“Lúc mới đến Tân Thủy, chị đã lạc ở đây.”
Giang Lan khóa kín cửa chống trộm. Ban công bên kia không có bảo vệ, bày mấy chậu hoa đã chết. Hai căn nhà rất gần nhau, nếu là mùa Hè, chắc chắn cái gậy dài của bà lão có thể đánh tới đây.
Phương Thanh Việt chùm chăn xem ti vi, phồng hai má, hệt như một con vật nhỏ hồi hộp.
“Ừm. Tôi không rành mấy khu phố cũ.” Cô nói.
Hiện đã là hơn hai giờ sáng. Đến giờ này, ti vi đã chuyển sang phát thế giới động vật. Không có tiếng ‘ha ha ha’ từ gameshow, bầu không khí mơ màng tỏa ra cơn lạnh lẽo của những căn nhà lâu ngày chưa được sửa.
“Xin lỗi, ngày mai chị phải dậy sớm, chỉ có thể bắt em đến đây.” Giang Lan vượt qua hành lý đã được xếp, ngồi xuống: “Không quen à?”
“Không có gì.” Phương Thanh Việt nghe tiếng đồng hồ trên tường đang kêu dữ dội, nói nhạt: “Không sao. Tôi chỉ thấy mình không nên đến… nhà chị.”
Đúng. Căn nhà cũ một phòng ngủ, một phòng khách. Cửa bày giá để giày, bên cạnh là một chậu lục la ỉu xìu. Không gian nhỏ hẹp như vậy. Phòng khách chất đầy vali còn để nguyên quần áo, bên kia là sô pha và bàn ăn, mà trong phòng ngủ chỉ đặt một cái giường ván. Rất nhỏ, rất hẹp, không có nơi nào giấu được sự riêng tư của một người. Không chỉ là quần áo đã được phơi khô hay túi rác đã được đóng kỹ, mà còn những sở thích và mùi vị.
Nhà của mỗi người sẽ có một mùi hương riêng.
Ai cũng có sở thích riêng.
Quá thân mật.
Vượt ranh giới.
Phương Thanh Việt siết chặt chăn hơn.
“Chị còn sợ em à?” Giang Lan tiến tới, vươn tay ra nâng cầm cô nhóc lên: “Bé yêu. Thế này này, không phải em cũng ‘làm’ chị rồi sao?”
“…”
Người phụ nữ càng sáp càng gần, vai kề vai, lơ đãng ngửi một cái vào cổ cô, phát ra một tiếng nỉ non.
Phương Thanh Việt sợ lại nghe được lời càn rỡ nào đó, bèn dồn sức chờ trút ra. Cô nghĩ Giang Lan mà mở miệng sẽ bỏ hai quả quýt vào trong. Đây là quýt đường thịnh hành trong mùa Đông, không phải cô mang theo, mà đã ở sẵn trên bàn cơm của Giang Lan, còn ăn rất ngon.
Giang Lan biết tỏng âm mưu của cô, không lùi mà tiến. Aaaa – cô ấy há miệng ngậm quýt đi. Lớp da mỏng vỡ ra, chất lỏng văng lên cánh môi màu bánh đậu.
“Tôi đoán được chị chọn Giáng sinh.” Phương Thanh Việt nói: “Lần nào… cũng đoán trúng tôi à?”
Hai người tựa sát trên giường. Giang Lan kéo áo ngủ của cô, Phương Thanh Việt phối hợp giơ tay lên.
“Mai bận rồi, chưa kể Giáng sinh sẽ tốt hơn. Dù sao cũng chưa từng đi với ai, chi bằng làm tình ăn lễ. Em bận có thể từ chối.”
Phương Thanh Việt cười, không nghĩ nhiều về đáp án thông minh này.
Bạn giường rất săn sóc, chà xát tay rồi mới lần vào nội y, đẩy cao áo lót của cô lên, dán vào tai hỏi: “Đèn màu ở khu phố cũ đẹp!”
“Ư…”
“Cánh gà ở đầu phố rất ngon, quên mua mất.”
Người phụ nữ liếm qua xương sườn của cô. Ngứa! Phương Thanh Việt không nhịn được mà co rụt lại. Giang Lan cười khẽ, nắn bóp cô, một tay luồn ra sau cởi khóa áo.
Phương Thanh Việt mê ly. Cô thuận theo nằm xuống giường, kề sát với đệm giường thơm tho không khoảng cách, khác hẳn với mùi khách sạn, tạo cho cô cảm giác thân thiết. Giang Lan lại không hề keo kiệt mà ôm cô, âu yếm cô, cho cô nếm đủ ‘chính mình’.
Thậm chí cô còn vì thế mà phấn khởi, hệt như một sợi vôn-fram nóng cháy. Tay Giang Lan vừa luồng vào quần lót, cô đã nghẹn ngào, kéo thẳng lưng muốn hùa theo.
