Chương 1: Khương Tuyết
“Tuệ Trân, tớ mặc thế này có được không?”
Khương Tuyết kéo kéo vạt áo, đây là bộ đồ cô nhờ Tuệ Trân mua trên mạng bằng hai trăm tệ cuối cùng trên người mình, cô cảm thấy nó hơi nhỏ, khó khăn lắm mới che được bụng nhưng mặc vào chỗ nào cũng thấy bó.
Dương Tuệ Trân quay đầu nhìn, ngón tay vẫn đang lách cách gõ chữ trên điện thoại, cô ta vội liếc qua một cái rồi lại nhìn vào màn hình, nhưng vẫn đáp lời: “Hơi nhỏ nhưng cũng tạm được, đừng mặc cái áo khoác quê mùa đó nữa, ngoài trời nắng to thế kia, nóng lắm, đổi luôn cái quần khác đi, cái quần đen cũ rích này lỗi thời lắm rồi… Đợi chút…”
Bộp, cô ta quăng điện thoại sang một bên, Dương Tuệ Trân đứng dậy khỏi ghế rồi bước sang phải một bước, ngồi xổm xuống trước tủ quần áo.
Cả căn phòng này chỉ rộng hơn mười mét vuông, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một tủ quần áo và một nhà vệ sinh riêng. Khoảng trống còn lại bé đến mức hai người họ chỉ đứng thôi cũng đã thấy chật chội.
Thế nhưng một căn phòng như vậy ở vùng ngoại ô thành phố Tuyên Dương đã có giá tận một ngàn rưỡi một tháng, chưa tính điện nước.
“Bà chủ là một cô gái trẻ, là con nhà giàu lại còn kinh doanh quần áo hàng hiệu nữa, người ta tìm người giúp việc trẻ tuổi là để cho đẹp mắt, nói chuyện cho hợp ý… Nếu không thì ai thèm thuê cậu chứ, người ta có tìm thì cũng tìm mấy bà cô già có kinh nghiệm làm việc cả chục năm thôi… Ây…”
Dương Tuệ Trân cố sức lôi ra một chiếc quần short bò nhăn nhúm từ dưới đáy tủ, giũ ra xem thì thấy ống quần còn chẳng dài hơn đũng là bao, cô ta tiện tay ném cho Khương Tuyết: “Cậu thử cái quần này xem, nếu mặc vừa thì cho cậu luôn đấy.”
“Thế thì ngại quá…”
Khương Tuyết ướm thử chiếc quần lên người, tuy trong lòng cũng có chút mong chờ được mặc nó nhưng ngoài miệng lại nói: “Có ngắn quá không nhỉ, chân tớ không thon bằng chân cậu, mặc vào có xấu lắm không…”
Dương Tuệ Trân rút một điếu thuốc từ trong bao rồi bật lửa châm thuốc, làn khói trắng phả ra từ đôi môi đỏ mọng. Gương mặt cô ta rất nhỏ nhắn và thanh tú, được trang điểm tinh xảo, nhưng dù có dùng chì kẻ mày che giấu thế nào thì một đoạn lông mày xăm đã trổ xanh vẫn lộ ra, xanh xanh đen đen hệt như một vết bầm.
Cô ta chỉ cần nhướng mày liếc mắt một cái đã khiến người khác cảm thấy tính cách của mình không tốt cho lắm.
Nhưng Khương Tuyết lại thấy Dương Tuệ Trân tốt lắm, ít ra thì cô ta cũng sẵn lòng tìm việc giúp cô.
Dương Tuệ Trân không thèm nhấc mông khỏi ghế, cúi người vớ lấy điện thoại.
“Người thành phố đều mặc thế này cả, cậu không cần phải quá sành điệu nhưng ít nhất cũng không được quá quê mùa, đừng để người ta nghĩ cậu là đồ nhà quê không biết gì, đến lúc đó họ thấy cậu dễ bắt nạt rồi kiếm cớ trừ lương thì cậu biết đi đâu mà than?”
Thế là Khương Tuyết thay quần, đúng là hơi chật thật, cô nín thở rồi dùng sức kéo mạnh, cài được cúc quần rồi mới dám thở hắt ra: “Không đến nỗi đâu nhỉ? Đã là con nhà giàu rồi mà còn trừ tiền sao?”
