Chương 149: Sinh ra
Ba ngày đã trôi qua, Kinh Ngạo Tuyết muốn quỳ trên đất, cho tổ tông trong bụng Thẩm Lục Mạn ra ngoài.
Mồ hôi trên người Thẩm Lục Mạn đều đã ướt sàn đan, sắc mặt nàng tái nhợt, môi vô tình cũng đã cắn vỡ, cực kỳ chật vật.
Kinh Ngạo Tuyết thực sự bị hài tử này làm tức chết rồi, nàng ngồi quỳ bên giường, nắm tay Thẩm Lục Mạn, mặc dù Thẩm Lục Mạn rất đau, siết tay nàng muốn hỏng, nhưng nàng vẫn không buông tay.
Nàng nhắm con mắt sưng đỏ, âm thanh khàn khàn nói: “không sinh nữa, cái này coi như giày thối đi, chỉ cần nàng bình an vô sự là tốt rồi.”
Thẩm Lục Mạn cố gắng mở mắt nhìn nàng, mấy ngày qua Kinh Ngạo Tuyết đã cùng nàng chịu khổ, nàng đau đến thần chí mơ hồ, cũng nhiều lần nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết lén khóc.
Hiếm khi Kinh Ngạo Tuyết khóc, dường như chưa từng khóc qua, lúc này lại vì nàng và hài tử mà khóc sưng cả hai mắt.
Nàng nhẹ nhàng cười nói: “đừng nói ngốc, sẽ nhanh thôi, có lẽ thời gian chưa đến, hoặc có nguyên nhân gì khác, hài tử cũng muốn ra, nào ngươi cho ta ăn một chút, ta thử lần nữa.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy gật đầu, nàng lau nước mắt cùng mồ hôi trên mặt, đi hái linh quả trồng trong không gian, ép thành nước đút vào miệng cho Thẩm Lục Mạn, nàng nhìn Thẩm Lục Mạn chật vật nuốt, trong lòng hận không thể đau thay nàng.
Không sinh nữa, chờ đứa nhỏ này sinh ra, thì không để cho Thẩm Lục Mạn sinh con nữa, cực khổ quá, nàng không nỡ.
Ánh mắt nàng phẫn hận trừng mắt nhìn cái bụng Thẩm Lục Mạn, nghĩ thầm: chờ ngươi sinh ra, ta sẽ chờ ngươi sinh ra…
Thẩm Lục Mạn uống nước trái cây xong, cũng khôi phục chút sức lực, nàng thở chậm lại, để mình bình tĩnh lại, hài tử trong bụng dường như cảm nhận được suy nghĩ của nàng, đến cả cơn đau cũng giảm bớt vài phần.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, hô hấp cũng chậm lại theo, nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lục Mạn nói: “để ta giúp nàng.”
Thẩm Lục Mạn nói: “cũng được.”
Trước đó Kinh Ngạo Tuyết cũng đã rót linh khí vào trong cơ thể Thẩm Lục Mạn rồi, cái này cũng không biết có thể giúp đỡ hay là ngăn cản.
Nàng để Thẩm Lục Mạn thả lỏng một chút, thế nhưng hài tử trong bụng lại cựa quậy, khiến cho cơn đau nhiều hơn.
Thẩm Lục Mạn lúc này cố gắng lên tinh thần thêm, sinh ra hài tử, nàng cảm giác được nếu lúc này không thể sinh ra, đứa nhỏ cùng nàng sẽ cùng gặp nguy hiểm.
Kinh Ngạo Tuyết dùng toàn bộ mộc hệ dị năng của mình, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Thẩm Lục Mạn nói: “nàng chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm Lục Mạn gật đầu, nói: “được rồi, bắt đầu thôi.”
Hai người chật vật sinh sản, các nàng ở trong không gian Thanh Mộc Đỉnh, cho nên không biết qua bao nhiêu ngày, trước giờ Tiêu Dao Minh trời quang mây tạnh, cư nhiên lại có một tầng mây đen bao phủ.
Thỉnh thoảng có sấm sét màu tím, rồi bay nhanh cuồn cuộn.
Liễu Nhi nhìn bầu trời, bên tai truyền đến âm thanh khẩn trương của Mạnh Cảnh Minh nói: “thời tiết xảy ra chuyện gì vậy? không lẽ trong Tiêu Dao Minh có tu sĩ kim đan hậu kỳ, sắp tiến giai nguyên kỳ rồi sao?”
Liễu Nhi lắc đầu nói: “không phải, khi ngươi và Ôn Nhuyễn tỷ đấu, ta có đến nhiệm vụ đường hỏi Ngụy Hành quản sự, hắn nói không có chuyện này, chuyện kết anh lớn như vậy, sẽ chấn động cả Tiêu Dao Minh này, không thể nào lén lút kết anh được, với lại tu sĩ kim đan kỳ trong lúc kết anh cần có tu sĩ nguyên anh ở bên cạnh hỗ trợ, như vậy mới đề cao khả năng kết anh được, không ai có thể che dấu được.”
“Nhưng đã qua ba ngày rồi, Tiêu Dao Minh cũng không có truyền ra tin tức gì, đã nói lên sấm sét này không phải động tĩnh kết anh!”