“Sao vậy?” Giang Lan chậm rãi xoa nắn, đè ép, đầu ngón tay nhuốm đầy dịch nóng. Cô ấy nằm sấp xuống, đùa bên tai cô: “Hôm nay nhiệt tình thật đấy!”
Bụng ngón tay xoa nắn nhụy hoa, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa đang đóng chặt. Phương Thanh Việt cảm thấy bản thân cũng đã bị đốt bỏng. Cô co chặt ngón chân, muốn khép hai chân lại. Giang Lan lột sạch cô, đầu gối đè hai đùi đang run rẩy của cô lại, ngón tay dạo qua miệng huyệt một vòng.
“Ưm!”
“Bé à.” Giang Lan trêu: “Lại đây, xoay người.”
“Chị muốn làm gì?”
Cô nhóc tỉnh táo lại đôi chút, đỏ mặt há miệng thở dốc, hai tay căng thẳng khép lại trước ngực, trong ánh mắt đầy lên án.
“Thử nào, chị cá chắc sẽ thoải mái!”
“…” Cô nhóc cắn môi, hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Tôi… cần quỳ không?”
“Ồ. Bé cưng rành đời nào đây?” Giang Lan không nhịn được bật cười. Cô ấy cười đến run cả vai, vừa sặc sụa vừa đẩy Phương Thanh Việt nằm xuống, dày dạn như một thợ mát-xa kiểu Thái: “Bỏ mấy hình ảnh đen tối kia đi. Lần này không mệt vậy đâu!”
Nói xong, cô ấy xốc một góc chăn lên, bao kín cả mình và Phương Thanh Việt.
Trong giờ phút này, Phương Thanh Việt không kịp nghĩ nhiều, trên lưng là một cơ thể mềm mại đang đè ép. Khuôn mặt cô vùi vào trong lớn chăn nhàu nhĩ, chỉ có thể nhìn được hoa văn nào đó. Trong lúc họ lên xuống, nhiệt độ cơ thể tăng vọt lên. Không khí dao động theo ngập tràn hương nguyệt quế, có thể là mùi của loại dầu gội, hay sữa tắm nào đó. Cái miệng ướt át mút lấy sườn cổ cô, Phương Thanh Việt thoải mái rên lên. Cô tựa trán vào giường, cảm nhận nụ hôn từ vai đến lưng, cơn ve vuốt từ lưng đến mông, hơi thở dần gấp gáp.
Bụng bị lót gối, khiến cô có thể thoải mái dồn mông lên – cũng đầy nhục dục.
Khát vọng. Khát vọng được tiến vào, được dịu dàng giữ lấy. Cô bị tiến đánh đến trời điên đất đảo, gần như không còn biết thẹn thùng mà nghĩ như thế.
Tay người phụ nữ như đang gảy đàn, mơn trớn lướt qua xương đòn, vai, và ổ lưng, trằn trọc trên mông cô. Động tác này suýt ép cô điên mất, không khỏi hõm lưng xuống, cong mông lên, để bàn tay kia có thể dán vào, vuốt ve nơi riêng tư nhiều hơn nữa.
Dịch nóng đã cọ xuống đùi, mỗi lần ma sát vì khó nhịn lại trơn trượt đến quẫn bách. Cuối cùng, bạn giường đã cứu cô khỏi trận chiến giữa thiên đường và nhân gian này. Một… à không, là hai ngón tay tiến vào cô. Mông bị tách ra, ngón tay đẩy vào thịt non mịn màng, khiêu khích, kích thích, đút vào thật nhanh, dẫn cô ép sát đến ham muốn điên cuồng.
Phương Thanh Việt suýt nữa đã la lên. Cô giống như một khối sắt bị nung chảy, không những bị nhào nặn, ép mỏng, mà còn bị nước gang bắn tung tóe, mất đi hình dáng ban đầu. Tay của người phụ nữ linh hoạt chen về phía trước, vuốt lấy âm vật, một trước một sau, xấu xa muốn nắm giữ điểm trí mạng của cô. Cô không tự kiềm mình được mà đuổi theo ngón tay của ma quỷ, lui ra, rồi lại từ đẩy vào.
Trong chăn truyền tiếng va đập bí ẩn.
Điên rồi. Điên thật rồi! Phương Thanh Việt tỉnh táo tự hét chói tai trong đầu.
“Chị… chị đừng… A!” Phương Thanh Việt điên cuồng, nhỏ giọng rên rỉ trên giường.
Cô siết đệm giường, bị nâng lên thật cao theo sóng to gió lớn xuyên qua cơ thể, trước mắt ánh sáng lóe lên. Cô phát ra tiếng khóc tỉ tê, sao băng xẹt qua mây trời đêm tối, cùng hồn phách rơi xuống giường.
Tỉnh mộng.
Giang Lan ngồi lại. Tĩnh điện làm tóc cô ấy rối bù. Người này bọc ngón tay ướt đẫm với giấy vệ sinh, cuộn giấy lăn xuống giường. Phương Thanh Việt như mất hồn, mãi đến khi người phụ nữ xoa mặt cô, ngón tay cái lau qua lệ nhòa.