Bộ móng tay dài hoắt của Dương Tuệ Trân lướt trên màn hình, cô ta vừa ngậm điếu thuốc vừa cười khẩy mấy tiếng rồi mới đáp: “Ai mà biết được, lắm kẻ càng giàu lại càng keo kiệt, cậu cứ cẩn thận làm việc của mình là được, người ta bảo làm gì thì làm nấy, đừng để họ bắt được lỗi.”
Ting.
Tiền đặt cọc năm trăm tệ đã về tài khoản.
Dương Tuệ Trân cất điện thoại, lúc này con mắt của cô ta mới nhìn thẳng vào Khương Tuyết.
Chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần short ôm sát đã tôn lên vóc dáng của cô, có lẽ do lao động quanh năm nên cơ bắp ở eo, chân và tay của Khương Tuyết rất săn chắc và cân đối, không biết cô đã ăn gì ở quê mà trước sau đều vô cùng đầy đặn, khiến chiếc quần bò phải căng chặt một cách phẳng phiu. Dù làn da không quá trắng trẻo nhưng chỉ cần cô đứng đó thôi cũng đủ khiến người khác khó mà dời mắt đi được.
“Đứng thẳng lên, đừng có co ro lại thế, cứ thoải mái tự nhiên vào, trông cho nhanh nhẹn một chút.”
Khuôn mặt của Khương Tuyết lập tức ngẩng phắt lên. Gương mặt của cô thuộc dạng trái xoan, chỉ là hai bên má hơi bầu bĩnh một chút, đôi mắt hạnh ban đầu còn hơi nhíu, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Dương Tuệ Trân thì không nhịn được mà để lộ ra hàm răng trắng đều.
Lúc cười rộ lên, đôi mắt của cô sẽ hơi cong lên, sáng long lanh trông vô cùng ngọt ngào.
Khương Tuyết hơi ngượng ngùng hỏi: “Trông không đẹp à?”
“Cũng hơi thiếu thiếu một chút…”
Dương Tuệ Trân quay đầu, tìm chính xác một con dao cạo lông mày giữa đống mỹ phẩm lộn xộn: “Lông mày của cậu hơi xệ xuống khiến mặt cậu buồn quá, tớ tỉa cho nó ngang ra một chút là đẹp ngay…”
Khương Tuyết hơi ngẩng đầu lên để Dương Tuệ Trân tiện tay hơn, đến cả một cử động nhỏ cô cũng không dám, chỉ có miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Tớ nghe người già nói tướng mạo ảnh hưởng đến số mệnh, tỉa ngang một chút thì không biết đường đời sau này của tớ có bằng phẳng hơn không?”
Dương Tuệ Trân đang mải mê tỉa lông mày nên có vẻ không nghe thấy cô nói gì, Khương Tuyết bèn cụp mắt xuống tự mình trả lời: “Chắc là có, chắc là có.”
“Ối, xước một đường rồi…”
Dương Tuệ Trân vội rút một tờ giấy ăn ra rồi ấn lên trán Khương Tuyết: “Giữ một lúc là được, không sao đâu, không ảnh hưởng gì.”
Khương Tuyết lấy giấy chùi vài cái đã khiến vết máu ngừng chảy, cô quay sang soi gương rồi bỗng bật cười thích thú, nhiệt tình khen ngợi: “Tuệ Trân, cậu tỉa cho tớ đẹp quá, trước giờ tớ cứ thấy lông mày mình xấu, cậu tỉa hai bên cho tớ xong là trông tớ vui hẳn lên, không còn vẻ buồn bã nữa.”
“Ấn phần đầu lông mày xuống một chút thì sẽ không bị trông buồn nữa…”
Dương Tuệ Trân thuận tay ném dao cạo vào túi của Khương Tuyết: “… Cái này cho cậu đấy, mai mốt nó mọc ra thì tự tỉa đi, chúc cậu một đường bằng phẳng.”
Khương Tuyết cười càng ngọt ngào hơn, cô cẩn thận cất dao cạo vào ngăn trong của túi xách: “Cảm ơn cậu nhé Tuệ Trân, đợi tớ lãnh lương rồi sẽ mời cậu đi ăn.”
