hội này khó có được, con cũng muốn đi vào tự mình thử nghiệm một chút.”
Thẩm Lục Mạn nhíu mày nhưng không nói gì.
Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm nói: “chắc là còn có nhiều ước thúc, nếu không tu sĩ đã sớm tự giết lẫn nhau rồi, đây đối với các thế lực lớn sẽ tổn thất rất nhiều.”
Thẩm Lục Mạn suy nghĩ một chút nói: “ta nhớ r rồi, từng tu sĩ trước khi vào trong, đều phải mang một thẻ bài, dựa vào thể bài mới có thể vào trong bí cảnh Thiên Nguyên, đồng thời một tháng sau rời khỏi bí cảnh cũng phải mang theo thẻ bài này.”
“Ban đầu ba trăm tu sĩ vào bí cảnh, nội đấu tổn thất nặng nề, đây là điều ba đại thế lực không muốn thấy, nên dùng bí pháp nhìn trộm trên thẻ bài, chỉ cần dùng bí pháp thì ở bên ngoài bí cảnh đều sẽ nhìn thấy được bên trong, tuy là vẫn có tu sĩ chết, nhưng mà só lượng giảm đi nhiều so với những lần trước.”
Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng nói: “ta đã nói rồi, đến lúc đó ta mang theo Liễu Nhi cùng vào bí cảnh, ta sẽ dùng cách đặc biệt tìm được Liễu Nhi, có ta che chở nàng, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Lục Mạn vẫn có chút không yên lòng, nhưng đối với chuyện Liễu Nhi đi rèn luyện nàng không có nhúng tay vào.
Nàng thở dài một hơi nói: “được rồi, các ngươi đi đi a, trong thời gian này ta vẽ thêm nhiều phù triện hơn, đến lúc đó các ngươi mang theo bên người, cũng có thể bảo vệ mình trong bí cảnh.”
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “phiền nương tử rồi.”
Thẩm Lục Mạn nhẹ nhàng liếc nàng một cái, bắt đầu tính toán chế phù triện.
Kinh Ngạo Tuyết mang chén đĩa trên bàn đi dọn nói: “vậy bây giờ chúng ta đến tiên thành Thanh Cảng thôi a.”
Dứt lời, cả nhà liền bay đến tiên thành Thanh Cảng.
Tu sĩ ngoài cửa tiên thành Thanh Cảng càng nhiều, Kinh Ngạo Tuyết nghĩ thầm: nhiều người muốn vào bí cảnh, nhưng lại chỉ có 100 người được vào.
Trong đó tu sĩ luyện khí kỳ 80 người, trúc cơ kỳ 20 người.
Cho nên tỉ lệ hiện tại là do ba đại thế lực nghiên cứu ra.
Không gian trong bí cảnh Thiên Nguyên không ổn định, nếu tu sĩ có tu vi mạnh quá đi vào, sẽ khiến bí cảnh dễ sụp đổ, có 300 tu sĩ đi vào thì sẽ chỉ còn 100 người đi ra.
Nhưng 100 người này, hoặc là được trời phù hộ, vận khí cực tốt, còn không thì là có thực lực tinh anh thực sự.
Tu sĩ tổn thất nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng đến tu tiên giới.
Nàng thở dài một hơi, con đường tu tiên chính là kỳ ngộ, khiêu chiến đi song song với nhau, dựa vào tính cách của nàng, thì sẽ không thích loại chuyện này, nhưng mà không ngừng luyện đan tu luyện để lãng phí tâm tính và tu vi là không thể được.
Rốt cuộc đến lượt các nàng nộp linh thạch đi vào thành, mọi người xung quanh còn đang bàn luận về chuyện bí cảnh Thiên Nguyên.
Thẩm Lục Mạn nói: “chúng ta đi tìm khách điếm, tìm tiểu nhị hỏi một chút.”
