Chương 2: Phó Du Du
Hai ba giờ chiều là thời điểm yên tĩnh nhất trong khu dân cư, mấy bà cô chủ nhà ngồi tán gẫu dưới bóng râm. Người thuê trọ ở đây đa phần là thanh niên đi làm và các cặp đôi sinh viên, người trẻ lúc nào cũng tràn đầy sức sống, tốc độ hóng chuyện và thay đổi chủ đề cũng cực kỳ nhanh, mấy bà cô ngày nào cũng ngồi trước cửa chờ xem kịch vui, hệt như khi ngồi chồm hỗm hóng phim truyền hình lúc tám giờ ở nhà, ngày nào cũng tràn đầy mong đợi.
Người đến đón họ là một cô bạn làm trong ngành thẩm mỹ của Dương Tuệ Trân, cô ta ra tay rất hào phóng, tuổi còn trẻ mà đã mua được xe. Tuy chỉ là một chiếc xe hơi cũ nát nhưng trong mắt Khương Tuyết, đó đã là người có tiền rồi.
“Phi Phi.”
“Chị Khương Tuyết.” Lý Phi Phi tháo chiếc kính râm màu nâu đỏ xuống, đôi môi sáng bóng mấp máy nhai kẹo cao su, liếc nhìn Khương Tuyết qua gương chiếu hậu rồi “chà” một tiếng: “Hôm nay chị xinh quá đi, bà chủ chắc chắn sẽ hài lòng lắm.”
Khương Tuyết ngượng ngùng cười: “Là Tuệ Trân chọn giúp đấy.”
“Mắt nhìn tốt thật.”
Dương Tuệ Trân ngồi vào ghế phụ, không thèm để ý đến cô bạn của mình, chỉ mở gương soi lại tóc mái rồi lại dán mắt vào điện thoại.
“Chị Khương Tuyết ơi…”
Thỉnh thoảng Lý Phi Phi lại gọi cô như vậy, kéo dài giọng một cách ngọt ngào, chất giọng khàn khàn nhưng khi lọt vào tai Khương Tuyết lại rất êm ái.
Cô “hửm” một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gò má của Lý Phi Phi.
Khuôn mặt của Lý Phi Phi cũng gầy và rất trắng, là kiểu trắng mỏng manh có chút tàn nhang, trông như củ cải trắng ngoài đồng, chỉ nhìn thôi cũng biết bên trong là một cái lõi vừa cay vừa ngọt. Miệng cô ta hơi rộng nhưng không khó coi, lúc cười lại lộ hai nếp râu rồng trên má.
Khương Tuyết thấy nụ cười của cô ta rất đẹp, lúc nào cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
“Hôm nay xa cách chẳng biết khi nào mới gặp lại, chị sẽ nhớ em chứ?”
Lý Phi Phi thích bắt chước giọng điệu sến sẩm trên TV, rất buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu.
Khương Tuyết cười đáp: “Chị đi làm giúp việc tại nhà chứ có phải đi tù đâu, đợi lãnh lương rồi chị sẽ đến tìm em chơi.”
Lý Phi Phi liếc nhìn định vị trên điện thoại rồi bâng quơ đáp: “Chà chà, chỉ sợ đến lúc đó chị không muốn gặp em nữa thôi.”
Dương Tuệ Trân “chậc” một tiếng, Lý Phi Phi cười khì khì rồi nói thêm: “Biết đâu sống sướng rồi lại quên mất bọn em thì sao?”
Khương Tuyết mân mê quai túi, vô cùng nghiêm túc hứa hẹn: “Không đâu, hai người đối xử với chị tốt như vậy, sao chị có thể quên được.”
Lý Phi Phi chỉ cười mà không nói gì, từ lúc lên xe đến giờ Dương Tuệ Trân vẫn luôn mải miết trả lời tin nhắn, tay gõ chữ không ngừng, lông mày nhíu chặt, sau vài tiếng chậc, cô ta đột nhiên quay đầu lại: “Chụp tấm ảnh đi.”
Khương Tuyết “a” một tiếng rồi ngồi đơ ra vì lúng túng, Dương Tuệ Trân vừa quay sang một chút đã vội quay đi ngay. Khương Tuyết hơi căng thẳng vì sợ bà chủ đột nhiên đổi ý, nhưng bây giờ cô không dám hỏi, những lúc tâm trạng Dương Tuệ Trân không tốt thì tốt nhất không nên nói gì.