Dương Tuệ Trân nhặt lại điếu thuốc đã cháy chỉ còn một điếu ngắn, cô ta rít một hơi cuối cùng rồi dí vào gạt tàn, bâng quơ đáp: “Tớ bận lắm, để sau hẵng nói… À đúng rồi… cậu tuyệt đối không được nói với bà chủ là cậu đã có chồng rồi nhé, người ta muốn tuyển người độc thân, dân thành phố tuyển người làm kị nhất là phụ nữ đã có gia đình đấy.”
“Tại sao vậy?” Khương Tuyết hỏi.
“Thì nhiều lý do lắm…” Dương Tuệ Trân nghĩ một lát rồi bịa đại: “Có mấy cô nói là sẽ làm lâu dài, sau lại vì chuyện gia đình mà đột ngột nghỉ việc, mấy công việc như làm giúp việc cần thời gian để quen việc, cứ thay đổi xoành xoạch như thế thì chủ nhà thấy phiền lắm.”
Nhà ai mà chẳng có chuyện, nụ cười trên môi Khương Tuyết tắt dần, cô lo lắng nói dối sẽ không tốt: “Vậy chẳng phải chúng ta đang lừa người ta sao?”
“Thế cậu đi đâu tìm được công việc tốt như vậy?”
Dương Tuệ Trân quay lại nhìn cô rồi giơ ngón tay ra tính toán: “Cậu không bằng cấp, không kinh nghiệm, không chứng chỉ… Cậu tìm đâu ra công việc tốt thế này…”
Đúng là khó tìm thật.
Không phải Khương Tuyết chưa từng thử tìm việc, nếu không phải thời gian làm việc quá dài thì cũng là nơi làm việc cách khá xa, khu đại học gần đây toàn là sinh viên đi làm thêm, một người đã hai mươi tám tuổi như cô không nên tranh giành cơ hội kiếm tiền với sinh viên, mà chủ yếu vì tiền lương quá ít, không đủ để trang trải cuộc sống ở đây.
Cô đã làm phiền Tuệ Trân 2 tháng rồi, không thể làm phiền thêm được nữa.
Dương Tuệ Trân đặt tay lên lưng ghế: “… Với lại trường hợp của cậu cũng có sao đâu, cái thằng Cẩu Oa lên đại học rồi bặt vô âm tín ấy thì gây ra chuyện gì cho cậu được chứ? Ngoài bà mẹ liệt giường ở quê ra…”
Dương Tuệ Trân xua tay như chẳng buồn nói thêm về vấn đề này nữa.
“Chăm một người cũng là chăm, chăm hai người cũng là chăm, thêm một miệng ăn thôi mà.” Khương Tuyết cười không chút để tâm: “Nếu không nhờ nhà chồng cho một ít tiền thì mộ của ba mẹ tớ cũng không xây nổi, tớ và em gái cũng chẳng học hết được cấp hai.”
“Đến một cuộc điện thoại cũng không có, khu đại học rộng lớn thế này thì biết tìm đến bao giờ? Nói không chừng anh ta thấy cậu từ lâu rồi mà không muốn gặp thôi.”
Trước khi đến Tuyên Dương, Khương Tuyết không hề biết có nhiều trường đại học tập trung ở cùng một chỗ như vậy, cô chỉ biết Cẩu Oa học đại học ở Tuyên Dương, còn trường nào thì không rõ.
Khương Tuyết nói: “Tớ cũng chẳng còn cách nào khác, sau khi ba anh ta mất thì anh ta cũng chẳng về nữa. Nếu không phải vì bệnh tình của mẹ anh ta thì tớ cũng chẳng muốn đến tìm làm gì.”
Ở nhà còn có bà ngoại, em gái, có công việc đồng áng, cô không yên tâm chút nào.
Khương Tuyết thở dài, đẩy chiếc ba lô trên tấm thảm lót sàn ra rồi khoanh chân ngồi xuống: “Thôi thôi, không nghĩ nữa, để sau rồi tính, dù có phải lên báo thì tớ cũng phải tìm được anh ta, tìm được rồi thì trói lại mang về, cho anh ta gặp mặt mẹ mình lần cuối rồi sau đó anh ta muốn thế nào cũng được.”