Trước mắt lắc lư đầy ánh nước, Phương Thanh Việt giật bắn người, nước mắt lập tức nhỏ xuống tay Giang Lan.
“Sao lại khóc?” Giang Lan nhìn xuống môi dưới của cô: “Thả lỏng đi, sắp cắn nát rồi.”
Phương Thanh Việt rũ mi. Toàn thân cô đều mềm nhũn, đều run lên, cơ thể vẫn căng tràn nhưng tinh thần lại không ngừng lao xuống, thậm chí không có gì đỡ được. Sự tương phản quá lớn khiến cô phải co cả chân.
Cô muốn ôm lấy mình.
“Im lặng quá, khóc cũng nhỏ như vậy!” Giang Lan nói: “Đừng nhịn. Em nói gì với chị đi, kêu cũng được.”
Dứt lời, Giang Lan đã nhoài người đến, xoay người sang, sờ lấy tay của cô nhóc.
“Tôi không dám… cách âm nhà chị…”
“Phụt! Vậy đã sao? Chị…”
Giang Lan chưa kịp bật ra câu ngả ngớn ‘chị kêu cho em nghe’ đã bị Phương Thanh Việt che miệng.
“Được rồi.” Giang Lan xoay cổ lách ra, bàn tay một mạch lướt xuống, ôm Phương Thanh Việt cắn tai, nói: “Đến đi.”
Vậy nên, lại có gì đó được lấp đầy.
Chăn bọc lấy họ, người bọc vào người, ngón tay xâm nhập vào nơi mềm mại nhất của người phụ nữ. Người kia vịn vào cô, vừa khó nhịn vừa cuồng nhiệt mà vặn eo, không ngừng thở dốc giữa bóng tối. Hô hấp ướt át, nặng nề. Sương đêm xối xuống cơ thể, khóa lấy xiềng xích, giăng mở lưới to tình sắc vô biên vô tận.
Phương Thanh Việt nhớ đến cái bít tất màu đỏ mình treo ở nhà, nhớ mình đơn độc trang trí cây thông Giáng sinh, nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy sương mù mùa Đông của Tân Thủy từ tầng 19, nhớ…
“Ráng nhịn, đừng ngủ.” Người phụ nữ nắm lấy tay cô, thêm vào lực thúc.
Phương Thanh Việt phối hợp tăng nhanh. Cô chôn mặt vào cổ cô ấy, buồn bực nói: “Cảm ơn.”
“A… em nói gì? Ư!”
Tiếng cười lẫn vào thở nhẹ, Giang Lan ôm chặt cổ cô.
…
Một đêm cuồng nhiệt.
Phương Thanh Việt lại thức dậy, thấy đèn trong nhà vệ sinh sáng. Trời vẫn tối. Một giây trước đó cô còn nói mơ, giây sau đã lật cơ thể còn đau nhức lại, thở dài mở di động ra xem: 6:05.
“Không phải em mới ngủ một chút thôi à?” Giang Lan thò đầu ra khỏi ánh sáng, hỏi.
Dáng vẻ sáng sủa lạ thường.
Phương Thanh Việt không khỏi nhận thức rõ hơn thể lực của mình.
“… Tôi đi với chị.”
Dù sao cũng không thể ở lại nhà của bạn giường.
Vậy nên Phương Thanh Việt sắp suy sụp đã dùng toàn bộ nghị lực kiên cường để mặc xong quần áo, đánh răng rửa mặt, chạy đua với thời gian chỉ sợ trì hoãn người kia.
“Chị đưa em ra trạm tàu. Về nhà nghỉ cho khỏe.”
Buổi sáng gió rất lạnh, gió từ sông thổi đến càng sắt như dao. Phương Thanh Việt ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau taxi, thấy Giang Lan ngăn cửa lại không khỏi ngẩn ngơ.
“Hôm nay dậy sớm quá, chưa kịp làm bữa sáng cho em. Lát nữa cửa trạm có tiệm KFC, không vội thì ăn tí đi. Đừng quên!”
“Chị thì sao?”
“Chị đi ăn sau… Ừm, có thể đến tận Tết tôi mới rảnh. Sau đó mới hẹn được không?”
“Được.”
“Bé à, em ngoan thật! Lần sau có dịp chị dẫn em đi xem phim! Nghe nói show ‘có căn nhà nghỉ’ sắp ra tập đặc biệt, chắc em thích đúng không?”
“Ừm, nhưng tôi thấy nó sẽ bị hủy.”
“Sao đâu. Miễn là vui. Thoái mái đi!”
Phương Thanh Việt ngồi trong KFC lúc sáu giờ rưỡi, ngoài cửa sổ vẫn đen xì. Những ô cửa kính vẫn còn phun sơn trang trí Giáng sinh. Cô ôm sữa nóng trong tay, lẳng lặng chờ đợi một buổi sáng bình yên.