Mạnh Cảnh Minh mất mát a một tiếng nói: “vậy đã xảy ra chuyện gì, dù sao cũng không phải là khí trời thay đổi.”
Đây chính là Tiêu Dao Minh, trận pháp phòng ngự bố trí rất nhiều, cho dù là tu sĩ nguyên anh kỳ cũng không thể phá nổi.
Trên không Tiêu Dao Minh khí trời vẫn ổn định, mưa xuống cũng rất ít, còn chưa từng thấy sấm sét đáng sợ như vậy kéo đến.
Trong lòng Liễu Nhi mơ hồ suy đoán, ánh mắt nàng liếc qua phòng Kinh Ngạo Tuyết.
Từ lúc mẫu thân nói nương thân sinh nở, cũng đã qua ba ngày rồi, mây đen trên trời càng dày đặc, sấm chớp rền vang như khủng bố, nhưng mà vẫn chưa thấy mẫu thân từ trong phòng đi ra.
Mẫu thân không hề đột nhiên kết đan, cho nên động tĩnh này rất có thể liên quan đến nương thân và hài tử trong bụng.
Nàng từng điều tra ở Thanh Cảng tiên thành, chỉ cần hài tử có khí vận sinh ra, thì bầu trời sẽ có lôi kiếp.
Hài tử này…
Liễu Nhi thở dài một tiếng, chuẩn bị kỹ càng, nếu thực sự có liên quan đến muội muội, nàng cũng sẽ giúp muội muội mới sinh không có sức đề kháng một tay.
Mọi người trong Tiêu Dao Minh náo động không rõ, ngoài xa vạn dặm ở trong Huyền Thiên Tông tại Đông Hoa Quần Sơn, bầu trời cũng có cảnh tượng như vậy, bất quá so với lôi kiếp đáng sợ ở Tiêu Dao Minh thì tình huống chỗ này có vẻ ổn hơn một chút.
Ôn Thiết Tân chán nản ngáp một cái nói: “hài tử này khó sinh ba ngày rồi, còn chưa sinh ra, xem ra qua không nổi ải sống sót đầu tiên rồi.”
Vừa nói xong liền bị Mạnh Hoa Hạo kéo một cái, hắn ngước lên nhìn liền thấy đệ tử Huyền Thiên Tông trợn mắt nhìn lại, hắn mặc kệ nhún vai, mà hắn cũng không muốn ở đây, nếu có thể, hắn vẫn muốn về sớm để gặp cháu gái mình ở Tiêu Dao Minh.
Đi cũng nửa năm rồi, không biết Ôn Nhuyễn sao rồi, còn có Kinh Ngạo Tuyết, hài tử trong bụng thể tử nàng chắc đã sinh rồi, đúng hạn mà tính thì cũng chắc được nửa tuổi rồi.
Ôn Thiết Tân nghĩ đến cháu gái mình cùng với đứa bé vừa mới sinh, trong lòng liền mềm mại.
Không biết vì sao, chỗ này cũng có người sinh nở, nhưng hắn lại đối với đứa bé này cảm thấy chán ghét không thôi.
Tu sĩ tu luyện đến trình độ như hắn rồi, thì cũng có cảm ứng với thiên đạo, lần này hắn đột nhiên chán ghét, hẳn là có nguyên nhân bên ngoài, nói không chừng đứa nhỏ này chính là tai tinh thiên đạo.
Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nghĩ thầm: nếu đúng là như vậy, thì nên nhanh chóng giết chết đứa nhỏ này, miễn cho nguy hiểm kéo đến với cuộc sống của Ôn Nhuyễn trong tu tiên giới.
Nhưng mà, cha mẹ đối phương cũng không dễ chọc, mà chỗ này còn là địa bàn của Huyền Thiên Tông, cho dù là Ôn Thiết Tân thì cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Ah, tạm thời chờ xem đi, có thể sinh thuận lợi hay không còn chưa biết mà.
Lần này sinh ra chính là con của trưởng lão có thực lực mạnh nhất Huyền Thiên Tông, đạo lữ của hắn cũng đã có tu vi nguyên anh kỳ rồi, vốn sinh nở khó, ba ngày rồi còn chưa sinh được, lôi kiếp trên trời cũng đã rục rịch rồi.
Trưởng lão cũng đã bị trọng thương trong cuộc chiến ma đạo trước đó rồi, lần này là liều mạng muốn nhìn thấy đứa con nối dõi của mình sinh ra.
Hắn nắm tay đạo lữ nói: “Ứng nương đừng sợ, có ta ở đây cùng ngươi và hài tử.”
Ứng nương nhìn qua là một nữ tử trung niên đã hơn bốn mươi tuôi, ngũ quan nàng tinh xảo, khí chất ôn nhu, vì khó sinh ba ngày mà toàn thân chật vật, sắc mặt tái nhợt như là giấy.
Nàng nói: “Hứa lang, ta…”
Dường như biết nàng muốn nói gì, trưởng lão nhắm chặt mắt lại nói: “đừng nói, ta biết nàng là con của chúng ta, ta sẽ đối xử tử tế với nàng.”
Ứng nương nghẹn ngào hai tiếng, nước mắt không nhịn được mà hạ xuống nói: “là ta có lỗi với ngươi, nếu như hài tử này… thật là…. vậy ngươi cứ giết ta, rồi giết nàng.”
