Chương 113: Tặng cho
Kinh Ngạo Tuyết nhẹ nhàng lau môi cho Thẩm Lục Mạn, vừa rồi cọ xát hôn qua, môi của đối phương dường như vừa đỏ vừa sưng.
Nàng cúi đầu, dựa vào trán Thẩm Lục Mạn cười nói: “sao hôm nay nàng lại có hứng thú như vậy, ta vừa vào liền đến lấy lòng?”
Thẩm Lục Mạn cắn môi nhìn nàng, trong mắt hàm chứa hơi nước nhàn nhạt nói: “ta sợ ngươi còn đang giận ta.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy nhíu mày nói: “nàng không nói ta cũng xém quên chuyện này, ai, mỗi lần nàng làm sai đều dùng mỹ nhân kế, lần sau không được như vậy nữa nha.”
Thẩm Lục Mạn nghiêng đầu nói: “ngươi không thích sao?”
Kinh Ngạo Tuyết nghẹn họng nói: “đương nhiên là thích rồi, nhưng nàng cũng không thể dùng cách này mãi, ta cũng không dễ gì rơi vào bẫy của nàng hoài, nếu còn dấu lần nữa thì phải tự mình đi kiểm điểm cho ta.”
Thẩm Lục Mạn nhíu mày nói: “nhưng mà lúc đầu ta cũng không biết sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.”
Nàng biết thân thể của mình đang dần trở nên suy yếu, nhưng khi đó nàng không cảm giác được nghiêm trọng như vậy, nàng không muốn nói để Kinh Ngạo Tuyết lo lắng.
Có thể đây chính là chuyện đối với Kinh Ngạo Tuyết khiến cho nàng bất mãn.
Nàng thở dài một hơi đang định nói gì đó, nhưng lại cảm nhận được có ánh mắt bình tĩnh đang nhìn chằm chằm các nàng.
Nàng cảnh giác nhìn về phía hướng đó, thì thấy một con mèo trắng.
Nàng sửng sốt một chút, Kinh Ngạo Tuyết theo ánh mắt nàng nhìn lại, thì thấy Huyễn Ảnh Linh Miêu.
Nàng nói: “sao ngươi vào được, không phải ta nói ngươi trông chừng Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn rồi sao?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu đen mặt nói: “ta.. ta cũng cạn lời luôn rồi, lúc này ta vội vào Thanh Mộc Đỉnh là có chuyện gấp cần nói, nhưng thấy một màn của ngươi rồi, ta thấy cay mắt quá.”
Kinh Ngạo Tuyết mặc kệ nhíu mày, ôm Thẩm Lục Mạn vào ngực nói: “ngươi muốn nói cái gì, thì nói đi.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu bị nghẹn lần nữa, nó dừng một chút, mơ hồ nhớ phải cho Kinh Ngạo Tuyết một cái phúc lợi, nhưng mà vừa rồi bị cảnh hôn hít làm cho sợ hãi, hiện tại đầu nó trống rỗng, căn bản nghĩ không ra.
Nó bất lực dùng đệm thịt che mắt nói: “trong khoảng thời gian ngắn này ta nhớ không ra.”
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: “ngươi là não cá vàng à?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu muốn đánh nàng, nó tức giận: “dù sao cũng hơn ngươi chìm đắm trong ôn nhu hương, hứ!”
Dứt lời, nó chạy ra khỏi Thanh Mộc Đỉnh.
Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, Thẩm Lục Mạn nói: “nên ra ngoài trông Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn đi, ta lo hai đứa đang ở bên ngoài.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy gật đầu, cảm giác được Thẩm Lục Mạn biến thành dây leo quấn lên người nàng, nàng cười cười, đi ra khỏi Thanh Mộc Đỉnh.
Nàng dựa cây kiên trì đợi, dùng thần thức quan sát động tĩnh xung quanh, thỉnh thoảng có tu sĩ đi ngang qua, nhận thấy có khí tức của Kinh Ngạo Tuyết, liền quay đầu đi hướng khác.
Một bên khác nàng tiến hành chải vuốt lại linh khí trong cơ thể, tuy vào Thiên Nguyên bí cảnh rồi, hao tổn linh khí cũng không nhiều, nhưng mà nên khôi phục linh khí và thể lực sớm nhất, sau đó mới có lợi khi đến phía tây.
Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi tu vi đều không cao, trong Thiên Nguyên bí cảnh lại nổi tiếng nhiều linh khí, sau một canh giờ Ôn Nhuyễn cũng mở mắt trước.
Nàng nhìn Liễu Nhi ngồi cách đó không xa đả tỏa, liền lộ ra thần sắc vui vẻ.