“Thế nếu anh ta có bạn gái rồi thì sao?”
Dương Tuệ Trân đã muốn hỏi câu này từ lâu, hai người sắp phải chia tay, bây giờ không hỏi thì chẳng còn cơ hội mà hóng chuyện nữa.
“Hai người không có giấy đăng ký kết hôn cũng không có con, anh ta có tìm người khác thì cậu chẳng làm gì được đâu.”
“Đâu đến mức đấy?”
Tới tận bây giờ Khương Tuyết chưa một lần nào nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ nghĩ lại thì hình như cũng có khả năng đó, cô suy nghĩ một lúc nhưng cũng không tìm ra được cách giải quyết nào: “Tớ với anh ta chẳng có tình cảm gì, cậu hỏi chuyện này thì tớ cũng chẳng có suy nghĩ gì… Lúc chúng tớ đính hôn thì anh ta vẫn còn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch…”
Nói đến đây, Khương Tuyết lập tức khựng lại tỏ ra ghét bỏ.
Dương Tuệ Trân cười phá lên: “Cậu ghét bỏ chồng mình à?”
“Cậu không chê thì cho cậu đấy.’
Khương Tuyết đập một cái lên ba lô, thẹn quá hóa giận kéo khóa lại rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Cầu còn không được ấy chứ, cứ đi theo người khác đi, thế thì tớ mới thật sự được giải thoát, bây giờ bầy cá đang ở giai đoạn quan trọng, sức khỏe bà ngoại vẫn tốt. Nếu tớ có thể ở ngoài này kiếm tiền thì sẽ nhàn hơn rất nhiều, còn không phải về chăm mẹ anh ta nữa…”
Nói đến cuối, cô ôm lấy chiếc ba lô, tưởng tượng đến viễn cảnh đó mà bật cười. “… Thế thì hạnh phúc quá rồi.”
Reng reng reng…
Dương Tuệ Trân liếc nhìn điện thoại rồi nín cười, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nghe máy.
Lúc nào Dương Tuệ Trân cũng có những cuộc điện thoại tiếp không bao giờ hết, công việc của cô ta là môi giới, thu mua tất cả đồ cũ rồi bán lại để kiếm chút phí hoa hồng.
Khương Tuyết lại cẩn thận kiểm tra bản thân lại lần nữa, tiện thể cắt tỉa móng tay cho sạch sẽ, làm người giúp việc thì phải trông thật gọn gàng mới được, không thể lén lút nuôi móng tay dài cho đẹp như ở quê, làm việc không tiện.
Cô kéo quần cạp bò, bụng bị siết đến khó chịu, ráng chút, ráng chút thôi…
Tiếng nước xối vang lên, Dương Tuệ Trân mở cửa nhà vệ sinh, đôi tay còn ướt sũng đã vớ ngay lấy chiếc túi xách hàng nhái mà cô ta mang theo mỗi khi ra ngoài.
“Đi thôi, bà chủ gọi rồi.”
Khương Tuyết bật dậy, đeo chiếc ba lô to màu đen lên vai, soi gương chỉnh lại tóc tai quần áo, sau khi chắc chắn mình đã gọn gàng sạch sẽ, cô ưỡn thẳng lưng đi ra ngoài theo Dương Tuệ Trân.
“Cậu nhớ những gì tớ dặn chưa…”
“Nhớ rồi.” Khương Tuyết nhắc lại từng điều một: “Không được lôi thôi, bà chủ nói gì nghe nấy, bà chủ là nhất, phải mặc đẹp một chút cho bà chủ nhìn vui mắt, không được nói mình có chồng…”
“Tốt.”
Dương Tuệ Trân bận rộn trả lời tin nhắn nhưng vẫn không quên dặn dò: “Nhắc cậu một câu cuối cùng, người thành phố ai cũng có chút tật xấu quái gở, nếu không quá đáng thì cứ ngoan ngoãn nghe lời, cậu không đắc tội nổi đâu, tớ cũng thế, không ai giúp được cậu đâu, cứ nghĩ đến bà ngoại và em gái cậu ấy, tiền cầm chắc trong tay rồi thì chịu khổ mấy cũng đáng, hiểu không?”
Khương Tuyết trịnh trọng gật đầu: “Tớ biết rồi.”