Trưởng lão cắn chặt răng nói: “sẽ không, thiên đạo sẽ không tuyệt tình như vậy, ngươi hãy yên tâm sinh nở, ta ra ngoài giúp nàng cản lôi kiếp.”
Ứng nương sụt sùi khóc gật đầu, thấy hắn không quay đầu lại rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười thảm đạm.
Nàng nhìn cái bụng cao vút của mình, đứa nhỏ này nàng từng mong chờ ngàn năm, vì sao đến lúc này mới sinh nở.
Nếu thật sự là hài tử ma vật, nàng sẽ là tội nhân của cả Hồng Trạch đại lục này.
Nhưng mà, nếu không phải thì đó chính là hài tử duy nhất của nàng và Hứa lang, nàng để Hứa lang trễ hơn trăm năm rồi, sắp chết đến nơi, nhưng không thể để lại cho hắn một sinh linh còn sống trên đời này.
Nàng cũng sống không được lâu nữa, ban đầu tư chất của nàng cũng kém hơn thanh mai trúc mã, tuy nhờ vào linh đan diệu dược của đối phương, may mắn kết thành nguyên anh, nhưng đã qua nhiều năm, tu vi cũng không tiến thêm được bước nào.
Với lại trước đó không lâu, ở Đông Hoa Quần Sơn còn có ma đạo hỗn chiến, nàng cũng bị thương không nhẹ, lại vì hài tử trong bụng mà nàng cũng không còn cách nào đi an dưỡng.
Nàng để lại cho Hứa lang huyết mạch này, để Hứa lang không có nàng trên thế giới này mà cố gắng sống sót.
Nàng nghĩ vậy, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc, nàng nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, liền bắt đầu lần sinh nở cuối cùng.
Lôi kiếp trên Huyền Thiên Tông càng lúc càng kinh khủng, đạo lôi thứ nhất nhanh chóng đánh xuống trưởng lão trên núi.
Ngay sau đó là đạo thứ hai, đạo thứ ba…
Nữ nhân đau đớn thét chói tai, trong lôi kiếp cũng có thể nghe được.
Tinh thần Ôn Thiết Tân chấn động, Mạnh Hoa Hạo kéo hắn nói: “đừng nói nhiều gây chuyện nữa, trước đó ngươi đã chọc nhiều người tức giận rồi.”
Ôn Thiết Tân nói: “ta cũng không muốn gây sự a, ta muốn về gặp cháu gái bảo bối của ta mà, nhưng mà lôi kiếp này quá hung hãn, Hàn Ứng Nương còn bị trọng thương, ta sợ là…”
Mạnh Hoa Hạo nghe vậy, vội vàng đứng dậy, nhìn mây sét cuồn cuộn trên trời nói: “haiz, nếu chúng ta đã ở đây, thì nên ra tay giúp đỡ a.”
Ôn Thiết Tân không tình nguyện nói: “ngươi chờ chút, cha người ta tự có cách.”
Vừa dứt lời, trưởng lão đứng trên đỉnh núi, lấy pháp bảo bổn mạng của mình, chống lại lôi kiếp điên cuồng.
Cùng lúc đó, lão già râu tóc bạc phơ ở Tinh Tú Tông, nhìn quái tượng trước mắt mở ra, kích động nói: “là thiên mệnh chi tử, thiên mệnh chi tử đến trái đất rồi, nàng sẽ dẫn dắt toàn bộ tu tiên gưới, tìm được sự sống trong khe hở, dẫn dắt nhiều huyết mạch ở Hồng Trạch đại lục mọc cánh thành tiên bay lên trời, đến tiên giới.”
Hắn vừa nói xong câu đó, liền bị nhân quả thiên đạo phản hệ, thất khiếu chảy máu tê liệt ngã xuống đất chết.
Đệ tử Tinh Tú Tông đau lòng, lại trọng đại cục, phân phó đệ tử đem việc này truyền đạt lại cho trưởng môn Huyền Thiên Tông.
Chưởng môn nghe vậy, kích động ánh mắt sáng lên nói: “Tinh Túc trưởng lão nói thật sao?”
Đệ tử truyền lời mặt không đổi nói: “là thật, trưởng lão đã tạ thế, chưởng môn hãy giúp đứa nhỏ này vượt qua thiên mệnh đã rồi hãy nói.”
Chưởng môn vì thái độ không vui của hắn mà nheo mắt lại, sau đó cười nói: “nói có lý, ta sẽ dẫn các trưởng lão nguyên anh đến hỗ trợ.”
Dứt lời, liền không thấy được bóng dáng.
Không biết qua bao lâu, chín chín tám mươi mốt đạo lôi tan đi, trên bầu trời Huyền Thiên Tông xuất hiện cầu vồng đếm không hết, nước mưa sáng lạng hạ xuống, mặt đất bị sét đánh đen lần nữa đổi thành sinh cơ.
Hứa lang bị lôi kiếp đánh nhìn không ra hình dạng, bước chân lảo đảo đi tới bên giường, nắm tay Ứng Nương nói: “Ứng Nương, hài tử sinh ra rồi.”
Hai hàng lệ từ khóe mắt chảy xuống, hắn đau đến khóc không thành tiếng, tay Ứng Nương lạnh như băng từ trong tay hắn rơi xuống.