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: “đi tìm quản sự ta gửi bán ngọc trước, hắn buôn bán ở tiên thành Thanh Cảng, chuyện này chắc chắn hắn biết.”
Sụ thực chúng minh suy nghĩ của nàng là đúng.
Quản sự thấy nàng đến, liền để tu sĩ cấp thấp bán dùm, tự mình dẫn Kinh Ngạo Tuyết lên lầu nói chuyện: “các ngươi lúc này đến là muốn hỏi ta chuyện bí cảnh Thiên Nguyên sao?”
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “ngươi đoán đúng rồi, ta dự định mang nữ nhi cùng vào trong đó, nếu không lấy được tư cách cũng có tehre luận bàn với các tu sĩ cùng giai, cũng không tệ.”
Quản sự nghe vậy vuốt râu nói: “tu vi của ngươi trong số các tu sĩ trúc cơ kỳ coi như không tệ, nhưng danh sách cũng không dễ dành được, có lấy hay không đều nhờ vào bản lĩnh, ta cũng nói một chút, nếu muốn có được tư cách, cách tốt nhất chính là lấy được số thứ tự cao ở đấu trường tiên thành này, còn không thì ngươi dùng linh thạch mua nó, có người nói chỉ cần tìm chỗ đưa một trăm ngàn lịnh thạch phẩm, thì sẽ mua được rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Liễu Nhi nói: “đã có một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm rồi cần gì vào bí cảnh Thiên Nguyên rèn luyện chi nữa?”
Có một trăm ngàn linh thạch này có thể mua được rất nhiều cơ duyên.
Quản sự buông tay nói: “ta đâu biết suy nghĩ của những người có tiền kia, chắc là đưa tiểu bối đi vào rèn luyện, đến lúc đó nói không chừng sẽ tìm mười người tỷ đấu mạnh nhất, để bọn họ trở thành hộ vệ cho chúng.”
Kinh Ngạo Tuyết mím môi, đối với chuyện này không nói gì.
Quản sự này cũng tốt, còn chỉ cho bọn họ lối ra.
Lên đấu trường tìm thứ tự, nói muốn cũng có, đơn giản cũng có, khó cũng có.
Kinh Ngạo Tuyết lấy linh thạch bán ngọc bội gửi chỗ quản sự, lấy số ngọc bội cuối còng trong túi trữ vật đưa cho quản sự rồi đi tới Bách Thảo Đường.
Trước đó nàng luyện chế nhiều đan dược, vì có quen biết tu sĩ luyện khí kỳ Lưu Đinh, nàng liền đi tìm Lưu Đinh.
Mặc dù tu vi Lưu Đinh không cao, chỉ là luyện khí bảy tầng, nhưng đã sớm đến Bách Thảo Đường làm công kiếm linh thạch rồi, người linh hoạt miệng lại ngọt, biết Kinh Ngạo Tuyết muốn bán đan dược hắn cũng không kinh ngạc gì.
Liền đưa nàng đến quầy bán đan dược, quản sự vuốt râu cười nói: “khách quan muốn bán đan dược gì?”
Kinh Ngạo Tuyết đem bốn lọ đan dược để lên quầy.
Quản sự mở ra, hương đan nồng nặc xông lên.
Tu sĩ trong Bách Thảo Đường liền bị hương đan hấp dẫn tò mò hỏi: “đây là đan được gì? thơm quá vậy?”
Quản sự hiểu nhiều, vội đóng nắp lọ lại, một số tu sĩ kiến thức đồng dạng cũng biết đan dược trong bình nhất định được luyện chế cực tốt, một tu sĩ macjw trường bào xanh đi tới chắp tay với Kinh Ngạo Tuyết một cái nói: “không biết đạo hữu này muốn bán loại đan dược nào?”
Quản sự trừng mắt liếc hắn, hắn mặc kệ, vẻ mặt tươi cười như hoa xuân.