Dương Tuệ Trân né mặt Khương Tuyết rồi gửi ảnh mặt mộc của cô cho đối phương.
Sau hơn mười giây chờ đợi trong lo lắng.
Chị Vương: [Cứ đến đi.]
Dương Tuệ Trân lại mỉm cười một lần nữa, gửi lại một sticker OK.
***
Trong biệt viện Thúy Tuyền số 1 thành phố Tuyên Dương, tòa 8-3.
“Điều kiện của tôi chỉ đơn giản vậy thôi, nếu cô không hiểu thì tôi có thể tìm người khác…”
Vương Tú cất điện thoại đi rồi vội vàng giải thích: “Phó tiểu thư, tôi không biết video cũng có thể chỉnh sửa được, với lại tôi thật sự đã dặn họ đừng trang điểm rồi… Họ nói họ chỉ trang điểm kiểu tự nhiên như không trang điểm vậy, sao ngài nhìn ra được hay vậy?”
Phó Du Du hít một hơi rồi thở hắt ra: “Cô nghĩ tôi bị mù à? Lông mi với son môi đó là thứ con người mọc ra được chắc?”
Vương Tú nói dối không thèm chớp mắt: “Đến tôi cũng không nhận ra được, ngài quan sát thật cẩn thận…”
Phó Du Du liếc cô ta một cái, Vương Tú lập tức nói thêm: “Người cuối cùng này chắc chắn không chỉnh sửa gì hết, tôi đã xem rất kỹ rồi, đường nét trên xe cũng thẳng tắp, đảm bảo không khác gì trong ảnh.”
Vương Tú là quản lý của hội sở Bích Hải Lam Thiên, có lẽ vì Phó Du Du tiêu tiền ở đó khá nhiều nên Vương Tú mới xun xoe nịnh nọt như vậy, cô ấy cũng lười nói với cô ta. Dù sao không có công lao thì cũng có khổ lao.
Mấy người đến phỏng vấn trước đó đều là hot girl trên mạng, trang điểm gần như y hệt nhau, người nào cũng mi dài môi tều, người này vừa đi thì người tiếp theo lại đến, khiến Phó Du Du suýt nữa tưởng người cũ quay lại lần nữa, ai nấy đều trắng đến phát sáng, ngực nở mông cong mà cánh tay lại gầy như que tăm.
Không phải cô ấy không chấp nhận trang điểm, mà là vì không nhìn thấy được mặt mộc thì rất khó phán đoán. Bé tình nhân mà Phó Du Du muốn tìm phải là một mảnh ghép hoàn hảo cho cô ấy, nói ngắn gọn là một cái móc áo xinh đẹp.
Phó Du Du vuốt tóc rồi lấy gương ra soi, sau khi chắc chắn mình đã hoàn hảo không một tì vết, cô ấy mới đeo lại cặp kính gọng bạc không độ, ngả người vào chiếc ghế sofa trắng muốt với tư thế hoàn mỹ nhất, trên dưới toàn thân đến từng sợi tóc cũng toát lên vẻ cao sang tinh tế.
Phỏng vấn xong người cuối cùng này, nếu vẫn không vừa ý…
Reng reng reng…
Vương Tú: “Đến rồi, đến rồi, để tôi ra mở cửa.”
Ting ting ting ting ting…
Một chuỗi âm báo tin nhắn vang lên.
Phó Du Du cầm điện thoại lên, Quý Hải An gửi liền một lúc tám chín tấm ảnh, toàn là người mẫu nữ mặt mộc dáng đứng thẳng tắp, chân dài tay dài, vai gầy cổ thon, tất cả đều là những chiếc mắc áo siêu hoàn hảo.
Quý Hải An: [Nghe nói cậu đang tuyển tình nhân à?]
Quý Hải An là bạn học không thân lắm thời cấp ba của cô ấy, lên đại học cũng học ở Tuyên Dương, sau khi gặp lại trong một buổi tiệc của hội con nhà giàu, hai người mới dần thân thiết hơn. Gia đình cô ấy toàn là nhân tài kỹ thuật chuyên chế tạo tàu thuyền máy bay, duy chỉ có cô ấy là ngoại lệ, cứ nhất quyết phải dấn thân vào giới thời trang, thực tập làm quản lý người mẫu.
Chuyện này không tiện khoe khoang cũng hơi mất mặt nên Phó Du Du không kể cho Quý Hải An nghe. Ai ngờ cô hot girl mạng bị loại đầu tiên lại có vài mối quan hệ trong giới nhà giàu, vừa ra khỏi cửa đã tung tin Phó Du Du đang phỏng vấn tuyển chim hoàng yến.