Hắn nhìn hài nhi bên giường mới được sinh ra. da thịt trắng nõn, muốn đưa tay ôm vào, nhưng lại không dám.
Hài nhi mở to hai mắt tỏa sáng, ngũ quan có vài phần giống Ứng Nương, đây là con của hắn.
Hắn thở dài một hơi, sau một khắc, phun ra từng ngụm máu, vuốt má hài tử trong tã lót, dần mất đi hô hấp.
Huyền Thiên Tông mất đi hai vị nguyên anh đại năng, tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng không lâu sau chưởng môn liền công bố tin tức thiên mệnh chi tử, đây coi như là một ngày tin tốt hiếm có.
Chưởng môn nhìn hài tử trong ngực, trong mắt lóe lên tâm tình đắc ý.
Nhưng hắn không hề nhìn thấy hài tử trong ngực hắn, đã cong môi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ôn Thiết Tân cũng không nhìn nổi nữa, liền nói: “nếu hài tử sinh ra rồi, ta dẫn các đệ tử còn lại của Tiêu Dao Minh đi về đây.”
Mạnh Hoa Hạo cũng muốn quay về Thanh Cảng tiên thành, nhưng mà chưởng môn Huyền Tiên Tông lại muốn vì đứa nhỏ này mở tiệc rượu, cho nên hắn lại phải ở lại thêm một thời gian.
Dù sao hắn cũng là người đứng đầu một thành, không tự do như Ôn Thiết Tân, hắn thở dài một tiếng nói: “ngươi đã muốn về vậy thì về đi, không biết Cảnh Minh bây giờ sao rồi.”
Ôn Thiết Tân lại lộ ra nụ cười chân thành nói: “yên tâm đi, có Kinh Ngạo Tuyết chăm sóc hai người bọn họ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Mạnh Hoa Hạo nghĩ đến Kinh Ngạo Tuyết đáng tin, cũng tán thành gật đầu.
Trong Tiêu Dao Minh, Kinh Ngạo Tuyết toàn thân kiệt sức, không nhìn hài tử trên giường, mà gục bên người Thẩm Lục Mạn, dùng mộc hệ dị năng sắp cạn rót vào người Thẩm Lục Mạn.
Thân thể nàng xuất huyết nhiều, Kinh Ngạo Tuyết không phải lần đầu thấy máu, nhưng lại là lần đầu thất kinh như vậy.
Nàng vừa cho đan dược vào miệng mình, vừa rót linh khí cho Thẩm Lục Mạn, nhưng thân thể Thẩm Lục Mạn như cái túi rách, nàng rót bao nhiêu linh khí, thì toàn bộ đều tràn ra ngoài, chỉ giữ lại được một ít.
Nhưng mà cho dù là một chút, cũng không coi là uổng phí, Kinh Ngạo Tuyết không ngừng rót linh khí vào cơ thể đối phương, không biết qua bao lâu, Thẩm Lục Mạn rốt cuộc cũng không chảy máu nữa.
Kinh Ngạo Tuyết không dám thả lỏng, vẫn không ngừng rót mộc hệ dị năng cho nàng, mộc hệ dị năng này vô cùng tinh khiết, so với mộc linh khí nàng tu luyện hiệu quả chữa trị còn tốt hơn.
Có thể nói nếu không có Kinh Ngạo Tuyết ở đây, thương thế của Thẩm Lục Mạn chắc chắn không sống nổi qua ngày thứ hai.
Nhưng mà Kinh Ngạo Tuyết thà để chính mình kiệt sức mà chết, cũng không muốn thấy Thẩm Lục Mạn bị một chút thương tổn nào.
Nàng không ngừng chữa trị cho Thẩm Lục Mạn, cho đến khi đối phương hoàn toàn khôi phục, mắt tối sầm lại ngã trên đất.
Chờ nàng tỉnh lại lần nữa, đã không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được trên mặt có thứ mềm mại đang đụng vào, vỗ vỗ gò má nàng.
Nàng mở mắt liền thấy đôi mắt to trong veo như nước, cái miệng hồng nhỏ nhỏ nước bọt không thể khống chế, toàn bộ đều chảy xuống mặt và cổ nàng.
Kinh Ngạo Tuyết đen mặt đẩy nàng ra, vì nàng làm cho Thẩm Lục Mạn chịu khổ, cho nên nàng còn giận đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ lại không hề cảm giác được, nằm trên đất vẫy vẫy một hồi, chắc nịch trừng mắt, miệng a a a kêu.
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Xem bộ dạng hài tử là dễ nuôi, chí ít không khóc, hơn nữa vẫn không hề khóc, nếu không Kinh Ngạo Tuyết cũng chịu thua luôn.
Nàng kiệt sức toàn thân, đứng dậy cũng không nổi, chỉ có thể cho vào miệng một viên đan dược.
Hài tử thấy nàng ăn gì đó, mắt chớp chớp, miệng cũng há ra, dường như cũng muốn ăn.
Kinh Ngạo Tuyết tính trẻ con nói: “muốn ăn cũng không cho ngươi ăn!”
Nàng dùng đan dược xong, luyện hóa một chút, cảm giác trên người có sức, vội vàng bò đến Thẩm Lục Mạn bên giường, nhìn khuôn mặt Thẩm Lục Mạn đã khôi phục chút huyết sắc, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, được cái thương thế đã không sao rồi.