Kinh Ngạo Tuyết nhạy bén nhận thấy được tu sĩ trước mắt cũng là luyện đan sư, nàng không mặn không lạt nói ra bốn loại đan dược, tu sĩ cũng không tị hiềm, liền mở các lọ đan dược ra, lấy mỗi lọ một viên, say đó chậc chậc kỳ lạ nói: “phẩm chất đan thượng cấp, nhìn bên trên còn có đan văn, đây là biểu tượng đan dược thượng phẩm mới có được, đan dược này là ai luyện chế, không đơn giản a.”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, thấy những ánh mắt của các tu sĩ khác đều bị hấp dẫn, phiền muộn nói: “là một tiền bối của ta luyện chế, giao cho ta đi bán, quản sự không biết ngươi ra giá bao nhiêu, chỗ ta còn một ít.”
Quản sự còn chưa nói, tu sĩ trẻ kia liền nói: “ta trả một trăm linh thạch hạ phẩm.”
Kinh Ngạo Tuyết xì cười một tiếng, sau đó chợt nghe tu sĩ đó nói thêm: “một viên.”
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Đúng là cao a, trước đó nàng chỉ biết hai mươi viên đan bán được hai ngàn linh thạch hạ phẩm thôi.
Giá tiền này có thể nói là đắt gấp đôi Bách Thảo Đường rồi.
Nhưng không ngờ sắc mặt quản sự không vui nói: “Lâm Thanh Sơn, ngươi đừng có đứng đây phá việc mua bán của ta, cho dù ngươi là người của quản sự Thần Mộc Tông phái đến thì chuyện của Bách Thảo Đường chúng ta không đến lượt ngươi nhúng tay.”
Lâm Thanh Sơn kỳ quái nhìn hắn nói: “Bách Thảo Đường vốn dựa vào Thần Mộc Tông, ngươi dĩ nhiên phải nghe ta, ta là luyện đan sư tứ phẩm, ngươi ở đây định bỏ người tài sao?”
Hắn liếc mắt, thấy quản sự còn muốn nói, hắn lại không muốn nghe tiếp.
Hắn khoát tay, nói với Kinh Ngạo Tuyết: “hay là chúng ta đến khách điếm đi, vừa uống trà vừa nói chuyện.”
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy phiền phức nói: “không cần, nếu ngươi nhìn trúng đan dược này thì chỉ cần đưa linh thạch cho ta là được.”
Lâm Thanh Sơn sờ mũi, cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn thở dài một hơi nói: “được rồi, chỗ ngươi bao nhiên viên, tính theo giá một viên một trăm linh thạch, tổng lại hết đi.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy hai mắt sáng lên nói: “chỗ này đúng là không tiện, chúng ta tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện đi.”
Lâm Thanh Sơn cười nói: “được, nếu muốn tìm chỗ tiện lợi, vậy về nhà ta đi, chỗ đó chắc chắn thanh tịnh an toàn.”
Dứt lời hắn liền dắt Kinh Ngạo Tuyết rời khỏi Bách Thảo Đường.
Quản sự Bách Thảo Đường thấy vậy, tức đến xì râu, nhưng nghĩ lại, Lâm Thanh Sơn mua được đan dược rồi, cũng sẽ phải chia cho Bách Thảo Đường một nửa, tâm tình hắn mới có chút thoải mái.
Bị Lâm Thanh Sơn cướp mất khách, dù sao vẫn tốt hơn bị người khác cướp.
Hắn nghĩ vậy cũng không bực lắm, lại tiếp tục cười cười bán đan dược.
Kinh Ngạo Tuyết theo Lâm Thanh Sơn đến một cái biệt viện, nàng ngồi trên ghế, lấy hai mươi lọ đan dược trong tũi trữ vật ra, rồi nói: “tổng cộng một ngàn viên, ngươi tính linh thạch cho ta đi.”