Hội con nhà giàu có tiền lại nhàn rỗi thường có một trào lưu nho nhỏ là nuôi chim hoàng yến, ra ngoài dắt theo một người cũng như đeo một chiếc túi xách, chỉ để trưng bày và khoe mẽ.
Phó Du Du học chuyên ngành thiết kế và kỹ thuật thời trang, sau hai năm rưỡi chuẩn bị, vừa bước vào năm tư đại học cô đã nóng lòng mang theo tài sản chục triệu từ nhà đi “lập nghiệp”, tất cả là vì muốn tạo dựng đế chế thời trang của riêng mình.
Vì vậy, bắt kịp trào lưu chính là tôn chỉ sống của cô ấy.
“Phó tiểu thư, mời cô xem.”
Phó Du Du vẫn đang lựa chọn người mẫu, lúc tranh thủ ngẩng đầu lên thì sững người, ý nghĩ đầu tiên của cô ấy chính là: Đồ nhà quê ở đâu ra vậy.
Cô ấy cúi xuống nhìn điện thoại, rồi lại không nhịn được mà ngẩng lên nhìn lần nữa, ấn tượng thứ hai: Dáng đẹp đấy.
Lúc này Phó Du Du mới ngẩng hẳn lên, nghiêm túc quan sát khuôn mặt Khương Tuyết.
Khương Tuyết chắp tay sau lưng, người ưỡn thẳng tắp, thấy Phó tiểu thư nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh của cô chớp chớp, vội vàng để lộ ra hàm răng trắng đều, nở một nụ cười ngọt ngào nhất.
Cảm giác thứ ba của Phó Du Du về Khương Tuyết: Ngọt quá.
Phó Du Du tắt màn hình điện thoại. “Lại gần đây.”
Khương Tuyết bước về phía trước hai bước, Phó Du Du cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới.
Sợi tóc đen bóng, là loại mềm mượt chưa từng qua uốn nhuộm, gương mặt thanh tú, đôi mắt rất sáng, lông mi cũng dài, mũi không cao nhưng được cái nhỏ nhắn, hơi tù một chút, trên đầu lông mày bên trái có một nốt ruồi nhỏ, chính nốt ruồi này đã thêm một nét phong tình khó tả vào vẻ thanh tú vốn có của cô.
Da mặt không trắng nhưng vùng da trước ngực lại trắng, chỉ cần chăm sóc một chút là màu da sẽ đều lại.
Điểm thu hút nhất chính là vóc dáng của cô, không mập không ốm, khỏe mạnh cân đối, tỷ lệ rất đẹp, trông cô khá cao nhưng chắc chưa đến một mét bảy, với chiếc quần short và áo thun ôm sát, không có chỗ nào có thể gian lận được cả, nếu phải phân loại thì đây là một thân hình đồng hồ cát vô cùng hoàn hảo.
Phó Du Du hỏi: “Bình thường có hay vận động không?”
Khương Tuyết thật thà đáp: “Làm nông ạ, sức khỏe của em tốt lắm, làm việc gì cũng được.”
Còn nhân tiện tự quảng cáo bản thân.
Phó Du Du há miệng, kinh ngạc trước sự thẳng thắn của đối phương, nhất thời không biết nói gì, cô ấy liếc nhìn Vương Tú, Vương Tú lập tức cười nói: “Phó tiểu thư, ngài xem…”
Phó Du Du cầm ly nước trên bàn lên: “Cũng được.”
Vương Tú nín thở nãy giờ cuối cùng cũng thả lỏng được vai, thăm dò hỏi: “… Phó tiểu thư, nếu ngài hài lòng…”
Khương Tuyết nhìn Phó Du Du bằng ánh mắt tha thiết, một phần vì mong bà chủ sẽ nhận mình, một phần vì Phó Du Du quá đẹp, một vẻ đẹp tinh xảo như những ngôi sao trên TV.
Đường nét gương mặt cô ấy thanh thoát rõ ràng, đôi mắt tròn trịa, đuôi mắt hơi xếch lên, khóe mắt khá song song, sống mũi hơi gồ lên một chút khiến gương mặt vốn dịu dàng lại thêm một phần sắc sảo, nhất là lúc cô ấy nhìn người khác thì khóe miệng sẽ tự nhiên trễ xuống, thoạt nhìn không phải người dễ chọc vào.