Lúc này nàng mới bình tĩnh lại, ánh mắt trống rỗng nhìn linh trì trong không gian Thanh Mộc Đỉnh.
Cho đến khi hài tử leo đến trong ngực nàng ngồi xuống, kéo ngực nàng, khuôn mặt cũng dán lên cắn một cái, nàng mới hồi thần lại, cúi đầu nhìn tiểu tử trước ngực đang tìm sữa ăn, mặt không đổi nói: “đi ra!”
Hài tử nghe cũng không hiểu, nhưng cảm giác được nàng không vui, bĩu môi, lại nhìn chằm chằm ngực nàng một hồi, bất đắc dĩ dính vào người nàng, nhưng không cắn ngực nàng.
Nàng thông minh lanh lợi, không giống hài tử mới sinh, Kinh Ngạo Tuyết cũng chưa từng thấy qua hài tử thông minh như vậy, nhưng nghĩ đến hài tử ở trong bụng Thẩm Lục Mạn, chờ hơn mười mấy tháng mới sinh ra, tính theo thời gian nhân gian thì cũng đã được vài tháng rồi, lại là bán yêu, thông minh cũng không ít.
Dù sao cũng đã có tỷ tỷ Liễu Nhi thiên tài rồi, đối phương có xuất sắc hơn nữa, với Kinh Ngạo Tuyết thì cũng không là gì cả.
Kinh Ngạo Tuyết bị nàng làm cho phiền, muốn bế nàng ra, cứ nhìn thấy hài tử lại nhớ đến Thẩm Lục Mạn chịu khổ, mặc dù trước kia còn chờ mong đứa nhỏ này, nhưng hiện tại vẫn còn mang chút tức giận.
Hài tử trong ngực nàng không hiểu, đạp rồi duỗi chân, thấy mẫu thân không nhìn nàng, liền nhắm mắt ngậm ngón tay, nhướng mày ngủ.
Kinh Ngạo Tuyết đã bỏ mặc không quan tâm hồi lâu, cuối cùng đành thở dài một hơi, bế nàng đặt bên cạnh Thẩm Lục Mạn.
Nàng nhắm mắt ngồi tu luyện, khôi phục chút sức lực, sau đó mở mắt thu dọn tàn cuộc phía trước.
Sinh sản ở nhà mà nhìn không khác gì hiện trường mưu sát, trên người nàng còn có vài vết thương chưa hồi phục, chờ dọn phòng xong thì thoa chút thuốc mỡ.
Đứng ngây ra một hồi, cũng không biết ở ngoài trôi qua bao lâu rồi, Liễu Nhi chắc đã lo lắng lắm, liền đưa Thẩm Lục Mạn và hài tử ra ngoài không gian, nàng sắp xếp một chút, không để lộ sơ hở gì, thấy hài tử đã ngoan ngoãn rúc vào người Thẩm Lục Mạn ngủ, thì mới mở cửa phòng.
Bên ngoài trời đã tối, mặt trời đã ngã về tây, ánh nắng chiều đã nhuộm đỏ chân trời như máu.
Kinh Ngạo Tuyết hiện tại thấy màu đỏ liền sợ hãi, liền dời ánh mắt, đám người Liễu Nhi nhận ra nàng đã mở cửa, vội vàng chạy đến trước mặt nàng.
Mạnh Cảnh Minh vội vàng nói: “Kinh Ngạo Tuyết, ngươi cũng ra ngoài rồi, ngươi không biết trước đó có mây đen giăng đầy đâu, thật dọa người, còn có cả sấm sét nữa, ta tưởng là sét đánh, kết quả sấm to mưa nhỏ, căn bản không có sét đánh, chỉ có một trận mưa thôi, Ngụy Hành quản sự còn đến gõ cửa, nói là mưa này hiếm có, cần dẫn người đi hứng, thuận tiện qua gọi ngươi đi cùng, nhưng mà ngươi còn nghỉ ngơi, nên đã để hắn rời đi rồi.”
Ôn Nhuyễn thăm dò nhìn vào nhà nói: “Kinh bá mẫu hảo, ta có thể vào xem hài tử không?”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: “xem được, nhưng mà các ngươi nhỏ tiếng một chút, thê tử ta mới sinh đang rất mệt, vừa mới ngủ, như vậy đi, để ta bế hài tử ra cho các ngươi chơi.”
Lời nói này có chút không đúng, nhưng mà Mạnh Cảnh Minh cũng không hiểu lắm, liền gật đầu không ngừng nói: “được, ta cũng muốn chơi với tiểu muội muội.”
Liễu Nhi nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, thấy vẻ mặt nàng không có gì đặc biệt, liền nhắc nhở Mạnh Cảnh Minh: “không được, hài tử mới sinh rất yếu, hơn nữa còn ỷ lại nương thân, nếu bế ra chơi, sẽ dễ sinh bệnh, còn khóc không dừng.”
Mạnh Cảnh Minh bị lời nói của nàng hù trúng: “vậy thì, Kinh Ngạo Tuyết, thôi đi, bọn ta chờ hài tử lớn một chút rồi đến xem.”
Kinh Ngạo Tuyết định đi bế hài tử, liền nghe hắn kêu như vậy.