Lâm Thanh Sơn tưởng đan dược cực phẩm như vậy không nhiều, nhưng không ngờ Kinh Ngạo Tuyết lại có một ngàn viên, mặc dù từ nhỏ đã làm bạn với đan dược, nhưng mà cũng bị số lượng này của nàng dọa sợ.
Lam Thanh Sơn nói: “ngươi chờ ta chút, ta phái người đi chuẩn bị linh thạch, nhưng mà ngươi có thẻ nói cho ta biết đan dược này là tiền bối nào luyện chế không?”
Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng nói: “tiền bối không thích bị quấy rầy, lần này ta tiện đường giúp một chuyến thôi, ta cũng không biết hắn tên gì, chỉ biết hắn rất hào hiệp, linh thạch bán đan dược này ta được giữ lại một phần, còn lại đưa cho hắn.”
Lâm Thanh Sơn nói: “vậy vị đạo hữu có thể chỉ cho ta biết chỗ tiền bối đó không?”
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Nàng dứt khoát nói: “không được.”
Lâm Thanh Sơn vẻ mặt thất vọng, hắn cầm lọ sứ trên tay suy nghĩ, rồi mở ra, lấy một viên ra dùng, nhất thời cảm giác được linh khí tinh thuần tràn vào trong cơ thể.
Khó nhất là, tạp chất bên trong cực ít.
Hắn mừng rỡ như điên, hắn là luyện đan sư, cả gia tộc đều luyện đan, cũng vì vậy nên mỗi người trong nhà đều tích không ít đan độc trong người.
Dù sao luyện đan sư ban đầu luyện chế đan dược xong cũng phải tự thử trước, rồi xác định tiêu chuẩn.
Lâu ngày thì rơi vào khốn cảnh này.
Đan dược này tạp chất cực ít, hắn cũng luyện chế được, nhưng mà không thể luyện được đan dược cực phẩm như vậy.
Hắn không hoài nghi lời Kinh Ngạo Tuyết nói là vì, Lưu Đinh là người của hắn, luôn báo cáo tình huống khách nhân với hắn, thấy Kinh Ngạo Tuyết bán đan dược kiếm tiền, Lưu Đinh cũng nói cho hắn nghe về Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết đến mua hạt giống linh thảo, chỉ mới một tháng, dù có dùng cách xử lý tốt hơn nữa thì linh thảo cũng không thể lớn nhanh như vậy được.
Cho nên chắc chắn không phải là Kinh Ngạo Tuyết luyện chế rồi.
Quan trọng nhất là tu vi và tuổi tác Kinh Ngạo Tuyết nhìn không cao, nếu muốn luyện chế đan dược như vậy tu vi chí ít cũng phải kim đan kỳ mới được.
Cho nên hắn không nghĩ là Kinh Ngạo Tuyết làm.
Hạ nhân vào phòng lấy linh thạch, đưa cho Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết liền muốn cáo từ.
Lâm Thanh Sơn không có cản nàng, chờ nàng đi khỏi liền cho người theo dõi.
Hắn tò mò vị luyện đan sư sau lưng Kinh Ngạo Tuyết này.
Lúc này Kinh Ngạo Tuyết đã hối hận, nàng cố ý để lại đan dược có tạp chất, đem những đan dược tốt nhất để lại trong Thanh Mộc Đỉnh.
Nào ngờ đồ phế thải, lại khiến người khác để ý như vậy.
Lễ nào trình độ luyện đan sư tu tiến thấp dữ vậy sao.
Hay là do tiên khí quá lợi hại?
Kinh Ngạo Tuyết không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng mà qua việc này, tương lai nàng phải cẩn thận nhiều hơn, thậm chí không thể luyện chế đan dược bằng Thanh Mộc Đỉnh được.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
2017 năm sắp kết thúc rồi… Một năm này cùng năm rồi giống nhau qua thật nhanh… Ta tháng sau nhất định phải điều chỉnh một chút thời gian.
Sao bao lớn gia, ngủ ngon.