Người đẹp thường tạo cảm giác xa cách.
Phó Du Du cụp mắt đặt ly nước xuống, chọn người cũng chọn đến mệt rồi, cô ấy trầm ngâm một lát: “Được, chọn người này đi.”
Đây là người duy nhất ngoan ngoãn nghe lời cô ấy để mặt mộc đến đây. Hơn nữa nền tảng cũng tốt, có thể nuôi được.
Khương Tuyết sững người, sau khi phản ứng lại thì vui mừng nở một nụ cười rạng rỡ, vội vàng cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn Phó tiểu thư.”
Vương Tú tranh thủ lúc Phó Du Du chưa đổi ý bèn vội giục Khương Tuyết lấy chứng minh thư ra: “Cười ngây ngô cái gì, mau lấy căn cước ra, à đúng rồi… Cô có mang theo giấy khám sức khỏe không?”
“Em chưa kịp đi khám… Nhưng có giấy chứng nhận sức khỏe cũ đến…”
Khương Tuyết vội vàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu xanh và căn cước rồi đưa cho Vương Tú bằng cả hai tay: “Trước đây lúc em làm thời vụ ở quán ăn đã kiểm tra rồi ạ, mới hai tháng trước thôi, sức khỏe em tốt lắm.”
Vương Tú “à” một tiếng như hơi do dự: “… Phó tiểu thư, ngài xem…”
Phó Du Du hỏi: “Đã từng qua lại với ai chưa?”
Khương Tuyết nhớ kỹ lời dặn của Dương Tuệ Trân nên vội vàng lắc đầu lia lịa: “Chưa ạ, chưa có.”
Thật ra đúng là chưa từng qua lại với ai thật, hai nhà chỉ mới đính ước, cô và Cẩu Oa gặp nhau còn chẳng nói được câu nào, nói gì đến chuyện khác.
“Vậy thì không cần kiểm tra nữa, giấy chứng nhận sức khỏe…” Phó Du Du nhận lấy căn cước và sổ sức khỏe rồi ngập ngừng: “… Chắc cũng được.”
Trên giấy chứng nhận sức khỏe có in tấm ảnh thẻ của một cô gái, mái tóc được buộc lên, hai bên trán lòa xòa vài sợi tóc mai, do ánh đèn flash nên trông cô rất trắng, để mặt mộc nhưng ngoại hình nhiều nhất chỉ có thể coi là thanh tú. Nhưng ngoài đời lúc cười lên lại ngọt ngào đến mức rất cuốn hút, có thể chữa lành tâm hồn người khác.
Cô ấy liếc nhìn cái tên, Khương Tuyết, tên cũng hay.
Không giống tên của cô ấy, Phó Du Du, mặc dù mẹ cô ấy đã nói không biết bao nhiêu lần rằng cái tên này lấy từ câu thơ “Tương nhiễu nhiễu, phó du du. Thử sinh vu thế bách vô ưu*”. Nhưng cô ấy không tin mà luôn cảm thấy tên mình rất quê mùa, vì vậy cô ấy có một cái tên tiếng anh khác.
(*) mang ý nghĩa về sự trôi chảy, thong dong của cuộc đời và mong muốn được sống an nhàn, không lo lắng.
Thực ra đó là tên ở nhà, thầy bói nói cái tên tiếng anh đó hợp với mệnh cô ấy nhất, cô ấy thì không tin nhưng bà mẹ mê tín của cô ấy lại cứ khăng khăng như vậy.
“Cứ gọi tôi là Yoyo.”
Yêu cầu của bà chủ, có thể đáp ứng thì cứ đáp ứng.
Khương Tuyết không chút do dự gọi: “Yoyo.”
Giọng nói trong trẻo, mới nghe thôi đã thấy trong lòng ngập tràn nắng mai.
Phó Du Du rất hài lòng, cô ấy lật xem căn cước rồi đột nhiên do dự: “… Cô hai mươi tám tuổi à?”
“Vâng ạ, không phải chị muốn tìm người trẻ sao? Em còn trẻ lắm.”
Khương Tuyết quá đỗi vui mừng, có thể thấy được cô đang cố kìm nén nhưng khóe miệng vẫn không ngừng nhếch lên.
Đối với một sinh viên đại học như Phó Du Du, tuổi này… không còn trẻ cho lắm.
Phó Du Du xác nhận lại lần nữa: “Cô thật sự chưa từng qua lại với người nào sao?”