Hài tử nghe thấy âm thanh không vui nhăn mũi một cái, ở trong lòng Thẩm Lục Mạn cọc cọ, cũng may không bị đánh thức.
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, đi tới cửa nói: “vậy cũng được, vậy thì đóng cửa phòng, đừng để khí lạnh vào nhà, chúng ta đến sảnh chính đi.”
Liễu Nhi lại nhìn về phía giường, rồi theo Kinh Ngạo Tuyết đi tới sảnh chính.
Kinh Ngạo Tuyết ngồi xuống uống một ngụm linh trà rồi nói: “trước đó các ngươi nói bầu trời có mây đen phủ kín là xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Cảnh Minh vội nói, Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng nói: “cái này thật không bình thường, khí hậu ở Tiêu Dao Minh trước giờ ổn định, lúc mừng năm mới còn là mùa đông, cũng không có tuyết rơi, cũng hơn nửa năm rồi chưa thấy được vài trận mưa, linh điền còn khát nước mưa, phải lên núi mang nước xuống, tu sĩ còn phải dùng bùa hóa mưa…”
“Này không phải là có người kết anh sao?”
Nàng vừa nói xong liền cảm thấy không đúng, nếu có hiện tượng thiên văn kết anh thì cũng không thể nào trong ba ngày đã kết anh xong.
Tu sĩ kết anh cũng cần vài năm, có khi là cả chục năm, nếu kết anh thất bại, thì cũng không thể ba ngày đã có kết quả.
Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa kỳ quái chính là mây đen xuất hiện và biến mất cùng thời gian Thẩm Lục Mạn sinh con.
Kinh Ngạo Tuyết cau mày nghĩ: có khi nào liên quan đến hài tử không? đứa nhỏ mới sinh chỉ là hải tử, cũng không phải yêu tu có thực lực cường đại, cho nên cũng không có gì đặc biệt nếu ở yêu giới.
Lôi kiếp trên trời, không lẽ có tai tinh đến đây?
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết nhất thời khó chịu, tuy hiện tại nàng có chút bất mãn với đứa nhỏ này, nhưng cũng rất yêu thương đứa nhỏ này, đứa nhỏ sinh ra đã không khóc, dễ nuôi như vậy, sao có thể là tai tinh được? nói cưu tinh còn tạm được.
Nàng không nghĩ nhiều, tìm hiểu tình huống xong, liền nói: “nếu hài tử đã sinh ra, chăm sóc vài ngày, thì có thể hoạt bát như cũ rồi, nếu các gươi rảnh rổi có thể đến chơi với hài tử.”
Mạnh Cảnh Minh và Ôn Nhuyễn đều rất muốn, bọn họ đã sớm chờ mong đứa nhỏ này sinh ra, bình thường Liễu Nhi chớp mắt cũng không chút kẽ hở nào, bây giờ cũng có cơ hội nhìn thấy tiểu Liễu Nhi rồi, nói không chừng sẽ rất thú vị a.
Trong mắt Liễu Nhi càng mong chờ nhiều hơn, nàng so với Ôn Nhuyễn hai người càng mong hài tử sinh ra hơn, từ khi ở nhân gian nhìn các nhà trong thôn sinh đệ đệ muội muội, cũng đã chờ mong nương thân sinh đệ đệ hoặc muội muội rồi.
Cho dù là nam hay nữ nàng đều thích, nhưng mà trực giác lại nói cho nàng biết, cái thai này sẽ là muội muội.
Kết quả đúng như nàng đoán, hơn nữa muội muội cực kỳ xinh đẹp, so với dung mạo của nàng còn đẹp hơn, đáng yêu hơn.
Nàng lại dùng ánh mắt tỷ tỷ soi mói rồi, Kinh Ngạo Tuyết lại không để ý tướng mạo đứa nhỏ.
Nàng ngồi một chút cũng thấy mệt mỏi, liền nói: “hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai ta đến nhiệm vụ đường nói với Ngụy Hành quản sự một tiếng, sau đó xin lãnh nhiệm vụ thường thôi.”
Hiện tại hài tử đã sinh rồi, cũng giải quyết xong nỗi lòng của nàng, nàng cũng có thời gian tiếp tục công việc trước đó của mình rồi.
Nàng về đến trong phòng, Liễu Nhi cũng đi theo vào, Mạnh Cảnh Minh và Ôn Nhuyễn cũng muốn đi ngắm hài tử, nhưng đành nhịn xuống, chờ hài tử lớn thêm một chút rồi nói.
Liễu Nhi ngồi bên giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm muội muội nói: “mẫu thân, muội muội ăn gì chưa?”
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút lúc này mới nhớ tới tiểu gia hỏa này từ lúc sinh đã chưa ăn thứ gì rồi, nàng cũng không khóc nháo, cho nên Kinh Ngạo Tuyết quên hài tử còn muốn ăn sữa.
Nàng nhức đầu nói: “dù sao nàng còn chưa náo, chờ nàng đói bụng khóc, thì đút một chút nước linh tuyền a.”
Hài tử cần bú sữa mẹ, nhưng hiện tại thân thể Thẩm Lục Mạn đã hư yếu nhiều, chờ nàng khỏe lại mới nói được.