Nàng muốn đi tới hỏi đối phương sao rồi, nhưng hiện tại Liễu Nhi đang tu luyện, nàng liền đi tới bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết, nghe Kinh Ngạo Tuyết ba hoa nói xạo một hồi, rồi đề nghị muốn đi phía tây.
Ôn Nhuyễn nghe vậy sửng sốt một hồi, nàng còn nhớ lời gia gia căn dặn, không được hành động một mình, không được đến phía tây Thiên Nguyên bí cảnh, vì yêu thú ở đó như bị điên, tu vi yêu thú ở đó cao hơn những chỗ khác rất khó đối phó.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết mới nói, nàng đang chuẩn bi đến phía tây.
Cái này…
Trên mặt Ôn Nhuyễn lộ thần sắc khó xử, Kinh Ngạo Tuyết không để ý tâm tình của nàng, một lát sau Liễu Nhi tỉnh táo lại, mọi người đi tới phía tây Thiên Nguyên bí cảnh.
Cửu Vĩ Linh Hồ nhàn nhã tự tại đậu trên vai Liễu Nhi, thân thể nó là do linh khí hóa thành, có lúc thì nhẹ như lông chim có lúc thì nặng như tòa núi.
Dĩ nhiên lúc này nó nhẹ như lông chim rồi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói: “khu vực bên kia vô cùng quan trọng, cho nên yêu thú và linh thú khai linh trí trong Thiên Nguyên bí cảnh ít dám bước vào khu vực phía tây kia, vì chỗ đó có Tuyết Linh Liên, nó có thể điều khiển toàn bộ yêu thú ở đó, nếu có khí tức lạ tiến vào, trong lòng có ý xấu, nhất định sẽ bị Tuyết Linh Liên cảm ứng được, sẽ không sống được lâu đâu.”
Kinh Ngạo Tuyết đã hiểu vấn đề này rồi, nàng nhìn xa xa, diện tích Thiên Nguyên bí cảnh không quá lớn, từ đông sang tây chỉ cần ngự kiếm phi hành, tầm một ngày ròng.
Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi đã có tu vi luyện khí kỳ rồi, đương nhiên sẽ không ngự kiếm phi hành, vốn nàng định dùng linh thuyền đưa các nàng đi, nhưng không ngờ Huyễn Ảnh Linh Miêu lại nghĩ ra phúc lợi này.
Đây là đông nam Thiên Nguyên bí cảnh, chính là khu vực Cửu Vĩ Linh Hồ quản lý, có nhiều linh thực sinh trưởng ngàn năm rồi.
Vì có hai linh thú chăm chỉ dưỡng đất, cho nên cũng coi như là nơi nguy hiểm trong Thiên Nguyên bí cảnh này.
Nhưng mà hiện tại Kinh Ngạo Tuyết và Huyễn Ảnh Linh Miêu đã ký kết khế ước rồi, Liễu Nhi và Cửu Vĩ Linh Hồ cũng đã ký kết khế ước rồi, mà Thiên Nguyên bí cảnh không lâu nữa sẽ sụp đổ, đến khi đó đất đai sẽ bị gió không gian xé nát.
Cho nên không thể lãng phí, đây coi như là lễ gặp mặt Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ cho Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết không ý kiến gì, Thanh Mộc Đỉnh của nàng là tiên khí, đối với linh thực không chán, chờ tu vi nàng cao thêm thì có thể trồng thêm.
Nhưng mà đã tiện nghi như vậy rồi, Kinh Ngạo Tuyết cũng không từ chối, cho nên nàng theo chỉ dẫn, đi lệch hướng khác.
Liễu Nhi biết nhưng không nói ra, Ôn Nhuyễn còn đang lo sợ phía tây là nơi nguy hiểm, nhưng không nhận ra đối phương đi hướng khác, chờ các nàng đến nơi, Ôn Nhuyễn thấy trên đất trồng nhiều linh thực lâu đời quý hiếm, kinh ngạc cười lớn.
Nàng lẩm bẩm nói: “linh thực này ở tu tiên giới có thể bán được cả ngàn vạn linh thạch, nhưng lại không có ai phát hiện ra.”
Chỗ này sinh trưởng cả một mảnh lớn, các tu sĩ tông môn và đại gia tộc không phải có thân thích biết về cả bí cảnh này sao? sao lại bỏ sót chỗ tốt như vậy a.
Nàng khó hiểu, Kinh Ngạo Tuyết cũng không nói gì nhiều, liền thẳng thắn: “nếu chúng ta vô tình gặp được rồi, nói rõ chúng ta có cơ duyên này, đừng nghĩ nhiều nữa, à, trong túi này có chuẩn bị hộp đựng linh thực. Ôn Nhuyễn, ngươi biết hái linh thực không?”
