Chương 17: Một mình
Ngày hôm sau, khi Lê Thời Thanh tỉnh dậy đã gần trưa.
Cô đỡ eo đi ra ngoài, hai chân run rẩy phải dừng lại một hồi lâu. Lúc chuẩn bị đi xuống lầu, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đứng thẳng lưng.
Nhưng ánh mắt của Vạn Ngu và Nguyễn Cẩn Niên liếc nhìn cô, suýt chút nữa khiến cô không giả bộ nổi nữa.
Thi Vu Thanh dậy sớm hơn cô, nàng yên tĩnh ngồi dưới lầu, giống như một vị thần không dính pháo lửa nhân gian.
Lê Thời Thanh lặng lẽ trừng mắt nhìn nàng, sau đó đi tới ngồi xuống. Bây giờ mọi người đều đã có mặt ở đây, tổ tiết mục lần nữa cung cấp bữa trưa cho tất cả.
Nghỉ ngơi một lúc, Trần Tử xuất hiện với chiếc loa phóng thanh đã thất lạc từ lâu.
Trước khi nói chuyện, ánh mắt ông ấy quay sang nhìn Lê Thời Thanh và Thi Vu Thanh.
Lê Thời Thanh: “…”
Trần Tử ho khan hai tiếng, sau đó hắng giọng nói: “Tôi tin sáu nữ thần đã nắm giữ rất nhiều manh mối và đạo cụ loại trừ. Trận đấu hôm nay rất đơn giản, chỉ cần dùng đạo cụ loại trừ để xác định người thắng cuộc trước sáu giờ chiều là được.”
Nói thì dễ nhưng không ai có câu trả lời chắc chắn trong đầu về việc ai sẽ bị loại.
Mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ra ngoài và tiếp tục tìm kiếm manh mối. Cả sáu người bàn nhau đi chơi, nhưng không ngờ, nhưng không ngờ cổ trấn vốn yên bình lại xảy ra chuyện lớn.
Chỉ thấy tất cả các NPC đang lang thang bên ngoài với vẻ mặt đờ đẫn, bước đi không mục đích nhưng khi nhìn thấy họ lại chạy về phía họ như hổ nhìn thấy thịt.
Sáu người chơi: “?” Mặc dù không biết tại sao, nhưng theo bản năng họ vẫn phải bỏ chạy.
“Cứu em, các chị ơi!” Trịnh Kha vừa chạy vừa hét lên: “Tại sao những người này lại đuổi theo chúng ta thế?”
Giọng nói của cô ấy thu hút nhiều NPC hơn, đám người truy đuổi bọn họ cũng càng lúc càng đông, tạo cảm giác như một cuộc vây bắt của thây ma.
Lê Thời Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng.”
Mấy người bị đám NPC đuổi theo sợ quá, dần dần tản ra, ngay cả vợ chồng Vạn Lộ vốn dính lấy nhau suốt ngày cũng buộc phải bỏ chạy.
Lê Thời Thanh tăng tốc chạy vào một cửa hàng trống, sau đó đóng chặt cửa lại, một giây trước khi bước vào, cô thoáng thấy bộ quần áo trắng của Thi Vu Thanh biến mất ở góc phố.
Sau khi NPC đuổi theo cô bị mất mục tiêu, nó bắt đầu lang thang trên đường để tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Cô dựa vào cửa thở hổn hển để bình tĩnh lại, chương trình giải trí du lịch thư giãn mà đám người đó đã hứa đâu rồi? Lê Thời Thanh cảm thấy mình đã bị lừa.
Nghỉ ngơi một lát, Lê Thời Thanh mới có thời gian bình tĩnh suy nghĩ.
Có vẻ như đây là cái gọi là khả năng “điều khiển”.
Đây nào giống 5v1, rõ ràng là 5vN.
Lê Thời Thanh nghĩ đến thông tin chỉ ra gián điệp là Vạn Ngu mà cô đã đưa ra ngày hôm qua, đồng thời xem xét những manh mối ẩn giấu mà cô thu được ở nhà họ Triệu.
Lòng bàn tay cô chạm vào những nét chữ đơn giản trên tờ giấy trắng, đôi mắt trong trẻo pha lẫn sáng tối, không biết đang nghĩ gì.
Trong khi đó, Trịnh Kha rẽ vào ngõ cụt nên hết đường trốn thoát, cuối cùng bị NPC bắt như gà, trong đó có người bán dưa.
Trịnh Kha: Đúng là nghiệt duyên mà!
Nhóm NPC xách Trịnh Kha đến một địa điểm, nửa đường thì gặp đường Lộ Cẩm An cũng đang được một nhóm NPC khác hộ giá.
Hai người chơi bị bắt đầu tiên chào hỏi nhau.
Ngay sau đó, họ được đưa đến một sân nhỏ, cửa chính điện đối diện với sân đã mở ra. Hai người được hộ tống vào trong. Có rất nhiều NPC đứng ở hai bên đại sảnh, và một người phụ nữ mặc quần áo trắng trông giống như một nàng tiên đang ngồi ở vị trí phía trên.
Là Thi Vu Thanh.
Cô cười nhạt nhìn hai người ở dưới.
Chân của Trịnh Kha mềm đến mức gần như muốn quỳ xuống, hét lên: Đại nhân tha mạng, dân nữ bị oan hu hu!
Thi Vu Thanh bước xuống, xé miếng dán dán trên người hai người.
Trịnh Kha và Lộ Cẩm An vừa định mở miệng, đã bị NPC bịt miệng lại không hề thương tiếc, sau đó đưa về nhà trọ.
Trong căn phòng nhỏ ở tầng một của quán trọ có một chiếc TV đang phát những thước phim thời gian thực từ bên ngoài.
Họ bị bỏ lại trong phòng để tận hưởng niềm vui được tan làm sớm.
Ngoài ra, Nguyễn Cẩn Niên cũng đang lẩn trốn, may mà cô ấy tìm được một đạo cụ có thể khiến NPC bỏ qua cô ấy trong nửa giờ.
Cô lảo đảo quay lại đường phố, tình cờ gặp Vạn Ngu đang lẩn trốn.
Đôi mắt cô ấy tối sầm lại, nhớ đến lời phân tích của Lê Thời Thanh trong nhóm, cô ấy cũng đoán ra đó là chữ Vạn.
Vậy nên dưới ánh mắt kinh ngạc của Vạn Ngu, Nguyễn Cẩn Niên đã loại bỏ cô ấy, nhân tiên loại luôn cả mình.
Hành động này đồng thời đưa cả hai người về nhà trọ.
Bốn người sớm bị loại xếp hàng ngồi trên ghế sô pha trong phòng tối, nhìn TV không biết nên nói gì.
Trịnh Kha vô cùng đau đớn: “Haiz, gián điệp chính là Thi lão sư!”
Nguyễn Cẩn Niên: “… Tắc trách rồi.”
Lộ Cẩm An: “Kỹ thuật diễn của Tiểu Thi vẫn đủ để túm cô ấy đóng thêm vài bộ điện ảnh nữa.”
Vạn Ngu thở dài: “Vậy là chỉ còn lại một mình Thanh Thanh.”