Kinh Ngạo Tuyết nói với Liễu Nhi: “trước đó ta hao tinh lực không ít, hiện tại phải vào không gian Thanh Mộc Đỉnh khôi phục thực lực, con ở đây chăm sóc nương thân và muội muội, nếu gặp nguy hiểm thì gọi ta.”
Liễu Nhi gật đầu nói: “mẫu thân, ngươi đi đi, con sẽ chăm sóc tốt cho muội muội.”
Kinh Ngạo Tuyết đối với Liễu Nhi cũng yên tâm, lấy nước linh tuyền và linh quả trong không gian ra, rồi quay về không gian tiếp tục tu luyện.
Qua một hồi tiêu hao, Kinh Ngạo Tuyết mơ hồ bò đến cửa kim đan kỳ, trong lòng nàng biết rõ, chỉ cần tu luyện thêm chút thời gian, thì có thể thuận lợi tiến giai kim đan kỳ, đây chính là nhân họa đắc phúc.
Nàng bế quan tu luyện một ngày, ngày thứ hai đến chỗ Ngụy Hành gặp mặt, thuận tiện hỏi hắn tìm hiểu tin tức.
Doãn Hoa cùng Quý Khải Toàn là bóng ma uy hiếp trên đầu nàng, hiện tại đã giải quyết xong Doãn Hoa, mặc dù không để lại sai sót gì, nhưng với tính cách bao che khuyết điểm của Quý Khải Toàn, nhất định sẽ tính sổ những người liên quan.
Hiện tại Quý Khải Toàn còn đang bế quan dưỡng thương, nếu hắn dưỡng thương xong, nhận ra Doãn Hoa đã chết, đến khi đó nàng sẽ gặp phiền phức, cho nên nàng phải chuẩn bị sớm mới được.
Nàng cáo biệt Ngụy Hành, quay về chỗ ở. An Nhiên liền nhận được tin chạy đến.
Hắn thở hổn hển nói: “Kinh Ngạo Tuyết, ngươi cũng xuất hiện rồi, ta lo muốn chết, còn để ca ca phái người ra biển tìm ngươi, ngươi cũng hay thật, về rồi không nói với ta một tiếng liền bế quan, ra ngoài cũng không nói với ta một tiếng, đúng là muốn ăn đòn mà.”
Kinh Ngạo Tuyết cũng áy náy, thấy Anh Nhiên còn thở hồng hộc nói: “ta bận quá nên quên mất, cái này thê tử ta mới sinh xong, hôm qua sinh được một nữ nhi, trong lòng ta rất vui nên quên chuyện này, ngươi đừng thấy lạ a.”
Hai mắt An Nhiên sáng lên nói: “thê tử ngươi sinh rồi sao? trước đó ta còn nhờ ca ca cho người đến hỏi thăm cái bụng của thê tử ngươi a, không ngờ đã sinh rồi, tuy tháng không đúng lắm, nhưng mà hài tử sinh rồi là chuyện tốt a, đây đúng là tin tốt khó có được a, ta quay về sẽ nói cho ca ca biết, ca ca nhất định sẽ vì ngươi mà cao hứng.
Kinh Ngạo Tuyết mặt lộ ý cười nói: “đa tạ, phải rồi, trước đó ta cùng Qúy tôn chủ quay về tán tu minh, nghe nói sau quay về hắn còn đang dưỡng thương, không biết hắn hiện tại sao rồi?”
An Nhiên nghe đến Qúy tôn chủ, sắc mặt liền khó coi vài phần, hắn nói: “còn sao nữa, vẫn vậy thôi, ta nghĩ nếu trọng thương không chữa được thì tốt rồi, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, còn sống được mấy trăm năm nữa a, vừa về đã hạch sách ca ca ta rồi, còn giao nhiệm vụ nặng nề, ca ca ta hiện tại bận không thôi, hắn thì tốt rồi, đóng cửa ở Tiêu Dao Minh dưỡng thương.”
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt nói: “đã xảy ra chuyện gì? sao ta nghe nói là Qúy tôn chủ bị trọng thương mà? hơn nữa tin Doãn Hoa mất tích, hắn còn chưa biết sao?”
An Nhiên lắc đầu nói: “hắn không biết, hắn vừa quay về đã kiếm chuyện với ca ca rồi, giao việc cho ca ca phải hoàn thành, sau đó ca ca bận rộn đi làm rồi, ta hỏi thì ca ca không nói gì cả, chỉ kêu ta ở một bên giết thời gian thôi, haiz….”
“Còn Doãn Hoa thì á…” An Nhiên cười nhạt hai tiếng nói: “Doãn Hoa trước giờ đắc tội nhiều người, hiếm có cơ hội mở cuộc kiểm tra dưới đáy biển tốt như vậy, hắn đắc tội với thù địch không ít, ta đoãn, hắn không phải mất tích mà chết trong biển rồi.”
“Quý Khải Toàn đang lo chuyện của hắn, tạm thời không rảnh lo chuyện Doãn Hoa, với ta lén nói cho ngươi biết a, thấy Doãn Hoa ở trong tông môn hay giương nanh múa vuốt thực chất Quý Khải Toàn cũng không coi trọng hắn lắm, chỉ là mở một con mắt nhắm một con mà thôi, dù sao bọn họ có nhiều mục đích giống nhau thôi.”