Ôn Nhuyễn chần chờ gật đầu nói: “từng theo gia gia sống trong núi, gia gia có dạy ta một chút.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: “vậy thì tốt rồi, chúng ta bắt đầu hái thôi, ai hái được là của người đó.”
Ôn Nhuyễn nghe vậy vội cua tay nói: “nói vậy sao được? chỗ này là Kinh bá mẫu phát hiện, thì nên để Kinh bá mẫu chia, ta thấy trong đây có vài linh thực cũng không lâu năm bằng, cứ để đó cho ta, với ta cũng không hiểu về luyện đan, Kinh bá mẫu cứ lấy những linh thực lâu năm đi, luyện chế đan dược chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt đối phương thành thật, nghĩ thầm: cũng là nha đầu tốt, tuy nàng không để ý linh thực này, nhưng là linh thực lâu năm, có thể luyện ra đan dược tốt.
Nàng cũng không có nhu cầu với phương diện này, nhưng mà chỉ muốn thử mà thôi, tiện cho việc thăng tài luyện đan của mình mà thôi.
Nếu Ôn Nhuyễn không đòi hỏi gì, nàng cũng gật đầu đồng ý, dù sao chỗ này linh thực cũng nhiều, dù nhiều hay ít gì cũng đã cả trăm năm rồi.
Cửu Vĩ Linh Hồ có chút buồn bực nói: “mấy thứ này đều là linh thực ta thích ăn, hay là mẫu thân Liễu Nhi a, ngươi đem mấy loại linh thực này trồng trong Thanh Mộc Đỉnh của ngươi đi a, đây đối với linh thú vô cùng có lợi.”
Kinh Ngạo Tuyết đen mặt nói: “vậy là mấy năm qua, số linh thực này là đồ ăn của các ngươi sao?”
Nàng còn tưởng rằng linh thú chỉ cần linh khí, cùng với tinh thần làm lương thực mà thôi.
Huyễn Ảnh Linh Miêu nhào vào bụi linh thảo, nhai một cây linh thảo nói: “đúng vậy, thứ này mùi vị khá tốt, tu sĩ cũng có thể dùng được, ngươi là luyện đan sư, khẳng định hiểu hơn ta.”
Kinh Ngạo Tuyết nhổ một gốc cây, rồi tự mình nhau, cảm giác nếm vào vị ngọt giống cam.
Nàng trước giờ không từ chối thức ăn, liền hái thêm vài cọng, cho Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn mỗi người một ít, còn lại nhân lúc bọn họ không chú ý liền cho dây leo một cây.
Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi không để ý nhiều đến thức ăn, nhưng Thẩm Lục Mạn lại thích vị của linh thảo này, Kinh Ngạo Tuyết cũng từ từ cho vào Thanh Mộc Đình nuôi trồng.
Một mảng lớn linh thực, mọi người cùng hái hết vài giờ mới xong, Ôn Nhuyễn lấy đủ phần của nàng rồi thì vui vẻ.
Chỉ một túi linh thảo này cũng đủ cho nàng dùng vài năm.
Chuyến này đi Thiên Nguyên bí cảnh, coi như không tệ rồi.
Các nàng nghỉ ngơi một hồi, rồi tiếp tục lên đường, càng đi về phía tây, không khí xung quanh lại càng lạnh.
Khi bước vào khu vực phía tây rồi, Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt liền nhìn thấy mấy cổ thi thể tu sĩ nàm trên đất.
Ngoại trừ tình trạng chết thê thảm ra, còn lại như là bị yêu thú cắn đến chết, Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy tinh thần cũng nghiêm túc hơn, nàng kéo Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi ra sau người, cẩn thận đến xem vết thương trên thi thể.
Phát hiện, mấy cổ thi thể này từng đánh nhau với yêu thú, nhưng vết thương chí mạng lại đến từ cổ, bụng, tim do kiếm làm bị thương.
Nhìn qua giống như có người cố tình bỏ đá xuống giếng, giết chết mấy tu sĩ này.
Nhưng đối phương không hề cướp đồ, vì túi treo bên hông mấy tu sĩ vẫn còn, trên người thậm chí còn có cả bảo bối mới lấy được từ trong bí cảnh.
Xem ra, tình hình thực sự đã trở nên nghiêm trọng rồi.
Huyễn Ảnh Linh Miêu đến gần đứng trên vai nàng nói: “xem ra hiện tại, Tuyết Linh Liên đang thực sự nổi giận rồi.”
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Biểu đệ hai ngày này kết hôn, cho nên ngày hôm nay cùng ngày mai đều ba nghìn chữ đổi mới.