Đây là điều Kinh Ngạo Tuyết không ngờ đến, nàng nghĩ rằng, Doãn Hoa chỉ có tu vi trúc cơ hậu kỳ, lại có thể ngang ngược trong Tiêu Dao Minh, hẳn là do Quý Khải Toàn coi trọng hắn.
Hơn nữa không chỉ nàng nghĩ như vậy, mà cả Tiêu Dao Minh đều nghĩ như vậy, đến cả An Nhiên trước kia cũng nói như vậy.
Kinh Ngạo Tuyết không hiểu nói: “nhưng trước đó không phải các ngươi nói…”
An Nhiên nhức đầu lúng túng nói: “cũng là do ca ca nói ta biết thôi, sau khi Doãn Hoa mất tích, ta cũng sợ Quý Khải Toàn biết chuyện này giận chó đánh mèo chúng ta, liền đến hỏi ca ca vài lần, ca ca ta bị phiền, rốt cuộc mới nói ra chân tướng.”
Cái này có lẽ mới đúng là sự thật, dù sao với tu vi của Quý Khải Toàn, thì sao có thể coi trong một nam sủng chứ?
Trước kia Doãn Hoa ỷ thế hiếp người, còn Quý Khải Toàn thì hay bao che, cho nên mới khiến mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng mà nếu nói vậy, với Kinh Ngạo Tuyết cũng là một tin tốt, đều này chứng tỏ Quý Khải Toàn cũng không thấy đau lòng gì, con rối a rảnh thì giúp một cái thôi, đối phương cũng không bám mình mà không buông.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, cảm tạ An Nhiên đã báo tin tức tốt này.
An Nhiên đứng dậy nói: “nói cảm tạ là xong rồi, ca ca nói nếu ngươi rảnh, luyện chế dùm hắn mấy loại đan dược, đan dược này ta luyện chế không ổn, tạp chất nhiều, sau khi dùng cũng gây chướng ngại cho ca ca, ngươi luyện tốt hơn ta, rảnh thì luyện giúp một chút là được.”
“Nói đến con gái ngươi đã ra đời, đến tiệc rượu đầy tháng, ta cùng ca ca sẽ mang quà lớn đến ăn mừng.”
Kinh Ngạo Tuyết khoát tay nói: “nhà ra không thịnh cái này, nếu ngươi muốn đến, lúc nào đến cũng được.”
An Nhiên cười híp mắt nói: “được, ta sợ không nhớ nổi đầy tháng a, luc trước nghe ca ca nói mới biết có phong tục này, đúng là kiến thức rộng.”
“Nhưng mà, ta có thể xem con gái ngươi được không? ta chưa từng thấy hài nhi mới sinh a.”
Hơn nữa hài tử của Kinh Ngạo Tuyết mang thai mười mấy tháng mới sinh, đây là chuyện chưa từng nghe qua, dĩ nhiên, chuyện này chỉ có vài người thân cận và Kinh Ngạo Tuyết biết, cho nên ở Tiêu Dao Minh cũng không có sóng gió gì.
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: “đương nhiên được, ngươi theo ta.”
Bọn họ đi tới phòng ngủ, An Nhiên từ xa nhìn thoáng qua hài tử, trên mặt liền lộ ra nụ cười sáng lạn nói: “tiểu gia hỏa này thật đáng yêu, nhìn dáng vẻ có chút giống ngươi, tương lai chắc chắn là một đại mỹ nhân.”
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, nàng còn chưa ngắm kỹ tưỡng mạo đứa nhỏ này, nghe hắn nói vậy, liền nhìn thoáng qua tiểu hài tử, nghĩ thầm: đúng là ngũ quan giống nàng, haiz, nếu giống Thẩm Lục Mạn thì tốt rồi.
Liễu Nhi lớn lên đã giống nàng rồi, giờ hài tử này lớn lên cũng giống nàng…. nếu lớn giống Thẩm Lục Mạn thì tốt rồi, Kinh Ngạo Tuyết tự an ủi mình.
An Nhiên nhìn hài tử, nhất thời trong lòng cũng mềm xuống, hồi lâu mới rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết đóng cửa phòng đi tới bên giường, Thẩm Lục Mạn đến nay vẫn chưa tỉnh lại, nhưng đứa bé đã tỉnh vài lần, thấy người sẽ a a gọi hai tiếng, Kinh Ngạo Tuyết cũng phân biệt được nàng a a là có ý gì.
Bất quá là tỏ ý đói bụng và đi tiểu tiện….
Nàng tiến đến, tiểu hài nhi cũng mở mắt, quơ cái tay thịt nhỏ, a a kêu gì đó.
Kinh Ngạo Tuyết bế nàng, thấy cái mông sạch sẽ, liền chuẩn bị lấy đồ ăn đã chuẩn bị trong Thanh Mộc Đỉnh ra cho nàng ăn.
Đúng lúc này, trong không khí nổi lên một làn khói trắng, Huyễn Ảnh Linh Miêu cùng Cửu Vĩ Linh Hồ đột nhiên xuất hiện trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, khiến Kinh Ngạo Tuyết giật mình, ngược lại tiểu hài nhi thò ra nhìn mèo và hồ ly, kích động vỗ tay, cười khanh khách.